Cô Gái Lái Đò
-
Chương 27: Hồn ma tội nghiệp
Cô Ba lắc đầu nói:
- - Nhưng cậu ấy không phải là người hại chết cô...Cũng như những người bị cô ám trước đây...Cậu ấy chỉ là một người vô can...Tại sao cô lại làm thế.
Cậu nhóc cau mặt đáp ;
“ Vì...ta...oán...những...gã...đàn..ông...nhìn...thấy...ta..”
Cô Ba tiếp:
- - Càng hại người thì cô càng không thể siêu thoát, mãi mãi không được đầu thai...Không được chuyển kiếp, không được luân hồi...Chẳng lẽ cô muốn mình phải bị đày xuống cõi địa ngục chịu khổ ải muôn kiếp. Tội nghiệt cô gây ra vốn dĩ bắt nguồn từ oán hận, nếu cô đồng ý từ bỏ oán hận ta nguyện sẽ dành cả đời ngày ngày cầu siêu, nhang khói cho cô đến khi cô được đầu thai chuyển kiếp. Chẳng lẽ cô muốn mình chết đi mà ngay cả cái tên cũng không ai biết, mãi nằm dưới nấm mộ vốn không phải của mình.
Cậu bé nghiến răng nói:
“ Nhưng...ta...phải...báo...thù..”
Cô Ba tiếp tục:
- - Báo thù đồng nghĩa với việc tiếp tục làm ác, ông trời có đức hiếu sinh, gieo nhân nào gặp quả ấy. Việc hắn đã gây ra cho cô chắc chắn hắn sẽ nhận lại nghiệp chướng gấp nhiều lần. Dù sao cô cũng đã hại đến người vô tội, nghĩ thương cho cô chết oan ức khi tuổi đời còn xanh nên ta mới gọi cô lên để giúp đỡ. Nếu như cô không nghe lời vẫn cố hại người vô tội thì ta sẽ dùng biện pháp mạnh. Lúc ấy chút vong hồn của cô còn vương lại nhân gian cũng sẽ tan theo gió mãi không siêu thoát, lang thang vô định….Hãy nghe lời ta để cho những người ở đây giúp đỡ cô, cũng như giúp chính bản thân họ.
Điếu thuốc đã tàn, cậu nhóc ngồi cúi mặt xuống rồi bật khóc nức nở….Có lẽ những lời nói của cô Ba đã lay động được hồn ma cô gái. Cô Ba nói tiếp:
- - Chỉ cần viết tên, tuổi, nơi ở của cô ra giấy….Ta sẽ giúp cô hoàn thành tâm nguyện của mình.
Cô Ba gật đầu nói Mai đưa lên trên sập một tờ giấy với bút đã được chuẩn bị sẵn. Cậu bé ngừng khóc rồi hý hoáy viết lên mặt giấy những ký tự nguệch ngoạc. Với lấy tay về phía trước, cậu bé chạm vào mặt cô Ba rồi nói câu cuối cùng:
“ Cảm….ơn...bà…”
Nói xong cậu bé ngã ra sập ngất xỉu, cô Ba nói với Mai:
- - Mở cửa ra….
Mai đứng dậy rút then cài rồi mở cửa chính, cửa vừa mở ra Lâm cảm thấy như có gì đó thoát ra khỏi gian nhà, lúc này ba nén nhang cũng đã cháy hết, Lâm vội chạy lại đỡ cậu bé dậy. Cậu bé vẫn hôn mê không biết gì, cô Ba nói:
- - Đừng lo, bế nó vào bên trong giường, đắp chăn ngang người cho nó rồi đợi lát nữa nó tỉnh ta sẽ có cách. Thằng bé này cũng có căn, có quả tâm nó sáng nên mới để cho hồn ma cô gái đó nhập vào được. Tờ giấy trên tay nó viết gì…?
Lâm cầm tờ giấy rồi khẽ đọc:
- - Phạm Thị Tuyết Trinh. 20 tuổi…
Cô Ba đáp:
- - Vậy là năm nay cô ấy 21 tuổi, người chết chỉ nhớ được tuổi của mình đến lúc chết thôi. Cô gái này không còn bố mẹ…..Số phận đáng thương, nghiệt ngã...Đó chính là lý do vì sao cô ấy lại mang nhiều oán hận như vậy..
Lâm ngạc nhiên:
- - Sao cô biết cô gái này không còn bố mẹ.
Cô Ba khẽ nói:
- - Bởi khi cô ấy chạm vào mặt ta có nghe được cô ấy nói, hơn nữa trên mảnh giấy ấy không ghi nơi ở. Cô ấy không muốn chúng ta đưa về nơi sinh vì ở đó cũng không còn ai cả. Ta sẽ xem ngày, sau đó sẽ chọn một nơi có Mộ Kết để cải táng, chôn cất cho cô ấy. Việc này cậu cũng phải làm, vì ban nãy ta đã hứa với cô ấy rồi. Những gì đã nói với người chết thì dù thế nào cũng phải hoàn thành. Một năm qua tuy hương khói thường xuyên nhưng thực chất không phải là thờ cúng cô ấy, từ sau ta sẽ bốc một bát hương rồi đặt ở đây nhang khói mỗi ngày. Hi vọng sẽ giúp được cô ta.
Quay sang hướng Lâm cô Ba nói tiếp:
- - Từ giờ cậu có thể không cần đeo lá bùa ấy được rồi.
Lâm không ngờ cô Ba cũng biết chuyện này, Lâm tò mò:
- - Thưa cô, lá bùa này đựng gì vậy ạ..?
Cô Ba cầm lá bùa rồi trả lời:
- - Bên trong chỉ là gỗ Đào thôi. Đừng hỏi nhiều.
Lâm gật đầu, thảo nào từ lá bùa tỏa ra mùi thơm như của gỗ cây, thì ra đó là gỗ của cây Đào. Lâm đi theo cô Ba vào trong phòng cậu bé đang nằm, lúc này Mai đang chăm sóc cho cậu bé. Cô Ba bảo Mai lấy cho mình cái hồ lô đặt trên kệ tủ rồi nói Mai rót một chén nước cho cậu bé uống.
Cậu nhóc mơ màng mở mắt, sau khi uống chén nước thì nó lại nhảy xuống giường đi lại bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nó tung tăng chạy ra ngoài sân lấy cái chổi tiếp tục quét cái sân lúc nãy vẫn còn đang dở. Cô Ba hướng đôi mắt toàn lòng trắng về phía Lâm và Mai rồi nói:
- - Chuyện này ta chỉ có thể giúp hai người đến đây thôi….Sau này hai người phải tự lo cho mình.
Lâm lúc này mới thấy lời Mai nói là đúng, quả thật cô Ba rất tài giỏi nhưng luôn khiêm tốn, sống ẩn giật ở nơi ít người biết đến. Lâm đáp:
- - Cô có thể giúp con tìm được con gái không ạ..?
Cô Ba lắc đầu:
- - Ta cũng chỉ là một người bình thường, không phải chuyện gì cũng có thể giúp. Đi ngược lại với ý trời chỉ càng khiến mọi chuyện thêm rắc rối mà thôi.
Mai hiểu ý cô Ba nên vội vàng xin lỗi, bởi một năm qua nếu giúp được thì cô Ba đã giúp Mai rồi. Mai nói với Lâm:
- - Cô Ba cũng đã mệt rồi, anh với em đi ra nhà sau để cô được nghỉ ngơi. Mà anh tính sẽ nói chuyện cải táng ngôi mộ thế nào với bố mẹ em..?
Lâm suy nghĩ rồi đáp:
- - Không có gì khó đâu...Anh chỉ cần sang nói ngôi mộ đó không hợp phong thủy, đất ở đó mang oán khí. Hơn nữa có cô Ba chỉ dẫn mọi người, đặc biệt là mẹ anh sẽ nghe theo thôi. Nhưng anh thấy lạ, trong làng có người giỏi như cô Ba sao nhà thằng Phong không đến mời về để trừ ma nhỉ..?
Mai trả lời:
- - Không phải không đến mà cô Ba không muốn giúp, vì khi em kể cô Ba biết hắn chính là kẻ giết người….Cô Ba vốn là người lương thiện sao lại giúp kẻ ác được. Chính vì vậy cô ấy luôn từ chối…
Lâm hỏi tiếp:
- - Anh thấy bảo nhà nó mời nhiều thầy lắm mà không đuổi được hồn ma cô gái ấy đi...Vậy mà cô Ba chỉ nói chuyện một lúc lại được...Cô Ba siêu thật đấy.
Mai cười:
- - Thì em đã bảo mà, hơn nữa cô Ba hóa giải thù hận bằng tình người, không dùng bùa chú, dùng cách đánh đập, trục vong như những thầy khác….Theo em nghĩ là thế….
Lâm ồ lên ngạc nhiên:
- - Em giờ cũng ăn nói như thầy rồi ấy nhỉ…? Mà này, em có manh mối gì khi con mình bị mất tích không..?
Mai mặt buồn bã thở dài:
- - Em không tìm được manh mối, nhưng em có dự cảm chắc chắn rằng mẹ con tên Phong đã đem con bé đi….Còn đi đâu thì em không biết.
Lâm nhìn Mai đáp:
- - Em yên tâm, anh sẽ có cách để tìm con….Nhanh hay chậm, sớm hay muộn anh cũng sẽ mang con về cho em.
Đang nói chuyện thì cả hai giật mình bởi tiếng mở cửa phòng, cô Ba đi ra nói:
- - Ba ngày nữa sẽ bốc mộ cho cô gái đó, cậu về chuẩn bị những thứ ta dặn sau đây. Hơn một năm trước khi đến làng này ta đã phát hiện ra một khoảng đất tốt, có Mộ Kết….Cũng may mắn sao khoảng đất đó lại là của một gia đình được ta giúp đỡ. Khi ấy họ đến đây trả ơn tiền bạc ta không nhận, chỉ ngỏ ý muốn có khoảng đất đó thì họ lập tức đồng ý. Đúng là ông trời sắp đặt, cơ duyên có từ trước….Ý trời, ý trời…
Lâm đứng dậy cúi lạy cô Ba rồi đáp:
- - Đội ơn cô đã chỉ dẫn, con sẽ về lập tức chuẩn bị….Hi vọng sẽ giúp cho cô gái đó sớm được siêu thoát.
- - Nhưng cậu ấy không phải là người hại chết cô...Cũng như những người bị cô ám trước đây...Cậu ấy chỉ là một người vô can...Tại sao cô lại làm thế.
Cậu nhóc cau mặt đáp ;
“ Vì...ta...oán...những...gã...đàn..ông...nhìn...thấy...ta..”
Cô Ba tiếp:
- - Càng hại người thì cô càng không thể siêu thoát, mãi mãi không được đầu thai...Không được chuyển kiếp, không được luân hồi...Chẳng lẽ cô muốn mình phải bị đày xuống cõi địa ngục chịu khổ ải muôn kiếp. Tội nghiệt cô gây ra vốn dĩ bắt nguồn từ oán hận, nếu cô đồng ý từ bỏ oán hận ta nguyện sẽ dành cả đời ngày ngày cầu siêu, nhang khói cho cô đến khi cô được đầu thai chuyển kiếp. Chẳng lẽ cô muốn mình chết đi mà ngay cả cái tên cũng không ai biết, mãi nằm dưới nấm mộ vốn không phải của mình.
Cậu bé nghiến răng nói:
“ Nhưng...ta...phải...báo...thù..”
Cô Ba tiếp tục:
- - Báo thù đồng nghĩa với việc tiếp tục làm ác, ông trời có đức hiếu sinh, gieo nhân nào gặp quả ấy. Việc hắn đã gây ra cho cô chắc chắn hắn sẽ nhận lại nghiệp chướng gấp nhiều lần. Dù sao cô cũng đã hại đến người vô tội, nghĩ thương cho cô chết oan ức khi tuổi đời còn xanh nên ta mới gọi cô lên để giúp đỡ. Nếu như cô không nghe lời vẫn cố hại người vô tội thì ta sẽ dùng biện pháp mạnh. Lúc ấy chút vong hồn của cô còn vương lại nhân gian cũng sẽ tan theo gió mãi không siêu thoát, lang thang vô định….Hãy nghe lời ta để cho những người ở đây giúp đỡ cô, cũng như giúp chính bản thân họ.
Điếu thuốc đã tàn, cậu nhóc ngồi cúi mặt xuống rồi bật khóc nức nở….Có lẽ những lời nói của cô Ba đã lay động được hồn ma cô gái. Cô Ba nói tiếp:
- - Chỉ cần viết tên, tuổi, nơi ở của cô ra giấy….Ta sẽ giúp cô hoàn thành tâm nguyện của mình.
Cô Ba gật đầu nói Mai đưa lên trên sập một tờ giấy với bút đã được chuẩn bị sẵn. Cậu bé ngừng khóc rồi hý hoáy viết lên mặt giấy những ký tự nguệch ngoạc. Với lấy tay về phía trước, cậu bé chạm vào mặt cô Ba rồi nói câu cuối cùng:
“ Cảm….ơn...bà…”
Nói xong cậu bé ngã ra sập ngất xỉu, cô Ba nói với Mai:
- - Mở cửa ra….
Mai đứng dậy rút then cài rồi mở cửa chính, cửa vừa mở ra Lâm cảm thấy như có gì đó thoát ra khỏi gian nhà, lúc này ba nén nhang cũng đã cháy hết, Lâm vội chạy lại đỡ cậu bé dậy. Cậu bé vẫn hôn mê không biết gì, cô Ba nói:
- - Đừng lo, bế nó vào bên trong giường, đắp chăn ngang người cho nó rồi đợi lát nữa nó tỉnh ta sẽ có cách. Thằng bé này cũng có căn, có quả tâm nó sáng nên mới để cho hồn ma cô gái đó nhập vào được. Tờ giấy trên tay nó viết gì…?
Lâm cầm tờ giấy rồi khẽ đọc:
- - Phạm Thị Tuyết Trinh. 20 tuổi…
Cô Ba đáp:
- - Vậy là năm nay cô ấy 21 tuổi, người chết chỉ nhớ được tuổi của mình đến lúc chết thôi. Cô gái này không còn bố mẹ…..Số phận đáng thương, nghiệt ngã...Đó chính là lý do vì sao cô ấy lại mang nhiều oán hận như vậy..
Lâm ngạc nhiên:
- - Sao cô biết cô gái này không còn bố mẹ.
Cô Ba khẽ nói:
- - Bởi khi cô ấy chạm vào mặt ta có nghe được cô ấy nói, hơn nữa trên mảnh giấy ấy không ghi nơi ở. Cô ấy không muốn chúng ta đưa về nơi sinh vì ở đó cũng không còn ai cả. Ta sẽ xem ngày, sau đó sẽ chọn một nơi có Mộ Kết để cải táng, chôn cất cho cô ấy. Việc này cậu cũng phải làm, vì ban nãy ta đã hứa với cô ấy rồi. Những gì đã nói với người chết thì dù thế nào cũng phải hoàn thành. Một năm qua tuy hương khói thường xuyên nhưng thực chất không phải là thờ cúng cô ấy, từ sau ta sẽ bốc một bát hương rồi đặt ở đây nhang khói mỗi ngày. Hi vọng sẽ giúp được cô ta.
Quay sang hướng Lâm cô Ba nói tiếp:
- - Từ giờ cậu có thể không cần đeo lá bùa ấy được rồi.
Lâm không ngờ cô Ba cũng biết chuyện này, Lâm tò mò:
- - Thưa cô, lá bùa này đựng gì vậy ạ..?
Cô Ba cầm lá bùa rồi trả lời:
- - Bên trong chỉ là gỗ Đào thôi. Đừng hỏi nhiều.
Lâm gật đầu, thảo nào từ lá bùa tỏa ra mùi thơm như của gỗ cây, thì ra đó là gỗ của cây Đào. Lâm đi theo cô Ba vào trong phòng cậu bé đang nằm, lúc này Mai đang chăm sóc cho cậu bé. Cô Ba bảo Mai lấy cho mình cái hồ lô đặt trên kệ tủ rồi nói Mai rót một chén nước cho cậu bé uống.
Cậu nhóc mơ màng mở mắt, sau khi uống chén nước thì nó lại nhảy xuống giường đi lại bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nó tung tăng chạy ra ngoài sân lấy cái chổi tiếp tục quét cái sân lúc nãy vẫn còn đang dở. Cô Ba hướng đôi mắt toàn lòng trắng về phía Lâm và Mai rồi nói:
- - Chuyện này ta chỉ có thể giúp hai người đến đây thôi….Sau này hai người phải tự lo cho mình.
Lâm lúc này mới thấy lời Mai nói là đúng, quả thật cô Ba rất tài giỏi nhưng luôn khiêm tốn, sống ẩn giật ở nơi ít người biết đến. Lâm đáp:
- - Cô có thể giúp con tìm được con gái không ạ..?
Cô Ba lắc đầu:
- - Ta cũng chỉ là một người bình thường, không phải chuyện gì cũng có thể giúp. Đi ngược lại với ý trời chỉ càng khiến mọi chuyện thêm rắc rối mà thôi.
Mai hiểu ý cô Ba nên vội vàng xin lỗi, bởi một năm qua nếu giúp được thì cô Ba đã giúp Mai rồi. Mai nói với Lâm:
- - Cô Ba cũng đã mệt rồi, anh với em đi ra nhà sau để cô được nghỉ ngơi. Mà anh tính sẽ nói chuyện cải táng ngôi mộ thế nào với bố mẹ em..?
Lâm suy nghĩ rồi đáp:
- - Không có gì khó đâu...Anh chỉ cần sang nói ngôi mộ đó không hợp phong thủy, đất ở đó mang oán khí. Hơn nữa có cô Ba chỉ dẫn mọi người, đặc biệt là mẹ anh sẽ nghe theo thôi. Nhưng anh thấy lạ, trong làng có người giỏi như cô Ba sao nhà thằng Phong không đến mời về để trừ ma nhỉ..?
Mai trả lời:
- - Không phải không đến mà cô Ba không muốn giúp, vì khi em kể cô Ba biết hắn chính là kẻ giết người….Cô Ba vốn là người lương thiện sao lại giúp kẻ ác được. Chính vì vậy cô ấy luôn từ chối…
Lâm hỏi tiếp:
- - Anh thấy bảo nhà nó mời nhiều thầy lắm mà không đuổi được hồn ma cô gái ấy đi...Vậy mà cô Ba chỉ nói chuyện một lúc lại được...Cô Ba siêu thật đấy.
Mai cười:
- - Thì em đã bảo mà, hơn nữa cô Ba hóa giải thù hận bằng tình người, không dùng bùa chú, dùng cách đánh đập, trục vong như những thầy khác….Theo em nghĩ là thế….
Lâm ồ lên ngạc nhiên:
- - Em giờ cũng ăn nói như thầy rồi ấy nhỉ…? Mà này, em có manh mối gì khi con mình bị mất tích không..?
Mai mặt buồn bã thở dài:
- - Em không tìm được manh mối, nhưng em có dự cảm chắc chắn rằng mẹ con tên Phong đã đem con bé đi….Còn đi đâu thì em không biết.
Lâm nhìn Mai đáp:
- - Em yên tâm, anh sẽ có cách để tìm con….Nhanh hay chậm, sớm hay muộn anh cũng sẽ mang con về cho em.
Đang nói chuyện thì cả hai giật mình bởi tiếng mở cửa phòng, cô Ba đi ra nói:
- - Ba ngày nữa sẽ bốc mộ cho cô gái đó, cậu về chuẩn bị những thứ ta dặn sau đây. Hơn một năm trước khi đến làng này ta đã phát hiện ra một khoảng đất tốt, có Mộ Kết….Cũng may mắn sao khoảng đất đó lại là của một gia đình được ta giúp đỡ. Khi ấy họ đến đây trả ơn tiền bạc ta không nhận, chỉ ngỏ ý muốn có khoảng đất đó thì họ lập tức đồng ý. Đúng là ông trời sắp đặt, cơ duyên có từ trước….Ý trời, ý trời…
Lâm đứng dậy cúi lạy cô Ba rồi đáp:
- - Đội ơn cô đã chỉ dẫn, con sẽ về lập tức chuẩn bị….Hi vọng sẽ giúp cho cô gái đó sớm được siêu thoát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook