Cô Gái Ấy Là Vợ Của Tổng Giám Đốc Tôi!
-
Chương 54: Em không phải người yếu đuối!
_ Khang! Chúng ta chừng nào trở lại đất liền? - vừa ngồi trên đuồi anh, đút anh ăn và tự mình ăn
_ Khi nào em muốn chúng ta sẽ quay về - anh vừa ăn muỗng cô đút vừa nhàn nhạt nói.
_ Có thể không trở về được không? - cô dừng lại, khẽ cuối mặt, có vẻ cô đã bắt đầu ích kỉ
_ Sao vậy? - tay anh vuốt những cộng tóc vươn trên má cô.
_ Em!... em không muốn quay về, em thích ở đây hơn - cô giọng nói rung rung.
_ Hồng Nhi! Em là 1 cô gái mạnh mẽ, em không yếu đuối như vậy. Hồng Nhi mà Phúc Khang biết là 1 cô gái luôn đương đầu với thử thách kia mà - anh âu yếm cô.
_ Lúc đó em còn võ, còn bây giờ.... - cô ngập ngừng.
_ Cừu con, việc em không còn võ công không ai biết ngoài anh, Toàn Ngưu và Lưu Thiên Hoàng, và việc em có võ công cũng không ai biết ngoài anh và 2 người đó - 2 tay ôm má cô, đôi mắt anh nhìn thẳng vào cô.
_ Toàn Ngưu, Lưu Thiên Hoàng? Là ai? - cô đó giờ chưa nghe anh nói.
_ Khi trở về đất liền, em sẽ được gặp họ - anh với đũa gắp 1 miếng thịt đưa cho cô.
Anh yêu thương cô đến tận cùng, kì này quay trở lại, anh sẽ cho người theo sát cô hơn, và cũng đã cho người đưa Nhu Nhi ra ở riêng không làm phiền đến họ ở biệt thự Viên gia. Hồng Nhi giờ đây võ công chỉ còn lại 1/4 chỉ đủ để chạy thoát thân chứ không còn hạ sát như trước nữa cho nên anh mới sẽ để cô trong tầm kiểm soát của mình hơn. Lúc này anh thật sự đã có cảm giác cô cần anh bảo vệ, cần sự che chỡ thật sự của anh.
Tối hôm nay, 2 người đã tận hưởng những ngày tháng vừa qua, họ ấm áp bên nhau. Anh yêu cô nhiều hơn trước kia, mãnh liệt hơn thế nữa, cô cũng đã ngất ngưỡng trước sự yêu thương cưng chiều sũng ái của anh. Anh quả thật đã yêu cô trong tận xương máu của mình, không bao giờ là đủ, anh chỉ muốn nhập cô vào người anh, hơi thở của cô cũng là của anh, trái tim cô đập cũng là của anh. Anh sẽ không cho ai đụng đến người phụ nữ này dù chỉ là cộng tóc mây. Giờ phút này, sự ích kỉ của 2 người với nhau đã thật sự tăng cao. Tình yêu của họ ngày càng mãnh liệt đến thượng đế sinh tử cũng không ngăn cản được họ.
Những ngày trôi qua, cô cùng anh ở đảo Hoa Hông Trắng, tận hưởng những giây phút thế giới chỉ có 2 người, không có bất kì ai xen lẫn giữa họ, chỉ có tiếng cười không có khóc thương, đau lòng.
Cuộc sống thiên đường là đây, Nhưng họ cũng không thể nào ở mãi nơi đây, họ cần phải trở về đất liền dù muốn hay không chỉ là khi nào Hồng Nhi sẳn sàn với tất cả thử thách sắp tới ngoài kia. Trước đây cô có võ công không sợ gì cả, nhưng nay cô đã quyết định từ bỏ võ công để được anh che chỡ nên sự sở hãi trong cô đã bắt đầu dâng cao, nhưng đó là điều Hồng Nhi đã chọn nên cô sẽ phải sẳn sàn vượt qua tất cả, chỉ cần anh luôn bên cô thì mọi chuyện sẽ không sao nữa.
Cuộc sống đảo thiên đường cũng đã đến ngày cuối, cô sẽ cùng anh trở lại đất liền, dù lòng có chút lo ngại nhưng cô tin rằng mình sẽ làm được, dù cô còn rất nhỏ tuổi nhưng ý chí sống còn của cô rất cao, chỉ cần có động lực, chỗ dựa vững vàng thì dù khó khăn đến đâu cô cũng sẽ vượt qua được. Hít 1 hơi thật sâu, kẽ cười và nói câu chăm ngôn của mình " Cười lên rồi mọi chuyện sẽ qua ".
Sau đó cô cùng anh lên máy bay và trở về đất liền, anh đã không quên trấn an cô.
_ Cừu con! Dù có chuyện gì xảy ra. Anh muốn em nhớ rằng Anh sẽ luôn ở sau em, Chỉ cần em gọi tên, anh liền xuất hiện, giờ thì bình tỉnh, mọi chuyện như bình thường, chúng ta vừa đi du lịch về. OK! - trước khi xuống máy bay, anh 1 lần cuối trấn an cô.
_ Cảm ơn anh! Nếu không có anh, sự việc này thật sự rất khó khăn với em. Em luôn tin anh! Khang! - cô nắm chặc tay anh khẽ gật đầu..
Sau đó 2 người cũng bước xuống máy bay, đi vào nhà, Viên lão gia đang đứng chờ sẳn, dang rộng vòng tay chào đón cô, cô thật sự may mắn hơn những người con gái khác, gia đình cô chỉ là người bình thường nhưng lại được gia đình anh là một gia tộc bề thế như vậy không hề xem thường mà lại yêu thương cô hơn cả mạng mình. Cô còn có thể đòi hỏi gì hơn, cô chỉ cần có động lực để vượt qua những rào cản trước mặt, và cùng anh sánh vai trên con đường sắp tới thôi.
Dùng cơm bữa xong, cô mới phát hiện ra rằng không thấy Nhu Nhi liền hỏi anh, anh chỉ trả lời rằng Nhu Nhi đã ra ở riêng, cô ấy muốn sống tự lập cho nên cô cũng không hỏi nhiều hơn nữa. Còn về phần Hồng Nghi, anh không hề giết hoặc sử lý cô ấy bằng những biện pháp mạnh bạo mà chỉ giao cô ấy cho ba mẹ, giúp cô ấy an thần lại, từ bỏ ý định hại Hồng Nhi.
Nhưng chẳng ai biết được, 2 tháng Hồng Nghi bị điều sang Anh Quốc cũng đã gặp được Nhu Nhi đang có buổi tọa đàm về phương án thiết kế bên đó, họ gặp nhau trong tâm tình không tốt nhưng sau câu chuyện 2 cô gái này biết được họ cùng yêu 1 người và bị 1 người khác cướp đi, Hồng Nghi biết rằng mình đã bị lật tẩy, chỉ có thể trả thù, không hề muốn quay lại, nên đã sau lưng Nhu Nhi chỉ dẫn Nhu Nhi để hại Hồng Nhi, khiến cho tình cảm của họ rạng nức, vốn rất tự tin về tình yêu của Viên Phúc Khang dành cho mình, Nhu Nhi không hề chú ý gì, cứ tưởng rằng anh vẫn sẽ như trước, bảo vệ và luôn tin cô 100% những gì cô nói nhưng sự thật đã không phải như cô nghĩ. Hồng Nhi chỉ ở bên anh có 1 năm đã chiếm hết tình yêu của anh dành cho cô suốt 15 năm trời như vây, cô càng không cam tâm khi sự nổ lực của cô cũng bị vứt bỏ. Mọi chuyện hình như đã đi ngược với những dự tính của họ, 2 cô gái này thật sự không muốn buông tha cho Hồng Nhi.
Nhu Nhi bị chuyển ra ngoài sống, dù được ở trong 1 căn nhà rất sang trọng trong 1 khi biệt thư cấp cao, nhưng cô lại không cam lòng khi bị đẩy đi như vậy, cô cho người theo dõi tình hình của Hồng Nhi, cũng bị phong tỏa, cô trở nên bất lực trước sự che chỡ của anh đối với Hồng Nhi. Chỉ còn 1 cách để tiếp cận anh mỗi ngày đó là trở thành nhân viên của công ty Viên Thành, không phải là chức vụ nhân viên quèn mà là trưởng phòng thiết kế. Cô sẽ có nhiều cơ hội để tiếp xúc với anh hơn, mọi chuyện có lẽ sẽ thay đổi hơn. Cô luôn mong muốn rằng lại được anh yêu thương như trước khi, có như thế công lao 5 năm trời của cô sẽ không bị bỏ phí, Hồng Nghi chỉ là sự lợi dụng của cô. Tất cả đều có mưu tính, người được trả thù, người có được của. Hồng Nhi phải tiếp tục đương đầu vời 2 cô gái này hay là còn sẽ xuất hiện thêm đây.
Hồng Nhi à! Cố lên nhé. Em không phải người yếu đuối!
_ Khi nào em muốn chúng ta sẽ quay về - anh vừa ăn muỗng cô đút vừa nhàn nhạt nói.
_ Có thể không trở về được không? - cô dừng lại, khẽ cuối mặt, có vẻ cô đã bắt đầu ích kỉ
_ Sao vậy? - tay anh vuốt những cộng tóc vươn trên má cô.
_ Em!... em không muốn quay về, em thích ở đây hơn - cô giọng nói rung rung.
_ Hồng Nhi! Em là 1 cô gái mạnh mẽ, em không yếu đuối như vậy. Hồng Nhi mà Phúc Khang biết là 1 cô gái luôn đương đầu với thử thách kia mà - anh âu yếm cô.
_ Lúc đó em còn võ, còn bây giờ.... - cô ngập ngừng.
_ Cừu con, việc em không còn võ công không ai biết ngoài anh, Toàn Ngưu và Lưu Thiên Hoàng, và việc em có võ công cũng không ai biết ngoài anh và 2 người đó - 2 tay ôm má cô, đôi mắt anh nhìn thẳng vào cô.
_ Toàn Ngưu, Lưu Thiên Hoàng? Là ai? - cô đó giờ chưa nghe anh nói.
_ Khi trở về đất liền, em sẽ được gặp họ - anh với đũa gắp 1 miếng thịt đưa cho cô.
Anh yêu thương cô đến tận cùng, kì này quay trở lại, anh sẽ cho người theo sát cô hơn, và cũng đã cho người đưa Nhu Nhi ra ở riêng không làm phiền đến họ ở biệt thự Viên gia. Hồng Nhi giờ đây võ công chỉ còn lại 1/4 chỉ đủ để chạy thoát thân chứ không còn hạ sát như trước nữa cho nên anh mới sẽ để cô trong tầm kiểm soát của mình hơn. Lúc này anh thật sự đã có cảm giác cô cần anh bảo vệ, cần sự che chỡ thật sự của anh.
Tối hôm nay, 2 người đã tận hưởng những ngày tháng vừa qua, họ ấm áp bên nhau. Anh yêu cô nhiều hơn trước kia, mãnh liệt hơn thế nữa, cô cũng đã ngất ngưỡng trước sự yêu thương cưng chiều sũng ái của anh. Anh quả thật đã yêu cô trong tận xương máu của mình, không bao giờ là đủ, anh chỉ muốn nhập cô vào người anh, hơi thở của cô cũng là của anh, trái tim cô đập cũng là của anh. Anh sẽ không cho ai đụng đến người phụ nữ này dù chỉ là cộng tóc mây. Giờ phút này, sự ích kỉ của 2 người với nhau đã thật sự tăng cao. Tình yêu của họ ngày càng mãnh liệt đến thượng đế sinh tử cũng không ngăn cản được họ.
Những ngày trôi qua, cô cùng anh ở đảo Hoa Hông Trắng, tận hưởng những giây phút thế giới chỉ có 2 người, không có bất kì ai xen lẫn giữa họ, chỉ có tiếng cười không có khóc thương, đau lòng.
Cuộc sống thiên đường là đây, Nhưng họ cũng không thể nào ở mãi nơi đây, họ cần phải trở về đất liền dù muốn hay không chỉ là khi nào Hồng Nhi sẳn sàn với tất cả thử thách sắp tới ngoài kia. Trước đây cô có võ công không sợ gì cả, nhưng nay cô đã quyết định từ bỏ võ công để được anh che chỡ nên sự sở hãi trong cô đã bắt đầu dâng cao, nhưng đó là điều Hồng Nhi đã chọn nên cô sẽ phải sẳn sàn vượt qua tất cả, chỉ cần anh luôn bên cô thì mọi chuyện sẽ không sao nữa.
Cuộc sống đảo thiên đường cũng đã đến ngày cuối, cô sẽ cùng anh trở lại đất liền, dù lòng có chút lo ngại nhưng cô tin rằng mình sẽ làm được, dù cô còn rất nhỏ tuổi nhưng ý chí sống còn của cô rất cao, chỉ cần có động lực, chỗ dựa vững vàng thì dù khó khăn đến đâu cô cũng sẽ vượt qua được. Hít 1 hơi thật sâu, kẽ cười và nói câu chăm ngôn của mình " Cười lên rồi mọi chuyện sẽ qua ".
Sau đó cô cùng anh lên máy bay và trở về đất liền, anh đã không quên trấn an cô.
_ Cừu con! Dù có chuyện gì xảy ra. Anh muốn em nhớ rằng Anh sẽ luôn ở sau em, Chỉ cần em gọi tên, anh liền xuất hiện, giờ thì bình tỉnh, mọi chuyện như bình thường, chúng ta vừa đi du lịch về. OK! - trước khi xuống máy bay, anh 1 lần cuối trấn an cô.
_ Cảm ơn anh! Nếu không có anh, sự việc này thật sự rất khó khăn với em. Em luôn tin anh! Khang! - cô nắm chặc tay anh khẽ gật đầu..
Sau đó 2 người cũng bước xuống máy bay, đi vào nhà, Viên lão gia đang đứng chờ sẳn, dang rộng vòng tay chào đón cô, cô thật sự may mắn hơn những người con gái khác, gia đình cô chỉ là người bình thường nhưng lại được gia đình anh là một gia tộc bề thế như vậy không hề xem thường mà lại yêu thương cô hơn cả mạng mình. Cô còn có thể đòi hỏi gì hơn, cô chỉ cần có động lực để vượt qua những rào cản trước mặt, và cùng anh sánh vai trên con đường sắp tới thôi.
Dùng cơm bữa xong, cô mới phát hiện ra rằng không thấy Nhu Nhi liền hỏi anh, anh chỉ trả lời rằng Nhu Nhi đã ra ở riêng, cô ấy muốn sống tự lập cho nên cô cũng không hỏi nhiều hơn nữa. Còn về phần Hồng Nghi, anh không hề giết hoặc sử lý cô ấy bằng những biện pháp mạnh bạo mà chỉ giao cô ấy cho ba mẹ, giúp cô ấy an thần lại, từ bỏ ý định hại Hồng Nhi.
Nhưng chẳng ai biết được, 2 tháng Hồng Nghi bị điều sang Anh Quốc cũng đã gặp được Nhu Nhi đang có buổi tọa đàm về phương án thiết kế bên đó, họ gặp nhau trong tâm tình không tốt nhưng sau câu chuyện 2 cô gái này biết được họ cùng yêu 1 người và bị 1 người khác cướp đi, Hồng Nghi biết rằng mình đã bị lật tẩy, chỉ có thể trả thù, không hề muốn quay lại, nên đã sau lưng Nhu Nhi chỉ dẫn Nhu Nhi để hại Hồng Nhi, khiến cho tình cảm của họ rạng nức, vốn rất tự tin về tình yêu của Viên Phúc Khang dành cho mình, Nhu Nhi không hề chú ý gì, cứ tưởng rằng anh vẫn sẽ như trước, bảo vệ và luôn tin cô 100% những gì cô nói nhưng sự thật đã không phải như cô nghĩ. Hồng Nhi chỉ ở bên anh có 1 năm đã chiếm hết tình yêu của anh dành cho cô suốt 15 năm trời như vây, cô càng không cam tâm khi sự nổ lực của cô cũng bị vứt bỏ. Mọi chuyện hình như đã đi ngược với những dự tính của họ, 2 cô gái này thật sự không muốn buông tha cho Hồng Nhi.
Nhu Nhi bị chuyển ra ngoài sống, dù được ở trong 1 căn nhà rất sang trọng trong 1 khi biệt thư cấp cao, nhưng cô lại không cam lòng khi bị đẩy đi như vậy, cô cho người theo dõi tình hình của Hồng Nhi, cũng bị phong tỏa, cô trở nên bất lực trước sự che chỡ của anh đối với Hồng Nhi. Chỉ còn 1 cách để tiếp cận anh mỗi ngày đó là trở thành nhân viên của công ty Viên Thành, không phải là chức vụ nhân viên quèn mà là trưởng phòng thiết kế. Cô sẽ có nhiều cơ hội để tiếp xúc với anh hơn, mọi chuyện có lẽ sẽ thay đổi hơn. Cô luôn mong muốn rằng lại được anh yêu thương như trước khi, có như thế công lao 5 năm trời của cô sẽ không bị bỏ phí, Hồng Nghi chỉ là sự lợi dụng của cô. Tất cả đều có mưu tính, người được trả thù, người có được của. Hồng Nhi phải tiếp tục đương đầu vời 2 cô gái này hay là còn sẽ xuất hiện thêm đây.
Hồng Nhi à! Cố lên nhé. Em không phải người yếu đuối!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook