Muốn sắp xếp mạng lưới quan hệ xã giao, có lẽ có thể phát hiện dấu vết để lại trên mạng, nhưng công việc loại trừ cũng cần thời gian, Chử Lan Xuyên yên lặng ghi nhớ mật khẩu, định sau khi về Cục Cảnh sát sẽ tiếp tục điều tra.

Sau khi Hà Nguy Nhiên vỗ về mẹ của Nam Âm, cảm xúc của bà lúc này mới ổn định lại, chẳng qua trong miệng vẫn cứ nhắc mãi: “Có thể cho cô thấy con bé một lần nữa được không? Cô thậm chí còn chưa được nhìn mặt con gái mình lần cuối.”

Hai người họ đồng thời giữ sự im lặng.

Chử Lan Xuyên nhớ rõ thi thể Nam Âm được phát hiện cạnh hồ sinh thái của trường, ngậm trong nước hồ lạnh lẽo, mặt đã sớm sưng phù đến nỗi khó có thể nhận ra rồi.

Hà Nguy Nhiên sợ bà thấy sẽ càng đau lòng hơn, tìm một lý do lấy lệ nói: “Cô đừng vội, có thể chúng cháu còn cần kiểm tra thi thể, xin cho bọn cháu chút thời gian.”

Bà run run rẩy rẩy mà đứng lên, chắp tay trước ngực: “Vậy kính nhờ các cháu.”

Thấy mẹ của Nam Âm, như trông thấy bác gái đau lòng cực độ khi chị Tiểu Nhã rời xa nhân thế, Chử Lan Xuyên vẫn luôn không nhẫn tâm mà ngẩng đầu được, biểu hiện của anh trầm lặng lạ thường, ai cũng không biết được mạch nước ngầm phía dưới lại cuộn trào mạnh mẽ.

Sau khi tiễn bà cụ lên xe, Chử Lan Xuyên cũng nhận được tin nhắn trả lời từ bác gái, [Được, bác sẵn lòng thôi, cũng không biết đứa bé kia có bằng lòng hay không.]

[Bác gái bác cứ yên tâm, con sẽ nói chuyện với cô bé.]

Anh vẫn hy vọng ở dưới tình huống Vân Chiêu đồng ý, cố gắng cho cô một gia đình ấm áp.

Sau khi Vân Chiêu bình thường học xong mấy tiết thì được chủ nhiệm lớp gọi vào văn phòng.

Thầy Diệp đang sửa bài kiểm tra trắc nghiệm toán mấy hôm trước, không có gì bất ngờ xảy ra, Vân Chiêu vẫn đạt trọn điểm như cũ.

Ông ném bút vào ống đựng bút, xoay ghế dựa, nói lời thấm thía: “Về chuyện của ba mẹ em, tất cả giáo viên đều sẽ giữ bí mật chặt chẽ, em vẫn nên đi học bình thường, mạnh mẽ sống.”

Vân Chiêu yên lặng lắng nghe, cô ở trong ấn tượng của giáo viên cũng không nói nhiều lắm, nhưng thực chất cô lại là một cô bé lanh lợi, vẻ mặt đờ đẫn của hiện tại thật khiến người ta đau lòng.

“Được rồi.” Thầy Diệp giao một xấp bài thi cho cô: “Em đi phát bài trắc nghiệm hôm qua đi, đáp án đúng chuẩn ở tờ giấy nhớ trên cùng đấy, giống như lúc trước, chép lên chỗ ngoài cùng bên trái của bảng đen.”

Vân Chiêu rụt rè nói: “Cảm ơn thầy Diệp.”

Xuyên qua hành lang thật dài, mới vừa đi đến lớp là có thể nghe thấy tiếng đùa giỡn bên trong.

Nam sinh trong lớp đang nghịch ngợm rất dữ, trái bóng rổ vốn phải xuất hiện ở trên sân bóng nhưng giờ phút này lại bay loạn trong lớp học, từng tiếng hét chói tai đâm thủng màng nhĩ.

Vân Chiêu chỉ giẫm một bước lên bục giảng, đã nghênh đón một trái bóng vừa vặn bay tới.


Bóng rổ không nghiêng không lệch đập lên trán cô, mạnh mẽ làm chấn động xúc giác, trên làn da lập tức hiện lên một mảng đỏ.

Nam sinh ném bóng im lặng, thấy Vân Chiêu không sao, lại nhặt bóng lên, giả vờ như người không có trách nhiệm gì.

Tuy rằng thành tích của cô nổi trội, nhưng tính cách hướng nội, trong đám bạn cùng lứa thì có vẻ nhạt nhẽo không hợp đàn, bị bỏ qua có lẽ đã thành tình trạng bình thường.

“Xin lỗi Vân Chiêu đi.”

Một cậu thiếu niên ngăn nam sinh đánh vào người khác lại, trong giọng điệu tràn đầy sự đáng tin cậy.

Tần Bạch là nhân vật hô mưa gọi gió trong lớp, mọi người đều biết ba cậu làm trong cục giáo dục, hoặc nhiều hoặc ít là người không thể trêu vào được.

Nam sinh không cam chịu mà bĩu môi: “Tại sao? Chính cậu ta không mọc mắt còn trách tôi.”

Tân Bách nắm lấy cổ áo cậu ta, lồng ngực vì có không khí nên bắt đầu phập phồng, chất vấn nói: “Cậu nói là không xin lỗi?”

Thấy tình thế sắp phát triển theo hướng không thể ngăn cản, Vân Chiêu kịp thời khuyên can Tần Bách muốn động tay, sợ vì mình mà mang đến phiền phức cho cậu.

“Tần Bách, tớ không sao.” Thiếu nữ cố gắng nặn ra một nụ cười tươi.

Cậu chàng kia đúng là đã bị tư thế của Tần Bách doạ sợ, lui một bước về sau, thiếu khí thế mà mở miệng: “Vân Chiêu, xin lỗi.”

Tần Bách ít khi tức giận, từ nhỏ tới lớn ba đều bồi dưỡng cậu đi lên theo hướng khuôn mẫu công tử ôn hoà như ngọc, nhưng tưởng tượng đến chuyện Vân Chiêu bị ấm ức, sợi dây xúc động trong lòng thiếu niên như dung nham phun trào, căn bản là không áp chế nổi.

Cậu sợ dáng vẻ vừa rồi của mình doạ cô gái nhỏ, mềm giọng hỏi cô: “Đầu có đau không?”

“Không đau, không sao.” Đôi con ngươi của thiếu nữ như khảm ánh sao lấm chấm, toát ra sự cảm kích khiến Tần Bách hết giận hơn nửa.

Cậu thiếu niên trịnh trọng nói với cô: “Tan học tớ cùng cậu đến phòng y tế khám.

Có tớ ở đây thì đừng sợ, không ai dám bắt nạt cậu.”

Chuông vào lớp kêu lên, người coi náo nhiệt mới tan đi, nhưng trong lớp học đã bắt đầu lời ong tiếng ve: “Cậu thấy có phải Tần Bách thích Vân Chiêu không? Thích ra mặt thay cậu ta như vậy…”

Có nữ sinh chan chua nói: “Vậy Vân Chiêu xem như là leo lên cành cao rồi.”

Bọn họ nói những lời này chưa bao giờ nói nhỏ, chính là vì để cho đương sự nghe thấy rõ.

Trước nay Vân Chiêu không phải là người có tính cách sôi nổi, cô so với bạn cùng lứa thì bình tĩnh hờ hững hơn rất nhiều, kể cả người mắng chửi không có chữ thô tục nào mà nói như vậy cũng không rơi vào tai cô nửa chữ, cô vẫn ngồi trước bàn lật đề, như người ngoài cuộc.


Chịu đựng qua giờ tan học, mặc cô vẫn luôn mãi cường điệu là mình không cần khám bác sĩ, Tần Bách vẫn kéo cô vào phòng y tế.

Cô trong phòng y tế là bạn của ba cậu, tất nhiên sẽ hết lòng hết dạ đưa cho Vân Chiêu một lọ cao nha đam bôi ngoài da, dặn dò: “Mỗi ngày phải nhớ bôi, cố gắng đừng đùng tay chạm vào vị trí bị thương.”

Tần Bách giúp cô cầm thuốc: “Cảm ơn cô Lưu.”

Cô Lưu chậc chậc: “Con tên nhóc này, bình thường không thấy con nhiệt tình như vậy với bạn học.”

“Cậu ấy không giống như vậy.” Thiếu niên nói ra lời này là giọng điệu chắc chắn, như đang lập lời thể bảo vệ cả đời gì đó.

Hai người cùng nhau ra khỏi cổng trường, tài xe phụ trách đưa đón đi tới cầm cặp giùm Tần Bách, thiếu niên ngẩng đầu: “Chú, có thể tiện đường đưa cậu ấy về nhà không?”

Vân Chiêu cảm thấy mình đã mắc nợ Tần Bách rất nhiều, nói một câu không cần lập tức định xoay người rời đi.

Ai ngờ cắm đầu vào trong cái ôm ấp áp của một người đàn ông.

Cái trán vừa mới bị thương của Vân Chiêu đụng phải lồng ngực cộm lên, cô gái nhỏ gần như trong nháy mắt nhe răng trợn mắt.

Chử Lan Xuyên cúi người, bàn tay to vuốt ve đỉnh đầu cô, tiếng nói như nước suối mát lạnh trong núi: “Bị đâm có đau không?”

Cảm xúc trìu mến lại kiềm nén làm cô bị luồng ấm áp mạnh mẽ bao vây, Vân Chiêu theo bản năng đến gần nguồn nhiệt, còn nghĩ không muốn rời đi mà nán lại một lát.

Tần Bách còn chưa kịp phản ứng lại chuyện xảy ra trước mắt, cậu cứng người tại chỗ mà nghe Vân Chiêu vừa mừng vừa sợ hỏi: “Anh, sao anh lại tới đây?”

Chử Lan Xuyên tự nhiên mà giúp cô xách cặp, khoé môi cong lên trên một phân: “Bé con, anh đưa em đến một nơi.”

“Đi đâu?” Cô truy hỏi, giải thích nói: “Phải nhanh một chút nha, nếu không em sẽ không làm xong bài tập được.”

Tần Bách ho khan, xấu hổ chen giữa hai người: “Chiêu Chiêu, sao trước đây tớ chưa từng gặp qua anh của cậu vậy?”

Chử Lan Xuyên nheo mắt, quan sát thiếu niên một vòng: “Em là bạn học của Chiêu Chiêu nhỉ, về nhà sớm một chút, đừng khiến ba mẹ lo lắng.”

Cảm giác áp chế tự nhiên của người đàn ông làm Tần Bách không nói thêm được lời nào, cậu được tài xế đón đi, ánh mắt còn lưu luyến trên người Vân Chiêu.

Lên xe, Chử Lan Xuyên để cô ngồi trên ghế phụ, nhìn dáng vẻ có lẽ là có lời muốn nói với cô.

Anh lướt qua, cài dây an toàn cho cô bé, tóc đen xoã tung lập tức xuất hiện trước mặt, lưng rộng mà mạnh mẽ.


“Trán sao lại bị như vậy?”

“…” Im lặng mấy giây, Vân Chiêu nói dối: “Em không cẩn thận tự đập thôi.”

Ánh mắt Chử Lan Xuyên sắc bén như lưỡi dao, anh khẽ hừ một tiếng: “Thật sao? Trẻ con lừa người không phải là một thói quen tốt.”

Cô lặng lẽ nuốt nước miếng, lông mi bay bay: “Bị… bị bóng rổ đập vào.”

Ý là không muốn để Chử Lan Xuyên vì việc nhỏ này mà phân tâm, nhưng sắc mặt của anh cũng không dễ nhìn, hỏi tiếp: “Bị đập ở đâu, đối phương cố ý hay vô ý?”

Câu trả lời biết điều của cô gái nhỏ khiến cho người ta đau lòng: “Trong lớp, nhưng mà là do nam sinh đùa giỡn không cẩn thận tạo thành thôi.”

Cô lấy thuốc mỡ ra, muốn hoá giải vẻ mặt đang kéo căng của anh: “Em có cầm thuốc, vết này rất nhanh sẽ biến mất.”

Rất kỳ quặc, Chử Lan Xuyên tưởng tượng đến ánh mắt của cậu trai đi ra ngoài cùng cô, anh lập tức cả người bị ứ đọng không thể tan, như nghẹn cứng ở cổ.

Chỉ có người cùng giới mới có thể nhìn thấu nhiều chuyện của nhau hơn, cô gái nhỏ không hiểu, nhưng anh hiểu.

Anh không yên tâm mà cố ý dặn dò: “Chơi với bạn nam thì không sao, nhưng phải giữ khoảng cách an toàn, bảo vệ mình cho tốt, có biết không?”

Vân Chiêu ồm ồm hỏi anh: “Với anh cũng như vậy sao?”

Anh nhất thời nghẹn họng, đôi mắt u ám: “Đương nhiên.”

Cổ họng lăn lên lộn xuống, câu ở phía sau cũng chưa nói ra miệng.

Đương nhiên phải chú ý, dù sao anh trai cũng là đàn ông.

Bác gái đã sớm tới chờ dưới lầu, hôm nay hiếm khi bà có tâm trạng trang điểm tỉ mỉ, nhón chân mong chờ với chiếc xe ở nơi xa.

Vân Chiêu thật sự tin tưởng anh, mới có thể dưới tình huống không biết đến nơi nào cũng theo anh xuống xe.

Lúc trước bác gái làm việc ở cơ quan nhà nước, nhà cửa cũng được phân công, trong tiểu khu cảnh vật thanh tịnh, bóng cây sum xuê, so với khu dân cư Cảng Nam quả là cách biệt một trời.

Tới một môi trường xa lạ, tuy nói có khó chịu bất an, nhưng cô vẫn cố gắng kìm chế, đi theo sau anh giữ khoảng cách một bước chân.

“Con chào bác.” Anh dừng trước cửa đơn nguyên*, cực kỳ cung kính với người đàn bà trước mặt.

*Đơn nguyên: đơn nguyên là một tập hdp nhiều căn hộ bố trí quanh một cầu thang.

Thông thường, mỗi đơn vị đơn nguyên có từ hai đến bốn căn hộ (h.I.5.3).

...!Nếu nhà trên năm tầng thì tổ chức nút giao thông chung ngoài cầu thang bộ thường có thêm cầu thang máy.

Đó cũng chính là sự khác biệt của nhà nhiều tầng và cao tầng.


Bác gái cười dễ gần: “Lan Xuyên, con có thể suy nghĩ cho bác như vậy, bác rất vui.”

Bà đưa ánh mắt thương yêu về phía Vân Chiêu đi phía sau: “Chính là đứa bé này sao? Quá gầy, nhanh chóng đi lên ăn chút đồ ăn ngon đi.”

Thiếu nữ tỉnh tỉnh mê mê, cho đến khi Chử Lan Xuyên gọi cô: “Đi thôi, chúng ta lên ăn một bữa cơm.”

Chỉ là ăn một bữa cơm sao? Trong lòng cô lưỡng lự, bề ngoài lại lựa chọn không kêu một tiếng.

Bác gái để thức ăn cả một bàn, hương thơm bay bốn phía, bà giúp Vân Chiêu đặt cặp, lại bới cho cô một chén cơm đầy: “Bác không biết con thích ăn gì, hy vọng làm vài món vẫn có thể hợp khẩu vị của con.”

Thiếu nữ nhận cái chén đầy: “Cảm ơn bác gái, con không kén ăn.”

Trên bàn cơm đặc biệt yên lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng bác gái và Chử Lan Xuyên nhỏ giọng nói chuyện với nhau, sở dĩ nói nhỏ giọng, là bởi vì trung tâm của đề tài là Vân Chiêu.

Ấn tượng của bác gái với Vân Chiêu rất tốt, vừa ngoan vừa hiểu chuyện, cặp mắt có hồn kia cũng giống Tiểu Nhã, nếu có thể có đứa trẻ như vậy ở bên cạnh mình, cuộc sống dường như lại có hi vọng một lần nữa.

Nhai kỹ nuốt chậm một lát, một chén cơm đã thấy đáy, bác gái nhiệt tình tiếp đãi: “Chiêu Chiêu, còn đói bụng không? Đang trong tuổi lớn, bác bới cho con một chén đầy nữa nhé.”

“Con ăn no rồi.” Cô buông chén cảm ơn ý tốt của bà, nhớ tới chuyện lấy cặp: “Anh ơi em có thể làm bài tập một lúc không?”

Chử Lan Xuyên và bác gái đúng là có một số chuyện phải tách cô ra để nói, cho nên đồng ý để Vân Chiêu ngồi trước bàn trà trên phòng khách làm chuyện của mình một lát.

Bài tập toán trong giờ học cô đã làm xong, sau khi ghi nhớ từ vựng tiếng Anh xong, cũng chỉ còn lại một bài ngữ văn cần viết.

Cô không giỏi làm văn nhất, bình thường học bài viết bài cũng như viết sổ thu chi.

Nghiêm túc suy nghĩ một lát, cuối cùng Vân Chiêu cũng viết, với “kiệt tác” của mình cô coi như là hài lòng, chẳng qua không đợi được lúc Chử Lan Xuyên đưa cô rời đi, cô chỉ có thể nhắm hai mắt nằm bò lên bàn trà.

Chử Lan Xuyên nói xong quá trình cuộc đời của Vân Chiêu, bác gái gật đầu, đồng cảm nói: “Đứa bé này số quá khổ, bác sẽ đối xử tốt với con bé, coi như là mình sinh ra.”

Anh ra ngoài phòng cho khách, không ngờ tới mới chỉ thời gian mười lăm phút, Vân Chiêu đã ngủ rồi.

Hơi thở của cô gái nhỏ kéo dài, nhìn sát vào, trên mặt còn có lông tơ thật nhỏ như quả đào mật, hai má còn giữ lát chút mập mạp của trẻ con, rất đáng yêu.

Cô đang đè lên bài viết, Chử Lan Xuyên giơ tay, muốn giúp cô gái nhỏ dọn sách vở lại, lại ngoài ý muốn thấy được nội dung cô viết.

[Tuần này tôi gặp một anh trai sắp trở thành cảnh sát, anh ấy rất tốt với tôi, tôi rất thích anh…]

Hô hấp của người đàn ông cứng lại, cho rằng mình trong lúc vô ý đã nhìn trộm bí mật của cô.

Cho đến khi anh nhìn thất một loạt chữ phía sau: [Giống như con chó vàng lớn lúc trước tôi thấy vậy đó, nó cứ đến liếm lòng bàn tay của tôi, vào lúc tôi không vui sẽ thầm lặng ở cạnh tôi.]

Chử Lan Xuyên: “...”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương