Cô Gái Lái Đò
-
Chương 17: Sự thật rùng mình
Cả ba chia tay nhau từ bãi đá. Lâm ngay lập tức đi đến nhà bác Bảy. Tiện qua chợ Lâm mua chút thức ăn, hoa quả rồi đem tới nhà bác Bảy. Vừa đứng ngoài cửa Lâm đã loáng thoáng thấy bác Bảy đang múc nước từ cái lu ra ngoài chậu. Lâm mở cổng đi vào, lạ nhất ở chỗ con chó bác Bảy luôn lần đầu tiên Lâm đến đây nó sủa inh ỏi gầm gừ. Nhưng từ hôm ấy đến nay nhìn thấy Lâm nó không sủa nữa, lúc Lâm đi qua nó còn lộ ra chút gì đó sợ hãi nằm nép mình vào cánh cửa trước hiên nhà.
Thấy Lâm bác Bảy cười mừng rỡ:
- - Lâm đấy à, ăn cơm chưa..? Đợi bác giũ qua bộ quần áo rồi ăn cơm với bác cho vui.
Lâm cười đáp:
- - Vâng, vậy bác cứ làm đi. Cháu vào thắp cho Mai nén hương đã, tiện cháu mua đồ ăn đây rồi lát bác cháu mình lai rai luôn. Mấy hôm trước cứ vội vội vàng vàng nên chưa nói được gì nhiều. Mà bác gái sao rồi ạ..?
Ông Bảy lắc đầu đáp:
- - Vẫn thế thôi, nhưng chẳng hiểu tối qua bác đi ra ngoài về vào đến nhà mà giật mình. Nhà thì tối om như hũ nút, bà ấy không bật điện xong ngồi ở giữa giường ấy, hai tay cứ bám lấy cái chắn song cửa sổ rồi nhìn ra lối đi đằng sau nhà. Bác nhìn mà rùng cả mình lại sợ bà ấy làm sao.
Nhấc bộ quần áo đã sờn rách lên vắt khô bác Bảy kể tiếp:
- - Nhìn thấy bác về bà ấy quay mặt lại cười khúc khích rồi nói: “ Con Mai Nó Vừa Ở Đây Đấy Ông Ạ. “ Nghe thôi mà bác rùng cả mình, vội vàng bật đèn rồi chạy lại đỡ bà ấy nằm xuống. Nhưng chỉ những lúc như thế bà ấy mới chịu ăn uống cháu ạ. Bà ấy bảo phải ăn để cái Mai nó còn về gặp nói chuyện.
Chỉ tay vào trong bác Bảy chép miệng:
- - Sáng dậy lại chẳng nói năng gì rồi, mà thôi vào nhà đi rồi bác vào sau.
Lâm đặt túi đồ ăn ở chiếc bàn tre ngay gần nhà bếp cũ kỹ, lấy một cái đĩa Lâm rửa hoa quả rồi đi vào nhà thắp hương cho Mai. Nhìn tấm ảnh thờ của Mai mà Lâm lại thấy xót xa. Đang chắp tay cầu khấn thì Lâm giật nảy mình bởi giọng nói phát ra từ trên giường:
- - Lâm đấy hả cháu...Thế cháu không đi với cái Mai nhà bác à..?
Lâm quay ngoắt lại thì thấy bà Bảy đang ngồi thù lù trên giường nhìn chăm chăm vào Lâm. Mặc dù khi Lâm bước vào nhà thì bà ấy vẫn đang nằm im bất động quay mặt vào trong tường như thường lệ. Mặc dù mái tóc của bà Bảy bị cắt nham nhở do Lâm nhớ có lần bác Bảy nói bà ấy tự nhiên nổi điên rồi tự cầm kéo cắt tóc, nhưng đôi mắt vẫn rất sáng, đôi mắt đó không giống của một người điên. Hoặc có khi lúc này bà Bảy đang tỉnh táo. Khuôn mặt của bà Bảy cũng đỡ hốc hác hơn trước, Lâm vội chào:
- - Cháu chào bác, bác có khỏe không ạ.?
Bà Bảy không cười chỉ nhìn Lâm hỏi:
- - Ơ cái thằng này, bác hỏi cái Mai đâu cơ mà..? Chẳng phải hai đứa suốt ngày đi với nhau sao.. Thế mày ở đây thì cái Mai đâu..?
Lâm ngồi lại bên giường rồi nói:
- - Dạ, Mai đi có chút việc sẽ về sau bác ạ..Bác cứ nằm ngỉ đi, hay để cháu lấy gì cho bác ăn nhé.
Bà Bảy mỉm cười:
- - Thôi, bác ăn no rồi...Thảo nào ban nãy bác thấy nó về đây mà nhìn nó hớt hải lắm...Mặt mũi thì xanh xao, tay chân nó gầy lắm cháu ạ. Cứ muốn giữ con lại mà nó bảo nó phải đi rồi. Hóa ra là con bé nó bận….Nhớ phải để phần đồ ăn cho nó đấy nhé.
Lâm nghe bà Bảy nói mà rơi nước mắt, nhìn lên bên trên nóc tủ thấp chỉ ngang ngực đã cũ kỹ, mặt gỗ đã nứt ra những vết dài. Di ảnh của Mai vẫn còn ở trên đó nhưng người mẹ khốn khổ này không thể chấp nhận sự thật là con gái mình đã chết.
Bất ngờ một bàn tay đặt lên vai khiến Lâm lạnh người, bởi bàn tay này lạnh toát, lại còn sũng nước:
- - Thôi, cháu cứ để bà ấy nằm nghỉ, cứ vậy thôi..Nhưng ít ra như vậy bà ấy còn muốn sống. Đi ra ngoài bác cháu mình nói chuyện.
Lâm nhận ra đó là bác Bảy, từ hôm mơ thấy giấc mơ đầy ám ảnh chẳng hiểu sao Lâm luôn có cảm giác hơi sợ sợ mỗi khi có gì đó lạ xảy ra xung quanh mặc dù nó rất bình thường. Bản thân Lâm vốn dĩ không phải người nhát gan, nhưng có lẽ đùng một cái quá nhiều chuyện xảy ra nên tâm lý của Lâm có phần bất ổn.
Chẳng trách được khi chỉ mới về làng được 3-4 ngày mà tất cả mọi thứ xung quanh Lâm đều bị đảo lộn. Lâm đứng dậy theo bác Bảy ra ngoài, đồ ăn đã được bày sẵn, hai bác cháu ngồi ở ghế tre kẽo kẹt, bác Bảy nói:
- - Mua lắm thế, có mỗi hai bác cháu…
Lâm lấy đũa gắp đồ ăn cho bác Bảy rồi rót rượu đáp:
- - Bác cố ăn nhiều vào, suốt ngày đêm hôm sương gió không ăn sức đâu mà trụ được.
Bác Bảy cầm chén lên rồi nói:
- - Bác còn khỏe lắm, giờ ăn thua gì...Ngày trước khi cái cầu còn chưa làm bác chèo đò cả ngày có mệt đâu. Nay chỉ lang thang khúc sông bắt vài con cá, nào nào uống đi. Có mày về đây là bác vui rồi….
Lâm uống hết chén rượu khẽ tiếp:
- - Cháu cũng không giấu diếm gì, hiện tại cháu đang lên kế hoạch đi tìm lại con gái của Mai. Nhưng trước hết cháu muốn tìm hiểu cuộc sống của Mai từ ngày cháu đi khỏi làng. Bác sẽ kể cho cháu nghe chứ, bởi cháu biết Mai không thể nào chết đuối một cách dễ dàng như vậy được.
Bác Bảy đặt chén rượu xuống bàn kêu cái “ cạch “, ông nhíu đôi lông mày khẽ nhăn lại rồi đáp:
- - Bác cũng nghĩ vậy, con bé nó bơi rất giỏi từ ngày bé. Bao năm qua ở con sông này nó thuộc như lòng bàn tay. Sao nó có thể chết đuối được, nhưng giờ chuyện này có quan trọng gì nữa đâu hả cháu. Cái Mai cũng đã chết rồi, còn người ta vẫn nhơn nhơn như thế suốt một năm qua. Mình làm được gì bây giờ…?
Lâm rót tiếp rượu rồi nhẹ nhàng nói:
- - Trước khác, giờ khác….Trước là cháu không ở đây, còn nay cháu đã về thì dù cho Mai có là chết đuối thì cháu cũng phải tìm hiểu xem cô ấy chết ở đâu, vào lúc nào. Hơn nữa chuyện này còn có liên quan đến việc bé Trúc Linh bị mất tích. Giờ bác hãy kể cháu nghe chuyện cúa Mai từ khi lấy chồng đi ạ.
Ông Bảy gật đầu bắt đầu kể:
- - Ngày nó lấy chồng hai bác còn bất ngờ lắm Lâm ạ. Đột nhiên nó đồng ý lấy con nhà đó. Nhưng làm cha làm mẹ bác nhìn mặt nó hôm cưới không giống một cô dâu được hưởng hạnh phúc chút nào. Bên ngoài nó tươi cười với bạn bè nhưng lúc nó ở một mình bác thấy hình như nó đang khóc.
Khẽ nhâm nhi chén rượu ông Bảy hồi tưởng lại ngày cưới của con. Mai hôm đó mặc chiếc áo dài do mẹ may cho tuy đơn giản nhưng vốn dĩ là một cô gái xinh đẹp nên Mai rất nổi bật. Bố mẹ Phong nhìn Mai cũng ưng ý lắm, bởi trong làng Mai được mọi người đồn vừa đẹp người lại đẹp nết. Có con dâu xinh đẹp lại ngoan ngoãn thành ra bố mẹ Phong cũng mát lòng sau khi con trai ăn chơi phá phách trên thành phố chán xong lại đồng ý về quê lấy vợ.
Ngày cưới Mai được bố mẹ chồng trao cho rất nhiều vàng, vàng đeo đầy cổ, đầy tay. Khách khứa đến dự tiệc cưới mà không khỏi trầm trồ xuýt xoa. Đám cưới được tổ chức linh đình, to nhất làng. Nhưng không hiểu sao sau ngày cưới Mai không nhận lấy chút vàng nào từ gia đình chồng cả, tất cả Mai đều giao trả lại cho Phong.
Có lần Mai về nhà ăn cơm, thấy con ngồi rửa bát mà mắt cứ hướng về phía dòng sông trong vô vọng ông Bảy khẽ hỏi:
- - Gia đình chồng lại có chuyện gì hả con.
Nghe thấy giọng bố, Mai vội vàng đưa tay quệt ngang mặt che đi giọt nước mắt đang khẽ lăn xuống rồi đáp:
- - Dạ...dạ không…? Con không có chuyện gì đâu.
Lâm bèn hỏi:
- - Như vậy là cuộc sống của Mai đâu phải khổ cực gì phải không bác…?
Bác Bảy nhìn xuống đất rồi thở dài:
- - Ừm, mấy tháng đầu nhà bên đó chăm cái Mai lắm. Nhất là khi biết cái Mai nó có thai….Ban đầu siêu âm là con trai nhưng chẳng hiểu sao lúc đẻ lại là con gái. Chẳng hiểu trai gái thì có làm sao mà từ lúc đẻ con bé Trúc Linh ra cả gia đình bên đó thay đổi hẳn thái độ. Hai ông bà thông gia thì không nói gì nhiều nhưng riêng thằng Phong thì nó trở nên lạ lắm. Nó...nó đánh con bé suốt ngày...Nhiều lúc đêm hôm bác với bác gái đang ngủ mà chó sủa inh ỏi. Chạy ra xem ai thì hóa ra con mình...Mặt mũi bầm tím, ôm đứa con nhỏ trong tay không dám gọi bố mẹ chỉ dám đứng ngoài cổng.
Lâm giận run người gặng hỏi:
- - Thế cô ấy có nói lý do vì sao lại bị nó đánh không hả bác..?
Ông Bảy trả lời:
- - Hai bác gặng hỏi mãi nó cũng chỉ nói do đẻ con gái nên họ không thích. Gia đình họ làm ăn, đi xem bói người ta bảo phải sinh con trai đầu lòng thì mới có lộc, còn nếu đẻ con gái thì làm ăn lụi bại. Chẳng hiểu sao siêu âm lại nhầm thành con trai.
Nó ôm con bé khóc lóc, nó còn nói:
- - Nhà bên đó họ ác lắm, đẻ con bé ra họ thấy là con gái họ đã nói những câu độc ác: “ Biết con gái từ đầu thì phá đi cho xong. Đúng là nhìn bánh trưng gói lá xanh bên ngoài bên trong chẳng ai biết là gói thịt hay gói đất.”
Lâm nghiến răng giận dữ vì những khổ cực mà Mai phải gánh chịu, rót một chén rượu đầy Lâm uống hết rồi tiếp tục nghe bác Bảy kể tiếp:
- - Nhưng sau đó bác đi ra ngoài nghe người ta đồn, thằng Phong lấy cái Mai nhưng vẫn bồ bịch trai gái bên ngoài suốt ngày. Bố mẹ nó cũng biết nhưng không can ngăn, thậm chí lại còn ủng hộ. Cái Mai từ lúc sinh con xong sống khổ lắm, hai bác cũng bảo nó bỏ chồng đi rồi về đây sống nhưng chẳng hiểu sao nó không dám bỏ.
Lâm biết lý do đó chính là thằng Phong cầm trong tay những tấm ảnh, những đoạn phim hại đời Mai, có lẽ nó không muốn buông tha cho Mai nên dọa dẫm khiến Mai phải cam chịu. Bằng đó sự việc cũng quá đủ để Lâm biết cái chết của Mai không đơn giản chỉ là ngã xuống sông rồi chết đuối.
Rõ ràng trong gia đình giàu có, xa hoa nhiều tiền của kia đã diễn ra những chuyện rất kinh hoàng khiến Mai phải chết. Càng nghĩ Lâm càng thấy lo cho số phận đứa con gái của mình. Ngay từ khi nó sinh ra, mặc dù chưa biết nó là con của ai nhưng đối với gia đình đó con bé đã là một sai lầm bởi lời phán của một tay thầy bói.
Liệu rằng với lời sấm: “ Đẻ con trai thì có lộc, đẻ con gái thì tán gia bại sản.” Có thật con bé đã mất tích hay nó đã bị chính gia đình Phong sát hại…?
Thấy Lâm bác Bảy cười mừng rỡ:
- - Lâm đấy à, ăn cơm chưa..? Đợi bác giũ qua bộ quần áo rồi ăn cơm với bác cho vui.
Lâm cười đáp:
- - Vâng, vậy bác cứ làm đi. Cháu vào thắp cho Mai nén hương đã, tiện cháu mua đồ ăn đây rồi lát bác cháu mình lai rai luôn. Mấy hôm trước cứ vội vội vàng vàng nên chưa nói được gì nhiều. Mà bác gái sao rồi ạ..?
Ông Bảy lắc đầu đáp:
- - Vẫn thế thôi, nhưng chẳng hiểu tối qua bác đi ra ngoài về vào đến nhà mà giật mình. Nhà thì tối om như hũ nút, bà ấy không bật điện xong ngồi ở giữa giường ấy, hai tay cứ bám lấy cái chắn song cửa sổ rồi nhìn ra lối đi đằng sau nhà. Bác nhìn mà rùng cả mình lại sợ bà ấy làm sao.
Nhấc bộ quần áo đã sờn rách lên vắt khô bác Bảy kể tiếp:
- - Nhìn thấy bác về bà ấy quay mặt lại cười khúc khích rồi nói: “ Con Mai Nó Vừa Ở Đây Đấy Ông Ạ. “ Nghe thôi mà bác rùng cả mình, vội vàng bật đèn rồi chạy lại đỡ bà ấy nằm xuống. Nhưng chỉ những lúc như thế bà ấy mới chịu ăn uống cháu ạ. Bà ấy bảo phải ăn để cái Mai nó còn về gặp nói chuyện.
Chỉ tay vào trong bác Bảy chép miệng:
- - Sáng dậy lại chẳng nói năng gì rồi, mà thôi vào nhà đi rồi bác vào sau.
Lâm đặt túi đồ ăn ở chiếc bàn tre ngay gần nhà bếp cũ kỹ, lấy một cái đĩa Lâm rửa hoa quả rồi đi vào nhà thắp hương cho Mai. Nhìn tấm ảnh thờ của Mai mà Lâm lại thấy xót xa. Đang chắp tay cầu khấn thì Lâm giật nảy mình bởi giọng nói phát ra từ trên giường:
- - Lâm đấy hả cháu...Thế cháu không đi với cái Mai nhà bác à..?
Lâm quay ngoắt lại thì thấy bà Bảy đang ngồi thù lù trên giường nhìn chăm chăm vào Lâm. Mặc dù khi Lâm bước vào nhà thì bà ấy vẫn đang nằm im bất động quay mặt vào trong tường như thường lệ. Mặc dù mái tóc của bà Bảy bị cắt nham nhở do Lâm nhớ có lần bác Bảy nói bà ấy tự nhiên nổi điên rồi tự cầm kéo cắt tóc, nhưng đôi mắt vẫn rất sáng, đôi mắt đó không giống của một người điên. Hoặc có khi lúc này bà Bảy đang tỉnh táo. Khuôn mặt của bà Bảy cũng đỡ hốc hác hơn trước, Lâm vội chào:
- - Cháu chào bác, bác có khỏe không ạ.?
Bà Bảy không cười chỉ nhìn Lâm hỏi:
- - Ơ cái thằng này, bác hỏi cái Mai đâu cơ mà..? Chẳng phải hai đứa suốt ngày đi với nhau sao.. Thế mày ở đây thì cái Mai đâu..?
Lâm ngồi lại bên giường rồi nói:
- - Dạ, Mai đi có chút việc sẽ về sau bác ạ..Bác cứ nằm ngỉ đi, hay để cháu lấy gì cho bác ăn nhé.
Bà Bảy mỉm cười:
- - Thôi, bác ăn no rồi...Thảo nào ban nãy bác thấy nó về đây mà nhìn nó hớt hải lắm...Mặt mũi thì xanh xao, tay chân nó gầy lắm cháu ạ. Cứ muốn giữ con lại mà nó bảo nó phải đi rồi. Hóa ra là con bé nó bận….Nhớ phải để phần đồ ăn cho nó đấy nhé.
Lâm nghe bà Bảy nói mà rơi nước mắt, nhìn lên bên trên nóc tủ thấp chỉ ngang ngực đã cũ kỹ, mặt gỗ đã nứt ra những vết dài. Di ảnh của Mai vẫn còn ở trên đó nhưng người mẹ khốn khổ này không thể chấp nhận sự thật là con gái mình đã chết.
Bất ngờ một bàn tay đặt lên vai khiến Lâm lạnh người, bởi bàn tay này lạnh toát, lại còn sũng nước:
- - Thôi, cháu cứ để bà ấy nằm nghỉ, cứ vậy thôi..Nhưng ít ra như vậy bà ấy còn muốn sống. Đi ra ngoài bác cháu mình nói chuyện.
Lâm nhận ra đó là bác Bảy, từ hôm mơ thấy giấc mơ đầy ám ảnh chẳng hiểu sao Lâm luôn có cảm giác hơi sợ sợ mỗi khi có gì đó lạ xảy ra xung quanh mặc dù nó rất bình thường. Bản thân Lâm vốn dĩ không phải người nhát gan, nhưng có lẽ đùng một cái quá nhiều chuyện xảy ra nên tâm lý của Lâm có phần bất ổn.
Chẳng trách được khi chỉ mới về làng được 3-4 ngày mà tất cả mọi thứ xung quanh Lâm đều bị đảo lộn. Lâm đứng dậy theo bác Bảy ra ngoài, đồ ăn đã được bày sẵn, hai bác cháu ngồi ở ghế tre kẽo kẹt, bác Bảy nói:
- - Mua lắm thế, có mỗi hai bác cháu…
Lâm lấy đũa gắp đồ ăn cho bác Bảy rồi rót rượu đáp:
- - Bác cố ăn nhiều vào, suốt ngày đêm hôm sương gió không ăn sức đâu mà trụ được.
Bác Bảy cầm chén lên rồi nói:
- - Bác còn khỏe lắm, giờ ăn thua gì...Ngày trước khi cái cầu còn chưa làm bác chèo đò cả ngày có mệt đâu. Nay chỉ lang thang khúc sông bắt vài con cá, nào nào uống đi. Có mày về đây là bác vui rồi….
Lâm uống hết chén rượu khẽ tiếp:
- - Cháu cũng không giấu diếm gì, hiện tại cháu đang lên kế hoạch đi tìm lại con gái của Mai. Nhưng trước hết cháu muốn tìm hiểu cuộc sống của Mai từ ngày cháu đi khỏi làng. Bác sẽ kể cho cháu nghe chứ, bởi cháu biết Mai không thể nào chết đuối một cách dễ dàng như vậy được.
Bác Bảy đặt chén rượu xuống bàn kêu cái “ cạch “, ông nhíu đôi lông mày khẽ nhăn lại rồi đáp:
- - Bác cũng nghĩ vậy, con bé nó bơi rất giỏi từ ngày bé. Bao năm qua ở con sông này nó thuộc như lòng bàn tay. Sao nó có thể chết đuối được, nhưng giờ chuyện này có quan trọng gì nữa đâu hả cháu. Cái Mai cũng đã chết rồi, còn người ta vẫn nhơn nhơn như thế suốt một năm qua. Mình làm được gì bây giờ…?
Lâm rót tiếp rượu rồi nhẹ nhàng nói:
- - Trước khác, giờ khác….Trước là cháu không ở đây, còn nay cháu đã về thì dù cho Mai có là chết đuối thì cháu cũng phải tìm hiểu xem cô ấy chết ở đâu, vào lúc nào. Hơn nữa chuyện này còn có liên quan đến việc bé Trúc Linh bị mất tích. Giờ bác hãy kể cháu nghe chuyện cúa Mai từ khi lấy chồng đi ạ.
Ông Bảy gật đầu bắt đầu kể:
- - Ngày nó lấy chồng hai bác còn bất ngờ lắm Lâm ạ. Đột nhiên nó đồng ý lấy con nhà đó. Nhưng làm cha làm mẹ bác nhìn mặt nó hôm cưới không giống một cô dâu được hưởng hạnh phúc chút nào. Bên ngoài nó tươi cười với bạn bè nhưng lúc nó ở một mình bác thấy hình như nó đang khóc.
Khẽ nhâm nhi chén rượu ông Bảy hồi tưởng lại ngày cưới của con. Mai hôm đó mặc chiếc áo dài do mẹ may cho tuy đơn giản nhưng vốn dĩ là một cô gái xinh đẹp nên Mai rất nổi bật. Bố mẹ Phong nhìn Mai cũng ưng ý lắm, bởi trong làng Mai được mọi người đồn vừa đẹp người lại đẹp nết. Có con dâu xinh đẹp lại ngoan ngoãn thành ra bố mẹ Phong cũng mát lòng sau khi con trai ăn chơi phá phách trên thành phố chán xong lại đồng ý về quê lấy vợ.
Ngày cưới Mai được bố mẹ chồng trao cho rất nhiều vàng, vàng đeo đầy cổ, đầy tay. Khách khứa đến dự tiệc cưới mà không khỏi trầm trồ xuýt xoa. Đám cưới được tổ chức linh đình, to nhất làng. Nhưng không hiểu sao sau ngày cưới Mai không nhận lấy chút vàng nào từ gia đình chồng cả, tất cả Mai đều giao trả lại cho Phong.
Có lần Mai về nhà ăn cơm, thấy con ngồi rửa bát mà mắt cứ hướng về phía dòng sông trong vô vọng ông Bảy khẽ hỏi:
- - Gia đình chồng lại có chuyện gì hả con.
Nghe thấy giọng bố, Mai vội vàng đưa tay quệt ngang mặt che đi giọt nước mắt đang khẽ lăn xuống rồi đáp:
- - Dạ...dạ không…? Con không có chuyện gì đâu.
Lâm bèn hỏi:
- - Như vậy là cuộc sống của Mai đâu phải khổ cực gì phải không bác…?
Bác Bảy nhìn xuống đất rồi thở dài:
- - Ừm, mấy tháng đầu nhà bên đó chăm cái Mai lắm. Nhất là khi biết cái Mai nó có thai….Ban đầu siêu âm là con trai nhưng chẳng hiểu sao lúc đẻ lại là con gái. Chẳng hiểu trai gái thì có làm sao mà từ lúc đẻ con bé Trúc Linh ra cả gia đình bên đó thay đổi hẳn thái độ. Hai ông bà thông gia thì không nói gì nhiều nhưng riêng thằng Phong thì nó trở nên lạ lắm. Nó...nó đánh con bé suốt ngày...Nhiều lúc đêm hôm bác với bác gái đang ngủ mà chó sủa inh ỏi. Chạy ra xem ai thì hóa ra con mình...Mặt mũi bầm tím, ôm đứa con nhỏ trong tay không dám gọi bố mẹ chỉ dám đứng ngoài cổng.
Lâm giận run người gặng hỏi:
- - Thế cô ấy có nói lý do vì sao lại bị nó đánh không hả bác..?
Ông Bảy trả lời:
- - Hai bác gặng hỏi mãi nó cũng chỉ nói do đẻ con gái nên họ không thích. Gia đình họ làm ăn, đi xem bói người ta bảo phải sinh con trai đầu lòng thì mới có lộc, còn nếu đẻ con gái thì làm ăn lụi bại. Chẳng hiểu sao siêu âm lại nhầm thành con trai.
Nó ôm con bé khóc lóc, nó còn nói:
- - Nhà bên đó họ ác lắm, đẻ con bé ra họ thấy là con gái họ đã nói những câu độc ác: “ Biết con gái từ đầu thì phá đi cho xong. Đúng là nhìn bánh trưng gói lá xanh bên ngoài bên trong chẳng ai biết là gói thịt hay gói đất.”
Lâm nghiến răng giận dữ vì những khổ cực mà Mai phải gánh chịu, rót một chén rượu đầy Lâm uống hết rồi tiếp tục nghe bác Bảy kể tiếp:
- - Nhưng sau đó bác đi ra ngoài nghe người ta đồn, thằng Phong lấy cái Mai nhưng vẫn bồ bịch trai gái bên ngoài suốt ngày. Bố mẹ nó cũng biết nhưng không can ngăn, thậm chí lại còn ủng hộ. Cái Mai từ lúc sinh con xong sống khổ lắm, hai bác cũng bảo nó bỏ chồng đi rồi về đây sống nhưng chẳng hiểu sao nó không dám bỏ.
Lâm biết lý do đó chính là thằng Phong cầm trong tay những tấm ảnh, những đoạn phim hại đời Mai, có lẽ nó không muốn buông tha cho Mai nên dọa dẫm khiến Mai phải cam chịu. Bằng đó sự việc cũng quá đủ để Lâm biết cái chết của Mai không đơn giản chỉ là ngã xuống sông rồi chết đuối.
Rõ ràng trong gia đình giàu có, xa hoa nhiều tiền của kia đã diễn ra những chuyện rất kinh hoàng khiến Mai phải chết. Càng nghĩ Lâm càng thấy lo cho số phận đứa con gái của mình. Ngay từ khi nó sinh ra, mặc dù chưa biết nó là con của ai nhưng đối với gia đình đó con bé đã là một sai lầm bởi lời phán của một tay thầy bói.
Liệu rằng với lời sấm: “ Đẻ con trai thì có lộc, đẻ con gái thì tán gia bại sản.” Có thật con bé đã mất tích hay nó đã bị chính gia đình Phong sát hại…?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook