Thiếu nữ nhón chân, dựa vào đầu vai người đàn ông, tay Chử Lan Xuyên như có như không đặt lên xương bươm bướm của cô, tư thế hết sức thân mật.


Cảnh tượng trước mắt giống như một cây châm dài mảnh, đẩy những vết thương ra khỏi trái tim vỡ nát lần thứ hai của hắn.


Ba năm trước, Đàm Yếm chịu khổ, làm phục hồi chức năng mà bản thân mình ghét, không ngừng giao thiệp trong gia tộc, gần như có thể nói là đấu trí đấu dũng.


Là con trai riêng, hắn sinh ra đã là một sai lầm.


Mẹ dựa vào đổi chác cơ thể để đổi lấy cuộc sống sung túc, mẹ lên bằng con trai mà đứng vững gót chân trong dòng tộc, nhưng chuyện này cũng không thay đổi được sự thật xuất thân của bà thấp kém.


Nhưng bà đã chết, chết trong một đêm hè mà mưa bão xen sấm chớp.

Khi đó đứa bé trai sốt cao không hết, bị nhốt trong phòng, cho dù nó gõ cửa như thế nào, cũng không có người đáp lại.


Bệnh nặng mới khỏi, nghênh đón chỉ có tin dữ mẹ đẻ qua đời, cùng với cơ thể tàn tạ kéo nó đi hết nửa đời sau…

Hắn thậm chí không muốn nhớ lại đoạn ký ức đau khổ này quá nhiều.


Nực cười quá, tên Đàm Yếm này đối với họ tộc mà nói chính xác là một con chó điên, người não cũng nói xuất thân của hắn thấp kém, là con ma ốm ngay cả đứng cũng khó.


Chỉ có Vân Chiêu, cô thiếu nữ ở trong biển hoa tường vi, đã dành cho hắn một nụ cười chân thành mà đến chính cô cũng chưa nhận ra.


Cuối cùng Đàm Yếm cũng không kiềm chế được cảm xúc trong lồng ngực nữa, bỗng ho khan, đôi mắt đen lại vững vàng nhìn chằm chằm về hướng cô thiếu nữ.


Cũng như vậy, ánh mắt như chim ưng đang đặt trên người Đàm Yếm.


Đầu lưỡi của Chử Lan Xuyên chống hàm trên, móc thẻ cảnh sát từ trong túi áo khoác ra: “Đội trưởng đại đội trinh sát cục Công an thành phố Giang, bây giờ mời cậu phối hợp điều tra.



“Cho rằng tôi là người xấu à?” Cổ họng Đàm Yếm bật ra một tiếng hừ khinh miệt, hắn đè giọng trở nên dịu dàng hơn, như nỉ non bên tai, như lông chim phất qua gò má, “Chiêu Chiêu, nói cho anh ta, anh là người xấu sao?”

Là người Vân Chiêu quen sao? Hàng mày của Chử Lan Xuyên cau lại, trong lúc nhất thời bầu không khí rơi vào sự giằng co.


Anh chưa bao giờ nghe Vân Chiêu nói về Đàm Yếm, đặc biệt là trong nháy mắt cánh cửa mở rộng kia, lỗ tai của thiếu nữ hơi hồng, rất dễ khiến người ta tưởng tượng lung tung.



Thực ra trong trí nhớ trước kia của Vân Chiêu, sự tồn tại của Đàm Yếm với cô mà nói, rất giống như trăng sáng hiu quạnh trên bầu trời, cô từng hâm mộ cái rực rỡ trên người cậu thiếu niên này, cảm thấy hai người là cùng một loại người, cho nên mới sinh ra suy nghĩ gần gũi.


Nhưng tình cảm này so với Chử Lan Xuyên rốt cục cũng khác nhau.


“Anh…”

Giọng của thiếu nữ ngập ngừng, Chử Lan Xuyên và Đàm Yếm đồng thời đưa mắt.


Như hai con sói hai bên đại khái sát giới, trong tối ngoài sáng mà phân cao thấp.


“Anh, anh Đàm Yếm anh ấy không phải người xấu…” Vân Chiêu lưu loát nói, cô kéo góc áo của Chử Lan Xuyên, không hiểu sao cảm thấy tim đập nhanh hơn.


Đàm Yếm không muốn làm cô gái nhỏ bị thương, điểm này là không cần phải nghi ngờ.

Nhưng rất hiển nhiên, chuyện tới gần vừa mới bất ngờ xảy ra vẫn chạm vào dây đàn gốc nào đó trong lòng cô.


Vẫn là hắn quá nóng vội sao?

Thiếu niên tươi đẹp đang chìm trong bóng tối bên kia, vừa nghe thấy Vân Chiêu giải thích cho mình thì đột nhiên bật ra nụ cười tuỳ tiện, toát ra ánh mắt dịu dàng xưa nay chưa từng có, “Vẫn là Chiêu Chiêu thương anh.



Hoa hồng nhỏ của hắn, trong ba năm này có vẻ đã bị người khác nhanh chân đến trước, vượt lên ngắt cành trước.

Nhưng mà tương lai còn dài, đã chờ đợi hơn một nghìn ngày đêm rồi, Đàm Yếm dùng lý trí còn lại nhắc nhở bản thân, hắn không muốn ép buộc cô gái nhỏ đưa ra lựa chọn ngay lúc này.


Nghe thấy Vân Chiêu chính miệng giải thích, Chử Lan Xuyên chỉ có thể từ bỏ, anh bỏ thẻ cảnh sát vào, sau đó vẫn là việc công xử theo phép công mạnh mẽ vang dội: “Như vậy, thứ lỗi không tiếp đón được.



Sao lại là thứ lỗi không tiếp đón được? Đàm Yếm cảm thấy, rõ ràng là tương lai còn dài mới đúng.


Chờ hai người một mạch đi xa, quản gia mới từ dưới lầu đi lên, ông ta đưa một khăn tay tơ tằm ra, cung kính nói: “Cậu Đàm, nên về nhà uống thuốc đã.



Đàm Yếm dùng khăn tay chùi từng đốt ngón tay dính bụi, vừa rồi hắn vẫn luôn dùng ngón tay chống phía sau để giữ cân bằng, cho nên da mới chà vào bức tường cũ.


Sau đó, hắn đạp cái khăn đã bẩn xuống dưới chân, lại khôi phục thành dáng vẻ vô lý, giọng điệu xa cách: “Chú Lưu, người theo dõi đã tra ra được chưa?”


Quản gia kinh sợ, cảm giác được khí lạnh bốc lên từ dưới lòng bàn chân rồi lan đến xương, “Tạm thời… còn chưa được.



Chân Đàm Yếm giẫm lên khăn càng dùng sức hơn, thật ra không cần điều tra cũng có thể đoán ra được, là người trong dòng họ điều tra hắn, nhìn bộ dạng này là đang theo dõi Vân Chiêu.


Cho nên hắn mới có thể nhất thời nảy lòng tham, lấy mũ trùm thú bông từ mái nhà bỏ hoang đội lên, nếu hắn không lựa chọn hành động can thiệp vào, cô gái nhỏ còn chưa biết sẽ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế nào.


Đàm Yếm đặt mũi ngón tay giữa lên áo khoác của quản gia, ngón tay hắn từ trước tới giờ lạnh lẽo, như là một con ác quỷ đi ra từ địa ngục, “Tôi không trách chú, chú Lưu, chúng ta về nhà thôi.



Chú Lưu lắp bắp đáp, không dám nói nhiều.


Ông là người được gia tộc bên nội của Đàm Yếm phái tới chăm sóc cuộc sống hàng ngày của thiếu niên.

Làm việc cho gia tộc bao nhiêu năm, ông đã sớm nghe qua danh tiếng của vị thiếu niên khôi ngô có bệnh trong người này, nghe nói sau khi bệnh nặng đã bị điên, dưới cái bị thịt đẹp đẽ, trong lòng thật ra đang giam một con chó điên.


Trăm nghe không bằng một thấy, tính nết của cậu chủ này rất khó nắm bắt, khi vui khi giận giống như thời tiết đột ngột thay đổi, khiến cho quản gia là ông mỗi ngày gần như đi trên mũi dao.


Rolls-Royce Phantom dừng ở bên kia đường lớn, khi Đàm Yến xuống lầu đã cài chặt nút áo gió trên cùng, miễn cho gió lạnh vào người nhiễm bệnh lần hai, trong lòng hắn rõ, cơ thể tàn tạ này không chịu nổi bất cứ dày vò nào nữa.


Biệt thự trước kia bị bán rẻ lấy tiền, chỗ ở hiện tại của Đàm Yến vẫn như cũ, chung quanh vốn chỉ có cây nhãn cao lớn, hiện tại dưới yêu cầu của hắn đã biến thành một biển hoa, trước sau sân nhà đều là các hoa tường vi.


Lên đến chỗ ngoặt của lầu hai, dì đã nhận được tin trước, sớm đặt nước ấm và thuốc trong khay, cái khay bằng gõ ép xuống một chồng báo vuông vức.


Đàm Yếm ốm yếu mà ngồi trên ghế sô pha bọc da, hắn có thể thông qua cửa kính trong suốt hình thoi thấy được sân bên ngoài, đáng tiếc hiện giờ còn chưa tới mùa hoa tường vi nở, nếu không không biết sẽ là cảnh tượng đẹp không tả xiết cỡ nào.


Tim rất hứng thú mà ngồi xuống cạnh hắn, anh ta nói một lèo câu tiếng Anh lưu loát, đang hỏi hôm nay có phải hắn đã gặp được cô bé của mình không.


Đã sớm tê liệt với thuốc đắng, Đàm Yếm mặt không đổi sắc mà uống hết, giọng điệu lúc này mới trở nên có chút vui vẻ: “Đương nhiên, em ấy đã lớn hơn không ít.



Tim liếc mắt nhìn mấy tờ báo dưới khay, anh biết lần này Đàm Yếm về nước sẽ khiến gia tộc bên kia gây ra một ít biến động nhỏ, bởi vậy hậu quả mang lại không phải cậu thiếu niên không suy nghĩ tới, mà là không để ý.



Là bác sĩ tâm lý của Đàm Yếm tới tận ngày hôm nay, Tim biết rõ ý nghĩa của cô bé kia với cậu ấy không thể so với người khác được.


Có người cảm thấy Đàm Yếm là con chó điên, có người cảm thấy cậu ấy là thiếu niên tài trí hơn người, tiền đồ vô hạn…

Nhiều cách nói lung tung, nhưng Đàm Yếm không quan tâm tới đánh giá của người khác, trong lòng cậu là từng xây toà nhà cao như pháo đài, nhưng sau khi mất đi sự bảo vệ của mẹ thì toà nhà này đã sụp đổ, biến thành một hoang mạc không có một bóng cỏ.


Ốm đau trên giường mấy năm, cách duy nhất để cậu có thể vỗ về mình là đọc, cho dù sách điện tử ở thời nay đã được sử dụng đến rộng rãi, Đàm Yếm vẫn chọn đọc báo, đọc sách có thực thể.


Góc bên phải phía dưới của tờ báo có đăng mấy bài tìm người, Đàm Yếm dùng ngón tay vuốt ve trên tấm ảnh, tựa như trong lòng đã có phỏng đoán từ trước: “Tim, anh cảm thấy việc cô bé này mất tích có liên can tới Caesar không?”

Tim có một đôi mắt màu lam, đồng tử của anh ta lập tức tụ lại thành một mặt hồ xanh thẳm, chỉ có thể trả lời không biết.


Bối cảnh của gia tộc Đàm thị vốn không giống bình thường, người trong gia tộc đã du học từ cuối thời nhà Thanh, trải qua sự phấn đấu thay đổi mỗi năm, Đàm thị chính thức được đưa ra thị trường ở phố Wall, người ngoài gọi là gia tộc tiểu Watson đã có thể thấy được khả năng kinh tế và địa vị của gia tộc này.


Mấy năm trước Đàm thị vì mở rộng thị trường ở nước ngoài, trọng tâm dần dời khỏi trong nước, hơn nữa còn rót không ít của cải vào ngành giải trí, tải chính, nổi tiếng một thời.


Mà lúc này người thao túng phía sau là Caesar, Tim không ngừng nghe Đàm Yếm nói về người anh trai cùng cha khác mẹ.


Từ nhỏ Caesar là người thừa kế tương lai của gia tộc đã định từ trước, sát phạt quyết đoán, tính cách thô bạo, anh ta đã thay đổi rất lớn về vấn đề ngân sách, dấy lên một cơn giống tố trong ngoài gia tộc.


Đàm Yếm ấn lên giữa hai hàng mày, gấp tờ báo lại, kết thúc nhận định với Tim đang không rõ nguyên do: “Nếu cô bé kia thật sự ở trong tay Caesar, anh ta tuyệt đối sẽ không để họ sống.



Caesar có thể khiến hắn vì sốt cao không ai phát hiện mà suýt chết, sẽ không kéo dài mạng của mấy con sơn dương đang đợi làm thịt đó quá lâu.


Trong lòng Tim kinh ngạc, Đàm Yếm rất ít khi nhắc tới người anh trai cùng cha khác mẹ kia của hắn, hắn không thích treo tên kẻ đáng ghét bên miệng, nhưng hôm nay sau khi Đàm Yếm gặp Vân Chiêu, mới có chút dục vọng tâm sự.


“That’s amazing.

” Tim liếm môi, khi đứng dậy lại không cẩn thận mà làm nghiêng ly nước ấm Đàm Yếm dùng uống thuốc.


Cái ly rơi xuống đất phát ra một tiếng vang bén nhọn, thuỷ tinh nát bấy đầy đất, Đàm Yếm chỉ nhặt một mảnh trong đó lên, nhìn ánh sáng phản xạ lại một lúc, cong môi cười nói: “Tim, anh đang sợ cái gì…?”

Hắn uể oải duỗi cái eo đã mỏi, hơi thở nguy hiểm bao quanh người không che lấp được: “Tôi không phải người tốt, thì Caesar chỉ có thể là tên khốn kiếp tội ác tày trời, bên ngoài có lẽ sẽ muốn đồn đãi dòng họ tiểu Watson sản xuất ra nhiều tên đốn mạt, anh nói có phải không?”

-

Dọc đường đi Vân Chiêu suy nghĩ rối như dây gai, cho nên cô vừa xuống xe đã dẫm vào vũng nước nhỏ trước mặt, là nước tuyết còn sót lại sau khi tuyết tan.


Nước tuyết lập tức tràn vào giày da nhỏ màu nâu, vớ trắng sũng nước, vô cùng lạnh, cô theo bản năng “xịt” một tiếng, khuôn mặt nhỏ dúm dó.


Môi mong của người đàn ông mím lại, vui buồn không hiện, nhưng anh càng không nói lời nào, càng chứng minh anh để ý đến chuyện vừa rồi.



Sau khi lên lầu, Chử Lan Xuyên mở máy sưởi, ánh đèn cam vàng hắt lên sườn mặt anh, khuôn mặt lạnh như băng cũng dần dần ấm lại.


“Chiêu Chiêu, lại đây.



Mái tóc dài như tảo biển của cô gái nhỏ rũ sau đầu, trong sự ngây thơ đã hơi chớm nở động lòng người.


Cô theo lời mà làm, đắm chìm trong nhiệt độ nóng hầm hập cùng anh.


Anh nửa ngồi xổm cởi vớ giày của cô đã bị nước tuyết làm cho ướt nhẹp, cổ chân mảnh mai hai ngón tay đã có thể nắm hết, chẳng qua nhiệt độ lạnh lẽo này khiến cho người ta phải sợ hãi.


“Anh, em tự làm được rồi.

” Vân Chiêu co về phía sau, cô đã mười sáu, không còn nhỏ nữa, chuyện như vậy còn để Chử Lan Xuyên làm giúp mình, đúng là rất kỳ cục.


“Được, Chiêu Chiêu lớn rồi, tự mình làm đi.

” Chử Lan Xuyên cũng nói gì, chỉ im lặng đưa khăn lông đã phơi khô dến tay cô, rồi lại đi đến ban công.


Vân Chiêu không cần nghĩ cũng biết anh đang làm gì, đầu ngón tay của anh nắm một thứ màu đỏ tươi, vòng khói từng lớp từng lớp tan ra chung quanh, lập tức khiến cho khoảng cách của họ trở nên rất xa.


Nhiệt độ của máy sưởi quá nóng, mũi chân cùng lúc đã được hong khô, mặt cô cũng ửng đỏ lên nhiều.


“Anh…” Cô lê đôi dép lê tai thỏ mềm mại, đứng ở bên cửa kính thông với ban công, trái tim nhảy lên nhảy xuống.


Chử Lan Xuyên nhả một vòng khói nữa ra, trong giọng nói chứa ý cười thoải mái: “Lại muốn xen vào chuyện hút thuốc của anh?”

“Không phải.

” Cô lắc đầu, vành mắt không hiểu sao lại đỏ lên: “Điện thoại, em để trong cặp cho nên không nhận được… Đàm Yếm nhắc em cẩn thận, cho nên em theo anh ấy lên gác xép, chuyện gì khác cũng không có.



“Vì sao muốn nói với anh cái đó, hửm?” Chử Lan Xuyên ném tàn thuốc đã tắt vào thùng rác cách đó không xa, đưa bàn tay lên nhéo lên cái gáy trơn bóng của cô gái nhỏ, ánh mắt sáng quắc.


“Sợ anh lo lắng.

” Đáp án của cô có chút trái lương tâm, nếu chỉ sợ Chử Lan Xuyên lo lắng, căn bản cô không cần phải giải thích sự tồn tại của Đàm Yếm và câu nói chuyện gì cũng không có phía sau.


Nhiều lựa chọn như vậy, cô cố tình lại áp dụng cách ngốc nghếch nhất là bịt tai trộm chuông.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương