Cô Gái Bé Nhỏ Của Đội Trưởng Đội Cảnh Sát
-
Chương 5
Cảm giác đấu tranh ẩn núp trong lòng, một khi nhắm mắt, anh có thể thấy được giọng nói êm dịu mơ hồ của thiếu nữ.
Công việc hiện tại của anh là đi trên lưỡi dao, về sau có thể thời gian ở cạnh bác trai bác gái sẽ giảm nhiều, người già sẽ không khỏi cảm thấy cô quạnh.
Huống hồ Vân Chiêu xuất hiện, có thể để bác gái tuổi già có người tiếp khách, cũng coi như đền bù cảm giác áy náy của anh.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Chử Lan Xuyên như được trút gánh.
Sáng sớm hôm sau, Vân Chiêu cảm thấy cơ thể thoải mái hơn không ít, hết sốt, cô cũng không còn lý do ở lại bệnh viện.
Đầu giường còn đặt rất nhiều dồ ăn, cô lấy một miếng bánh mì ra lót dạ.
Vốn chỉ là muốn làm giảm cơn đói, lại giống như ăn đường mật vậy, ăn liên tiếp vài miếng, miệng phồng lên, cực kỳ giống một con hamster nhỏ đang nhấm nuốt.
Chị gái y tá như lệ thường kiểm tra phòng, phát hiện tình trạng cơ thể của cô đã không còn gì khác thường, quan tâm hỏi: “Bụng em còn đau không?”
Vân Chiêu lắc đầu: “Dạ không đau.”
Lúc trước cô hâm mộ nữ sinh trong lớp, bây giờ mới biết rằng được nghỉ có đôi khi cũng là một kiểu tra tấn, cả người đều uể oải.
“Vậy là tốt rồi, sau này khi nào không khoẻ có thể uống nước đường đỏ nóng, đã biết chưa?”
Thiếu nữ nói cảm ơn, ánh mắt mơ hồ nhìn lên đồng hồ trên tường, đã 7 giờ sáng.
Mắt kính gọng vàng đặt trên đầu giường, so với vị trí anh để hôm qua thì không lệch đi đâu được.
Thời gian kế tiếp chỉ có thể nói sống một ngày bằng một năm.
Chị gái y tá lấy cho cô một sấp truyện tranh liên hoàn nhi đồng, cô lật vài trang đã cảm thấy mất mặt.
*Liên hoàn họa là thuật ngữ để gọi những bộ truyện tranh cổ truyền trong xã hội Trung Quốc.
Liên hoàn họa xuất hiện vào đầu thế kỉ 20 và được coi như là tiền thân của manhua.
Còn không bằng đề thi toán Putnam.
Nghe được tiếng đập cửa ngoài phòng bệnh, Vân Chiêu bình ổn sự kích động trong phòng, lại quên không mang giày, chân trần đạp lên sàn nhà lạnh lẽo, hít sâu một hơi sau đó kéo nắm đấm cửa.
Tối hôm qua Chử Lan Xuyên cũng không được ngủ yên, anh không phải là một người dễ mất ngủ, trong lúc học ở trường cảnh sát, bạn cùng phòng đánh giá anh là tên “kỷ luật cuồng ma”, mỗi ngày làm việc và nghỉ ngơi đều đâu vào đấy.
Nhưng hai ngày nay đột nhiên có chuyện ngoài ý muốn, hoàn toàn phá huỷ đồng hồ sinh học của anh.
Cho dù trên tinh thần là mỏi mệt, nhưng mắt của anh không để lại bất kỳ thứ màu xanh lá nào, anh vừa tiến lên, Vân Chiêu đã ngửi thấy mùi sơn trà quen thuộc, là mùi nước giặt quần áo loại dễ ngửi.
“Sao không đi giày?”
Chử Lan Xuyên nhíu mày, tuy là lời phê bình nặng nề, lại không phải là đang trách cứ thật.
Đôi mắt của cô gái nhỏ mở to tròn xoe, vẻ mặt vô tội nói: “Quên mất…”
Anh trực tiếp cầm dép lê lại cho cô, thúc giục nói: “Bây giờ đi vào đi.”
Chỉ có thể nói có con nít rồi thật là không bớt lo.
Vân Chiêu ngoan ngoãn thuận theo, ánh mắt lưu luyến trên đốt ngón tay của người đàn ông, so với tay cô có vẻ như là lớn hơn nhiều.
Anh thấy được túi bánh mì trên bàn, nghĩ cuối cùng cũng ăn đồ ăn sáng rồi.
“Thay đồ, đến trường.”
Sáng nay Chử Lan Xuyên suy xét muốn được mời ra làm chứng để phá án còn cần có thời gian, nhưng trong khoảng thời gian này, Vân Chiêu không thể luôn đợi trong bệnh viện, cô cần phải đi học nhận sự dạy bảo, ở trong sự ấm áp của bạn học mà có thể hoá giải sự đau khổ khi mất đi người thân nhất thì quá tốt.
Cho nên anh lái xe đến khu dân cư Cảng Nam, mang quần áo mặc hằng ngày và cặp sách của Vân Chiêu qua.
“Thật sao?” Vân Chiêu còn cảm thấy có chút không thể tin được, cô lên giọng: “Là đã tra ra được hung thủ sao?”
Chử Lan Xuyên bất đắc dĩ thở dài, không có cách gì với cô: “Tạm thời không có, cần thời gian.”
“À.” Cô mím môi, chuẩn bị vào toilet thay đồ.
Vân Chiêu không ngờ tới Chử Lan Xuyên lại suy xét đầy đủ như vậy, cả đồ nhỏ của cô anh cũng lấy hết qua, áo ba lỗ sợi bông vừa đúng lúc nâng đỡ nụ hoa đang phát triển.
Tưởng tượng đến đó, đây là đồ Chử Lan Xuyên tự mang đến, mặt thiếu nữ lập tức nóng lên một mảng.
Khi ra ngoài, Chử Lan Xuyên phát hiện ra mặt cô ửng đỏ không được bình thường, cả lỗ tai cũng đỏ như nhỏ máu,
Người đàn ông nhíu mày, duỗi tay chạm vào trán cô, nghi ngờ có phải sốt cao không giảm hay không.
“Không… Không phải là bị sốt.” Cô nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Là có chút bí hơi.”
Thấy Chử Lan Xuyên không tiếp tục truy hỏi, trái tim bị treo lên của Vân Chiêu mới rơi xuống đất, sợ anh phát hiện ra điều gì đó bất thường.
Sau khi thu dọn đầy đủ hết rồi, xe anh đã dừng ở dưới lầu bệnh viện, Vân Chiêu ngồi ở ghế sau, hình như còn có chút bứt rứt không yên lòng.
Lúc này, Chử Lan Xuyên bắt đầu liên lạc với giáo viên chủ nhiệm lớp của cô.
“Chủ nhiệm lớp của các em họ là gì?”
“Họ Diệp.”
Chử Lan Xuyên hiểu, bấm số điện thoại mở miệng hỏi: “Là thầy Diệp phải không?”
…
Tình huống cơ bản đã giải thích rõ ràng, ý kiến của bên trường là đồng ý trước khi Vân Chiêu thành niên mà không có gia đình nuôi nấng, có thể xin trợ cấp từ chính quyền địa phương, bên trường học cũng sẽ sắp xếp cho cô tạm thời học nội trú, duy trì các vấn đề tiếp nhận giáo dục cơ bản.
Thầy Diệp không yên tâm, thở dài nói: “Thành tích của Vân Chiêu rất tốt, tôi thấy chuyện con bé có thể lấy được giải nhất cả nước một lần nữa là rất khả quan.
Nếu bởi vì chuyện xảy ra hiện tại làm em ấy quá đau lòng… Tôi thân là thầy cũng thấy buồn theo.”
“Sau này tôi sợ sẽ còn có tình huống khác cần mọi người xử lý, em ấy cần một người có thể liên lạc khẩn cấp, cậu có đề cử người nào không?”
Chử Lan Xuyên không do dự, khẩn thiết nói: “Điền tên tôi là được.”
Anh tiện tay viết, Vân Chiêu nhìn như đang nhắm mắt ngủ, thực ra lại nghe rất rõ.
Người liên lạc khẩn cấp, có nghĩa trước sau anh đều im lặng mà quan tâm cô đó nha.
Tâm tư thiếu nữ lung lay, giống như một ao nước thu, nhấp nhô lên xuống, thuỷ triều cũng thay đổi theo tâm trạng.
Trước cửa Thất Trung đã có rất nhiều học sinh đến trường, Chử Lan Xuyên quay đầu đánh thức cô: “Chiêu Chiêu, tỉnh đi, đến trường học rồi.”
Vốn chỉ là giả vờ ngủ, trước mắt nghe thấy anh gọi cô là Chiêu Chiêu, nhịp tim đập của cô nhanh đến muốn tràn ra khỏi lồng ngực.
Chiêu Chiêu, từ miệng anh nói ra, nhẹ nhàng mà lại đánh thẳng vào tim cô.
Trước đó, cô vẫn luôn không thích tên của mình.
Tuy nói là được Trương Trình Linh và Dương Khánh nhận nuôi, nhưng cô vẫn họ Vân.
“Chiêu” nghĩa là tươi sáng tốt đẹp, nhưng đôi tay của cha mẹ nuôi không hề không nhuốm bẩn, quả thực để lộ ra chút mỉa mai của vận mệnh.
Vân Chiêu đeo cặp lên, đi học như mọi ngày.
Chẳng qua mới trong một đêm, rất nhiều chuyện đều thay đổi.
“Gặp anh sau.” Thiếu nữ vẫy tay về phía anh chào tạm biệt, có lẽ là sắp tới lúc phải vào lớp rồi, cô đi vô cùng gấp gáp, tới cửa cổng trường lập tức bắt đầu chạy chậm.
Nhìn theo bóng dáng đi xa của thiếu nữ, Chử Lan Xuyên mới đóng cửa sổ xe lại.
Tình người thực sự kỳ quặc, giống như khi bác sĩ nói với anh miệng vết thương trên người Vân Chiêu không phải được hình thành trong ngày một ngày hai, anh sẽ cảm thấy cách làm của cha mẹ nuôi khiến lòng người lạnh lẽo, cô gái nhỏ thoát khỏi sự khống chế của hai người, chưa chắc đã không phải một chuyện tốt.
Nhưng nhìn cô lẻ loi một mình, Chử Lan Xuyên lại thấy suy nghĩ của mình sai hoàn toàn.
Hà Nguy Nhiên đi đổ ly nước nóng, mẹ của Nam Âm càng tiều tuỵ thêm so với cuộc gặp mặt của mấy ngày trước.
Bà vừa nhìn thấy Hà Nguy Nhiên đã lập tức kích động mà khóc, Chử Lan Xuyên kịp thời cầm một chồng khăn giấy đi qua, vỗ về nói: “Cô ngồi xuống trước đã.”
“Đây là đồ cá nhân của con gái cô lúc còn sống, laptop của con bé, là chính con bé tự kiến tiền mua.” Mẹ của Nam Âm lau nước mắt, hai mắt đẫm lệ nói: “Nếu có tiến triển gì, phiền các cháu nói cho cô, trừ phi bà già này xuống mồ, nếu không thì bao lâu cô cũng chờ.”
“Chúng cháu sẽ dốc hết sức.” Mỗi khi nói như vậy, lòng của Hà Nguy Nhiên cũng giống như người nhà nạn nhân, cái anh chờ chỉ là chân tướng.
Chử Lan Xuyên mở máy tính xách tay, biểu thị là muốn nhập mật khẩu, anh khách sáo hỏi: “Có tiện cho cháu hỏi ngày sinh của Nam Âm một chút không ạ?”
“Ngày 20 tháng 12 năm 97.” Mẹ Nam Âm nhớ lại nói: “Ngày con bé ra đời, còn có một cơn mưa tuyết rất lớn.”
Chử Lan Xuyên thử vài tổ hợp số, cho đến khi máy tính hiển thị giao diện chào mừng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook