Cô Gái Ấy?
Chương 6

Như một phép màu ông trời đem anh đến cho cô, anh nuông chiều che chở cô.

Đã hai ngày kể từ ngày anh và cô trở thành vợ chồng được pháp luật công nhận. Kể từ ngày đó anh nuông chiều cô hơn, che chở cho cô và hơn cả là anh rất tôn trọng cô.

- Bà xã hôm nay chúng ta ra ngoài ăn nha!- Tiếng gọi của Kì Nam làm cô thoát khỏi dòng suy nghĩ.

- Vâng! Chờ em thay đồ! hi- Cô nhẹ nhàng trả lời anh rồi đứng dậy về phòng thay đồ.

Anh nhìn theo bóng dáng cô mà mỉm cười hạnh phúc. Cô gái này chính là vợ anh là người con gái anh yêu từ cái nhìn đầu tiên. Anh sẽ che chở bảo vệ cô suốt cuộc đời những người làm cô phải khổ đau sẽ phải trả một cái giá đắt.

- Đi thôi anh.- Cô đã thay đồ xong và gọi anh.

Anh mỉm cười và nắm tay cô đi ra xe.

- Bà xã em muốn ăn gì?- Anh hỏi cô.

Cô thoáng đỏ mặt từ khi kết hôn anh luôn gọi cô là bà xã nhưng cô vẫn chưa quen.

- Tùy anh quýêt định miễn không phải tôm là được.- Cô trả lời.

Anh nhíu mày:

- Em bị dị ứng với hải sản.

- Không chỉ với tôm thôi.- Cô cười nhẹ trả lời anh.

Anh trầm ngâm suy nghĩ. Anh thấy mình vẫn chưa hiểu rõ về cô lắm: cô thích ăn gì, thích làm gì... anh vẫn chưa biết hết. Sau này phải dành nhiều thời gian bên cô để tìm hiểu.

Anh chở cô đến một nhà hàng Pháp. Cô đứng chờ anh đi cất xe bỗng có tiếng nói:

- Ô đây chẳng phải là Phong Kì sao hứ bố bỏ đi, mẹ mất, gia đình tan nát mà vẫn còn đến được chỗ này sao? hừ Hay lại được đại gia nào bao nuôi.- Tiếng nói này là của Hoa Thảo người bạn gần nhà và học cùng cô trước kia nhưng rất ghét cô.

Nghe Thảo nhắc đến bi kịch gia đình mình cô thấy nhói lòng nhưng bây giờ không phải là lúc cô yếu đuối. Cô lạnh nhạt trả lời:

- Cậu đừng ăn nói cay độc như vậy.

- Ô cay độc sao hừ sự thật là vậy mà. Đáng lẽ ra giờ này mày phải ở xó xỉnh nào đó và suy nghĩ xem phải sống sao vậy mà lại ở trước cửa hàng sang trọng như vậy. Chứ không phải được bao nuôi thì sao?- Thảo nói với giọng mỉa mai.

- Chẳng phải cậu cũng ở đây sao?- Tôi nhàn nhạt lên tiếng.

- Tao ở đây. Đúng rồi. Tao ở đây vì tao có tiền tao có bố mẹ- Thảo nói rồi dừng một lúc Thảo đi sát lại gần cô và nhếch mép nói:

- Và hơn cả là bố mẹ tao yêu thương nhau.ha

Cô bần thần cố cắn chặt môi để kìm lại những giọt nước mắt đang chuẩn bị rơi ra. Phải rồi bố mẹ cô không yêu nhau, vì cô nên mới có ngày hôm nay tất cả là vì cô. Càng nghĩ cô càng cắn môi chặt hơn.

- Sao? Sao hả mày nghĩ ra điều gì rồi hả? Thú vị nhỉ. Là tại mày tại mày đấy vì mày nên bố mẹ mày mới lấy nhau, tại mày nên mẹ mày mới chết gia đình mày mới tan nát và bây giờ mày đang làm gì hả không phải đang được bao nuôi sao.- Lời nói của Thảo như xoáy sâu vào tim cô.

Cô đứng chôn chân tại chỗ không thể nói được gì.

Thấy cô và Thảo cãi nhau mọi người cũng vây kín làm cho tâm trạng cô rơi vào sâu thẳm. Cô đứng đó không cãi lại, không khóc nhưng môi cô thì sắp bị cô cắn đến nát ra rồi.

Thảo thấy cô như vậy thì hả hê và khinh bỉ nói:

- Dù có khổ đến đâu thì sao Kì lại làm gái để nhận bao nuôi chứ hả? - Oan ức đấy nhưng cô không thể nói được gì bởi chỉ cần cô cử động nước mắt lập tức sẽ trào ra. Cô không muốn con người kia nhìn thấy cô rơi lệ.

Cô cứ bất động mặc cho mọi người chỉ chỏ cho đến khi có giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Ai dám nói vợ tôi là gái bao nuôi?

Anh bước đến kéo cô vào lòng và nhìn mọi người bằng một ánh mắt lạnh lẽo.

Thảo thấy anh bước đến thì ngạc nhiên vì ánh hào quang của anh nhưng kịp hoàn hồn nói:

- Anh đẹp trai à! Anh nói cô gái bao nuôi này là vợ anh sao? Anh có lầm không vậy?

- Cô ấy là vợ của tôi cô có ý kiến gì sao? hả?- Anh lạnh lùng nhìn Thảo khiến cho cô ta thấy “ rét run“.

- Không có gì chẳng qua tôi thấy anh...

Chưa để Thảo nói xong anh đã lạnh lùng:

- Bảo vệ.

Anh vừa dứt lời đã có hai người bảo vệ tiến đến lôi Thảo ra ngoài mặc cô ta la hét. Đám đông cũng dần tản ra.

Lúc này anh đẩy nhẹ người trong lòng ra xót xa nhìn cô xót xa.

Cô thấy anh nhìn mình như vậy thì nước mắt không thể kìm nổi mà trào ra.

Anh ôm cô vào lòng vỗ về nhẹ nhàng nói:

- Bà xã, ngoan nào!

Cứ như vậy cô khóc nức nở trong lòng anh cho đến khi mệt quá mà thiếp đi.

Anh thấy cô đã ngủ thì rút điện thoại gọi tài xế đến đón rồi dịu dàng bế cô vào xe.

Nhìn cô ngủ trong vòng tay của anh anh thấy thật có lỗi. Đáng lẽ anh không nên để cô ở đó một mình. Nhìn mỗi cái nhíu mày căng thẳng của cô khi ngủ mà lòng anh như bị ai nhéo một cái. Vòng tay ôm cô không tự chủ được mà chặt hơn.

Trở về biệt thự anh nhẹ bế cô vào nhà và đặt cô lên giường nhìn cô ngủ anh tự mỉm cười quýêt tâm từ giờ anh không thể để cô bị thương tổn nữa.

Ngắm nhìn cô một lúc anh chợt nghĩ bữa tối hạnh phúc đã bị phá hủy kia chắc lát tỉnh lại sẽ đói anh liền cất bước xuống nhà bếp.

Anh nấu một vài món ăn cho cô.

Anh đáng nấu thì có một vòng tay ấm áp ôm lấy anh từ sau và thủ thỉ:

- Em xin lỗi.

Anh xoay người lại nhìn thẳng cô và nói:

- Bà xã ngốc lỗi đâu phải ở em đâu? Em đâu có lỗi gì?

Thấy anh không thất vọng vè sự yếu duối của mình cô càng thấy áy náy và lên tiếng:

- Em...

Chưa để cô nói tiếp anh đã chặn môi cô lại bằng nụ hôn. Rời môi cô anh nhìn gương mặt ửng đỏ của cô trìu mến.

NHÂN VẬT MỚI:

- Hoa Thảo: là hàng xóm cũ của cô học cùng cô nhưng rất ghét cô lúc. Tính tình rất kiêu ngạo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương