Cô Gái Ấy Là Vợ Của Tổng Giám Đốc Tôi!
-
Chương 51: Phế bỏ võ công!
Một ngày mới lại bắt đầu, Hồng Nhi có trạng thái hôn mê lạ, bình thường giờ này cô đã tỉnh nhưng hôm nay Khang lại tỉnh trước cô, lây cô dạy nhưng không thể được. Anh bắt đầu có chút lo lắng, chợt anh trừng mắt lên, vẻ mặt hoảng hốt khi toàn thân cô lạnh như băng, đôi mày kia nhíu lại, hơi thở của cô cũng trở nên khó khăn, anh ngồi thẳng dậy, bắt điện thoại gọi Bác sĩ Lưu là vị bác sĩ của nhà và cũng là bạn thân của anh.
_ Lưu, mau tới đây! - anh gấp gáp, đầu dây bên kia vừa bắt máy anh đã nói thật nhanh.
_ Ok! 5 phút nữa tôi tới - Bác sĩ Lưu đang thay quần áo, chuẩn bị đến bệnh viện thì nhận được cuộc điện thoại của anh " Hắn ta vốn rất ít khi bệnh, toàn là bị thương mới kêu mình đến, sao hôm nay giọng lãnh lót lại kêu mình đến? Không lẹ Viên lão gia có chuyện? " bác sĩ Lưu vừa đi vừa suy nghĩ trong đầu.
Đúng 5 phút sau, chiếc xe BMW màu đen đã đến cửa nhà, 1 vị thanh niên với vẻ đẹp cũng mê người nhưng nhìn lại rất ấm áp chứ không lạnh băng như Khang. Anh vội bước nhanh vào nhà, Khang đã sai Trần quản gia đứng chờ trước cửa,
_ Viên lão gia có việc gì ư? - Bác sĩ Lưu bước vào thấy Trần quản gia liền hỏi.
_ Thưa không! Viên lão gia rất tốt, người bị bệnh là thiếu phu nhân tương lai - Trần quản qua khẽ cuối chào, nói nhẹ
_ Ờ! dẫn tôi đến chỗ cô ấy - Anh có hơi sửng sờ. Khang? có vợ sắp cưới?.
Theo sau Trần quản gia, anh không hề xa lạ gì với cái căn biệt thư này, nhưng trong lòng có chút bận tâm về vị thiếu phu nhân tương lại này, thân là bạn thân của Viên Phúc Khang, cả năm trời nay Viên Phúc Khang không hề đến quán bar nữa, cũng hầu như không gặp anh, chỉ có Viên lão gia mỗi tháng đến khám định kì, nhưng cũng không nghe ông nhắc đến sự việc này. Lòng anh có chút giận Viên Phúc Khang, bạn thân với nhau 18 năm vậy mà cả chuyện hệ trọng này cũng không nói, xem ra phải sử lý tên này mới được. Vừa đi anh vừa suy nghĩ thì đã đến cửa phòng của Viên Phúc Khang, anh thói quen khỏi cần gõ cửa, cứ bước vào.
_ Khang! tôi đã đến - vừa mở của bác sĩ Lưu vừa lên tiếng.
_ Xem! cô ấy bị gì? - Khang đang ngồi trên giường luống cuống, thì nghe tiếng của bác sĩ Lưu bước về liền đứng lên.
_ Cô gái xnh đẹp này là ai? -vốn biết được mặt của thiếu phu nhân rồi nhưng bác sĩ Lưu vẫn muốn đích thân người bạn băng trôi này của mình phải tự nói ra.
_ Chữa bệnh trước! Nói chuyện sau - anh nhíu mày, tính tò mò của bác sĩ Lưu không bỏ.
Sau nghe Khang bảo, bác sĩ Lưu liền vào việc, hợp đồ nghề bảo bối cưng hơn phụ nữ của anh được mở ra, trong đó đầy đủ các loại dụng cụ phải nói là có thể làm cả tiểu phẩu luôn đó chứ. Anh lấy ống nghe, máy đo huyết áp, bắc đầu vào việc, Tim đập rất nhanh, huyến áp bị tuột rất mạnh, toàn thân cô hình như không còn 1 tí hơi ấm nào, anh lấy nhiệt kế để vào miệng cô, sau đó rút ra, không khõi trợn mắt. Nhiệt độ của người thường là 37 độ C nhưng sao thân nhiệt của cô chỉ còn có 34 độ C thôi, chuyện này có vẻ khó khăn, và không ai biết vì sao cô lại bị như vậy.
_ Ngày hôm qua cô ấy có biểu hiện gì bất thường không? -anh không dám đoán mò, lại là bác sĩ có 2 bằng tốt nghiệp của 2 trường đại học y nổi tiếng nước ngoài nên anh cần biết ngày hôm qua thế nào mới có thể đoán.
_ Cô ấy luyện võ! - Khang biết chuyện không cho người khác biết cô có võ là lẽ đương nhiên nhưng với bác sĩ Lưu thì phải thành thật khai báo.
_ Là sao cô ấy có võ? Câu kể tường tận sự việc cho tôi nghe xem - bác sĩ lưu nhíu mày, không tin cho lắm.
_ Chuyện là thế này: Cô ấy là 1 võ nhân, 1 mình cô ấy đã đánh bại 600 Ấn vệ của tôi đó, được luyện tập bởi 1 đại sư khép tiếng từ năm 4 tuổi, cô ấy đã đánh bại các người cao hơn mình nặng hơn mình gấp đôi chỉ trong vòng 5 đến 7 giây, 1 năm cô ấy phải nhập môn 2 ngày, đi vào Thiên Võ Mộng do sư phụ cô ấy tạo ra trước khi mất để luyện tập. Nhu Nhi đã trở về, ngày hôm qua đã làm kinh động đến việc nhập môn của cô ấy, liền bị hao tốn sức lực, sau khi trở về từ Thiên Võ Mộng, cô ấy đã thiếp đi, mình đưa cô ấy lên giường ngủ, sáng ra thì cô ấy bị như thế này. - Anh mắt nhìn đến Hồng Nhi đang nằm trên giường kể lại mọi việc.
_ Gọi điện bảo Toàn Ngư đến đây mau - Bác sĩ Lưu có vẻ kinh hãi khi nghe anh kể về cô gái bí ẩn này thân người nhỏ nhắn, dáng ngủ rất kêu sa, không ngờ lại là 1 loại vũ khí. Chịu chứng này cần phải nói đến những người võ công họ mới biết được.
_ Toàn Ngư? để làm gì? - Phúc Khang chưa hiểu ý anh.
_ Đừng nhìu lời, gọi mau. - bác sĩ Lưu có vẻ đã hiểu ra 1 vấn đê nào đó, nhất thời không thể giải thích rõ cho anh được nên đã thúc dụt anh gọi Toàn Ngư đến thì sự việc sẽ sáng tỏ.
_ Ok! gọi ngay - anh nghe lời bác sĩ Lưu răm rấp,
_ Toàn Ngư! mau tới đây - anh mở điện thoại lên, nói nhanh sau đó cúp máy.
___________________________________
Bác sĩ Lưu tên: Lưu Thiên Hoàng.
Bằng tuổi Viên Phúc Khang, bạn chí cốt của Viên Phúc Khang và Toàn Ngư
Đam mê chữa bệnh từ hồi nhỏ
Bệnh nhân đầu tiên: Viên Phúc Khang.
Căn bệnh đầu tiên: Vết muỗi đốt trên cánh tay Viên Phúc Khang
Cách chữa bệnh đầu tiên: Dùng dầu ăn thoa lên kèm theo múi hột..... ( Ta răng)
Kết quả: Bị viên Phúc Khang đuổi đánh chạy 4 vòng. Còn vết muỗi đốt không hề có động tỉnh gì, chỉ là hôi mùi dầu ăn
Bệnh nhân thứ hai: Toàn Ngư
Căn bệnh thứ hai: Vết kiến cắn trên ngón chân của Toàn Ngư
Cách chữ bệnh lần thứ hai: Dùng lá cây đâm ra, bó lại, dùng băng keo quấn lại.
Kết quả: nơi kiến cắn sưng to hơn. Bị Toàn Ngư treo ngược cành cây.
__________________________________
Toàn Ngư tên đầy đủ: Toàn Ngưu
Bằng tuổi với Viên Phúc Khang và Lưu Thiên Hoàng.
Đam mê võ thuật từ nhỏ
Thành tích: Không nên bàn đến.
Làm bạn chí cốt của 2 tên kia.
__________________________________
Đúng 5 phút sau, Toàn Ngưu cũng đã có mặt, nghe loáng thoáng về tình hình của vị hôn thê của bạn mình, anh có chút nghĩ đến nó nhưng không dám chắc. đến xem tình hình rồi mới biết tình hình.
Bước vào căn phòng có sẳn 2 người đàn ông đang đứng Toàn Ngư bước lại, anh thoáng nhìn 2 người rồi quay sang nhìn người đang nằm trên giường, lại gần hơn. Anh chợt giật mình. Thân nhiệt này? sắc mặt này? Anh vội chạy lại, lấy tay cô từ trong chăn ra, nhìn lòng bàn tay,anh chợt sửng sốt. Điều này không thể nào.
Anh giờ không dám động, chỉ ngồi im. Sau đó anh quay sang nhìn Viên Phúc Khang và Lưu Thiên Hoàng nói muốn 2 người đi ra ngoài. Viên Phúc Khang nhíu mày không hiểu ý, nhưng anh thật sự không muốn rời đi.
_ Có thể không đi? - Viên Phúc Khang lên tiếng.
_ Nếu vậy đừng để bất kì tiếng động nào xảy ra, nếu không tôi và cô ấy đều mất mạng - Toàn Ngư quay sang nhíu mày nói rất nghiêm túc.
_ Rốt cuộc cô ấy bị gì? - Phúc Khang không cầm cự được nữa.
_ Theo tôi biết, cô ấy vừa bị phế bỏ võ công! - Toàn Ngư nhàn nhạt trả lời
_ Phế bỏ võ công? Sao có thể? Cô ấy phế lúc nào? - PhúcKhang không thể bình tỉnh hơn..
_ Hiện tại tôi chưa rõ, tôi cần phải nhập môn của cô ấy nên các anh ở lại cũng được nhưng không được gây bất kì tiếng động nào? - Toàn Ngưu nhiú mày căn dặn.
Sau khi nói xong, anh bắt đâu nhắm mắt lại, hội lực của mình. So với võ công của cô thì anh cũng gần như ngang bằng nhưng lại không phải tập trong chế độ chết người như cô. Sau 1 hồi, xuất nhập, ạn cũng đã được thông qua cửa để đi vào Thiên Võ Mộng nơi cô đang cùng sư phụ phế bỏ võ công này. Anh bước vào thế giới huyền ảo này, thật không ngờ lại có 1 cái thế giới thế này, chỉ nghe đồn trong truyền thuyết thôi nhưng không ngờ lại có thiệt, ắc hẳn người tạo ra cái này võ công và thuật rất cao siêu.
_ Cậu là ai? - tiếng sư phụ cô vang lên.
_ Tôi muốn hỏi, vì sao ông lại phế bỏ võ công của cô gái này? Nó rất nguy hiểm đế tính mạng! - anh có chút lạnh nhưng vẫn muốn biết sự thật.
_ Tiểu nha đầu này muốn phế bỏ võ công, ta đang giúp nó phế bỏ - giọng nói của lão ông đang để tay đầu của cô gái nhỏ đang ngồi trong tư thế thiền.
_ Như vậy sẽ nguy hiểm đến tính mang! - anh nhìn cô gái nhỏ. Mặt cô bé khí lạnh tỏa ra, nhìn cô bé thật sự rất đáng thương.
Đứng lặng nhìn ông đang truyền nội lực đẩy khí võ tròn người Hồng Nhi ra, chính anh là người võ công thâm hậu nhưng lại có chút sợ khi phải nói đến việc phế bỏ võ công. tập võ thì rất lâu mới đạt thành quả, nhưng trong việc phế bỏ võ công thì có thể nói rất nhanh, nhưng nếu phế bỏ không đúng cách và dao động khi đang làm thì sẽ chết ngay.
Anh đứng nhìn ông lão và cô gái, lòng anh vấy lên rất nhiều câu hỏi, Vì sao cô lại phế bỏ võ công? Nơi này là sao? Sao chỉ một mình cô?, còn ông lão này, nhìn rất hiền hậu nhưng lại toát lên khí thế vô biên, nhìn theo phương hướng 1 người luyện võ thì anh biết anh không đủ sức đánh lại ông.
_Cậu còn ở đó làm gì? - ông mắt vẫn nhắm miệng khàn khàn lên tiếng.
_ Cô ấy là vị hôn thê của bạn tôi, tôi cần phải biết vì sao cô ấy lại ở nơi đây, tình trạng thân xác cô ấy đang rất xấu, tôi sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng cô ấy. - anh vội vã.
_ Tiểu nha đầu này sẽ không sao, võ công cũng đã giảm được hơn phân nữa, 2 giờ nữa mọi chuyện sẽ xong, nha đầu này sẽ ngủ 2 tuần liền thì mới tỉnh lại, cậu quay về nói mọi người đừng lo lắng. - anh lo lắng thay.
_ Tối nay tôi sẽ gặp Viên Phúc Khan để nói chuyện, cậu cứ yên tâm, giờ thì hãy đi đi, và đừng cho ai đụng đến thân xác của nha đầu này - ông căn dặn rất rỏ.
Toàn Ngưu chứ kịp phản ứng gì đã bị 1 lực đẩy nào đó đẩy anh ra ngoài. Anh chợt tỉnh lại, thả tay Hồng Nhi ra. Nhìn cô với vẻ khó hiểu " Đã tốn công luyện sức để có vẻ công như thế sao lại phế bỏ, thật uổn phí " anh nhíu mày nhìn cô 1 cái rồi đứng dậy đi ra ngoài gặp Phúc khan vàThiên Hoàng.
_ Cô ấy sao rồi? - Phúc Khang thấy Toàn Ngưu đi ra, liền vội vả.
_ Cô ấy! Đã nhờ sư phụ phế bỏ vỏ công của mình, sau khi xong, cô ấy sẽ ngủ triền miên 2 tuần, cậu không cần lo, - anh có chút lờ mờ nói.
_ Cô ấy? Phế bỏ võ công? - Khang nhấn mạnh.
_ Đúng, còn nguyên nhân tôi không biết, À chút quên! Tối nay sư phụ cô ấy sẽ tìm anh để nói chuyện - Toàn Ngưu chợt nhớ lời dặn của lão ông
_ Vậy chúng ta nên về thôi, mọi việc có thể đã an tâm, Khang cậu đừng quá lo lắng - Lưu Thiên Hoàng đứng kế bên lên tiếng. Tay đặt lên vai anh an ủi
Anh không trả lời chỉ lẳng lặng phất tay, Toàn Ngưu và Thiên Hoàng mở cửa bước ra, gặp Nhu Nhi đang đứng trước cửa hóng tin, liền trơn mắt giật mình khi 2 anh mở của bước ra.
_ Nhu Nhi em về lúc nào sao không báo với bon anh? - vừa đi ra liền thấy Nhu Nhi, Thiên Hoàng vui vẻ lên tiếng.
_ À em, em mới về, hihi, bữa nào rãnh chứng cho đi giải streesss, - Nhu Nhi ngượng ngùng nói chuyện cho quá.
_ Ok! Vậy tụi anh đi trước - 2 người đồng loạt chào Nhu Nhi.
_ Anh! Trong đó có việc gì xảy ra vậy - cô lúc ngoài cửa nghe không rõ cũng muốn nhờ người trung gian.
_ À chuyện này nhất thời khó nói, em cũng không liên quan nên tốt nhất đừng biết - Toàn Ngưu lạnh nhạt trả lời.
_ Toàn Ngưu đừng nói chuyện vậy chứ, Nhu Nhi, em đừng bận tâm chỉ là chuyện nhỏ thôi - Lưu thiên Hoàng thọt cho Toàn Ngưu 1 cái sau đó lại cười ấm áp với Nhu Nhi.
Sau đó 2 người bỏ đi, Nhu Nhi mày nhíu, mặt nhăn đứng trước cửa, thật sự cô muốn biết Hồng Nhi hay Khang đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến cả 2 người này đều tới đây.
Trong phòng Khang nhìn Hồng Nhi ngày 1 lạnh có vẻ cô đang trúc nội công cuối cùng nên cơ thể có chút rung nhiều hơn, thân nhiêt hạ nhiều hơn. Anh ngồi nhìn bảo bối phải đáng chiến đấu như vậy càng chua xót hơn.
_ Hồng Nhi! Sao em lịa phế bỏ võ công như vậy? Nếu em xảy ra chuyện gì thì anh phải làm sao đây? - anh ôm lấy tay cô nhẹ nhàng nói, vẻ chút thương tâm.
_ Lưu, mau tới đây! - anh gấp gáp, đầu dây bên kia vừa bắt máy anh đã nói thật nhanh.
_ Ok! 5 phút nữa tôi tới - Bác sĩ Lưu đang thay quần áo, chuẩn bị đến bệnh viện thì nhận được cuộc điện thoại của anh " Hắn ta vốn rất ít khi bệnh, toàn là bị thương mới kêu mình đến, sao hôm nay giọng lãnh lót lại kêu mình đến? Không lẹ Viên lão gia có chuyện? " bác sĩ Lưu vừa đi vừa suy nghĩ trong đầu.
Đúng 5 phút sau, chiếc xe BMW màu đen đã đến cửa nhà, 1 vị thanh niên với vẻ đẹp cũng mê người nhưng nhìn lại rất ấm áp chứ không lạnh băng như Khang. Anh vội bước nhanh vào nhà, Khang đã sai Trần quản gia đứng chờ trước cửa,
_ Viên lão gia có việc gì ư? - Bác sĩ Lưu bước vào thấy Trần quản gia liền hỏi.
_ Thưa không! Viên lão gia rất tốt, người bị bệnh là thiếu phu nhân tương lai - Trần quản qua khẽ cuối chào, nói nhẹ
_ Ờ! dẫn tôi đến chỗ cô ấy - Anh có hơi sửng sờ. Khang? có vợ sắp cưới?.
Theo sau Trần quản gia, anh không hề xa lạ gì với cái căn biệt thư này, nhưng trong lòng có chút bận tâm về vị thiếu phu nhân tương lại này, thân là bạn thân của Viên Phúc Khang, cả năm trời nay Viên Phúc Khang không hề đến quán bar nữa, cũng hầu như không gặp anh, chỉ có Viên lão gia mỗi tháng đến khám định kì, nhưng cũng không nghe ông nhắc đến sự việc này. Lòng anh có chút giận Viên Phúc Khang, bạn thân với nhau 18 năm vậy mà cả chuyện hệ trọng này cũng không nói, xem ra phải sử lý tên này mới được. Vừa đi anh vừa suy nghĩ thì đã đến cửa phòng của Viên Phúc Khang, anh thói quen khỏi cần gõ cửa, cứ bước vào.
_ Khang! tôi đã đến - vừa mở của bác sĩ Lưu vừa lên tiếng.
_ Xem! cô ấy bị gì? - Khang đang ngồi trên giường luống cuống, thì nghe tiếng của bác sĩ Lưu bước về liền đứng lên.
_ Cô gái xnh đẹp này là ai? -vốn biết được mặt của thiếu phu nhân rồi nhưng bác sĩ Lưu vẫn muốn đích thân người bạn băng trôi này của mình phải tự nói ra.
_ Chữa bệnh trước! Nói chuyện sau - anh nhíu mày, tính tò mò của bác sĩ Lưu không bỏ.
Sau nghe Khang bảo, bác sĩ Lưu liền vào việc, hợp đồ nghề bảo bối cưng hơn phụ nữ của anh được mở ra, trong đó đầy đủ các loại dụng cụ phải nói là có thể làm cả tiểu phẩu luôn đó chứ. Anh lấy ống nghe, máy đo huyết áp, bắc đầu vào việc, Tim đập rất nhanh, huyến áp bị tuột rất mạnh, toàn thân cô hình như không còn 1 tí hơi ấm nào, anh lấy nhiệt kế để vào miệng cô, sau đó rút ra, không khõi trợn mắt. Nhiệt độ của người thường là 37 độ C nhưng sao thân nhiệt của cô chỉ còn có 34 độ C thôi, chuyện này có vẻ khó khăn, và không ai biết vì sao cô lại bị như vậy.
_ Ngày hôm qua cô ấy có biểu hiện gì bất thường không? -anh không dám đoán mò, lại là bác sĩ có 2 bằng tốt nghiệp của 2 trường đại học y nổi tiếng nước ngoài nên anh cần biết ngày hôm qua thế nào mới có thể đoán.
_ Cô ấy luyện võ! - Khang biết chuyện không cho người khác biết cô có võ là lẽ đương nhiên nhưng với bác sĩ Lưu thì phải thành thật khai báo.
_ Là sao cô ấy có võ? Câu kể tường tận sự việc cho tôi nghe xem - bác sĩ lưu nhíu mày, không tin cho lắm.
_ Chuyện là thế này: Cô ấy là 1 võ nhân, 1 mình cô ấy đã đánh bại 600 Ấn vệ của tôi đó, được luyện tập bởi 1 đại sư khép tiếng từ năm 4 tuổi, cô ấy đã đánh bại các người cao hơn mình nặng hơn mình gấp đôi chỉ trong vòng 5 đến 7 giây, 1 năm cô ấy phải nhập môn 2 ngày, đi vào Thiên Võ Mộng do sư phụ cô ấy tạo ra trước khi mất để luyện tập. Nhu Nhi đã trở về, ngày hôm qua đã làm kinh động đến việc nhập môn của cô ấy, liền bị hao tốn sức lực, sau khi trở về từ Thiên Võ Mộng, cô ấy đã thiếp đi, mình đưa cô ấy lên giường ngủ, sáng ra thì cô ấy bị như thế này. - Anh mắt nhìn đến Hồng Nhi đang nằm trên giường kể lại mọi việc.
_ Gọi điện bảo Toàn Ngư đến đây mau - Bác sĩ Lưu có vẻ kinh hãi khi nghe anh kể về cô gái bí ẩn này thân người nhỏ nhắn, dáng ngủ rất kêu sa, không ngờ lại là 1 loại vũ khí. Chịu chứng này cần phải nói đến những người võ công họ mới biết được.
_ Toàn Ngư? để làm gì? - Phúc Khang chưa hiểu ý anh.
_ Đừng nhìu lời, gọi mau. - bác sĩ Lưu có vẻ đã hiểu ra 1 vấn đê nào đó, nhất thời không thể giải thích rõ cho anh được nên đã thúc dụt anh gọi Toàn Ngư đến thì sự việc sẽ sáng tỏ.
_ Ok! gọi ngay - anh nghe lời bác sĩ Lưu răm rấp,
_ Toàn Ngư! mau tới đây - anh mở điện thoại lên, nói nhanh sau đó cúp máy.
___________________________________
Bác sĩ Lưu tên: Lưu Thiên Hoàng.
Bằng tuổi Viên Phúc Khang, bạn chí cốt của Viên Phúc Khang và Toàn Ngư
Đam mê chữa bệnh từ hồi nhỏ
Bệnh nhân đầu tiên: Viên Phúc Khang.
Căn bệnh đầu tiên: Vết muỗi đốt trên cánh tay Viên Phúc Khang
Cách chữa bệnh đầu tiên: Dùng dầu ăn thoa lên kèm theo múi hột..... ( Ta răng)
Kết quả: Bị viên Phúc Khang đuổi đánh chạy 4 vòng. Còn vết muỗi đốt không hề có động tỉnh gì, chỉ là hôi mùi dầu ăn
Bệnh nhân thứ hai: Toàn Ngư
Căn bệnh thứ hai: Vết kiến cắn trên ngón chân của Toàn Ngư
Cách chữ bệnh lần thứ hai: Dùng lá cây đâm ra, bó lại, dùng băng keo quấn lại.
Kết quả: nơi kiến cắn sưng to hơn. Bị Toàn Ngư treo ngược cành cây.
__________________________________
Toàn Ngư tên đầy đủ: Toàn Ngưu
Bằng tuổi với Viên Phúc Khang và Lưu Thiên Hoàng.
Đam mê võ thuật từ nhỏ
Thành tích: Không nên bàn đến.
Làm bạn chí cốt của 2 tên kia.
__________________________________
Đúng 5 phút sau, Toàn Ngưu cũng đã có mặt, nghe loáng thoáng về tình hình của vị hôn thê của bạn mình, anh có chút nghĩ đến nó nhưng không dám chắc. đến xem tình hình rồi mới biết tình hình.
Bước vào căn phòng có sẳn 2 người đàn ông đang đứng Toàn Ngư bước lại, anh thoáng nhìn 2 người rồi quay sang nhìn người đang nằm trên giường, lại gần hơn. Anh chợt giật mình. Thân nhiệt này? sắc mặt này? Anh vội chạy lại, lấy tay cô từ trong chăn ra, nhìn lòng bàn tay,anh chợt sửng sốt. Điều này không thể nào.
Anh giờ không dám động, chỉ ngồi im. Sau đó anh quay sang nhìn Viên Phúc Khang và Lưu Thiên Hoàng nói muốn 2 người đi ra ngoài. Viên Phúc Khang nhíu mày không hiểu ý, nhưng anh thật sự không muốn rời đi.
_ Có thể không đi? - Viên Phúc Khang lên tiếng.
_ Nếu vậy đừng để bất kì tiếng động nào xảy ra, nếu không tôi và cô ấy đều mất mạng - Toàn Ngư quay sang nhíu mày nói rất nghiêm túc.
_ Rốt cuộc cô ấy bị gì? - Phúc Khang không cầm cự được nữa.
_ Theo tôi biết, cô ấy vừa bị phế bỏ võ công! - Toàn Ngư nhàn nhạt trả lời
_ Phế bỏ võ công? Sao có thể? Cô ấy phế lúc nào? - PhúcKhang không thể bình tỉnh hơn..
_ Hiện tại tôi chưa rõ, tôi cần phải nhập môn của cô ấy nên các anh ở lại cũng được nhưng không được gây bất kì tiếng động nào? - Toàn Ngưu nhiú mày căn dặn.
Sau khi nói xong, anh bắt đâu nhắm mắt lại, hội lực của mình. So với võ công của cô thì anh cũng gần như ngang bằng nhưng lại không phải tập trong chế độ chết người như cô. Sau 1 hồi, xuất nhập, ạn cũng đã được thông qua cửa để đi vào Thiên Võ Mộng nơi cô đang cùng sư phụ phế bỏ võ công này. Anh bước vào thế giới huyền ảo này, thật không ngờ lại có 1 cái thế giới thế này, chỉ nghe đồn trong truyền thuyết thôi nhưng không ngờ lại có thiệt, ắc hẳn người tạo ra cái này võ công và thuật rất cao siêu.
_ Cậu là ai? - tiếng sư phụ cô vang lên.
_ Tôi muốn hỏi, vì sao ông lại phế bỏ võ công của cô gái này? Nó rất nguy hiểm đế tính mạng! - anh có chút lạnh nhưng vẫn muốn biết sự thật.
_ Tiểu nha đầu này muốn phế bỏ võ công, ta đang giúp nó phế bỏ - giọng nói của lão ông đang để tay đầu của cô gái nhỏ đang ngồi trong tư thế thiền.
_ Như vậy sẽ nguy hiểm đến tính mang! - anh nhìn cô gái nhỏ. Mặt cô bé khí lạnh tỏa ra, nhìn cô bé thật sự rất đáng thương.
Đứng lặng nhìn ông đang truyền nội lực đẩy khí võ tròn người Hồng Nhi ra, chính anh là người võ công thâm hậu nhưng lại có chút sợ khi phải nói đến việc phế bỏ võ công. tập võ thì rất lâu mới đạt thành quả, nhưng trong việc phế bỏ võ công thì có thể nói rất nhanh, nhưng nếu phế bỏ không đúng cách và dao động khi đang làm thì sẽ chết ngay.
Anh đứng nhìn ông lão và cô gái, lòng anh vấy lên rất nhiều câu hỏi, Vì sao cô lại phế bỏ võ công? Nơi này là sao? Sao chỉ một mình cô?, còn ông lão này, nhìn rất hiền hậu nhưng lại toát lên khí thế vô biên, nhìn theo phương hướng 1 người luyện võ thì anh biết anh không đủ sức đánh lại ông.
_Cậu còn ở đó làm gì? - ông mắt vẫn nhắm miệng khàn khàn lên tiếng.
_ Cô ấy là vị hôn thê của bạn tôi, tôi cần phải biết vì sao cô ấy lại ở nơi đây, tình trạng thân xác cô ấy đang rất xấu, tôi sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng cô ấy. - anh vội vã.
_ Tiểu nha đầu này sẽ không sao, võ công cũng đã giảm được hơn phân nữa, 2 giờ nữa mọi chuyện sẽ xong, nha đầu này sẽ ngủ 2 tuần liền thì mới tỉnh lại, cậu quay về nói mọi người đừng lo lắng. - anh lo lắng thay.
_ Tối nay tôi sẽ gặp Viên Phúc Khan để nói chuyện, cậu cứ yên tâm, giờ thì hãy đi đi, và đừng cho ai đụng đến thân xác của nha đầu này - ông căn dặn rất rỏ.
Toàn Ngưu chứ kịp phản ứng gì đã bị 1 lực đẩy nào đó đẩy anh ra ngoài. Anh chợt tỉnh lại, thả tay Hồng Nhi ra. Nhìn cô với vẻ khó hiểu " Đã tốn công luyện sức để có vẻ công như thế sao lại phế bỏ, thật uổn phí " anh nhíu mày nhìn cô 1 cái rồi đứng dậy đi ra ngoài gặp Phúc khan vàThiên Hoàng.
_ Cô ấy sao rồi? - Phúc Khang thấy Toàn Ngưu đi ra, liền vội vả.
_ Cô ấy! Đã nhờ sư phụ phế bỏ vỏ công của mình, sau khi xong, cô ấy sẽ ngủ triền miên 2 tuần, cậu không cần lo, - anh có chút lờ mờ nói.
_ Cô ấy? Phế bỏ võ công? - Khang nhấn mạnh.
_ Đúng, còn nguyên nhân tôi không biết, À chút quên! Tối nay sư phụ cô ấy sẽ tìm anh để nói chuyện - Toàn Ngưu chợt nhớ lời dặn của lão ông
_ Vậy chúng ta nên về thôi, mọi việc có thể đã an tâm, Khang cậu đừng quá lo lắng - Lưu Thiên Hoàng đứng kế bên lên tiếng. Tay đặt lên vai anh an ủi
Anh không trả lời chỉ lẳng lặng phất tay, Toàn Ngưu và Thiên Hoàng mở cửa bước ra, gặp Nhu Nhi đang đứng trước cửa hóng tin, liền trơn mắt giật mình khi 2 anh mở của bước ra.
_ Nhu Nhi em về lúc nào sao không báo với bon anh? - vừa đi ra liền thấy Nhu Nhi, Thiên Hoàng vui vẻ lên tiếng.
_ À em, em mới về, hihi, bữa nào rãnh chứng cho đi giải streesss, - Nhu Nhi ngượng ngùng nói chuyện cho quá.
_ Ok! Vậy tụi anh đi trước - 2 người đồng loạt chào Nhu Nhi.
_ Anh! Trong đó có việc gì xảy ra vậy - cô lúc ngoài cửa nghe không rõ cũng muốn nhờ người trung gian.
_ À chuyện này nhất thời khó nói, em cũng không liên quan nên tốt nhất đừng biết - Toàn Ngưu lạnh nhạt trả lời.
_ Toàn Ngưu đừng nói chuyện vậy chứ, Nhu Nhi, em đừng bận tâm chỉ là chuyện nhỏ thôi - Lưu thiên Hoàng thọt cho Toàn Ngưu 1 cái sau đó lại cười ấm áp với Nhu Nhi.
Sau đó 2 người bỏ đi, Nhu Nhi mày nhíu, mặt nhăn đứng trước cửa, thật sự cô muốn biết Hồng Nhi hay Khang đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến cả 2 người này đều tới đây.
Trong phòng Khang nhìn Hồng Nhi ngày 1 lạnh có vẻ cô đang trúc nội công cuối cùng nên cơ thể có chút rung nhiều hơn, thân nhiêt hạ nhiều hơn. Anh ngồi nhìn bảo bối phải đáng chiến đấu như vậy càng chua xót hơn.
_ Hồng Nhi! Sao em lịa phế bỏ võ công như vậy? Nếu em xảy ra chuyện gì thì anh phải làm sao đây? - anh ôm lấy tay cô nhẹ nhàng nói, vẻ chút thương tâm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook