Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi
-
Chương 74: Linh hồn của nấu nướng là ở chỗ có tình yêu
Dịch giả: Lãng Nhân Môn
- Anh Hứa, anh đang bận à?
Vừa vào phòng, Lâm Vũ Tịch đã lên tiếng thì thầm chào hỏi.
Hứa Ngôn đặt bút xuống, gấp sách lại rồi đứng lên:
- Em... tìm anh có việc gì thế?
- Tiểu Lăng đang tắm, em ngồi một mình cũng chán nên mới tìm anh Hứa để nói chuyện.
- Được, em ngồi đi.
Hứa Ngôn kéo ghế, ra hiệu cho cô bé ngồi xuống.
Lâm Vũ Tịch ngượng ngùng:
- Em không quấy rầy đến việc học của anh chứ?
- Không sao cả, không sao cả, dù gì thì một lát nữa anh cũng sẽ phải đi nấu cơm, vốn cũng không có nhiều thời gian để học nên nói chuyện với em, coi như nghỉ ngơi sớm cũng được.
Tuy rằng không có ý gì với cô bé nhưng việc không thể từ chối một em gái đáng yêu chính là thói hư tật xấu của trạch nam, Hứa Ngôn không phải ngoại lệ.
Lâm Vũ Tịch chỉ vào ghế, hỏi:
- Em ngồi đây thì anh sẽ ngồi đâu?
Hứa Ngôn ngồi xuống giường.
Thấy thế, Lâm Vũ Tịch cũng ngồi lên ghế, vị trí là bên cạnh giường, đối mặt với Hứa Ngôn.
Hai người nhìn nhau hai giây, bầu không khí yên lặng tới lúng túng.
Hứa Ngôn cố gắng gợi chuyện:
- Ờ thì, chuyện... chuyện mà chúng ta đã biết từ trước, Lộ Lăng vẫn chưa phát hiện hả?
Lâm Vũ Tịch suy nghĩ:
- Hẳn là chưa đâu, với trí thông minh của Tiểu Lăng, nếu bạn ấy phát hiện chúng ta quen nhau từ trước thì chắc chắn sẽ đoán được lý do tại sao chúng ta quen nhau, sau đó là nổi khùng lên ấy.
- Đúng thế, con bé không thích người khác tìm hiểu quá khứ của mình mà.
- Nhưng bây giờ anh cũng không phải là người khác, bây giờ Tiểu Lăng coi trọng anh lắm.
- Đúng thế...
Hứa Ngôn thở dài. Cậu thở dài không phải vì lý do nào khác mà chỉ vì cậu nhận ra sau khi nói xong đề tài này, mình với Lâm Vũ Tịch chẳng còn đề tài chung nào để nói nữa.
Nhưng Hứa Ngôn không còn gì muốn nói sẽ không đồng nghĩa với việc Lâm Vũ Tịch cũng như vậy. Cô bé do dự một lúc lâu, cuối cùng mới đưa ra vấn đề mình đã kìm nén từ lâu:
- Anh Hứa, em có một câu muốn hỏi anh, anh đừng giận...
- Em cứ hỏi đi.
- Giữa anh với bạn gái anh có chuyện gì xảy ra vậy?
Hứa Ngôn nhướng mày:
- Anh với... Em muốn hỏi về phương diện nào?
- Hai người bắt đầu ra sao? Kết thúc thế nào?
Vì thấy mình thấy lễ nên giọng Lâm Vũ Tịch lí nhí lại thêm sợ sệt, thế nhưng dù sao đi nữa, cô bé cũng đã hỏi rồi.
Thấy cặp mắt có thể nói là "Khát khao học hỏi" kia, Hứa Ngôn cũng phải thầm cảm thán: Cô bé này hóng hớt quá đi mất!
- Đây không chỉ là một câu hỏi đâu... Vô cùng khó trả lời đấy.
Hứa Ngôn gãi gãi đầu.
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ mở ra.
Lộ Lăng với mái tóc còn ướt nhẹp ngó đầu vào, vẻ mặt bình thản hỏi:
- Hai người đang làm gì đấy?
Hứa Ngôn còn chưa lên tiếng thì Lâm Vũ Tịch đã vội vàng xua tay giải thích:
- Mình có chút chuyện muốn hỏi anh Hứa thôi.
Lộ Lăng nghi ngờ nhìn bạn mình:
- Chuyện gì thế?
- Chuyện học tập!
- Nhưng hai người còn chẳng thèm mở sách nữa.
Thấy cô bé Lâm Vũ Tịch đã sắp không đối phó nổi, Hứa Ngôn đành phải giấu giếm giúp:
- Em ấy hỏi anh phải làm thế nào để trong một thời gian ngắn có thể nâng cao thành tích môn toán, sau đó anh nói với em ấy vài thứ anh tâm đắc chứ không phải nói cụ thể về đề nào, thế nên không cần dùng đến sách.
Lộ Lăng tỏ vẻ khó chịu:
- Môn toán... hỏi anh á?
Hứa Ngôn nhún vai:
- Ngài là thiên tài toán học còn chúng tôi chỉ là phàm nhân thôi. Thiên tài không thể nào truyền kinh nghiệm cho phàm nhân được, chỉ có phàm nhân với nhau mới trao đổi tâm đắc cho nhau được thôi.
Nghe vậy, vẻ mặt Lộ Lăng cũng thoải mái hơn, thế nhưng chỉ một giây sau, như sực nhớ ra gì đó, cô bé lại nhíu mày:
- Khi nãy lúc đang tắm, em nhận ra... mình đói rồi.
- Ồ, vậy bây giờ anh chuẩn bị bữa tối luôn nhé?
Lộ Lăng nhấn mạnh:
- Em thực sự đói rồi.
- Vậy anh sẽ mau chóng nấu cơm.
- Em có nói với Tiểu Tịch về cơm rang hoàng kim của anh đấy, bạn ấy rất mong chờ.
Hứa Ngôn bất đắc dĩ đáp:
- Em thèm ăn thì cứ nói thẳng đi, tại sao còn lôi người khác vào làm gì?
Lộ Lăng như không hề nghe thấy, thậm chí còn bổ sung thêm:
- Còn em thì muốn ăn thịt.
- Được, được, được, anh đi nấu cơm ngay đây.
Hứa Ngôn đứng lên, vừa duỗi người vừa bước về phía phòng bếp.
......
Gần sau một giờ, chấp nhận cuối cùng đem nguyên bộ bữa tối đều bưng lên bàn.
Món chính là cơm rang hoàng kim, ngư hương nhục ti và trứng xào cà chua là món ăn kèm, cùng với đó là canh rau nấu đậu. Bữa này không tính là phong phú nhưng mỗi một món ăn đều chứng tỏ tiêu chuẩn tay nghề của Hứa Ngôn một cách vô cùng tinh tế.
(Ngư hương nhục ti – Là một món ăn mang đặc trưng của Tứ Xuyên, gồm có nước sốt được chế biến từ đường, dấm, xì dầu, hành, bột ngọt, nước luộc thịt, thịt lợn thái chỉ, xào chung với măng, mộc nhĩ, ớt tươi. Sau đó cho phần sốt đã chế biến ở trên bỏ vào thịt và đảo đều. Gọi là “ngư hương” không phải là vì có liên quan tới cá, mà cách chế biến và các gia vị dùng trong món ăn này tương tự như cách người Tứ Xuyên chế biến món cá)
Lộ Lăng có niềm tin lớn vào trình độ của Hứa ngôn nên sau khi đồ ăn được bưng lên, cô bé không hề do dự mà mở ra hình thức quỷ chết đói đầu thai, hơn nữa sự phản hồi từ vị giác không hề làm cô bé thất vọng.
Lâm Vũ Tịch thì gắp ngư hương nhục ti trước, sau đó ánh mắt cô bé cũng sáng lên. Tiếp theo, cô bé lại nếm thử cơm rang hoàng kim, vừa nhấm nháp vừa phát ra tiếng "Ưm" tán thưởng.
Hứa Ngôn ngồi xuống, cậu cũng bắt đầu ăn, cảm xúc và động tác rất bình thản.
Phải biết rằng tài nấu nướng của Hứa Ngôn được rèn luyện ra nhờ kiếp sống trạch nam một mình trong nhiều năm. Trước khi gia đình được xây dựng lại, cứ mỗi một tối ba có việc không thể về nhà, cậu chỉ có thể tự mình lấp đầy bụng, cũng vì thế mà Hứa ngôn có đầy đủ cơ hội để thử đủ thứ trong nhà bếp. Mỗi lần làm ra một món ngón, cậu cũng sẽ là người đầu tiên và duy nhất thưởng thức. Với tài nấu nướng của mình, Hứa Ngôn đã cảm thấy bình thường từ lâu.
Nhưng trình độ này rõ ràng vượt qua dự đoán của Lâm Vũ Tịch, cô bé hỏi:
- Anh Hứa, sao anh nấu cơm ngon thế?
Hứa Ngôn bình tĩnh đáp:
- Vì anh đã hiểu rõ linh hồn của việc nấu nướng.
- Linh hồn của việc nấu nướng?
Bây giờ Lâm Vũ Tịch đã thực sự được trải nghiệm ý nghĩa của "không hiểu gì cả nhưng chắc chắn là rất lợi hại".
Hứa Ngôn đáp:
- Đó chính là... phải có tình yêu.
- Hả?
Lâm Vũ Tịch ngẩn ngơ.
Hứa Ngôn nghiêm trang tiếp tục:
- Yêu quý đồ ăn, theo đuổi khẩu vị, lý tưởng của nấu nướng, những thứ này là đạo lớn trong đời những kẻ háu ăn! Mức lửa, gia vị, cách làm, tất cả có tới ba ngàn, giá trị nghiên cứu mà chúng ta có được là vĩnh viễn không có điểm dừng!
Lộ Lăng vừa ăn như hổ đói vừa lúng búng hỏi:
- Hiểu được điều này, xem ra... là đã thoát khỏi chốn hồng trần nhiễu nhương rồi...
Hứa Ngôn cũng đại khái hiểu được ý Lộ Lăng: đã làm được hai điều, như vậy cũng giống thoát khỏi bóng tối. Trên thực tế, Hứa Ngôn thấy mình đã thoát khỏi bóng tối từ nửa tháng trước rồi, vẻ sa sút tinh thần sau đó toàn là tự mình tạo ra thôi. Hôm nay, sau khi đi bộ một quãng đường dài như vậy, cậu đã dần điều chỉnh lại tâm trạng.
- Ha ha.
Lâm Vũ Tịch bỗng cười:
- Anh Hứa thật là thú vị!
- Anh Hứa, anh đang bận à?
Vừa vào phòng, Lâm Vũ Tịch đã lên tiếng thì thầm chào hỏi.
Hứa Ngôn đặt bút xuống, gấp sách lại rồi đứng lên:
- Em... tìm anh có việc gì thế?
- Tiểu Lăng đang tắm, em ngồi một mình cũng chán nên mới tìm anh Hứa để nói chuyện.
- Được, em ngồi đi.
Hứa Ngôn kéo ghế, ra hiệu cho cô bé ngồi xuống.
Lâm Vũ Tịch ngượng ngùng:
- Em không quấy rầy đến việc học của anh chứ?
- Không sao cả, không sao cả, dù gì thì một lát nữa anh cũng sẽ phải đi nấu cơm, vốn cũng không có nhiều thời gian để học nên nói chuyện với em, coi như nghỉ ngơi sớm cũng được.
Tuy rằng không có ý gì với cô bé nhưng việc không thể từ chối một em gái đáng yêu chính là thói hư tật xấu của trạch nam, Hứa Ngôn không phải ngoại lệ.
Lâm Vũ Tịch chỉ vào ghế, hỏi:
- Em ngồi đây thì anh sẽ ngồi đâu?
Hứa Ngôn ngồi xuống giường.
Thấy thế, Lâm Vũ Tịch cũng ngồi lên ghế, vị trí là bên cạnh giường, đối mặt với Hứa Ngôn.
Hai người nhìn nhau hai giây, bầu không khí yên lặng tới lúng túng.
Hứa Ngôn cố gắng gợi chuyện:
- Ờ thì, chuyện... chuyện mà chúng ta đã biết từ trước, Lộ Lăng vẫn chưa phát hiện hả?
Lâm Vũ Tịch suy nghĩ:
- Hẳn là chưa đâu, với trí thông minh của Tiểu Lăng, nếu bạn ấy phát hiện chúng ta quen nhau từ trước thì chắc chắn sẽ đoán được lý do tại sao chúng ta quen nhau, sau đó là nổi khùng lên ấy.
- Đúng thế, con bé không thích người khác tìm hiểu quá khứ của mình mà.
- Nhưng bây giờ anh cũng không phải là người khác, bây giờ Tiểu Lăng coi trọng anh lắm.
- Đúng thế...
Hứa Ngôn thở dài. Cậu thở dài không phải vì lý do nào khác mà chỉ vì cậu nhận ra sau khi nói xong đề tài này, mình với Lâm Vũ Tịch chẳng còn đề tài chung nào để nói nữa.
Nhưng Hứa Ngôn không còn gì muốn nói sẽ không đồng nghĩa với việc Lâm Vũ Tịch cũng như vậy. Cô bé do dự một lúc lâu, cuối cùng mới đưa ra vấn đề mình đã kìm nén từ lâu:
- Anh Hứa, em có một câu muốn hỏi anh, anh đừng giận...
- Em cứ hỏi đi.
- Giữa anh với bạn gái anh có chuyện gì xảy ra vậy?
Hứa Ngôn nhướng mày:
- Anh với... Em muốn hỏi về phương diện nào?
- Hai người bắt đầu ra sao? Kết thúc thế nào?
Vì thấy mình thấy lễ nên giọng Lâm Vũ Tịch lí nhí lại thêm sợ sệt, thế nhưng dù sao đi nữa, cô bé cũng đã hỏi rồi.
Thấy cặp mắt có thể nói là "Khát khao học hỏi" kia, Hứa Ngôn cũng phải thầm cảm thán: Cô bé này hóng hớt quá đi mất!
- Đây không chỉ là một câu hỏi đâu... Vô cùng khó trả lời đấy.
Hứa Ngôn gãi gãi đầu.
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ mở ra.
Lộ Lăng với mái tóc còn ướt nhẹp ngó đầu vào, vẻ mặt bình thản hỏi:
- Hai người đang làm gì đấy?
Hứa Ngôn còn chưa lên tiếng thì Lâm Vũ Tịch đã vội vàng xua tay giải thích:
- Mình có chút chuyện muốn hỏi anh Hứa thôi.
Lộ Lăng nghi ngờ nhìn bạn mình:
- Chuyện gì thế?
- Chuyện học tập!
- Nhưng hai người còn chẳng thèm mở sách nữa.
Thấy cô bé Lâm Vũ Tịch đã sắp không đối phó nổi, Hứa Ngôn đành phải giấu giếm giúp:
- Em ấy hỏi anh phải làm thế nào để trong một thời gian ngắn có thể nâng cao thành tích môn toán, sau đó anh nói với em ấy vài thứ anh tâm đắc chứ không phải nói cụ thể về đề nào, thế nên không cần dùng đến sách.
Lộ Lăng tỏ vẻ khó chịu:
- Môn toán... hỏi anh á?
Hứa Ngôn nhún vai:
- Ngài là thiên tài toán học còn chúng tôi chỉ là phàm nhân thôi. Thiên tài không thể nào truyền kinh nghiệm cho phàm nhân được, chỉ có phàm nhân với nhau mới trao đổi tâm đắc cho nhau được thôi.
Nghe vậy, vẻ mặt Lộ Lăng cũng thoải mái hơn, thế nhưng chỉ một giây sau, như sực nhớ ra gì đó, cô bé lại nhíu mày:
- Khi nãy lúc đang tắm, em nhận ra... mình đói rồi.
- Ồ, vậy bây giờ anh chuẩn bị bữa tối luôn nhé?
Lộ Lăng nhấn mạnh:
- Em thực sự đói rồi.
- Vậy anh sẽ mau chóng nấu cơm.
- Em có nói với Tiểu Tịch về cơm rang hoàng kim của anh đấy, bạn ấy rất mong chờ.
Hứa Ngôn bất đắc dĩ đáp:
- Em thèm ăn thì cứ nói thẳng đi, tại sao còn lôi người khác vào làm gì?
Lộ Lăng như không hề nghe thấy, thậm chí còn bổ sung thêm:
- Còn em thì muốn ăn thịt.
- Được, được, được, anh đi nấu cơm ngay đây.
Hứa Ngôn đứng lên, vừa duỗi người vừa bước về phía phòng bếp.
......
Gần sau một giờ, chấp nhận cuối cùng đem nguyên bộ bữa tối đều bưng lên bàn.
Món chính là cơm rang hoàng kim, ngư hương nhục ti và trứng xào cà chua là món ăn kèm, cùng với đó là canh rau nấu đậu. Bữa này không tính là phong phú nhưng mỗi một món ăn đều chứng tỏ tiêu chuẩn tay nghề của Hứa Ngôn một cách vô cùng tinh tế.
(Ngư hương nhục ti – Là một món ăn mang đặc trưng của Tứ Xuyên, gồm có nước sốt được chế biến từ đường, dấm, xì dầu, hành, bột ngọt, nước luộc thịt, thịt lợn thái chỉ, xào chung với măng, mộc nhĩ, ớt tươi. Sau đó cho phần sốt đã chế biến ở trên bỏ vào thịt và đảo đều. Gọi là “ngư hương” không phải là vì có liên quan tới cá, mà cách chế biến và các gia vị dùng trong món ăn này tương tự như cách người Tứ Xuyên chế biến món cá)
Lộ Lăng có niềm tin lớn vào trình độ của Hứa ngôn nên sau khi đồ ăn được bưng lên, cô bé không hề do dự mà mở ra hình thức quỷ chết đói đầu thai, hơn nữa sự phản hồi từ vị giác không hề làm cô bé thất vọng.
Lâm Vũ Tịch thì gắp ngư hương nhục ti trước, sau đó ánh mắt cô bé cũng sáng lên. Tiếp theo, cô bé lại nếm thử cơm rang hoàng kim, vừa nhấm nháp vừa phát ra tiếng "Ưm" tán thưởng.
Hứa Ngôn ngồi xuống, cậu cũng bắt đầu ăn, cảm xúc và động tác rất bình thản.
Phải biết rằng tài nấu nướng của Hứa Ngôn được rèn luyện ra nhờ kiếp sống trạch nam một mình trong nhiều năm. Trước khi gia đình được xây dựng lại, cứ mỗi một tối ba có việc không thể về nhà, cậu chỉ có thể tự mình lấp đầy bụng, cũng vì thế mà Hứa ngôn có đầy đủ cơ hội để thử đủ thứ trong nhà bếp. Mỗi lần làm ra một món ngón, cậu cũng sẽ là người đầu tiên và duy nhất thưởng thức. Với tài nấu nướng của mình, Hứa Ngôn đã cảm thấy bình thường từ lâu.
Nhưng trình độ này rõ ràng vượt qua dự đoán của Lâm Vũ Tịch, cô bé hỏi:
- Anh Hứa, sao anh nấu cơm ngon thế?
Hứa Ngôn bình tĩnh đáp:
- Vì anh đã hiểu rõ linh hồn của việc nấu nướng.
- Linh hồn của việc nấu nướng?
Bây giờ Lâm Vũ Tịch đã thực sự được trải nghiệm ý nghĩa của "không hiểu gì cả nhưng chắc chắn là rất lợi hại".
Hứa Ngôn đáp:
- Đó chính là... phải có tình yêu.
- Hả?
Lâm Vũ Tịch ngẩn ngơ.
Hứa Ngôn nghiêm trang tiếp tục:
- Yêu quý đồ ăn, theo đuổi khẩu vị, lý tưởng của nấu nướng, những thứ này là đạo lớn trong đời những kẻ háu ăn! Mức lửa, gia vị, cách làm, tất cả có tới ba ngàn, giá trị nghiên cứu mà chúng ta có được là vĩnh viễn không có điểm dừng!
Lộ Lăng vừa ăn như hổ đói vừa lúng búng hỏi:
- Hiểu được điều này, xem ra... là đã thoát khỏi chốn hồng trần nhiễu nhương rồi...
Hứa Ngôn cũng đại khái hiểu được ý Lộ Lăng: đã làm được hai điều, như vậy cũng giống thoát khỏi bóng tối. Trên thực tế, Hứa Ngôn thấy mình đã thoát khỏi bóng tối từ nửa tháng trước rồi, vẻ sa sút tinh thần sau đó toàn là tự mình tạo ra thôi. Hôm nay, sau khi đi bộ một quãng đường dài như vậy, cậu đã dần điều chỉnh lại tâm trạng.
- Ha ha.
Lâm Vũ Tịch bỗng cười:
- Anh Hứa thật là thú vị!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook