Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi
-
Chương 90: Quý ngài có kinh nghiệm
Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Bất kể là bên trên đám mây hay là bên dưới thì đêm tối cũng đều dài đằng đẵng, mà thời gian của chuyến bay này thì không thể dài bằng ban đêm được.
Nửa đêm, máy bay hạ cánh.
Trong loa phát thanh, tiếng nhắc nhở của tiếp viên hàng không vang lên:
- Máy bay còn đang tiếp tục chuyển động, xin mọi người không rời khỏi chỗ ngồi, đồng thời giữ điện thoại di động trong trạng thái tắt máy. Chờ máy bay hoàn toàn dừng hẳn và sau khi đèn chỉ thị ở dây an toàn tắt hẳn thì có thể cởi dây an toàn ra. Khi lấy hành lý xin hãy chú ý an toàn để tránh hành lý rơi xuống.
Máy bay còn đang trên đường trượt nhưng các hành khách đã bắt đầu bỏ ngoài tai lời nhắc nhở của tiếp viên hàng không trong loa phát thanh, họ bắt đầu nhao nhao mở điệnt hoại lên, có vẻ như chờ thêm một giây thôi cũng là giày vò.
- Làm như ai cũng là người bận rộn, một giây kiếm được mấy trăm nghìn tệ ấy.
Hứa Ngôn lầm bầm.
Đương nhiên vì di động của cậu là con Nokia cục gạch không thể lên mạng nên câu nói này cũng không khó hiểu.
Một lúc lâu sau, cuối cùng máy bay cũng dừng lại.
Đèn sáng lên, khoang máy bay được chiếu sáng rõ như ban ngày. Các hành khách tiếp tục nhao nhao đứng lên, lấy hành lý trên kệ rồi chiếm lấy không gian trên hành lang để mau chóng ra khỏi khoang máy bay.
Lúc này Hứa Ngôn và Lộ Lăng nghe thấy giọng nói rề rà của Hứa Vọng Hải vang lên từ đằng sau:
- Chúng ta chờ thêm lúc nữa đi, không vội.
Chờ thêm vài phút nữa, khoang máy bay mở ra, vậy là đám người đứng trên lối đi bắt đầu chơi trò chen lấn về đằng trước, hành khách ngồi bên trái của Hứa Ngôn cũng đã đi rồi.
Khoang máy bay dần dần vắng vẻ.
Hứa Ngôn quay đầu lại nói với ba mình:
- Cũng vắng rồi, đi được chưa ạ?
Hứa Vọng Hải đáp:
- Cũng vãn vãn rồi, như thế này khỏi phải xếp hàng.
Ngay khi Hứa Ngôn quay đầu lại thì tầm mắt cậu trông thấy một bóng dáng.
Chiếc váy dài quá gối màu lam nhạt, chiều cao kém mình một cái đầu cùng với gương mặt xinh đẹp và dáng người cân đối.
Hứa Ngôn nhìn về phía người kia, mỉm cười lên tiếng chào hỏi:
- Tô Thiến!
- Hứa Ngôn, cậu...
Tô Thiến bỗng chú ý tới Lộ Lăng đang đứng sau Hứa Ngôn, hai mắt cô bé sáng rực lên:
- Đây chính là em gái cậu à?
- Đúng thế đấy.
- Ôi, đáng yêu quá.
Tô Thiến cảm thán.
Lộ Lăng ngọt ngào cười:
- Em chào chị.
Hứa Ngôn rùng mình một cái rồi vội đánh trống lảng:
- Đúng rồi, khi nãy tôi đã đồng ý với cậu ấy, quyển sách ấy.
Sau đó, cậu đứng lên, lấy túi xách trên kệ hành lý xuống và rút ra quyển "Quốc gia lý tưởng" rồi đưa cho Tô Thiến.
Tô Thiến nhận sách rồi dùng hai tay ôm sách trước ngực:
- Cảm ơn cậu, tôi vẫn luôn muốn đọc nó nhưng lại sợ rằng mình sẽ không hiểu.
- Không sao đâu, những thứ được nói tới trong sách cũng không phức tạp, cứ tĩnh tâm đọc từ từ rồi sẽ hiểu.
- Cảm ơn... À, vậy tôi đi trước nhé.
Thiếu nữ mỉm cười, một nụ cười vừa ngượng ngùng lại vừa tràn ngập chờ mong.
- Ừm, bái bai.
Tô Thiến bước theo cha mẹ, đi xa.
- Người khi nãy là ai vậy?
Lộ Lăng bỗng lên tiếng. Mặc dù giọng điệu của cô bé rất bình thường nhưng Hứa Ngôn lại nhận ra sự khẩn trương trong tiếng nói ấy.
Hứa Ngôn đeo túi ra sau lưng, giải thích:
- Lúc nãy anh đi vệ sinh, có gặp được một cô gái.
- Đi vệ sinh còn có thể làm quen với con gái hả?
Lộ Lăng nhíu mày, trên mặt là sự nghi ngờ rõ ràng.
Hứa Ngôn thở dài:
- Thế này này... Chúng ta xuống máy bay trước đã nhé? Anh sẽ vừa đi vừa kể với em.
......
Trên xe buýt của đoàn du lịch, Hứa Ngôn và Lộ Lăng vẫn ngồi cạnh nhau như cũ.
Xe buýt đang chạy về phía khách sạn, nó đi qua rất nhiều con đường lạ lẫm nhưng Lộ Lăng lại chẳng có lòng dạ nào mà nhìn ra cửa sổ, cô bé đang nghe lời giải thích của Hứa Ngôn về quá trình nhận biết của cậu với Tô Thiến.
Lộ Lăng suy nghĩ mộ tlast rồi hỏi:
- Vậy là trong khoảng thời gian máy bay xóc nảy, mi với chị ấy đã nói chuyện phiếm ngay trong toilet... Hai người nói những gì thế?
- Cái này đúng là khó mà nói được...
Hứa Ngôn ngẩng đầu suy nghĩ:
- Đầu tiên là làm quen với nhau, ví dụ như là đi học ở trường nào, lớp mấy rồi, học ban khoa học xã hội hay là học ban khoa học tự nhiên, mấy thứ kiểu kiểu vậy.
- Chị ấy là học sinh khoa học xã hội à?
Lộ Lăng suy đoán.
- Đúng vậy.
- Lớp mấy thế?
- Chị ấy tốt nghiệp trung học rồi, nhưng mà sau khi thi đại học xong thì vẫn chưa nhận được thông báo trúng tuyển.
- Sau đó thì sao, hai người nói gì?
- Sau đó là về sở thích. Anh không đề cập tới mấy thứ liên quan tới 2D với chị ấy mà chỉ nói là mình thích đọc sách. Tiếp theo thì chị ấy bắt đầu hưng phấn thảo luận với anh về một số đầu sách. Chủ yếu là chị ấy thì nói còn anh chỉ ừ à gật đầu thôi.
Lộ Lăng nhếch mép:
- Ấy, mi cũng biết cưa gái nha.
Hứa Ngôn cười khổ:
- Anh không có ý định tán tỉnh chị ấy đâu.
- Thật sự là không có ý định à?
Lộ Lăng nhìn Hứa Ngôn với vẻ đầy suy nghĩ:
- Đặt tay lên ngực rồi nói với ta xem có đúng là mi không có quyết định như vậy không?
- Ừ.
Hứa Ngôn ngắm nhìn cảnh đường phố đang lướt qua ngoài cửa sổ một lát, cậu trầm ngâm rồi cuối cùng vẫn gật đầu:
- Được rồi, anh khẳng định là mình có thiện cảm với chị ấy.
Lộ Lăng chế giễu:
- Chẳng phải mi tự nhận mình là cuồng loli à? Tại sao lại thích ngự tỷ hơn tuổi? Như mi thế này đúng là không chung thủy!
- Cuồng loli này nọ chỉ là thuận miệng nói thế thôi.
Khóe môi Hứa Ngôn lại giật giật:
- Hơn nữa anh cũng chỉ có chút thiện cảm với người ta thôi, cho nên...
- Thực sự không có ý định theo đuổi?
Lộ Lăng ngắt lời:
- Nhưng mà sao ta thấy mi đang có tiến triển rất thuận lợi.
Hứa Ngôn cười cười:
- Đúng là rất thuận lợi. Có lẽ vì đã có được bài học và kinh nghiệm từ quá khứ nên đã hiểu được cách chung sống với phái nữ.
- Ồ? Mi học được cái gì rồi?
- Với con gái ấy mà, không thể nóng vội, phải kiên nhẫn, từ từ rồi sẽ đến nơi. Nếu như không có cơ hội tốt thì trước khi trở thành người quen với họ, đừng vội vàng xin tên và cách thức liên lạc của họ. Tiếp đó, trước khi đã khá thân quen thì không thể vội vàng rút ngắn khoảng cách, điều quan trọng nhất là trước khi dám chắc người ta cũng có ý với mình thì tuyệt đối không được tỏ tình.
Hứa Ngôn nói rất chắc chắn, có vẻ như đã dự liệu được mọi việc.
Lộ Lăng nhướng mày:
- Mi học được ở đâu đấy?
- Từ bản thân anh và từ bạn thân của anh. Ví dụ như, ban đầu giữa anh với... Ừm, với Trương Hân Di, bọn anh có thể bắt đầu cũng là vì anh không vội vàng tỏ tình mà lựa chọn từ từ xây dựng hảo cảm. Ngay cả trong lúc xây dựng hảo cảm, anh cũng không vội vàng mà chỉ thuận theo tự nhiên, từ từ rồi sẽ đến đích. Vậy mới nói nếu không phải cực kì đẹp trai hoặc là con nhà giàu thì tốt nhất vẫn nên sử dụng một số biện pháp ăn chắc như vậy.
Lộ Lăng không cho ý kiến mà gật đầu, nói:
- Vậy mi học được những gì từ bạn bè?
- Ví dụ như Thái Khang theo đuổi... em ấy, cậu ấy quá vội vã. Dục tốc bất đạt.
Lộ Lăng đính chính ngay:
- Dù cho tên đó có kiên nhẫn đến đâu thì cũng không có cửa đâu!
Hứa Ngôn gật đầu:
- Điều này đúng, vậy để anh đổi ví dụ đi, Lưu Tử Hằng nhé. Trước khi, khi cậu ta theo đuổi con gái thì còn cần anh làm tham mưu cơ. Lúc ấy cậu ta cũng muốn anh đọc qua thư tình giúp cậu ta nữa. Khi đó anh nói với Lưu Tử Hằng là chuyện gửi thư tình này không vội được đâu. Kết quả là cô bé kia kiên quyết từ chối luôn. Mặc dù nhan sắc là một phương diện quan trọng nhưng một mặt khác thì nếu tỏ tình với một cô gái còn chưa quen thì kết cục cơ bản đều là không tốt.
- Nhưng bây giờ hẳn là khác rồi.
- Khác gì cơ?
Lộ Lăng mỉm cười nhắc nhở:
- Chẳng phải mi đã nói rằng đẹp trai và con nhà giàu là ngoại lệ à?
- Ừ, Nhị Lưu đã là con nhà giàu rồi...
Bất kể là bên trên đám mây hay là bên dưới thì đêm tối cũng đều dài đằng đẵng, mà thời gian của chuyến bay này thì không thể dài bằng ban đêm được.
Nửa đêm, máy bay hạ cánh.
Trong loa phát thanh, tiếng nhắc nhở của tiếp viên hàng không vang lên:
- Máy bay còn đang tiếp tục chuyển động, xin mọi người không rời khỏi chỗ ngồi, đồng thời giữ điện thoại di động trong trạng thái tắt máy. Chờ máy bay hoàn toàn dừng hẳn và sau khi đèn chỉ thị ở dây an toàn tắt hẳn thì có thể cởi dây an toàn ra. Khi lấy hành lý xin hãy chú ý an toàn để tránh hành lý rơi xuống.
Máy bay còn đang trên đường trượt nhưng các hành khách đã bắt đầu bỏ ngoài tai lời nhắc nhở của tiếp viên hàng không trong loa phát thanh, họ bắt đầu nhao nhao mở điệnt hoại lên, có vẻ như chờ thêm một giây thôi cũng là giày vò.
- Làm như ai cũng là người bận rộn, một giây kiếm được mấy trăm nghìn tệ ấy.
Hứa Ngôn lầm bầm.
Đương nhiên vì di động của cậu là con Nokia cục gạch không thể lên mạng nên câu nói này cũng không khó hiểu.
Một lúc lâu sau, cuối cùng máy bay cũng dừng lại.
Đèn sáng lên, khoang máy bay được chiếu sáng rõ như ban ngày. Các hành khách tiếp tục nhao nhao đứng lên, lấy hành lý trên kệ rồi chiếm lấy không gian trên hành lang để mau chóng ra khỏi khoang máy bay.
Lúc này Hứa Ngôn và Lộ Lăng nghe thấy giọng nói rề rà của Hứa Vọng Hải vang lên từ đằng sau:
- Chúng ta chờ thêm lúc nữa đi, không vội.
Chờ thêm vài phút nữa, khoang máy bay mở ra, vậy là đám người đứng trên lối đi bắt đầu chơi trò chen lấn về đằng trước, hành khách ngồi bên trái của Hứa Ngôn cũng đã đi rồi.
Khoang máy bay dần dần vắng vẻ.
Hứa Ngôn quay đầu lại nói với ba mình:
- Cũng vắng rồi, đi được chưa ạ?
Hứa Vọng Hải đáp:
- Cũng vãn vãn rồi, như thế này khỏi phải xếp hàng.
Ngay khi Hứa Ngôn quay đầu lại thì tầm mắt cậu trông thấy một bóng dáng.
Chiếc váy dài quá gối màu lam nhạt, chiều cao kém mình một cái đầu cùng với gương mặt xinh đẹp và dáng người cân đối.
Hứa Ngôn nhìn về phía người kia, mỉm cười lên tiếng chào hỏi:
- Tô Thiến!
- Hứa Ngôn, cậu...
Tô Thiến bỗng chú ý tới Lộ Lăng đang đứng sau Hứa Ngôn, hai mắt cô bé sáng rực lên:
- Đây chính là em gái cậu à?
- Đúng thế đấy.
- Ôi, đáng yêu quá.
Tô Thiến cảm thán.
Lộ Lăng ngọt ngào cười:
- Em chào chị.
Hứa Ngôn rùng mình một cái rồi vội đánh trống lảng:
- Đúng rồi, khi nãy tôi đã đồng ý với cậu ấy, quyển sách ấy.
Sau đó, cậu đứng lên, lấy túi xách trên kệ hành lý xuống và rút ra quyển "Quốc gia lý tưởng" rồi đưa cho Tô Thiến.
Tô Thiến nhận sách rồi dùng hai tay ôm sách trước ngực:
- Cảm ơn cậu, tôi vẫn luôn muốn đọc nó nhưng lại sợ rằng mình sẽ không hiểu.
- Không sao đâu, những thứ được nói tới trong sách cũng không phức tạp, cứ tĩnh tâm đọc từ từ rồi sẽ hiểu.
- Cảm ơn... À, vậy tôi đi trước nhé.
Thiếu nữ mỉm cười, một nụ cười vừa ngượng ngùng lại vừa tràn ngập chờ mong.
- Ừm, bái bai.
Tô Thiến bước theo cha mẹ, đi xa.
- Người khi nãy là ai vậy?
Lộ Lăng bỗng lên tiếng. Mặc dù giọng điệu của cô bé rất bình thường nhưng Hứa Ngôn lại nhận ra sự khẩn trương trong tiếng nói ấy.
Hứa Ngôn đeo túi ra sau lưng, giải thích:
- Lúc nãy anh đi vệ sinh, có gặp được một cô gái.
- Đi vệ sinh còn có thể làm quen với con gái hả?
Lộ Lăng nhíu mày, trên mặt là sự nghi ngờ rõ ràng.
Hứa Ngôn thở dài:
- Thế này này... Chúng ta xuống máy bay trước đã nhé? Anh sẽ vừa đi vừa kể với em.
......
Trên xe buýt của đoàn du lịch, Hứa Ngôn và Lộ Lăng vẫn ngồi cạnh nhau như cũ.
Xe buýt đang chạy về phía khách sạn, nó đi qua rất nhiều con đường lạ lẫm nhưng Lộ Lăng lại chẳng có lòng dạ nào mà nhìn ra cửa sổ, cô bé đang nghe lời giải thích của Hứa Ngôn về quá trình nhận biết của cậu với Tô Thiến.
Lộ Lăng suy nghĩ mộ tlast rồi hỏi:
- Vậy là trong khoảng thời gian máy bay xóc nảy, mi với chị ấy đã nói chuyện phiếm ngay trong toilet... Hai người nói những gì thế?
- Cái này đúng là khó mà nói được...
Hứa Ngôn ngẩng đầu suy nghĩ:
- Đầu tiên là làm quen với nhau, ví dụ như là đi học ở trường nào, lớp mấy rồi, học ban khoa học xã hội hay là học ban khoa học tự nhiên, mấy thứ kiểu kiểu vậy.
- Chị ấy là học sinh khoa học xã hội à?
Lộ Lăng suy đoán.
- Đúng vậy.
- Lớp mấy thế?
- Chị ấy tốt nghiệp trung học rồi, nhưng mà sau khi thi đại học xong thì vẫn chưa nhận được thông báo trúng tuyển.
- Sau đó thì sao, hai người nói gì?
- Sau đó là về sở thích. Anh không đề cập tới mấy thứ liên quan tới 2D với chị ấy mà chỉ nói là mình thích đọc sách. Tiếp theo thì chị ấy bắt đầu hưng phấn thảo luận với anh về một số đầu sách. Chủ yếu là chị ấy thì nói còn anh chỉ ừ à gật đầu thôi.
Lộ Lăng nhếch mép:
- Ấy, mi cũng biết cưa gái nha.
Hứa Ngôn cười khổ:
- Anh không có ý định tán tỉnh chị ấy đâu.
- Thật sự là không có ý định à?
Lộ Lăng nhìn Hứa Ngôn với vẻ đầy suy nghĩ:
- Đặt tay lên ngực rồi nói với ta xem có đúng là mi không có quyết định như vậy không?
- Ừ.
Hứa Ngôn ngắm nhìn cảnh đường phố đang lướt qua ngoài cửa sổ một lát, cậu trầm ngâm rồi cuối cùng vẫn gật đầu:
- Được rồi, anh khẳng định là mình có thiện cảm với chị ấy.
Lộ Lăng chế giễu:
- Chẳng phải mi tự nhận mình là cuồng loli à? Tại sao lại thích ngự tỷ hơn tuổi? Như mi thế này đúng là không chung thủy!
- Cuồng loli này nọ chỉ là thuận miệng nói thế thôi.
Khóe môi Hứa Ngôn lại giật giật:
- Hơn nữa anh cũng chỉ có chút thiện cảm với người ta thôi, cho nên...
- Thực sự không có ý định theo đuổi?
Lộ Lăng ngắt lời:
- Nhưng mà sao ta thấy mi đang có tiến triển rất thuận lợi.
Hứa Ngôn cười cười:
- Đúng là rất thuận lợi. Có lẽ vì đã có được bài học và kinh nghiệm từ quá khứ nên đã hiểu được cách chung sống với phái nữ.
- Ồ? Mi học được cái gì rồi?
- Với con gái ấy mà, không thể nóng vội, phải kiên nhẫn, từ từ rồi sẽ đến nơi. Nếu như không có cơ hội tốt thì trước khi trở thành người quen với họ, đừng vội vàng xin tên và cách thức liên lạc của họ. Tiếp đó, trước khi đã khá thân quen thì không thể vội vàng rút ngắn khoảng cách, điều quan trọng nhất là trước khi dám chắc người ta cũng có ý với mình thì tuyệt đối không được tỏ tình.
Hứa Ngôn nói rất chắc chắn, có vẻ như đã dự liệu được mọi việc.
Lộ Lăng nhướng mày:
- Mi học được ở đâu đấy?
- Từ bản thân anh và từ bạn thân của anh. Ví dụ như, ban đầu giữa anh với... Ừm, với Trương Hân Di, bọn anh có thể bắt đầu cũng là vì anh không vội vàng tỏ tình mà lựa chọn từ từ xây dựng hảo cảm. Ngay cả trong lúc xây dựng hảo cảm, anh cũng không vội vàng mà chỉ thuận theo tự nhiên, từ từ rồi sẽ đến đích. Vậy mới nói nếu không phải cực kì đẹp trai hoặc là con nhà giàu thì tốt nhất vẫn nên sử dụng một số biện pháp ăn chắc như vậy.
Lộ Lăng không cho ý kiến mà gật đầu, nói:
- Vậy mi học được những gì từ bạn bè?
- Ví dụ như Thái Khang theo đuổi... em ấy, cậu ấy quá vội vã. Dục tốc bất đạt.
Lộ Lăng đính chính ngay:
- Dù cho tên đó có kiên nhẫn đến đâu thì cũng không có cửa đâu!
Hứa Ngôn gật đầu:
- Điều này đúng, vậy để anh đổi ví dụ đi, Lưu Tử Hằng nhé. Trước khi, khi cậu ta theo đuổi con gái thì còn cần anh làm tham mưu cơ. Lúc ấy cậu ta cũng muốn anh đọc qua thư tình giúp cậu ta nữa. Khi đó anh nói với Lưu Tử Hằng là chuyện gửi thư tình này không vội được đâu. Kết quả là cô bé kia kiên quyết từ chối luôn. Mặc dù nhan sắc là một phương diện quan trọng nhưng một mặt khác thì nếu tỏ tình với một cô gái còn chưa quen thì kết cục cơ bản đều là không tốt.
- Nhưng bây giờ hẳn là khác rồi.
- Khác gì cơ?
Lộ Lăng mỉm cười nhắc nhở:
- Chẳng phải mi đã nói rằng đẹp trai và con nhà giàu là ngoại lệ à?
- Ừ, Nhị Lưu đã là con nhà giàu rồi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook