Cô Gái Thông Linh Sư
-
Chương 17: Tử khí nhập thể, điềm đại hung
"Chị dâu, chị. . . . . ." Không dễ dàng gì mà Tô Tuyết Dung mở được cửa hàng mà bà mơ ước từ lâu, nhưng vô duyên vô cớ bị chị dâu lừa gạt như vậy, làm bà tức giận đến đỏ mắt.
"Mẹ à!" Tô Vũ tiến lên vài bước, mẹ của cô quá nhu nhược, vẫn là cô nên đứng ra làm chủ thì tốt hơn, Tô Vũ cười lạnh một tiếng nói: "Mợ, người đang làm trời đang nhìn, mợ không sợ làm chuyện xấu, nửa đêm đụng tới quỷ sao?"
"Thiết, đứa con hoang này, mày dám dọa tao. . . . . . A. . . . . ."
Lý Hà chưa kịp nói hết một câu, liền sợ đến kêu thảm một tiếng, liên tục bước thụt lùi, bởi vì, vừa nãy bà nhìn thấy Tô Vũ hóa thành một đứa trẻ con có thân thể xanh tím vô cùng khủng bố, đứa trẻ làm mặt quỷ với bà, tuy rằng đứa trẻ này chỉ lóe lên một lát, nhưng bà thật sự cảm nhận được.
Lý Hà vừa nhìn lại, Tô Vũ đã khôi phục nguyên trạng, giống như vừa nãy chỉ là ảo giác. Bà hoảng hốt, nói: "Mày, mày. . . . . . , rốt cuộc mày là người hay quỷ?"
Tô Vũ cũng lười để ý đến bà ta, từ tốn nói: "Tôi nói cho mợ biết, tiền chúng tôi dùng để mở tiệm bánh mì hạnh phúc không hề có tí liên quan gì đến mợ, cút ra xa một chút, nếu như mợ vẫn còn ở nơi này gây sự, phá hoại danh dự của mẹ tôi, đừng trách tại sao tôi lại không khách khí với mợ!"
Lý Hà cũng chỉ là người hay bắt nạt kẻ yếu, trong nhà cũng chỉ dám bắt nạt ông xã hiền lành và mẹ chồng, lúc này nhìn thấy ánh mắt Tô Vũ đằng đằng sát khí, nhất thời bị doạ sợ.
"Mày, mày chờ đấy, tao sẽ không để yên việc này đâu!" Sau khi Lý Hà hung dữ nói ra câu này, liền lôi kéo chồng mình chạy trối chết.
Tô Vũ lạnh lùng nhìn bóng lưng của người đàn bà kia, thật ra, vừa nãy khi cô tới gần Lý Hà, liền cảm nhận được đối phương bị tử khí và âm khí dầy đặc quấn quanh, điều này đã nói rõ, bên người Lý Hà có vật bẩn quấn lấy, e rằng không còn sống được bao lâu, nếu đổi thành người khác, Tô Vũ sẽ nhắc nhở một chút, nhưng đối với người đàn bà hung dữ này, Tô Vũ hoàn toàn không có nửa điểm hảo cảm, cũng lười nhiều lời .
Tô Tuyết Dung vừa mừng vừa sợ, không ngờ bà chị dâu hay dây dưa lại bị con gái mình dễ dàng thu phục như vậy, vội vàng hỏi: "Tiểu Vũ, con làm sao mà dọa sợ được mợ con vậy?"
Tô Vũ thản nhiên nói: "Mẹ, người hiền sẽ bị bắt nạt, ngựa hiền sẽ bị người ta cưỡi, mẹ càng nhu nhược nhường nhịn, bà ta càng hung hăng càn quấy, như vậy, không bằng tàn nhẫn đáp trả, tranh thủ làm cho bà ta không dám ăn hiếp mẹ nữa!"
Tô Tuyết Dung không nghĩ tới con gái sẽ nói mấy câu như thế này, trong lòng hơi xao động, từ trước tới giờ bà luôn nhu nhược như vậy sao? Bởi vì nhu nhược mà bà mất đi tình yêu, mất đi những thứ thuộc về bà, để rồi lưu lạc ở trấn Thanh Sơn kéo dài hơi tàn, nếu như bà có dũng khí một chút, có thể mọi chuyện sẽ khác.
Nháy mắt, đã tới buổi tối, chín giờ tối, tiệm bánh mì đóng cửa, Tô Tuyết Dung, Tô Vũ đi lên tầng trên, ăn cơm tối, ngày hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, kiếm được khá nhiều tiền lời, gần như lời hơn hai ngàn, ngoại trừ tiền mua vật liệu, tiền trả cho nhân viên phục vụ, thợ làm bánh, cũng còn lời hơn bảy tám trăm ngàn, nói tóm lại, buôn bán khá là thuận lợi.
Lúc này, dưới lầu bỗng truyền đến một tiếng quát tháo tan nát cõi lòng: "Tô Tuyết Dung, mày ra đây cho tao!"
Mẹ con hai người vừa nghe thấy tiếng quát, liền biết biết người đến chính là Lý Hà, Tô Vũ cau mày, nói: "Bà ta không yên phận mà, mẹ cứ chờ ở đây, con ra ngoài xem bà ta lại nháo cái gì?"
"Không được, mẹ đi cùng với con!" Tô Tuyết Dung làm vâỵ, vì những lời nói hôm nay của Tô Vũ đã khuấy động trái tim bà, bà quyết định không trốn tránh nữa, cho dù vì mình hay là con gái, bà muốn mình có thể dũng cảm đối mặt!
Mẹ con hai người đi xuống lầu, ngay khi ra ngoài tiệm bánh nhìn thấy Lý Hà, vợ chồng Tô Vĩnh, Lý Hà vừa nhìn thấy Tô Vũ, liền vô cùng kích động đánh tới, la to nói: "Tô Tũ, mày mau nói xem, rốt cuộc mày đã làm gì con trai tao?"
Thân thể Tô Vũ lóe lên, kịp thời né tránh móng vuốt của bà ta, lạnh lùng nói: "Mợ, tôi thật sự không hiểu nổi mợ, từ trước đến giờ tôi chưa gặp qua con trai mợ, thì sao có thể làm gì hắn?"
Đúng lúc này, Lý Hà bộp một tiếng quỳ trên mặt đất, khổ sở khẩn cầu nói: "Mợ cầu xin con, buông tha con trai mợ đi, tất cả đều là lỗi của mợ, mợ không nên đắc tội con!"
Tô Vũ lắc đầu một cái, nói: "Tôi không hiểu mợ đang nói cái gì, nhưng tôi chỉ nói một lần, bất luận con trai của mợ gặp chuyện gì, đều không hề liên quan đến tôi!"
Vẻ mặt Lý Hà lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng biến thành vô vàng đau khổ, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, bộ dáng như sắp sụp đổ, lẩm bẩm nói: "Không, không, thật sự không phải là con làm?"
Tô Tuyết Dung không nhìn nổi nữa, vội vàng nhìn về phía Tô Vĩnh, gấp gáp hỏi: "Anh hai, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì ?"
"Tiểu Nam, Tiểu nam xảy ra chuyện rồi!" Vẻ mặt Tô Vĩnh đau khổ, ủ gủ gục đầu xuống, "Gia đình ba đời Tô gia chúng ta chỉ có một đứa con độc đinh, xem ra, đứa con độc đinh này . . . . . Không giữ nổi rồi!"
Hóa ra, buổi trưa hôm nay, Lý Hà và Tô Vĩnh trở về nhà, Lý Hà không đòi được tiền, tàn nhẫn mắng thầm Tô Tuyết Dung và Tô Vũ một trận, chồng mình và mẹ chồng có liên quan cũng lôi ra mắng cả buổi, đúng lúc này, người con trai duy nhất, không hay đi ra ngoài, hay trốn ở trong phòng đột nhiên đi ra, nhưng lại trịnh trọng nói với bà, hắn phải đi, muốn cùng người con gái mình yêu rời đi, hi vọng cha mẹ không nhớ thương hắn, vân vân.
Lúc đó, Lý Hà đang nổi nóng, căn bản không coi lời nói của con là thật, đến khi ăn cơm tối, bà phát hiện con trai không chịu lộ diện, nhanh chóng mở cửa phòng, liền nhìn thấy con trai mình yên lặng nằm trên giường, bà gọi sao cũng không nhúc nhích, hai người bọn họ vội vàng đưa con mình đến bệnh viện, kết quả chẩn đoán con trai bà phải sống đời sống thực vật!
Kết quả này đối với một nhà Lý Hà mà nói, quả thật quá mức chịu đựng, một nhà Lý Hà cẩn thận suy nghĩ lại, phát hiện có nhiều chỗ khó hiểu, rất có khả năng chính là đụng phải vật bẩn gì đó, vì lẽ đó, Lý Hà tự nhiên liên tưởng đến Tô Vũ, cho rằng Tô Vũ ghi hận bà, dùng tà thuật hại con trai mình, vì thế, Lý Hà mới lật đật chạy tới, nhận sai cũng được, dập đầu cũng được, chỉ cần Tô Vũ có thể buông tha con trai mình.
Tô Vũ đối với người anh họ chưa từng gặp gỡ không có cảm giác gì, nhưng Tô Tuyết Dung lại không giống vậy, trong lòng bà rất nóng ruột, lập tức nghĩ tới cao nhân chân chính gặp ở bệnh viện lần trước, Trương đại sư, vội vàng nói: "Anh hai, chị dâu, hai người bình tĩnh lại đi, Tiểu Vũ chỉ là người bình thường, không thể hại Tiểu Nam được, thật ra em có biết ở trong trấn Thanh Sơn chúng ta có một cao nhân, gọi là Trương đại sư, hai người có thể mời ngài ấy đến cứu Tiểu Nam."
"Trương đại sư, hay, hay!" Lý Hà nói năng có chút lộn xộn: "Nếu như Trương đại sư đúng là cao nhân, có thể cứu Tiểu Nam, chị nhất định sẽ vĩnh viễn ghi nhớ đại ân đại đức của em!"
Tô Vũ nở nụ cười, Trương đại sư vốn là cao nhân giả, thần côn giả, thì sao có thể đi diệt quỷ được đây?
"Mẹ à!" Tô Vũ tiến lên vài bước, mẹ của cô quá nhu nhược, vẫn là cô nên đứng ra làm chủ thì tốt hơn, Tô Vũ cười lạnh một tiếng nói: "Mợ, người đang làm trời đang nhìn, mợ không sợ làm chuyện xấu, nửa đêm đụng tới quỷ sao?"
"Thiết, đứa con hoang này, mày dám dọa tao. . . . . . A. . . . . ."
Lý Hà chưa kịp nói hết một câu, liền sợ đến kêu thảm một tiếng, liên tục bước thụt lùi, bởi vì, vừa nãy bà nhìn thấy Tô Vũ hóa thành một đứa trẻ con có thân thể xanh tím vô cùng khủng bố, đứa trẻ làm mặt quỷ với bà, tuy rằng đứa trẻ này chỉ lóe lên một lát, nhưng bà thật sự cảm nhận được.
Lý Hà vừa nhìn lại, Tô Vũ đã khôi phục nguyên trạng, giống như vừa nãy chỉ là ảo giác. Bà hoảng hốt, nói: "Mày, mày. . . . . . , rốt cuộc mày là người hay quỷ?"
Tô Vũ cũng lười để ý đến bà ta, từ tốn nói: "Tôi nói cho mợ biết, tiền chúng tôi dùng để mở tiệm bánh mì hạnh phúc không hề có tí liên quan gì đến mợ, cút ra xa một chút, nếu như mợ vẫn còn ở nơi này gây sự, phá hoại danh dự của mẹ tôi, đừng trách tại sao tôi lại không khách khí với mợ!"
Lý Hà cũng chỉ là người hay bắt nạt kẻ yếu, trong nhà cũng chỉ dám bắt nạt ông xã hiền lành và mẹ chồng, lúc này nhìn thấy ánh mắt Tô Vũ đằng đằng sát khí, nhất thời bị doạ sợ.
"Mày, mày chờ đấy, tao sẽ không để yên việc này đâu!" Sau khi Lý Hà hung dữ nói ra câu này, liền lôi kéo chồng mình chạy trối chết.
Tô Vũ lạnh lùng nhìn bóng lưng của người đàn bà kia, thật ra, vừa nãy khi cô tới gần Lý Hà, liền cảm nhận được đối phương bị tử khí và âm khí dầy đặc quấn quanh, điều này đã nói rõ, bên người Lý Hà có vật bẩn quấn lấy, e rằng không còn sống được bao lâu, nếu đổi thành người khác, Tô Vũ sẽ nhắc nhở một chút, nhưng đối với người đàn bà hung dữ này, Tô Vũ hoàn toàn không có nửa điểm hảo cảm, cũng lười nhiều lời .
Tô Tuyết Dung vừa mừng vừa sợ, không ngờ bà chị dâu hay dây dưa lại bị con gái mình dễ dàng thu phục như vậy, vội vàng hỏi: "Tiểu Vũ, con làm sao mà dọa sợ được mợ con vậy?"
Tô Vũ thản nhiên nói: "Mẹ, người hiền sẽ bị bắt nạt, ngựa hiền sẽ bị người ta cưỡi, mẹ càng nhu nhược nhường nhịn, bà ta càng hung hăng càn quấy, như vậy, không bằng tàn nhẫn đáp trả, tranh thủ làm cho bà ta không dám ăn hiếp mẹ nữa!"
Tô Tuyết Dung không nghĩ tới con gái sẽ nói mấy câu như thế này, trong lòng hơi xao động, từ trước tới giờ bà luôn nhu nhược như vậy sao? Bởi vì nhu nhược mà bà mất đi tình yêu, mất đi những thứ thuộc về bà, để rồi lưu lạc ở trấn Thanh Sơn kéo dài hơi tàn, nếu như bà có dũng khí một chút, có thể mọi chuyện sẽ khác.
Nháy mắt, đã tới buổi tối, chín giờ tối, tiệm bánh mì đóng cửa, Tô Tuyết Dung, Tô Vũ đi lên tầng trên, ăn cơm tối, ngày hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, kiếm được khá nhiều tiền lời, gần như lời hơn hai ngàn, ngoại trừ tiền mua vật liệu, tiền trả cho nhân viên phục vụ, thợ làm bánh, cũng còn lời hơn bảy tám trăm ngàn, nói tóm lại, buôn bán khá là thuận lợi.
Lúc này, dưới lầu bỗng truyền đến một tiếng quát tháo tan nát cõi lòng: "Tô Tuyết Dung, mày ra đây cho tao!"
Mẹ con hai người vừa nghe thấy tiếng quát, liền biết biết người đến chính là Lý Hà, Tô Vũ cau mày, nói: "Bà ta không yên phận mà, mẹ cứ chờ ở đây, con ra ngoài xem bà ta lại nháo cái gì?"
"Không được, mẹ đi cùng với con!" Tô Tuyết Dung làm vâỵ, vì những lời nói hôm nay của Tô Vũ đã khuấy động trái tim bà, bà quyết định không trốn tránh nữa, cho dù vì mình hay là con gái, bà muốn mình có thể dũng cảm đối mặt!
Mẹ con hai người đi xuống lầu, ngay khi ra ngoài tiệm bánh nhìn thấy Lý Hà, vợ chồng Tô Vĩnh, Lý Hà vừa nhìn thấy Tô Vũ, liền vô cùng kích động đánh tới, la to nói: "Tô Tũ, mày mau nói xem, rốt cuộc mày đã làm gì con trai tao?"
Thân thể Tô Vũ lóe lên, kịp thời né tránh móng vuốt của bà ta, lạnh lùng nói: "Mợ, tôi thật sự không hiểu nổi mợ, từ trước đến giờ tôi chưa gặp qua con trai mợ, thì sao có thể làm gì hắn?"
Đúng lúc này, Lý Hà bộp một tiếng quỳ trên mặt đất, khổ sở khẩn cầu nói: "Mợ cầu xin con, buông tha con trai mợ đi, tất cả đều là lỗi của mợ, mợ không nên đắc tội con!"
Tô Vũ lắc đầu một cái, nói: "Tôi không hiểu mợ đang nói cái gì, nhưng tôi chỉ nói một lần, bất luận con trai của mợ gặp chuyện gì, đều không hề liên quan đến tôi!"
Vẻ mặt Lý Hà lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng biến thành vô vàng đau khổ, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, bộ dáng như sắp sụp đổ, lẩm bẩm nói: "Không, không, thật sự không phải là con làm?"
Tô Tuyết Dung không nhìn nổi nữa, vội vàng nhìn về phía Tô Vĩnh, gấp gáp hỏi: "Anh hai, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì ?"
"Tiểu Nam, Tiểu nam xảy ra chuyện rồi!" Vẻ mặt Tô Vĩnh đau khổ, ủ gủ gục đầu xuống, "Gia đình ba đời Tô gia chúng ta chỉ có một đứa con độc đinh, xem ra, đứa con độc đinh này . . . . . Không giữ nổi rồi!"
Hóa ra, buổi trưa hôm nay, Lý Hà và Tô Vĩnh trở về nhà, Lý Hà không đòi được tiền, tàn nhẫn mắng thầm Tô Tuyết Dung và Tô Vũ một trận, chồng mình và mẹ chồng có liên quan cũng lôi ra mắng cả buổi, đúng lúc này, người con trai duy nhất, không hay đi ra ngoài, hay trốn ở trong phòng đột nhiên đi ra, nhưng lại trịnh trọng nói với bà, hắn phải đi, muốn cùng người con gái mình yêu rời đi, hi vọng cha mẹ không nhớ thương hắn, vân vân.
Lúc đó, Lý Hà đang nổi nóng, căn bản không coi lời nói của con là thật, đến khi ăn cơm tối, bà phát hiện con trai không chịu lộ diện, nhanh chóng mở cửa phòng, liền nhìn thấy con trai mình yên lặng nằm trên giường, bà gọi sao cũng không nhúc nhích, hai người bọn họ vội vàng đưa con mình đến bệnh viện, kết quả chẩn đoán con trai bà phải sống đời sống thực vật!
Kết quả này đối với một nhà Lý Hà mà nói, quả thật quá mức chịu đựng, một nhà Lý Hà cẩn thận suy nghĩ lại, phát hiện có nhiều chỗ khó hiểu, rất có khả năng chính là đụng phải vật bẩn gì đó, vì lẽ đó, Lý Hà tự nhiên liên tưởng đến Tô Vũ, cho rằng Tô Vũ ghi hận bà, dùng tà thuật hại con trai mình, vì thế, Lý Hà mới lật đật chạy tới, nhận sai cũng được, dập đầu cũng được, chỉ cần Tô Vũ có thể buông tha con trai mình.
Tô Vũ đối với người anh họ chưa từng gặp gỡ không có cảm giác gì, nhưng Tô Tuyết Dung lại không giống vậy, trong lòng bà rất nóng ruột, lập tức nghĩ tới cao nhân chân chính gặp ở bệnh viện lần trước, Trương đại sư, vội vàng nói: "Anh hai, chị dâu, hai người bình tĩnh lại đi, Tiểu Vũ chỉ là người bình thường, không thể hại Tiểu Nam được, thật ra em có biết ở trong trấn Thanh Sơn chúng ta có một cao nhân, gọi là Trương đại sư, hai người có thể mời ngài ấy đến cứu Tiểu Nam."
"Trương đại sư, hay, hay!" Lý Hà nói năng có chút lộn xộn: "Nếu như Trương đại sư đúng là cao nhân, có thể cứu Tiểu Nam, chị nhất định sẽ vĩnh viễn ghi nhớ đại ân đại đức của em!"
Tô Vũ nở nụ cười, Trương đại sư vốn là cao nhân giả, thần côn giả, thì sao có thể đi diệt quỷ được đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook