Cô Gái Đằng Sau Chiếc Mặt Nạ
-
Chương 17: Hãy gọi tôi là Eros
JADE
"Chào bà Doris" Tôi reo lên đầy phấn khích
"Chào Jade, thật mừng vì cháu đã quay lại. Chúng ta đều rất nhớ cháu." Bà ấy ôm tôi thật chặt
"Cảm ơn bà Doris, cháu cũng rất nhớ mọi người." Tôi ôm lại bà. Bà ấy vẫn luôn đối xử với tôi rất tốt, giống như mẹ vậy. Bà mở cửa rộng hơn cho tôi vào.
"Ngài Pertrakis đang nấu bữa sáng trong nhà bếp."
Tôi không hề cảm thấy ngạc nhiên về điều đó nữa. Thỉnh thoảng anh ta cũng tự nấu bữa sáng cho mình, có thể là lúc tâm trạng anh ta đang rất tốt hoặc những lúc công việc không quá bận rộn hoặc cũng có thể là anh ta cần giải tỏa áp lực. Tôi cũng không biết nữa, anh ta quá thất thường, như thời tiết vậy.
Bà Doris kéo tay tôi để tôi lại gần bà ấy hơn và thì thầm "Ta nghĩ là cháu nên vào và ăn sáng cùng ngài ấy. Ngài ấy đã yêu cầu ta chuẩn bị bàn ăn cho 2 người."
"Thật ạ?"
"Đúng vậy."
Tôi lập tức cảm thấy lo lắng. Suy nghĩ về việc cùng ăn sáng với anh ta trên cùng một chiếc bàn nhỏ khiến tôi cảm thấy không được thoải mái – vô cùng ngượng nghịu, giống hệt như những lần trước. Tôi không thể khiến bản thân mình những lờ đi hiện diện của anh ta và tôi cảm thấy như không gian riêng tư của mình đã bị xâm phạm vậy.
"Cháu không thể. Cháu đã ăn sáng rồi."
"Ôi, ngài ấy chắc hẳn sẽ vô cùng thất vọng. Ngài ấy đã chuẩn bị một bữa sáng đặc biệt gồm có món xúc xích thịt gà và... bánh kếp phủ siro dâu tây."
Tôi rất thích bánh kếp phủ siro dâu nhiều kem. Đó là món ăn ưa thích của tôi. Hmmm. Tôi rất nhớ những lúc cùng ăn với bà Doris trong bếp.
"Ồ, nghe thật hấp dẫn nhưng cháu đã no mất rồi."
"Ừ, thật tệ cháu yêu ạ." Bà ấy cười và quay đi.
Tôi bước về phía bếp, không ngừng suy nghĩ tới món bánh kếp phủ siro dâu tây với thật nhiều kem.
Tôi nhìn thấy Petrakis ngay khi bước vào nhà bếp. Trong anh ta vô cùng quyến rũ với chiếc tạp dề màu trắng mặc bên ngoài chiếc áo phông xám và chiếc quần đùi màu xanh. Mái tóc thẳng mượt của anh vẫn còn hơi ướt. Trông anh ta rất khỏe khoắn và sạch sẽ.
Anh ta không hề để ý rằng tôi đang nhìn anh ta chằm chằm. Anh ta đang đặt đĩa xúc xích lên bàn, đầu hơi cúi xuống.
Tôi lại vô tình nhìn thấy một lọn tóc rủ xuống trước trán anh ta, tôi nhận ra rằng nó luôn như vậy mỗi khi anh ta cúi đầu. Tôi nhìn nó chằm chằm, thật sự rất muốn đưa tay vuốt nó lại phía sau.
"Chào buổi sáng, ngài Petrakis."
Anh ta đột nhiên ngẩn mặt lên và nhìn về phía tôi. Đôi mắt màu xám bạc khóa chặt đôi mắt tôi. Tôi không thể chống đỡ nổi, lại đứng như trời chồng ở đó.
"Ngồi xuống đi, ăn sáng cùng với tôi." Anh ta chỉ vào chiếc ghế.
"Cảm ơn ngài nhưng tôi đã ăn sáng rồi."
"Vậy hãy uống một tách café đi."
Tôi gật đầu. "Um, tôi sẽ đi pha café cho ngài ngay đây."
Tôi bước tới máy pha café và pha cho anh ta một tách espresso mà anh ta ưa thích sau đó pha một tách latte khác cho tôi. Tôi liếc nhìn về phía anh ta, anh ta đang ngồi đọc một tờ nhật báo.
"Cô chắc là cô không muốn ăn chứ?" Anh ta nói, gấp tờ báo lại và đặt xuống bên cạnh bàn.
"Um.. Vâng. Tôi đã no rồi"
"Okay." Anh ta nhăn mày.
Petrakis đặt một miếng bánh kếp lên đĩa của anh ta sau đó phủ lên đó một thìa đầy kem và cả siro dâu tây.
Yum! Tôi thèm chết mất, bụng tôi đang réo ầm ĩ, mắt không rời khỏi đĩa bánh.
Anh ta đặt đĩa của mình xuống, nhấp một ngụm café. Tôi cũng nhấm nháp tách latte của mình, cố gắng hướng sự chú ý của mình ra khỏi chiếc bánh kếp ngọt ngào kia.
"Cô đang uống gì vậy?"
"Ah...um... một tách latte thưa ngài."
"Nó ngon chứ?"
"Yeah, tôi thích nó, rất ngon. Có lẽ ngài cũng nên thử nó vào lúc nào đó, thưa ngài." Tôi nói, mắt không ngừng liếc về phía chiếc bánh kếp trên đĩa của anh ta. Trông nó thật ngon miệng.
"Hmmm... có thể." Anh ta đáp "Cô có chắc là cô không muốn ăn không? Chiếc bánh kếp này rất ngon đấy."
"Um...er..."
"Đây." Anh ta rướng người về phía trước, thay chiếc đĩa trước mặt tôi bằng chiếc đĩa của anh ta.
Và giờ thì tôi đang ngồi nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kếp trước mặt. Tôi không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của nó nữa.
"Cảm ơn ngài" Tôi cười với anh ta còn anh ta chỉ gật đầu đáp lại.
Tôi ăn nó một cách vô cùng thích thú, tới nỗi tôi đã đánh rơi cả chiếc dĩa của xinh xuống sàn. Trời ạ. Tôi cảm thấy vô cùng lúng túng và xấu hổ.
"Um... thật xin lỗi, thưa ngài. Tôi sẽ đi lấy một chiếc khác" Tôi đứng dậy để đi lấy một chiếc dĩa khác trong tủ bếp.
EROS
Jade thật thú vị. Chắc chắn là cô ấy rất muốn ăn chiếc bánh kếp đó nhưng lại cứ cố gằng kiềm chế. Tôi nhận thấy đôi mắt cô ấy dán chặt vào chiếc đĩa của tôi. Cô ấy đã thực sự bị cám dỗ.
Tôi biết cô ấy rất thích ăn bánh kếp phủ siro dâu tây và thật nhiều kem tươi. Đó là lý do tại sao tôi đãl àm món này dù tôi chẳng hề thích thú với nó chút nào. Tôi chỉ muốn làm cho cô ấy vui vẻ. Tôi cũng không biết vì sao mình lại muốn làm nhưng vậy, có lẽ vì điều đó cũng khiến tôi cảm thấy vui vẻ.
Ngay khi cô ấy quay người đi về phía tủ bếp để lấy dĩa, tôi đã nhấp thử một ngụm cafe trong tách của cô ấy. Tôi rất muốn biết món latte đó ngon tới mức nào mà khiến cô ấy thích thú tới vậy.
Trước đây tôi đã từng uống thử latte, nhưng nó chẳng có gì đặc biệt với tôi cả. Tôi cảm thấy nó hơi ngọt và không đạm vị. Hương vị và mùi thơm của café đã hoàn toàn bị lấn át bởi vị sữa.
Nhưng tách latte của Jade lại không giống thế. Hương vị của nó rất đặc biệt và ngon miệng. Mọi thứ rất hài hòa, vị ngọt, vị đắng của café, không quá ít cũng không quá nhiều. Jade nói đúng, nó thật sự rất ngon.
Tôi đợi cô ấy quay lại bàn đề chúng tôi có thể bắt đầu bữa sáng cùng nhau. Tôi nhật ra cô ấy ăn rất vui vẻ. Chắc hẳn cô ấy rất thích món bánh kếp. Tôi đặt một miếng xúc xích vào đĩa của cô ấy, tôi tưởng rằng cô ấy sẽ từ chối nhưng cô ấy chỉ cười và nói cảm ơn tôi.
Tôi thích ngồi nhìn cô ấy ăn. Nó không hề quyến rũ hay nhà nhặn gì cả. Cô ấy chỉ ăn một cách hết sức tự nhiên và thoải mái, không chút giả bộ. Cô ấy không quan tâm xem có ai đang nhìn cô hấy hay không. Cô ấy chỉ tập trung thưởng thức bữa ăn của mình một cách đầy thích thú.
Một lúc sau, tôi bỏ cuộc, tôi không thể nào thắt ca-ra-vát cho mình được, đành bước ra khỏi phòng ngủ. Tôi ở trong phòng khách cùng với Jade, cố gắng xoay sở để thắt ca-ra-vát cho mình một lần nữa. Tôi đã thử đi thử lại được mấy lần cho tới khi Jade ngỏ ý muốn giúp tôi.
"Tôi chịu." Tôi kêu lên
"Tôi có thể giúp ngài, tôi biết làm việc này."
Tôi khác ngạc nhiên khi Jade ngỏ ý muốn giúp đỡ.
Đúng ra thì tôi không hề trông đợi điều đó.
"Chắc rồi." tôi đáp
Jade giúp tôi thắt cà-ra-vát một cách nhanh chóng. Tôi khá ngạc nhiên, những ngón tay thon dài của cô ấy vô cùng khéo léo khi làm việc này.
"Cô đã học nó ở đâu vậy?"
"Từ cha của tôi. Tôi đã từng thắt ca-ra-vát giúp ông mỗi sáng." Cô ấy nói. Mắt cô ấy đột nhiên hơi ươ ướt, chắc hẳn cô ấy rất nhớ cha mình.
Tôi gật đầu. Tôi không muốn cô ấy khóc. Tôi không thể xử lý tình huống đó được. Đó là một trong những điều mà tôi không thể hiểu nổi ở phụ nữa. Nhạy cảm. Dễ xúc động. Hơi điên rồ. Nhưng điều mà tôi luôn cố gắng tránh.
Tôi hắng giọng, cố gắng chuyển sự chú ý của cô ấy "Jade, trước khi đi tôi muốn cô luôn mang bên mình bút và sổ tay, được chứ?"
"Vâng thưa ngài"
"Tốt, kể từ bây giờ hãy sử dụng chiếc điện thoại này. Tôi đã lưu sẵn số điện thoại cá nhân và công việc của tôi vào đó." Tôi lấy chiếc điện thoại Iphone đời mới trong túi và đưa cho cô ấy.
Tôi thấy cô ấy tròn mắt vì sốc, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại. Biểu cảm của cô ấy giống hết nhưng một đứa trẻ nhìn thấy ông già noel đang đứng bên cạnh cây thông noel vậy.
Cô ấy cầm chiếc điện thoại bằng cả hai tay, như thể cô ấy sợ sẽ đánh rơi nó.
"Nó là cúa cô. Cô có thể cài đặt bất cứ ứng dụng nào mà cô muốn."
"Oh! Nó trong rất đắ... ý tôi là..."
Tôi biết cô ấy đang muốn nói gì "Được rồi, đi thôi. Chúng ta sẽ tới muộn mất." Tôi bước về phía cửa.
"Vâng, ngài Petrakis, um... Cảm ơn ngài." Cô ấy bước sau, cố gắng theo kịp tôi.
Tôi chỉ gật đầu sau đó lịch sự mở cửa cho cô ấy
"Và Jade này..."
"Vâng, thưa ngài?" Cô ấy dừng trước cửa, nhướn mày lên đầy khó hiểu.
Tôi nhìn vào mắt cô ấy rồi mỉm cười.
"Khi không có ai, hãy gọi tôi là Eros."
"Chào bà Doris" Tôi reo lên đầy phấn khích
"Chào Jade, thật mừng vì cháu đã quay lại. Chúng ta đều rất nhớ cháu." Bà ấy ôm tôi thật chặt
"Cảm ơn bà Doris, cháu cũng rất nhớ mọi người." Tôi ôm lại bà. Bà ấy vẫn luôn đối xử với tôi rất tốt, giống như mẹ vậy. Bà mở cửa rộng hơn cho tôi vào.
"Ngài Pertrakis đang nấu bữa sáng trong nhà bếp."
Tôi không hề cảm thấy ngạc nhiên về điều đó nữa. Thỉnh thoảng anh ta cũng tự nấu bữa sáng cho mình, có thể là lúc tâm trạng anh ta đang rất tốt hoặc những lúc công việc không quá bận rộn hoặc cũng có thể là anh ta cần giải tỏa áp lực. Tôi cũng không biết nữa, anh ta quá thất thường, như thời tiết vậy.
Bà Doris kéo tay tôi để tôi lại gần bà ấy hơn và thì thầm "Ta nghĩ là cháu nên vào và ăn sáng cùng ngài ấy. Ngài ấy đã yêu cầu ta chuẩn bị bàn ăn cho 2 người."
"Thật ạ?"
"Đúng vậy."
Tôi lập tức cảm thấy lo lắng. Suy nghĩ về việc cùng ăn sáng với anh ta trên cùng một chiếc bàn nhỏ khiến tôi cảm thấy không được thoải mái – vô cùng ngượng nghịu, giống hệt như những lần trước. Tôi không thể khiến bản thân mình những lờ đi hiện diện của anh ta và tôi cảm thấy như không gian riêng tư của mình đã bị xâm phạm vậy.
"Cháu không thể. Cháu đã ăn sáng rồi."
"Ôi, ngài ấy chắc hẳn sẽ vô cùng thất vọng. Ngài ấy đã chuẩn bị một bữa sáng đặc biệt gồm có món xúc xích thịt gà và... bánh kếp phủ siro dâu tây."
Tôi rất thích bánh kếp phủ siro dâu nhiều kem. Đó là món ăn ưa thích của tôi. Hmmm. Tôi rất nhớ những lúc cùng ăn với bà Doris trong bếp.
"Ồ, nghe thật hấp dẫn nhưng cháu đã no mất rồi."
"Ừ, thật tệ cháu yêu ạ." Bà ấy cười và quay đi.
Tôi bước về phía bếp, không ngừng suy nghĩ tới món bánh kếp phủ siro dâu tây với thật nhiều kem.
Tôi nhìn thấy Petrakis ngay khi bước vào nhà bếp. Trong anh ta vô cùng quyến rũ với chiếc tạp dề màu trắng mặc bên ngoài chiếc áo phông xám và chiếc quần đùi màu xanh. Mái tóc thẳng mượt của anh vẫn còn hơi ướt. Trông anh ta rất khỏe khoắn và sạch sẽ.
Anh ta không hề để ý rằng tôi đang nhìn anh ta chằm chằm. Anh ta đang đặt đĩa xúc xích lên bàn, đầu hơi cúi xuống.
Tôi lại vô tình nhìn thấy một lọn tóc rủ xuống trước trán anh ta, tôi nhận ra rằng nó luôn như vậy mỗi khi anh ta cúi đầu. Tôi nhìn nó chằm chằm, thật sự rất muốn đưa tay vuốt nó lại phía sau.
"Chào buổi sáng, ngài Petrakis."
Anh ta đột nhiên ngẩn mặt lên và nhìn về phía tôi. Đôi mắt màu xám bạc khóa chặt đôi mắt tôi. Tôi không thể chống đỡ nổi, lại đứng như trời chồng ở đó.
"Ngồi xuống đi, ăn sáng cùng với tôi." Anh ta chỉ vào chiếc ghế.
"Cảm ơn ngài nhưng tôi đã ăn sáng rồi."
"Vậy hãy uống một tách café đi."
Tôi gật đầu. "Um, tôi sẽ đi pha café cho ngài ngay đây."
Tôi bước tới máy pha café và pha cho anh ta một tách espresso mà anh ta ưa thích sau đó pha một tách latte khác cho tôi. Tôi liếc nhìn về phía anh ta, anh ta đang ngồi đọc một tờ nhật báo.
"Cô chắc là cô không muốn ăn chứ?" Anh ta nói, gấp tờ báo lại và đặt xuống bên cạnh bàn.
"Um.. Vâng. Tôi đã no rồi"
"Okay." Anh ta nhăn mày.
Petrakis đặt một miếng bánh kếp lên đĩa của anh ta sau đó phủ lên đó một thìa đầy kem và cả siro dâu tây.
Yum! Tôi thèm chết mất, bụng tôi đang réo ầm ĩ, mắt không rời khỏi đĩa bánh.
Anh ta đặt đĩa của mình xuống, nhấp một ngụm café. Tôi cũng nhấm nháp tách latte của mình, cố gắng hướng sự chú ý của mình ra khỏi chiếc bánh kếp ngọt ngào kia.
"Cô đang uống gì vậy?"
"Ah...um... một tách latte thưa ngài."
"Nó ngon chứ?"
"Yeah, tôi thích nó, rất ngon. Có lẽ ngài cũng nên thử nó vào lúc nào đó, thưa ngài." Tôi nói, mắt không ngừng liếc về phía chiếc bánh kếp trên đĩa của anh ta. Trông nó thật ngon miệng.
"Hmmm... có thể." Anh ta đáp "Cô có chắc là cô không muốn ăn không? Chiếc bánh kếp này rất ngon đấy."
"Um...er..."
"Đây." Anh ta rướng người về phía trước, thay chiếc đĩa trước mặt tôi bằng chiếc đĩa của anh ta.
Và giờ thì tôi đang ngồi nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kếp trước mặt. Tôi không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của nó nữa.
"Cảm ơn ngài" Tôi cười với anh ta còn anh ta chỉ gật đầu đáp lại.
Tôi ăn nó một cách vô cùng thích thú, tới nỗi tôi đã đánh rơi cả chiếc dĩa của xinh xuống sàn. Trời ạ. Tôi cảm thấy vô cùng lúng túng và xấu hổ.
"Um... thật xin lỗi, thưa ngài. Tôi sẽ đi lấy một chiếc khác" Tôi đứng dậy để đi lấy một chiếc dĩa khác trong tủ bếp.
EROS
Jade thật thú vị. Chắc chắn là cô ấy rất muốn ăn chiếc bánh kếp đó nhưng lại cứ cố gằng kiềm chế. Tôi nhận thấy đôi mắt cô ấy dán chặt vào chiếc đĩa của tôi. Cô ấy đã thực sự bị cám dỗ.
Tôi biết cô ấy rất thích ăn bánh kếp phủ siro dâu tây và thật nhiều kem tươi. Đó là lý do tại sao tôi đãl àm món này dù tôi chẳng hề thích thú với nó chút nào. Tôi chỉ muốn làm cho cô ấy vui vẻ. Tôi cũng không biết vì sao mình lại muốn làm nhưng vậy, có lẽ vì điều đó cũng khiến tôi cảm thấy vui vẻ.
Ngay khi cô ấy quay người đi về phía tủ bếp để lấy dĩa, tôi đã nhấp thử một ngụm cafe trong tách của cô ấy. Tôi rất muốn biết món latte đó ngon tới mức nào mà khiến cô ấy thích thú tới vậy.
Trước đây tôi đã từng uống thử latte, nhưng nó chẳng có gì đặc biệt với tôi cả. Tôi cảm thấy nó hơi ngọt và không đạm vị. Hương vị và mùi thơm của café đã hoàn toàn bị lấn át bởi vị sữa.
Nhưng tách latte của Jade lại không giống thế. Hương vị của nó rất đặc biệt và ngon miệng. Mọi thứ rất hài hòa, vị ngọt, vị đắng của café, không quá ít cũng không quá nhiều. Jade nói đúng, nó thật sự rất ngon.
Tôi đợi cô ấy quay lại bàn đề chúng tôi có thể bắt đầu bữa sáng cùng nhau. Tôi nhật ra cô ấy ăn rất vui vẻ. Chắc hẳn cô ấy rất thích món bánh kếp. Tôi đặt một miếng xúc xích vào đĩa của cô ấy, tôi tưởng rằng cô ấy sẽ từ chối nhưng cô ấy chỉ cười và nói cảm ơn tôi.
Tôi thích ngồi nhìn cô ấy ăn. Nó không hề quyến rũ hay nhà nhặn gì cả. Cô ấy chỉ ăn một cách hết sức tự nhiên và thoải mái, không chút giả bộ. Cô ấy không quan tâm xem có ai đang nhìn cô hấy hay không. Cô ấy chỉ tập trung thưởng thức bữa ăn của mình một cách đầy thích thú.
Một lúc sau, tôi bỏ cuộc, tôi không thể nào thắt ca-ra-vát cho mình được, đành bước ra khỏi phòng ngủ. Tôi ở trong phòng khách cùng với Jade, cố gắng xoay sở để thắt ca-ra-vát cho mình một lần nữa. Tôi đã thử đi thử lại được mấy lần cho tới khi Jade ngỏ ý muốn giúp tôi.
"Tôi chịu." Tôi kêu lên
"Tôi có thể giúp ngài, tôi biết làm việc này."
Tôi khác ngạc nhiên khi Jade ngỏ ý muốn giúp đỡ.
Đúng ra thì tôi không hề trông đợi điều đó.
"Chắc rồi." tôi đáp
Jade giúp tôi thắt cà-ra-vát một cách nhanh chóng. Tôi khá ngạc nhiên, những ngón tay thon dài của cô ấy vô cùng khéo léo khi làm việc này.
"Cô đã học nó ở đâu vậy?"
"Từ cha của tôi. Tôi đã từng thắt ca-ra-vát giúp ông mỗi sáng." Cô ấy nói. Mắt cô ấy đột nhiên hơi ươ ướt, chắc hẳn cô ấy rất nhớ cha mình.
Tôi gật đầu. Tôi không muốn cô ấy khóc. Tôi không thể xử lý tình huống đó được. Đó là một trong những điều mà tôi không thể hiểu nổi ở phụ nữa. Nhạy cảm. Dễ xúc động. Hơi điên rồ. Nhưng điều mà tôi luôn cố gắng tránh.
Tôi hắng giọng, cố gắng chuyển sự chú ý của cô ấy "Jade, trước khi đi tôi muốn cô luôn mang bên mình bút và sổ tay, được chứ?"
"Vâng thưa ngài"
"Tốt, kể từ bây giờ hãy sử dụng chiếc điện thoại này. Tôi đã lưu sẵn số điện thoại cá nhân và công việc của tôi vào đó." Tôi lấy chiếc điện thoại Iphone đời mới trong túi và đưa cho cô ấy.
Tôi thấy cô ấy tròn mắt vì sốc, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại. Biểu cảm của cô ấy giống hết nhưng một đứa trẻ nhìn thấy ông già noel đang đứng bên cạnh cây thông noel vậy.
Cô ấy cầm chiếc điện thoại bằng cả hai tay, như thể cô ấy sợ sẽ đánh rơi nó.
"Nó là cúa cô. Cô có thể cài đặt bất cứ ứng dụng nào mà cô muốn."
"Oh! Nó trong rất đắ... ý tôi là..."
Tôi biết cô ấy đang muốn nói gì "Được rồi, đi thôi. Chúng ta sẽ tới muộn mất." Tôi bước về phía cửa.
"Vâng, ngài Petrakis, um... Cảm ơn ngài." Cô ấy bước sau, cố gắng theo kịp tôi.
Tôi chỉ gật đầu sau đó lịch sự mở cửa cho cô ấy
"Và Jade này..."
"Vâng, thưa ngài?" Cô ấy dừng trước cửa, nhướn mày lên đầy khó hiểu.
Tôi nhìn vào mắt cô ấy rồi mỉm cười.
"Khi không có ai, hãy gọi tôi là Eros."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook