Cô Gái Tháng Sáu
Chương 9

Vương Quân đọc nhiều tiểu thuyết như vậy rồi mà chưa bao giờ thấy anh nam chính nào như Vương Thế Vĩ. Tướng mạo, tài năng của anh có thể sánh ngang với các nam chính đó, nhưng khi ở trên giường, anh lại giống với kẻ hiếp dâm trong cuốn truyện chép tay kia hơn.

Cô rất thất vọng, thậm chí hơi phản cảm. Nhưng cô cũng như người phụ nữ nông thôn

kia, không dám bỏ trốn.

Cô sợ nếu bỏ trốn, anh sẽ tưởng rằng cô không yêu anh. Thế thì oan quá!

Vừa nãy đọc cuốn truyện chép tay, cô cũng biết mặt mình đỏ, tim mình đập thình thịch,

cơ thể cũng có cảm giác bất thường, ngất ngây, nóng bừng, nhưng cô chưa kiểm tra chỗ

đó của mình có ướt hay không.

Ai mà lãng nhách như vậy chứ?

Hiện tại nghe anh nói “ướt” rồi, cô vừa mừng vừa sợ. Nếu cô không ẩm ướt thì chứng tỏ

sinh lý của cô không giống với những người phụ nữ mà anh nói. Nhưng nếu đọc sách

sex mà cô ẩm ướt, trong khi lúc được anh ôm hôn lại không ướt thì anh sẽ nghĩ thế nào?

Chuyện này đúng là dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không gột sạch được!

Cô không biết phải giải thích về cơ thể mình như thế nào, tóm lại không phải cô cố tình,

ướt cũng không phải cố tình, không ướt cũng không phải cố tình. Nhưng chắc chắn anh

sẽ nói đại não yêu ai đều không tính, phải xem cơ thể có yêu hay không. Nếu cô nói như

thế nào anh cũng không chịu nghe thì sao?

Cảm ơn trời Phật, dường như anh không quan tâm lắm đến chuyện cô ướt vì ai mà chỉ

hào hứng bận trên bận dưới.

Cô vì sợ anh chất vấn nên từ đầu đến cuối chỉ vắt óc tìm lời giải thích và thanh minh cho

mình, không để ý đến những việc anh làm, chỉ thấy vẫn đau nhưng không còn đau kịch

liệt như lúc trước nữa mà vẫn có thể chịu đựng. Cô đã yên tâm hơn rất nhiều. Và thế là

cô bắt đầu chú ý đến việc anh làm gì, nói gì, rồi cô phát hiện ra cơ thể anh sử dụng

những động từ trong cuốn tiểu thuyết chép tay, miệng thì sử dụng các danh từ, tính từ

và thán từ trong đó. Mọi việc chẳng khác gì cuốn tiểu thuyết kia! Cô không biết bản chất của anh là như vậy hay bắt chước từ cuốn sách đó. Nếu bản chất anh là như vậy thì sẽ không thể thay đổi anh ư? Nếu do anh bắt chước thì phải chăng anh cũng coi cô là hạng người như người phụ nữ nông thôn kia?

Cô biết mình không giống với người phụ nữ nông thôn kia, ban đầu là chống cự, sau đó chuyển sang không chống cự, dần dần lại thích được tấn công, thích đến mức sau khi xong chuyện còn nài nỉ “làm một lần nữa”.

Cô không chống cự, cũng chẳng thích.

Không chống cự vì sợ anh không vui. Không thích vì chuyện này hoàn toàn trái ngược với tình yêu mà cô hằng mơ ước.

Khi anh thở hắt ra bằng mũi và nằm vật trên người cô,dĩ nhiên cô sẽ không bắt anh “làm một lần nữa”.

Còn anh dĩ nhiên cũng sẽ không như gã phạm nhân kia, lấy “bắp ngô” của nhà trồng

được để đáp ứng lời đề nghị “làm một lần nữa”.

Anh như ngọn núi Thái Sơn đè lên cô, khiến cô muốn ngộp thở, đành phải đẩy anh ra.

Như đang ở trên sân bóng, không hiểu sao anh chỉ lắc nhẹ một cái là đã lật được người,

lúc trước đó là một người nằm trên, một người nằm dưới, giờ chuyển thành một người

bên trái, một người bên phải. Hai cánh tay anh vẫn ôm cô, hai chân vẫn kẹp phần thân

dưới của cô, tựa như con bạch tuộc quấn chặt lấy cô, khiến cô không tài nào nhức nhích

nổi. Và cô lại có thể ngủ thiếp đi trong trạng thái người đau tê tái, hai chân nhớp nháp,

mặc cho con bạch tuộc vần vò.

Ngày hôm sau, cô bị tiếng chuông đồng hồ báo thức đánh thức.

Con bạch tuộc cũng đã tỉnh giấc, buông cô ra, ngồi dậy tắt chuông đồng hồ đi và nói

như người mê ngủ: “Đang ngủ ngon thì…”

Cô hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Sáu rưỡi.”

“Sao anh dậy sớm vậy?”

“Bình thường anh đều dậy giờ này.”

“Trường anh học sớm thế hả?”

“Không, dậy đi đá bóng.”

“Buổi sáng cũng thi đấu hả?”

“Không thi, tập thôi.”

“Thế anh còn không dậy đi?”

“Tập thì đi cũng được, không đi cũng chẳng sao!” Anh lại ghì siết lấy cô. “Có em ở đây,

sao anh nỡ dậy?”

“Thế hôm nay anh không lên lớp à?”

“Sao bỏ giờ được? Nhưng giờ vẫn sớm mà.” Anh vừa mơn trớn, vuốt ve cô vừa hỏi: “Em

có muốn làm lần nữa không?”

Cô lập tức liên tưởng đến “bắp ngô”, vừa nghĩ vừa lợm giọng.

Anh không phát hiện ra, cứ tưởng im lặng là đồng ý, bèn hào hứng “làm một lần nữa”.

Cô lại thấy đau nhưng không còn đến mức không thể chịu đựng nữa.

Anh vừa chống đẩy vừa cười giả lả hỏi: “Tối qua em thấy có tuyệt không?”

“Tuyệt gì cơ?”

“Hơ hơ, em thấy có thích không?”

Cô rất bực vì lại thấy anh lôi đám ngôn từ trong cuốn tiểu thuyết chép tay ra.

Anh phát hiện ra cô không vui, bèn tò mò hỏi: “Tối qua em không có cảm giác gì à?”

Cô càng lợm giọng hơn. “Anh phát ngôn gì vậy?”

“Anh hỏi tối qua em có thích không?”

“Anh hỏi làm gì?”

“Anh đoán chắc em thích lắm nhỉ?”

Cô không muốn trả lời.

Anh liền giải thích: “Anh không phải là gã đàn ông ích kỷ, chỉ biết cho mỗi bản thân. Tối

qua anh đã phải sử dụng hết ngón nghề rồi đấy…”

Cô hậm hữ nói: “Sao anh toàn nói giọng đó vậy?”

“Giọng nào?”

“Giọng… lưu manh…”

“Đấy mà là giọng lưu manh à?”

“Đây đều là những lời mà… gã thợ mỏ trong… cuốn tiểu thuyết chép tay đó… nói.”

‘Những điều thợ mỏ nói đều là lưu manh sao?”

“Sao lại không chứ? Hắn ta là… kẻ phạm tội.”

Anh liền cười ha ha. “Những điều tội phạm nói đều là lời lẽ lưu manh ư? Nếu hắn nói “ăn

cơm đi” thì ngay cả câu “ăn cơm đi” anh cũng không được nói à?”

Cô cảm thấy logic của mình có vẻ không đứng vững.

Vương Thế Vĩ nói: “Thực ra gã đó không bị coi là tội phạm hiếp dâm, lức mới đầu hắn ta

hãm hiếp, nhưng sao đó người đàn bà đó… chẳng đồng ý là gì? Nói một cách chính xác

thì gã là thầy giáo khai sáng về tình dục cho người phụ nữ đó…”

“Nhưng ngay cả tên truyện cũng nói hắn là…”

“Tên truyện dĩ nhiên là phải giật gân rồi. Cuối cùng gã đó có bị bắt đi tù đâu? Ai kết án

hắn tội hiếp dâm?”

Cô không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa, càng khong muốn nghe thấy hai chữ

“hiếp dâm”. “Em không cần biết hắn có phải như thế hay không, tóm lại em không thích

nghe cách phát ngôn như thế.”

Cô sợ anh sẽ giận, nói cô giả vờ hoặc đuổi khéo cô về. Nhưng anh chỉ ngẩn người ra một

lát rồi đáp: “Em không thích nghe thì anh sẽ không nói nữa.”

Đúng là anh không nói nữa thật, lại quay ra bận rộn liên hồi.

Cô vui hẳn lên.

Vì chuyện của họ là cọc đi tìm trâu nên từ lâu cô vẫn hơi sợ anh, nghĩ anh chấp nhận cô

đã là nể mặt cô lắm rồi, cô chỉ sợ có chút gì đó không vừa ý là anh sẽ tống cô ra khỏi

nhà ngay. Hiện tại, xem ra anh cũng không dễ giận như cô vẫn tưởng. Cô nói không

thích cái gì, anh sẽ răm rắp làm theo chẳng khác gì các trường hợp trâu đi tìm cọc.

Tuy nhiên trực giác mách bảo cô rằng sở dĩ anh có thể răm rắp nghe theo lời cô là vì anh có chuyện muốn níu kéo cô – anh muốn làm chuyện đó nên đành phải nhượng bộ cô.

Thực ra kể cả anh không nhượng bộ, cô cũng sẽ cho anh làm chuyện đó, vì cô sợ mất

anh, sợ anh hiểu lầm cô không yêu anh, nhưng chắc là anh không hiểu điều này, cứ

tưởng rằng nếu không chiều theo ý cô, cô sẽ bỏ anh mà đi.

Tuyệt quá! Sau này cô cũng không nên để cho anh biết cô sợ mất anh, phải để anh tưởng rằng cô là cô gái rất ngang ngạnh, nêu anh không nghe cô, cô sẽ không cho anh làm chuyện đó, thậm chí còn có thể đá anh luôn. Như thế anh sẽ ngoan ngoãn phục tùng cô.

Mặc dù cô nghĩ đây có thể coi là thủ đoạn không vẻ vang gì nhưng cô thật sự muốn có một cái gì đó có thể cột chặt trái tim anh, đành phải sử dụng chiêu bài này thôi.

Sau khi bận rộn xong xuôi, anh nằm thêm một lát rồi miễn cưỡng trở dậy. “Haizz, hôm nay lại có tiết đầu, không dậy không được.”

“Thôi anh dậy mau đi.”

“Bao giờ em về?”

“Chiều em về.”

“Ngay chiều nay ư?”

“Mai em có giờ.”

“Sao em chọn toàn thời điểm có giờ để đến đây vậy? Cuối tuần đến còn ở được dài dài.”

Cô ngại ngùng thanh minh: “Em sợ cuối tuần không tìm được anh.”

“Sao lại không tìm được anh?”

“Cuối tuần anh không về nhà à?”

“Anh về nhà làm gì?”

“Thăm bố mẹ chứ còn làm gì nữa.”

“Nghỉ đông, nghỉ hè anh mới về.”

“Chẳng lẽ cuối tuần anh cứ ở lì trong phòng mà không đi đâu ư?”

“Nếu em đến thì anh đi đâu làm gì?”

Lúc này cô mới ý thức được rằng mình đã có quyền bắt anh ở phòng đợi cô, bất giác hào

hứng nói: “Thế lần sau em sẽ đến vào cuối tuần nhé?”

Anh cũng tỏ ra rất vui. “Ok, đến vào cuối tuần sẽ không phải sấp sấp ngửa ngửa lo về

nữa.”

Đang nói chuyện thì chuông báo vào lớp.

Anh nói: “Chuông vào lớp rồi, anh sang lớp điểm danh ổn định rồi quay về, em cứ ngủ

tiếp đi.”

Anh cầm theo cả cặp lồng rồi chạy đi.

Cô đã muốn đi vệ sinh từ lâu, đợi anh ra khỏi phòng liền mặc quần áo vào rồi ra nhà vệ

sinh ở cuối hành lang, sau đó lại trở về phòng, cởi áo ngoài và tiếp tục chui vào chăn.

Một lát sau, anh quay về, đặt cháo và màn thầu lên bàn rồi nói: “Anh mua đồ ăn sáng

cho em rồi đấy, nước đánh răng, rửa mặt cũng mang vào rồi, em đánh răng, rửa mặt

ngay trong phòng, ăn sáng xong không được đi đâu đấy, cứ nằm trên giường đợi anh,

đừng mặc quần áo nhé…”

Cô hỏi: “Anh trốn về à?”

“Ừ, anh bảo học sinh ngồi đọc sách.”

“Lãnh đạo nhà trường biết không nói anh à?”

“Sao để nhà trường biết được? Anh quay sang lớp đây.”

Anh chạy về lớp học, nhưng dường như chỉ được một lát lại quay về.

Cô vừa đánh răng xong, đang ăn sáng.

Anh xoa tay, nói: “Em chưa ăn sáng xong à? Sao chậm thế?”

“Cần gì phải nhanh?”

“Lát nữa anh lại có tiết mà.”

“Có tiết thì anh cứ lên lớp thôi.”

“Nhưng anh muốn lên em trước rồi lên lớp sau.”

Nghe chữ “lên” này mà cô chỉ muốn phát mửa, , liền nhăn mặt nói: “Em đã nói với anh

rồi, đừng phát ngôn kiểu đó nữa.”

“Phát ngôn kiểu nào?”

Cô không nói ra, nhưng anh đã hiểu ra vấn đề. “Em không thích từ “lên” này hả? Ok…

Anh sẽ không dùng từ này nữa, em thích anh dùng từ nào?”

Cô nghĩ một lát, không có từ nào khá hơn cả, bèn nói: “Không dùng từ nào cả.”

“Ok, không dùng từ nào nữa.”

Cô lại một lần nữa cảm thấy lâng lâng vì đã có thể chỉ tay năm ngón với anh, thấy anh

thật là cute. Rồi cô cũng không gây khó dễ cho anh nữa mà đặt chiếc màn thầu đang

cầm trên tay xuống.

Anh chạy ra chốt cửa rồi trở lại giường cởi cúc áo cho cô.”Ăn sáng mà cũng phải chỉnh tề

thế này ư?”

“Vừa nãy em đi vệ sinh. Anh lên lớp không bị mất hồn chứ?”

“Nghĩ đến cảnh em trần như nhộng nằm trên giường đợi anh mà không mất hồn sao?”

“Thế anh không nói gì hớ chứ?”

“Không, anh chỉ nói với học sinh rằng: Các em cứ đọc sách đi, thầy phải về phòng đã,

người yêu thầy đang thoát y đợi thầy trên giường.”

Cô giật bắn mình. “Gì cơ? Anh nói như vậy hả?”

“Ừ.”

“Sao anh có thể nói như vậy?”

“Tại sao lại không thể? Chẳng lẽ em không phải là người yêu anh à?”

“Có, nhưng mà…”

“Chẳng lẽ em không phải đang đợi anh trên giường à?”

“Nhưng mà… Sao anh có thể nói chuyện này với lớp?”

Anh nhìn cơ thể trần truồng của cô với vẻ đầy tà ý. “Ha ha, coi em sợ tái mặt kìa.”

Cô biết mình bị lừa, vội chui vào trong chăn. Anh cũng chui vào trong chăn, thò tay vào

kiểm tra cái đó của cô rồi nói với giọng tiếc rẻ: “Lại khô rồi.”

Cô vội vàng thanh minh: “Em vừa đi vệ sinh nên lau hết rồi…”

Anh vuốt ve cô một lát rồi lại mó mẩn, nhưng cuối cùng vẫn ủa rũ nói: “Vẫn không có

phản ứng gì với anh.”

“Còn anh thì sao?”

“Em cứ kiểm tra đi!” Anh túm chặt tay cô, bắt cô kiểm tra, giọng có vẻ rất đắc ý: “Thấy

chưa? Anh yêu em, bắt tận tay, day tận trán nhé, em có thể kiểm tra bất kỳ lúc nào.

Nhưng em đâu có như thế…”

“Nhưng em… yêu anh thật lòng mà…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương