Cô Gái Lái Đò
-
Chương 8: Chuyện ngày xưa...
“ Cộc...Cộc...Cộc.”
Tiếng gõ cửa bên ngoài kèm theo giọng nói của ông Quý ( bố Lâm):
- - Lâm ơi, đi ra sau vườn bố nói chuyện.
Lâm lau vội nước mắt, chỉnh lại quần áo, cố gắng không để ai nhận ra là mình vừa khóc. Bước theo ông Quý ra vườn sau Lâm thấy khung cảnh vẫn quen thuộc như ngày nào. Trong vườn có cây khế chua khá lâu năm, nhìn cây khế Lâm lại nhớ đến Mai. Cây khế đã gắn bó với hai người từ khi còn bé xíu, ông Quý hỏi con:
- - Hình như con có điều gì muốn nói phải không..? Nhìn vẻ mặt mày là bố biết mày với cái Mai đã xảy ra chuyện gì rồi, đứa bé trong ảnh là con của mày phải không..?
Lâm gật đầu đáp:
- - Vâng, đúng vậy bố ạ...Con đúng là một thằng tồi như mẹ đã nói. Con đã gây ra tội lớn mà bao năm qua vẫn sống ung dung, không hề hay biết. Chính con là người đã gây ra cái chết của Mai bố ạ, không những vậy...cả con của con...bây giờ cũng không biết nó ra sao..Con phải làm gì bây giờ hả bố..?
Ông Quý thở dài khẽ nói:
- - Trong cuộc sống chúng ta không thể sửa chữa được những sai lầm trong quá khứ. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là nghĩ đến hiện tai và tương lai, không chỉ con mà cả bố mẹ cũng đều rất đau lòng khi biết sự thật này. Cái Mai đã chết là điều không thể thay đổi, nhưng còn con bé, tuy con bé đã mất tích một năm nay nhưng liệu con có nghĩ rằng nó vẫn còn sống không..? Bố không tin vào chuyện ma quỷ, nhưng nghe mẹ mày nói ban nãy bố nghĩ...có kni nào chuyện mày về làng lần này là do cái Mai nó dẫn đường không..?
Lâm mặt biến sắc đáp:
- - Không giấu gì bố, mới sáng nay con cũng có suy nghĩ như vậy. Nhưng khi đó con chỉ nghĩ Mai chết đi vẫn còn gì oan uổng chưa được giãi bày nên cô ấy không chịu siêu thoát. Nhưng giờ con biết tại sao cô ấy lại bám theo con, tại sao cô ấy lại hiện về để con thấy. Tội lỗi con gây ra cho cô ấy có chết cũng không khiến cô ấy an lòng được.
Ông Quý nhìn con lắc đầu:
- - Mày nói cũng y như mẹ mày, đều nghĩ đến chuyện xấu. Thế tại sao con không nghĩ cái Mai nó muốn con về đây là để tìm lại đứa con của hai đứa. Nếu như cái Mai nó chết tức tưởi như vậy thì chắc chắn điều khiến nó không yên tâm nhất chính là đứa con gái hiện không rõ ở đâu. Tại sao con không nghĩ đến chuyện tìm lại đứa con để giúp linh hồn của Mai nó yên nghỉ…? Quá khứ đã sai thì hiện tại cần phải thay đổi, đừng nghĩ đến chuyện chết chóc trong khi sống để giải quyết vấn đề mới là điều cần làm.
Lâm nghe bố nói như tỉnh ra nhiều điều, Lâm đáp:
- - Nhưng con bé đã mất tích cả năm nay, sự thật rất khó….
Ông Quý cau mày:
- - Khó thì mới cần người làm, nếu dễ thì ai chẳng làm được. Còn nước còn tát, con người chỉ bỏ cuộc khi họ ngừng cố gắng. Hơn nữa nó là con của con đấy...Có người dành cả đời để tìm con của họ mà họ còn chưa bao giờ than khó, mày chưa gì đã nhụt chí...Tưởng mấy năm qua mày ra ngoài xã hội thế nào, hóa ra trở về làng lại còn thảm hại hơn trước.
Nói xong ông Quý quay người đi vào trong, lúc này cũng đã là 4h chiều, cả khu vườn nổi gió, sát nhà Lâm là một ngôi nhà hoang, hồi trước ở đó có bà Tám già sống một mình, có hai người con trai thì bị tai nạn xe máy chết cùng một ngày. Hồi Lâm còn ở làng bố mẹ Lâm hay kêu Lâm mang đồ ăn sang cho bà Tám, cách năm Lâm đi bộ đội một năm thì bà Tám cũng ốm rồi chết, từ đó ngôi nhà tranh của bà Tám không ai ở.
Đúng hơn là cũng chẳng ai dám đến ở bởi họ nói khu đất nhà bà Tám bị quỷ ngự, ai ở đó không sớm thì muộn cũng gặp tai nạn. Nhưng đấy là người làng nói thế còn với Lâm thì Lâm không sợ. Nhìn cây khế Lâm lại nhớ đến mùa khế chín, Lâm trèo lên cây thảy những quả khế to vàng chín mọng xuống cho Mai đỡ, sau đó cả hai ngồi thái từng miếng nhỏ phơi khô dùng dần. Ngày đó bà Tám vẫn còn sống, cứ mỗi lần Mai sang nhà Lâm chơi cả hai đều tót sang bên bà Tám thăm nom rồi nói chuyện với bà.
Bà Tám quý hai đứa lắm, bà hay nhai trầu mồm móm mém nói:
- - Hai đứa bay sau này cưới nhau nhớ cho bà ăn cỗ đó nhen..!
Những ký ức liên tục ùa về sau bao năm xa quê, giờ đây ngôi nhà của bà Tám đìu hiu, lạnh lẽo, ảm đạm. Giống như bà Tám, Mai cũng không còn nữa, tất cả chỉ còn là những ký ức năm xưa mà thôi. Ngước lên nhìn cây khế Lâm khẽ quay vào nhưng đột nhiên Lâm cảm thấy rùng mình. Hình như lúc quay đi Lâm vô tình đã thấy thứ gì đó đứng bên nhà bà Tám nhìn sang.
Lâm lạnh sống lưng không dám quay ngay lại nhìn bởi trong một thoáng chốc Lâm vừa thấy một bóng người con gái mặc áo dài trắng đứng bên hiên nhà bà Tám nhìn sang bên phía vườn nhà Lâm.
- - Lâm...Lâm ơi….
Lâm giật nảy người khi có tiếng mẹ gọi tên mình vọng ra từ trong nhà. Bà Hòa ngó ra sau vườn nói:
- - Mày còn đứng đấy à...Vào đây mẹ nói cái này..?
Lâm lúc này mới dám quay lại phía sau, nhìn về nhà bà Tám, nhưng dĩ nhiên lúc này chẳng có ai đứng đó cả. Cảnh vật bên nhà bà Tám vốn dĩ đã âm u, lạnh lẽo như vẻ ban đầu nó vốn có. Lâm lắp bắp vừa đi vừa ngoái nhìn đáp:
- - Đây...con...con...vào...ngay..đây…
Chỉ mới mấy giây trước Lâm còn thấy ngôi nhà bỏ hoang của bà Tám không có gì đáng sợ, nhưng một thoáng vô tình nhìn thấy cái bóng người mặc áo dài trắng đứng trước hiên nhà cũ kỹ nhìn sang bên này đã đủ khiến Lâm thấy ngôi nhà trở nên đáng sợ vô cùng.
Mọi thứ có liên quan đến Mai dường như đang dần trở nên đáng sợ, Lâm chỉ tay về phía nhà bà Tám hỏi mẹ:
- - Nhà đó con tưởng không có ai ở từ hồi bà Tám chết rồi mà..?
Bà Hòa đáp:
- - Ừ thì nhà đó bỏ hoang mấy năm nay rồi, có ai ở đấy đâu…? Mỗi năm mẹ chỉ thấy có chị hay em bà ấy về xem xét cái gì đó rồi lại bỏ đi. Nghe đâu là đất độc, đất quỷ gì đó...Mà năm ngoái cái bà chị em gì đấy không thấy về nữa...Mẹ thấy bảo tối hôm đánh xe về thì thấy bóng bà Tám đi lại trong nhà, sợ quá bỏ chạy luôn.
Lâm nghe mẹ nói mà cũng thấy hốt hoảng, chẳng lẽ ban nãy Lâm thấy ma thật, mặc dù trời vẫn đang còn sáng. Bà Hòa nhìn con hỏi vặn:
- - Sao thế, con thấy cái gì bên đó à..? Nói thật với mày lắm đêm mẹ cũng nghe thấy tiếng động lạ, mà sáng nào dậy sớm tờ mờ sương cũng cảm giác như bên đó có người đi qua đi lại vậy. Dáng còng còng như bà Tám ngày xưa vậy. Nhưng bố mày thì cứ không tin, ông ấy còn gan lỳ có hôm còn sang tận đó quyets tước sân vườn cho nhà bên ấy. Bảo thì ông ấy nói ngày xưa bà Tám còn sống cũng là hàng xóm bao năm, con cái bà ấy chết đã khổ lắm rồi, sống chẳng được mấy năm thì bà ấy chết, nay chết rồi còn bị nói là ma quỷ thì còn khổ đến đâu.
Lâm lắc đầu:
- - Không, con không thấy gì cả...Mà mẹ gọi con có chuyện gì vậy..?
Đi vào nhà bà Hòa đáp:
- - Mẹ nghĩ kỹ rồi, có khi phải sang bên nhà ông Bảy để nói chuyện. Làm thằng đàn ông dám làm dám chịu, không thể để thế này được.
Lâm vội xua tay:
- - Con biết bố mẹ trước giờ sống ngay thẳng, nhưng riêng chuyện này con muốn tìm hiểu kỹ thêm đã. Mẹ đừng vội trách con, ban nãy bố cũng nói chuyện với con rồi. Tất cả mọi chuyện đều có lý do, kể cả việc con trở về đúng ngày giỗ của Mai con nghĩ cũng có nguyên nhân. Hơn nữa nếu chỉ dựa vào một bức ảnh mà làm đảo lộn tất cả mọi thứ bây giờ con e không tiện. Mẹ hãy cho con thêm ít thời gian, sau này con sẽ tự mình sang bên đó nhận lỗi với vợ chồng bác Bảy.
Bà Hòa hỏi:
- - Thế mày định tìm hiểu cái gì nữa hả con…?
Lâm đáp:
- - Mặc dù con là người gây ra tội, nhưng con với Mai chơi với nhau từ bé...Con biết Mai không phải là người dễ dàng buông xuôi mọi chuyện để tìm đến cái chết như vậy. Mai là một cô gái rất mạnh mẽ và còn chuyện của đứa bé nữa...Như bố đã nói, con phải tìm được nó, mặc dù khó nhưng con cũng phải tìm cho dù phải dùng cả đời này con cũng phải tìm.
Nhìn đồng hồ đã gần 5h chiều, bên ngoài cổng có tiếng người gọi:
- - Bác Hòa ơi, bác Quý ơi….Có thằng Lâm ở nhà không..?
Lâm chạy ra xem thì thấy hai thanh niên, đó chính là thằng Phách và thằng Bột. Hai thằng bạn trong làng của Lâm. Nhìn hai thằng bạn Lâm cười:
- - Hai chúng mày tìm tao có việc gì đấy..?
Bột đáp:
- - Thằng chó này, về mà không tìm anh em gì cả. Đợi không thấy mày đâu nên hai đứa tao phải mặt dày đến nhà tìm mày đây..? Đi sang nhà tao uống rượu, xong hết cả rồi chỉ đợi mỗi mày thôi. Nhanh lên tao đợi, mấy năm nay không gặp anh em có nhiều chuyện để nói lắm đấy.
Tiếng gõ cửa bên ngoài kèm theo giọng nói của ông Quý ( bố Lâm):
- - Lâm ơi, đi ra sau vườn bố nói chuyện.
Lâm lau vội nước mắt, chỉnh lại quần áo, cố gắng không để ai nhận ra là mình vừa khóc. Bước theo ông Quý ra vườn sau Lâm thấy khung cảnh vẫn quen thuộc như ngày nào. Trong vườn có cây khế chua khá lâu năm, nhìn cây khế Lâm lại nhớ đến Mai. Cây khế đã gắn bó với hai người từ khi còn bé xíu, ông Quý hỏi con:
- - Hình như con có điều gì muốn nói phải không..? Nhìn vẻ mặt mày là bố biết mày với cái Mai đã xảy ra chuyện gì rồi, đứa bé trong ảnh là con của mày phải không..?
Lâm gật đầu đáp:
- - Vâng, đúng vậy bố ạ...Con đúng là một thằng tồi như mẹ đã nói. Con đã gây ra tội lớn mà bao năm qua vẫn sống ung dung, không hề hay biết. Chính con là người đã gây ra cái chết của Mai bố ạ, không những vậy...cả con của con...bây giờ cũng không biết nó ra sao..Con phải làm gì bây giờ hả bố..?
Ông Quý thở dài khẽ nói:
- - Trong cuộc sống chúng ta không thể sửa chữa được những sai lầm trong quá khứ. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là nghĩ đến hiện tai và tương lai, không chỉ con mà cả bố mẹ cũng đều rất đau lòng khi biết sự thật này. Cái Mai đã chết là điều không thể thay đổi, nhưng còn con bé, tuy con bé đã mất tích một năm nay nhưng liệu con có nghĩ rằng nó vẫn còn sống không..? Bố không tin vào chuyện ma quỷ, nhưng nghe mẹ mày nói ban nãy bố nghĩ...có kni nào chuyện mày về làng lần này là do cái Mai nó dẫn đường không..?
Lâm mặt biến sắc đáp:
- - Không giấu gì bố, mới sáng nay con cũng có suy nghĩ như vậy. Nhưng khi đó con chỉ nghĩ Mai chết đi vẫn còn gì oan uổng chưa được giãi bày nên cô ấy không chịu siêu thoát. Nhưng giờ con biết tại sao cô ấy lại bám theo con, tại sao cô ấy lại hiện về để con thấy. Tội lỗi con gây ra cho cô ấy có chết cũng không khiến cô ấy an lòng được.
Ông Quý nhìn con lắc đầu:
- - Mày nói cũng y như mẹ mày, đều nghĩ đến chuyện xấu. Thế tại sao con không nghĩ cái Mai nó muốn con về đây là để tìm lại đứa con của hai đứa. Nếu như cái Mai nó chết tức tưởi như vậy thì chắc chắn điều khiến nó không yên tâm nhất chính là đứa con gái hiện không rõ ở đâu. Tại sao con không nghĩ đến chuyện tìm lại đứa con để giúp linh hồn của Mai nó yên nghỉ…? Quá khứ đã sai thì hiện tại cần phải thay đổi, đừng nghĩ đến chuyện chết chóc trong khi sống để giải quyết vấn đề mới là điều cần làm.
Lâm nghe bố nói như tỉnh ra nhiều điều, Lâm đáp:
- - Nhưng con bé đã mất tích cả năm nay, sự thật rất khó….
Ông Quý cau mày:
- - Khó thì mới cần người làm, nếu dễ thì ai chẳng làm được. Còn nước còn tát, con người chỉ bỏ cuộc khi họ ngừng cố gắng. Hơn nữa nó là con của con đấy...Có người dành cả đời để tìm con của họ mà họ còn chưa bao giờ than khó, mày chưa gì đã nhụt chí...Tưởng mấy năm qua mày ra ngoài xã hội thế nào, hóa ra trở về làng lại còn thảm hại hơn trước.
Nói xong ông Quý quay người đi vào trong, lúc này cũng đã là 4h chiều, cả khu vườn nổi gió, sát nhà Lâm là một ngôi nhà hoang, hồi trước ở đó có bà Tám già sống một mình, có hai người con trai thì bị tai nạn xe máy chết cùng một ngày. Hồi Lâm còn ở làng bố mẹ Lâm hay kêu Lâm mang đồ ăn sang cho bà Tám, cách năm Lâm đi bộ đội một năm thì bà Tám cũng ốm rồi chết, từ đó ngôi nhà tranh của bà Tám không ai ở.
Đúng hơn là cũng chẳng ai dám đến ở bởi họ nói khu đất nhà bà Tám bị quỷ ngự, ai ở đó không sớm thì muộn cũng gặp tai nạn. Nhưng đấy là người làng nói thế còn với Lâm thì Lâm không sợ. Nhìn cây khế Lâm lại nhớ đến mùa khế chín, Lâm trèo lên cây thảy những quả khế to vàng chín mọng xuống cho Mai đỡ, sau đó cả hai ngồi thái từng miếng nhỏ phơi khô dùng dần. Ngày đó bà Tám vẫn còn sống, cứ mỗi lần Mai sang nhà Lâm chơi cả hai đều tót sang bên bà Tám thăm nom rồi nói chuyện với bà.
Bà Tám quý hai đứa lắm, bà hay nhai trầu mồm móm mém nói:
- - Hai đứa bay sau này cưới nhau nhớ cho bà ăn cỗ đó nhen..!
Những ký ức liên tục ùa về sau bao năm xa quê, giờ đây ngôi nhà của bà Tám đìu hiu, lạnh lẽo, ảm đạm. Giống như bà Tám, Mai cũng không còn nữa, tất cả chỉ còn là những ký ức năm xưa mà thôi. Ngước lên nhìn cây khế Lâm khẽ quay vào nhưng đột nhiên Lâm cảm thấy rùng mình. Hình như lúc quay đi Lâm vô tình đã thấy thứ gì đó đứng bên nhà bà Tám nhìn sang.
Lâm lạnh sống lưng không dám quay ngay lại nhìn bởi trong một thoáng chốc Lâm vừa thấy một bóng người con gái mặc áo dài trắng đứng bên hiên nhà bà Tám nhìn sang bên phía vườn nhà Lâm.
- - Lâm...Lâm ơi….
Lâm giật nảy người khi có tiếng mẹ gọi tên mình vọng ra từ trong nhà. Bà Hòa ngó ra sau vườn nói:
- - Mày còn đứng đấy à...Vào đây mẹ nói cái này..?
Lâm lúc này mới dám quay lại phía sau, nhìn về nhà bà Tám, nhưng dĩ nhiên lúc này chẳng có ai đứng đó cả. Cảnh vật bên nhà bà Tám vốn dĩ đã âm u, lạnh lẽo như vẻ ban đầu nó vốn có. Lâm lắp bắp vừa đi vừa ngoái nhìn đáp:
- - Đây...con...con...vào...ngay..đây…
Chỉ mới mấy giây trước Lâm còn thấy ngôi nhà bỏ hoang của bà Tám không có gì đáng sợ, nhưng một thoáng vô tình nhìn thấy cái bóng người mặc áo dài trắng đứng trước hiên nhà cũ kỹ nhìn sang bên này đã đủ khiến Lâm thấy ngôi nhà trở nên đáng sợ vô cùng.
Mọi thứ có liên quan đến Mai dường như đang dần trở nên đáng sợ, Lâm chỉ tay về phía nhà bà Tám hỏi mẹ:
- - Nhà đó con tưởng không có ai ở từ hồi bà Tám chết rồi mà..?
Bà Hòa đáp:
- - Ừ thì nhà đó bỏ hoang mấy năm nay rồi, có ai ở đấy đâu…? Mỗi năm mẹ chỉ thấy có chị hay em bà ấy về xem xét cái gì đó rồi lại bỏ đi. Nghe đâu là đất độc, đất quỷ gì đó...Mà năm ngoái cái bà chị em gì đấy không thấy về nữa...Mẹ thấy bảo tối hôm đánh xe về thì thấy bóng bà Tám đi lại trong nhà, sợ quá bỏ chạy luôn.
Lâm nghe mẹ nói mà cũng thấy hốt hoảng, chẳng lẽ ban nãy Lâm thấy ma thật, mặc dù trời vẫn đang còn sáng. Bà Hòa nhìn con hỏi vặn:
- - Sao thế, con thấy cái gì bên đó à..? Nói thật với mày lắm đêm mẹ cũng nghe thấy tiếng động lạ, mà sáng nào dậy sớm tờ mờ sương cũng cảm giác như bên đó có người đi qua đi lại vậy. Dáng còng còng như bà Tám ngày xưa vậy. Nhưng bố mày thì cứ không tin, ông ấy còn gan lỳ có hôm còn sang tận đó quyets tước sân vườn cho nhà bên ấy. Bảo thì ông ấy nói ngày xưa bà Tám còn sống cũng là hàng xóm bao năm, con cái bà ấy chết đã khổ lắm rồi, sống chẳng được mấy năm thì bà ấy chết, nay chết rồi còn bị nói là ma quỷ thì còn khổ đến đâu.
Lâm lắc đầu:
- - Không, con không thấy gì cả...Mà mẹ gọi con có chuyện gì vậy..?
Đi vào nhà bà Hòa đáp:
- - Mẹ nghĩ kỹ rồi, có khi phải sang bên nhà ông Bảy để nói chuyện. Làm thằng đàn ông dám làm dám chịu, không thể để thế này được.
Lâm vội xua tay:
- - Con biết bố mẹ trước giờ sống ngay thẳng, nhưng riêng chuyện này con muốn tìm hiểu kỹ thêm đã. Mẹ đừng vội trách con, ban nãy bố cũng nói chuyện với con rồi. Tất cả mọi chuyện đều có lý do, kể cả việc con trở về đúng ngày giỗ của Mai con nghĩ cũng có nguyên nhân. Hơn nữa nếu chỉ dựa vào một bức ảnh mà làm đảo lộn tất cả mọi thứ bây giờ con e không tiện. Mẹ hãy cho con thêm ít thời gian, sau này con sẽ tự mình sang bên đó nhận lỗi với vợ chồng bác Bảy.
Bà Hòa hỏi:
- - Thế mày định tìm hiểu cái gì nữa hả con…?
Lâm đáp:
- - Mặc dù con là người gây ra tội, nhưng con với Mai chơi với nhau từ bé...Con biết Mai không phải là người dễ dàng buông xuôi mọi chuyện để tìm đến cái chết như vậy. Mai là một cô gái rất mạnh mẽ và còn chuyện của đứa bé nữa...Như bố đã nói, con phải tìm được nó, mặc dù khó nhưng con cũng phải tìm cho dù phải dùng cả đời này con cũng phải tìm.
Nhìn đồng hồ đã gần 5h chiều, bên ngoài cổng có tiếng người gọi:
- - Bác Hòa ơi, bác Quý ơi….Có thằng Lâm ở nhà không..?
Lâm chạy ra xem thì thấy hai thanh niên, đó chính là thằng Phách và thằng Bột. Hai thằng bạn trong làng của Lâm. Nhìn hai thằng bạn Lâm cười:
- - Hai chúng mày tìm tao có việc gì đấy..?
Bột đáp:
- - Thằng chó này, về mà không tìm anh em gì cả. Đợi không thấy mày đâu nên hai đứa tao phải mặt dày đến nhà tìm mày đây..? Đi sang nhà tao uống rượu, xong hết cả rồi chỉ đợi mỗi mày thôi. Nhanh lên tao đợi, mấy năm nay không gặp anh em có nhiều chuyện để nói lắm đấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook