Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi
-
Chương 80: Chỉ có con đường triết học
Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Ngày nghỉ luôn luôn ngắn ngủi.
Vào ngày đi học trở lại, đại đa số các học sinh đều đang ở trong trạng thái đắm chìm trong mộng đẹp chưa tỉnh, ai nấy đều mặt ủ mày chau.
Nhưng Hứa Ngôn là một ngoại lệ, có lẽ vì sinh hoạt của cậu trong đợt nghỉ này vẫn chẳng khác quá nhiều so với lúc đi học, tất cả đều là đọc sách và học tập.
Bây giờ, khi đi học, Hứa Ngôn rất ít khi làm việc riêng. Những nội dung bài học đều đã được cậu chuẩn bị từ trước nên khi nghe giáo viên giảng bài và để ý lời giải, Hứa Ngôn sẽ không cảm thấy có bất kì khó khăn nào. Hơn nữa, cậu thỉnh thoảng lại quan sát vẻ mặt của các bạn xung quanh, khi thấy có rất nhiều người lộ vẻ mơ màng và đau khổ, Hứa Ngôn sẽ khó mà kiềm chế cảm giác ưu việt.
Có lẽ đây chính là lí do vì sao các học sinh giỏi có thể kiên trì việc học tập nghiêm túc trong suốt nhiều năm, có những việc sau khi đã trở thành thói quen thì sau này sẽ càng lúc càng đơn giản, hơn nữa những lợi ích mà chúng mang lại sẽ làm người ta không muốn ngừng nghỉ.
Chờ tới lúc nghỉ giữa giờ, Hứa Ngôn sẽ không đọc sách giáo khoa hoặc làm bài tập nữa vì thời gian nghỉ ngơi này được dùng để thay đổi đầu óc. Thế nhưng cậu cũng chẳng chạy tới nói chuyện phiếm với bạn hay cười đùa gì, cũng không lấy điện thoại di động hoặc máy chơi game ra.
Cậu lấy một quyển sách ra khỏi ba lô, đi tới khoảng đất trống cạnh cửa sổ phía sau lớp học, tựa lưng vào bệ cửa sổ, bắt đầu mở sách.
- Này, hôm nay mang sách gì đấy?
Giọng của Lưu Tử Hằng vọng lại từ xa.
Hứa Ngôn ngẩng đầu, cậu khép sách lại, cho bạn nhìn trang bìa.
- Thế giới của Sophie...
Lưu Tử Hằng nhếch môi:
- Lại là tiểu thuyết kinh điển nào đó à?
- Không, thực ra đây là một quyển triết học nhập môn. Mặc dù nó thực sự là một quyển tiểu thuyết nhưng trong quyển sách này có rất nhiều phần giới thiệu về khởi nguyên của triết học phương tây cũng như các trường phái quan trọng của nó, vậy nên có thể coi như sách triết học nhập môn.
Ngay khi nói xong câu này, Hứa Ngôn có một linh cảm chẳng lành.
Quả nhiên, khi nghe được hai từ "triết học", Lưu Tử Hằng đã nở một nụ cười đầy thâm ý.
Sau đó, Lưu Tử Hằng dùng một giọng điệu vô cùng láu cá để trêu chọc:
- Thanh niên à, muốn bắt đầu học... triết học hả?
Hứa Ngôn coi như không nhìn thấy vẻ mặt của thằng bạn, cậu chỉ lạnh nhạt giải thích:
- Bởi vì tao thấy em gái mình đã bắt đầu tự học Tô-pô rồi. Để có thể cố gắng làm màu trước mặt nó, tao bắt buộc phải tìm ra một lối tắt để làm màu. Ngoại trừ triết học, tao còn tính tới văn học, thần học, khoa học tự nhiên và khoa học xã hội. Nhưng vấn đề là văn học sẽ dễ dàng bị nó khinh bỉ, thần học... thôi đừng nói nữa, cái đó đến bản thân tao còn không tin. Khoa học tự nhiên và khoa học xã hội lại cần có toán học làm cơ sở, như vậy tao sẽ lại trở về với điểm bị khinh bỉ kia.
- Thanh niên, thích triết học thì cứ nói thẳng đi, ngượng ngùng cái gì!
Lưu Tử Hằng nháy mắt ra hiệu, thực sự là gợi đòn đến độ làm người ta ngứa ngáy tay chân.
Hứa Ngôn hít sâu, dằn xuống khát vọng túm lấy thằng bạn chết bầm rồi nện cho một trận, cậu nói:
- Tao chỉ có dự định tự học triết học mà thôi. Xin mày lưu ý, "triết học" này là thứ được truyền từ thời Socrate tới nay, là một thứ học vấn sâu sắc và giàu ý nghĩa. Hoàn toàn không hề liên quan tới đám aniki trên Bilibili mà mày thấy đâu.
- À, tao hiểu mà tao hiểu mà, bé trai đang khám phá hồng trần là đối tượng dễ dàng lao vào vòng tay của triết học nhất mà, tao hiểu... Hơn nữa, mày có cái nhìn ra sao về triết gia Billy Herrington?
(Billy Herrington: người mẫu, diễn viên khiêu dâm người Mỹ)
Hứa Ngôn không nhịn nổi nữa rồi cậu vung sách lên, đập mạnh vào đầu thằng bạn:
- Cút đi, triết gia cái con khỉ! Ông đây đang nói chuyện nghiêm túc với mày đấy, mày rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt à?
Lưu Tử Hằng ôm đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa gào:
- Chỉ vì tao đã vạch trần khát vọng của mày với triết học mà mày muốn giết người diệt khẩu sao?
- Có bản lĩnh nói nhảm thì đừng chạy! Đến đây nhận chết đi!
Hứa Ngôn đặt sách xuống, nhặt chổi lên.
Cuối cùng, cậu vẫn không thể trở thành một ngoại lệ, tiếp tục bắt đầu cười đùa trong giờ giải lao.
......
Tới giờ nghỉ tiếp theo, Lưu Tử Hằng tiếp tục bu tới.
Hứa Ngôn ngồi tại chỗ, nhìn Lưu Tử Hằng bằng ánh mắt cảnh giác:
- Mày lại định làm cái gì đấy?
Lưu Tử Hằng lắc đầu cười cười:
- Không trêu mày nữa, bây giờ tao có việc quan trọng muốn bàn bạc với mày đây. Thực ra là giờ nghỉ trước đã muốn bàn với mày rồi, nhưng mà lại bắt đầu đi nghiên cứu triết học, việc này đã dọa tao...
- Mày cứ thử nói triết học với ông nữa mà xem?
Hứa Ngôn mở ngăn bàn ra, lấy một quyển sách giáo khoa dày và nặng nhất, cuộn tròn lại thành một hình ống có thể dùng để đánh người bất cứ lúc nào.
Lưu Tử Hàng vội giơ tay chịu thua:
- Thôi thôi thôi, không đùa nữa, tao thực sự có chuyện muốn nói với mày đây.
- Nói đi, việc gì?
- ba tao về rồi.
- Ba mày?
Hứa Ngôn ngẩng đầu lên suy nghĩ:
- Tao nhớ rồi, mấy lần tao qua nhà mày đều chỉ gặp được mẹ mày. Hình như đã lâu lắm rồi ba mày không về nhà.
- Ăn ngay nói thật nhé, ba năm rồi. Ba năm rồi không về nhà. Mấy năm nay ông ấy luôn cố gắng làm việc ở ngoài, không hề liên hệ với gia đình. Nhưng hình như năm nay việc kinh doanh của ông ấy sẽ đổi địa điểm, đang định quay lại đây, hơn nữa cũng sẽ không bận bịu như trước. Dù gì thì trong điện thoại, ba tao có nói với tao là từ nay về sau ông ấy sẽ ở cùng với tao. Hơn thế nữa, chiều hôm nay là ông ấy về rồi1
Lưu Tử Hằng mỉm cười, vẻ mặt trông đợi.
- Ra là thế, vậy thì mày như ý rồi nhé.
Là bạn của Lưu Tử Hằng, Hứa Ngôn hiểu rõ sự sùng bái cha của cậu ta. Cái thằng Lưu Tử Hằng này vẫn luôn sùng bái cha mình, cảm thấy cha mình vừa phóng khoáng lại vừa khí phách. Đương nhiên Hứa Ngôn cũng nghi ngờ rằng có lẽ việc này là do thằng bạn mình gặp cha quá ít, thứ gì càng hiếm thì càng quý mà.
......
Buổi chiều, sau khi tan học, Hứa Ngôn sang lớp em gái để đón em như thường lệ, tiếp đó cả hai người sẽ cùng ra khỏi khu lớp học, đi về phía cổng trường.
Vốn dĩ họ sẽ đi thẳng về nhà như vậy luôn, thế nhưng khi tới cổng trường, lực chú ý của Hứa Ngôn đã bị một chiếc xe hấp dẫn.
Đây là một chiếc Land Rover đầy khí phách.
Mặc dù không có nhiều hiểu biết về ô tô lắm nhưng logo Land Rover nổi tiếng kia thì Hứa Ngôn vẫn nhận ra được, hơn nữa còn có giá của xe nữa, cậu không tới mức hoàn toàn chẳng biết gì.
Đương nhiên là Hứa Ngôn cũng thấy Land Rover trên đường nhiều rồi, nhưng tình hình lúc này là Lưu Tử Hằng đang đứng cạnh chiếc Land Rover kia, có vẻ như đang trò chuyện gì đó với người ngồi ở ghế lái.
- Đứng ở đây chờ anh một lát.
Nói với Lộ Lăng một câu như vậy xong, Hứa Ngôn đi tới bên cạnh Lưu Tử Hằng, vỗ vai bạn rồi hỏi:
- Có việc gì thế?
Hứa Ngôn quan sát vẻ mặt của Lưu Tử Hằng rồi bỗng nhận ra có một từ cực kì phù hợp để miêu tả về thằng bạn lúc này: Mặt đần thộn.
Lưu Tử Hằng với khuôn mặt đần thộn phải mất nửa ngày mới mở miệng được:
- Hứa Ngôn, tao vừa mới biết được một tin tức vô cùng chấn động...
Ngày nghỉ luôn luôn ngắn ngủi.
Vào ngày đi học trở lại, đại đa số các học sinh đều đang ở trong trạng thái đắm chìm trong mộng đẹp chưa tỉnh, ai nấy đều mặt ủ mày chau.
Nhưng Hứa Ngôn là một ngoại lệ, có lẽ vì sinh hoạt của cậu trong đợt nghỉ này vẫn chẳng khác quá nhiều so với lúc đi học, tất cả đều là đọc sách và học tập.
Bây giờ, khi đi học, Hứa Ngôn rất ít khi làm việc riêng. Những nội dung bài học đều đã được cậu chuẩn bị từ trước nên khi nghe giáo viên giảng bài và để ý lời giải, Hứa Ngôn sẽ không cảm thấy có bất kì khó khăn nào. Hơn nữa, cậu thỉnh thoảng lại quan sát vẻ mặt của các bạn xung quanh, khi thấy có rất nhiều người lộ vẻ mơ màng và đau khổ, Hứa Ngôn sẽ khó mà kiềm chế cảm giác ưu việt.
Có lẽ đây chính là lí do vì sao các học sinh giỏi có thể kiên trì việc học tập nghiêm túc trong suốt nhiều năm, có những việc sau khi đã trở thành thói quen thì sau này sẽ càng lúc càng đơn giản, hơn nữa những lợi ích mà chúng mang lại sẽ làm người ta không muốn ngừng nghỉ.
Chờ tới lúc nghỉ giữa giờ, Hứa Ngôn sẽ không đọc sách giáo khoa hoặc làm bài tập nữa vì thời gian nghỉ ngơi này được dùng để thay đổi đầu óc. Thế nhưng cậu cũng chẳng chạy tới nói chuyện phiếm với bạn hay cười đùa gì, cũng không lấy điện thoại di động hoặc máy chơi game ra.
Cậu lấy một quyển sách ra khỏi ba lô, đi tới khoảng đất trống cạnh cửa sổ phía sau lớp học, tựa lưng vào bệ cửa sổ, bắt đầu mở sách.
- Này, hôm nay mang sách gì đấy?
Giọng của Lưu Tử Hằng vọng lại từ xa.
Hứa Ngôn ngẩng đầu, cậu khép sách lại, cho bạn nhìn trang bìa.
- Thế giới của Sophie...
Lưu Tử Hằng nhếch môi:
- Lại là tiểu thuyết kinh điển nào đó à?
- Không, thực ra đây là một quyển triết học nhập môn. Mặc dù nó thực sự là một quyển tiểu thuyết nhưng trong quyển sách này có rất nhiều phần giới thiệu về khởi nguyên của triết học phương tây cũng như các trường phái quan trọng của nó, vậy nên có thể coi như sách triết học nhập môn.
Ngay khi nói xong câu này, Hứa Ngôn có một linh cảm chẳng lành.
Quả nhiên, khi nghe được hai từ "triết học", Lưu Tử Hằng đã nở một nụ cười đầy thâm ý.
Sau đó, Lưu Tử Hằng dùng một giọng điệu vô cùng láu cá để trêu chọc:
- Thanh niên à, muốn bắt đầu học... triết học hả?
Hứa Ngôn coi như không nhìn thấy vẻ mặt của thằng bạn, cậu chỉ lạnh nhạt giải thích:
- Bởi vì tao thấy em gái mình đã bắt đầu tự học Tô-pô rồi. Để có thể cố gắng làm màu trước mặt nó, tao bắt buộc phải tìm ra một lối tắt để làm màu. Ngoại trừ triết học, tao còn tính tới văn học, thần học, khoa học tự nhiên và khoa học xã hội. Nhưng vấn đề là văn học sẽ dễ dàng bị nó khinh bỉ, thần học... thôi đừng nói nữa, cái đó đến bản thân tao còn không tin. Khoa học tự nhiên và khoa học xã hội lại cần có toán học làm cơ sở, như vậy tao sẽ lại trở về với điểm bị khinh bỉ kia.
- Thanh niên, thích triết học thì cứ nói thẳng đi, ngượng ngùng cái gì!
Lưu Tử Hằng nháy mắt ra hiệu, thực sự là gợi đòn đến độ làm người ta ngứa ngáy tay chân.
Hứa Ngôn hít sâu, dằn xuống khát vọng túm lấy thằng bạn chết bầm rồi nện cho một trận, cậu nói:
- Tao chỉ có dự định tự học triết học mà thôi. Xin mày lưu ý, "triết học" này là thứ được truyền từ thời Socrate tới nay, là một thứ học vấn sâu sắc và giàu ý nghĩa. Hoàn toàn không hề liên quan tới đám aniki trên Bilibili mà mày thấy đâu.
- À, tao hiểu mà tao hiểu mà, bé trai đang khám phá hồng trần là đối tượng dễ dàng lao vào vòng tay của triết học nhất mà, tao hiểu... Hơn nữa, mày có cái nhìn ra sao về triết gia Billy Herrington?
(Billy Herrington: người mẫu, diễn viên khiêu dâm người Mỹ)
Hứa Ngôn không nhịn nổi nữa rồi cậu vung sách lên, đập mạnh vào đầu thằng bạn:
- Cút đi, triết gia cái con khỉ! Ông đây đang nói chuyện nghiêm túc với mày đấy, mày rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt à?
Lưu Tử Hằng ôm đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa gào:
- Chỉ vì tao đã vạch trần khát vọng của mày với triết học mà mày muốn giết người diệt khẩu sao?
- Có bản lĩnh nói nhảm thì đừng chạy! Đến đây nhận chết đi!
Hứa Ngôn đặt sách xuống, nhặt chổi lên.
Cuối cùng, cậu vẫn không thể trở thành một ngoại lệ, tiếp tục bắt đầu cười đùa trong giờ giải lao.
......
Tới giờ nghỉ tiếp theo, Lưu Tử Hằng tiếp tục bu tới.
Hứa Ngôn ngồi tại chỗ, nhìn Lưu Tử Hằng bằng ánh mắt cảnh giác:
- Mày lại định làm cái gì đấy?
Lưu Tử Hằng lắc đầu cười cười:
- Không trêu mày nữa, bây giờ tao có việc quan trọng muốn bàn bạc với mày đây. Thực ra là giờ nghỉ trước đã muốn bàn với mày rồi, nhưng mà lại bắt đầu đi nghiên cứu triết học, việc này đã dọa tao...
- Mày cứ thử nói triết học với ông nữa mà xem?
Hứa Ngôn mở ngăn bàn ra, lấy một quyển sách giáo khoa dày và nặng nhất, cuộn tròn lại thành một hình ống có thể dùng để đánh người bất cứ lúc nào.
Lưu Tử Hàng vội giơ tay chịu thua:
- Thôi thôi thôi, không đùa nữa, tao thực sự có chuyện muốn nói với mày đây.
- Nói đi, việc gì?
- ba tao về rồi.
- Ba mày?
Hứa Ngôn ngẩng đầu lên suy nghĩ:
- Tao nhớ rồi, mấy lần tao qua nhà mày đều chỉ gặp được mẹ mày. Hình như đã lâu lắm rồi ba mày không về nhà.
- Ăn ngay nói thật nhé, ba năm rồi. Ba năm rồi không về nhà. Mấy năm nay ông ấy luôn cố gắng làm việc ở ngoài, không hề liên hệ với gia đình. Nhưng hình như năm nay việc kinh doanh của ông ấy sẽ đổi địa điểm, đang định quay lại đây, hơn nữa cũng sẽ không bận bịu như trước. Dù gì thì trong điện thoại, ba tao có nói với tao là từ nay về sau ông ấy sẽ ở cùng với tao. Hơn thế nữa, chiều hôm nay là ông ấy về rồi1
Lưu Tử Hằng mỉm cười, vẻ mặt trông đợi.
- Ra là thế, vậy thì mày như ý rồi nhé.
Là bạn của Lưu Tử Hằng, Hứa Ngôn hiểu rõ sự sùng bái cha của cậu ta. Cái thằng Lưu Tử Hằng này vẫn luôn sùng bái cha mình, cảm thấy cha mình vừa phóng khoáng lại vừa khí phách. Đương nhiên Hứa Ngôn cũng nghi ngờ rằng có lẽ việc này là do thằng bạn mình gặp cha quá ít, thứ gì càng hiếm thì càng quý mà.
......
Buổi chiều, sau khi tan học, Hứa Ngôn sang lớp em gái để đón em như thường lệ, tiếp đó cả hai người sẽ cùng ra khỏi khu lớp học, đi về phía cổng trường.
Vốn dĩ họ sẽ đi thẳng về nhà như vậy luôn, thế nhưng khi tới cổng trường, lực chú ý của Hứa Ngôn đã bị một chiếc xe hấp dẫn.
Đây là một chiếc Land Rover đầy khí phách.
Mặc dù không có nhiều hiểu biết về ô tô lắm nhưng logo Land Rover nổi tiếng kia thì Hứa Ngôn vẫn nhận ra được, hơn nữa còn có giá của xe nữa, cậu không tới mức hoàn toàn chẳng biết gì.
Đương nhiên là Hứa Ngôn cũng thấy Land Rover trên đường nhiều rồi, nhưng tình hình lúc này là Lưu Tử Hằng đang đứng cạnh chiếc Land Rover kia, có vẻ như đang trò chuyện gì đó với người ngồi ở ghế lái.
- Đứng ở đây chờ anh một lát.
Nói với Lộ Lăng một câu như vậy xong, Hứa Ngôn đi tới bên cạnh Lưu Tử Hằng, vỗ vai bạn rồi hỏi:
- Có việc gì thế?
Hứa Ngôn quan sát vẻ mặt của Lưu Tử Hằng rồi bỗng nhận ra có một từ cực kì phù hợp để miêu tả về thằng bạn lúc này: Mặt đần thộn.
Lưu Tử Hằng với khuôn mặt đần thộn phải mất nửa ngày mới mở miệng được:
- Hứa Ngôn, tao vừa mới biết được một tin tức vô cùng chấn động...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook