**

Hoang tàn, vắng vẻ, ko một bóng người, thư viện của trường rất thích hợp làm nhà ma rồi đấy. Sau khi bàn giao công việc xong, cô thư viện để mặc tôi và Nhật Nam tự xoay sở. Hai người 1 chổi quét, 1 chổi lau, xô nước...Cái ko khí bây h vừa u ám vừa lạnh lẽo đến tận sống lưng. Nhật Nam luôn im lặng, cứ nhìn tôi như thế, cảm giác da thịt bị cậu ta nhìn đến cháy xém rồi, con người này đúng là đáng sợ. Tôi áy náy bảo cậu ta

-Hay cậu về trước đi, dù sao cx ko phải lỗi của cậu, tớ tự làm được rồi

Bầu ko khí này quá khó xử, cuối cùng Nhật Nam cx xoay người rời đi trước, tôi thấy cậu ta hình như khẽ gật đầu, như thể khen tặng sự sáng suốt của tôi. Quên đi, Ở cùng Nhật Nam thật ghê rợn, mau mau giải tán cậu ta mới là thượng sách

Nhật Nam đi rồi, thư viện vắng vẻ nay càng âm u hơn, mấy câu chuyện ma quỷ mà mấy anh chị khóa trước kể cứ lởn vởn mãi trong đầu tôi. Tuyết Hoa lại ko ở lại cùng tôi, thật sự đây là thử thách dành cho người yếu bóng vía như tôi mà. Trấn tĩnh lại, tôi bắt đầu dọn dẹp

Tiếng bước chân rõ ràng vang lên trong ko khí, truyền tới 1 màng sương lạnh hết cả sống lưng, có ai đó đang tiến về phía này, ko phải tiếng giày cao gót của cô thư viện. Tôi hơi run sợ, vờ như ko nghe mà lại thấy cả người cương cứng, mồ hôi cứ vậy túa ra

Cảm nhận có người đứng sau mình, tôi lấy can đảm quay ra. Là Nhật Nam quả nhiên đi ko hình, về ko bóng, sau này mà chết thì cậu nhất định rất thiêng đấy. Tôi nghi hoặc nhìn, cậu ta quên đồ sao?

-Đáp án bài toán ấy là x-2

Nhật Nam lạnh nhạt nói từng chữ, tôi ngây người một lúc mới hiểu ra, câu ta đang nói về kết quả bài toán mà tôi trả lời sai. Đùa sao?Sao lúc ấy ko nhắc? cậu trẻ của tôi à...bây h mới nói còn tác dụng nữa sao?Hay là cậu mún khoe, cậu ngủ mà còn biết câu trả lời? Không đợi tôi suy đoán, Nhật Nam bước vào, cầm lấy chổi lau, lặng lẽ dọn dẹp, Cái này là tinh thần trách nhiệm bỗng dưng nổi lên à? Cậu ta quay lại để nói kết quả, thuận tiện giúp tôi sao? Dù đầy nghi hoặc trong lòng nhưng tôi vẫn vô cùng cảm kích. Nhưng nếu cậu ta nói sớm hơn thì tôi đâu có bị phạt chứ?

Trộm liếc Nhật Nam đang nghiêm túc làm việc, vẫn kiểu 1 tay đút túi quần 1 tay lau dọn. Ách có thật là đang dọn ko thế? Cậu ta hình như đang bày thêm việc cho tôi thì có, đừng làm lộn xộn nữa mà, tôi còn muốn về ăn cơm... Mẹ ơi con nhớ mẹ!!!!!!!

Nắng chiều chưa tắt hẳn, nhưng đã gần 6h, ko ngờ lại muộn đến thế, nếu ko nhờ ai kia thêm việc cho tôi làm, thì tôi cx ko khổ như thế này. Tôi kéo Nhật Nam ra ngoài, khóa cửa rồi tất tả chạy đi tìm cô thư viện

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương