Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi
-
Chương 69: Thế mà lại bị phát hiện, phiền phức to rồi
Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Tiếp đó là nghỉ giữa ngày, Lộ Lăng xuất hiện.
Sau khi chuông tan học vang lên không lâu, Hứa Ngôn đã thấy thiếu nữ ôm mèo trắng đang đứng trước cửa lớp học, ngó nghiêng xung quanh.
Khi ánh mắt của hai người nhìn nhau, cô bé mỉm cười.
Hứa Ngôn thì dùng tay ra hiệu và dùng khẩu hình để nói:
- Em, đến, đây, làm, gì?
Lộ Lăng hoàn toàn không chú ý tới mà xông thẳng vào trong.
Chẳng mấy mà đã có người trông thấy cô thiếu nữ xinh đẹp xa lạ này, vậy là tiếng ồn ào trong phòng dần dần nhỏ lại, lớp học trở nên yên tĩnh.
Lộ Lăng vốn là một cô bé rất bắt mắt, hơn nữa lúc này cô bé còn bế một chú mèo con màu trắng nên đúng là moe, làm người ta muốn yêu thương.
- Ôi, đây là ai?
- Hình như từng gặp ở đâu đó rồi thì phải?
- Nhớ ra rồi, đây chẳng phải chính là loli nói chuyện dưới quốc kỳ đấy à?
Trong những tiếng bàn tán xôn xao, Lộ Lăng đi thẳng tới trước mặt Hứa Ngôn, ngọt ngào gọi:
- Anh trai, em đến thăm anh này!
Trong chớp mắt, Hứa Ngôn cảm nhận được vô số ánh mắt đến từ các bạn nam, sự ghen tị và sát khí ngập tràn thực sự làm cậu sợ hãi.
- Em đến đây làm gì?
Hứa Ngôn nói nhỏ.
Lộ Lăng như không hề quan tâm tới ánh mắt những người xung quanh, cô bé rất tự nhiên ngồi xuống vị trí trống bên cạnh Hứa Ngôn, sau đó còn dựa vào vai Hứa Ngôn, thì thầm.
- Anh còn sữa bột không?
Trước khi ra khỏi nhà, mỗi người họ đều mang theo hai túi sữa bột, đây là thứ Hứa Ngôn mua ở cửa hàng dành cho thú cưng, là sữa bột chuyên dùng cho mèo con.
Hứa Ngôn hỏi ngược lại:
- Chẳng phải đưa cho em hai túi rồi à? Dùng hết rồi?
Lộ Lăng khẽ gật đầu, nhưng vì lúc này thiếu nữ đang tựa vào vai Hứa Ngôn nên khi người ngoài nhìn vào sẽ thấy hành động này giống như cô bé đang cọ cọ Hứa Ngôn để làm nũng.
Cậu không dám nhìn ánh mắt của các bạn học xung quanh nữa nên đành cúi đầu hỏi:
- Làm sao mà đã hết rồi? Hai túi đó đủ cho một ngày đấy!
- Lúc nghỉ giải lao, em có pha một bình sữa cho Griffin...
- Sau đó thì sao?
Hứa Ngôn bây giờ đã không còn sức mà so đo về cái tên Griffin kì lạ nữa vì cậu có một linh cảm xấu.
- Nó không nghe lời lắm đâu, bình sữa kia nó đã uống hết một nửa thôi...
Lộ Lăng bỗng vùi mặt vào hõm vai của Hứa Ngôn, khe khẽ nói:
- Em thấy có lẽ là vị sữa không ngon nên mới nếm thử.
Hứa Ngôn đã đoán được việc xảy ra sau đó, cậu che mặt thở dài:
- Ôi... Thế cho nên em đã uống hết bình sữa đó rồi?
- Em thấy nó ngọt mà, vì sao Griffin lại không uống?
Hứa Ngôn:
- Sau đó em uống cạn nốt cả túi kia luôn?
Lúc này, Lộ Lăng như đã thoát khỏi trạng thái ngượng ngùng vì hành vi của mình và bước vào trạng thái tự kỉ một cách nghiêm túc, cô bé nói thầm:
- Đúng thế, em muốn tìm ra nguyên nhân cho việc Griffin không thích uống sữa, nhưng em đã thất bại.
Hứa Ngôn dùng cổ tay đập vào đầu thiếu nữ một phát:
- Thèm thì cứ nói thẳng là thèm, em còn lấy cớ cái con khỉ! Tranh sữa với mèo? Đúng là phục em luôn.
Lộ Lăng dùng hai tay xoa xoa đầu, bĩu môi:
- Em vừa nói rồi mà, em chỉ muốn tìm nguyên nhân tại sao Griffin không thích uống loại sữa kia thôi...
- Đó là vì cách em cho ăn có vấn đề cũng nên, cho ăn vội quá hoặc tư thế không đúng đều sẽ xảy ra vấn đề đấy!
Hứa Ngôn còn muốn tặng cho em gái hai phát cổ tay nữa nhưng thấy thiếu nữ đáng yêu ôm đầu nhìn mình chằm chằm như vậy, cậu không xuống tay nổi.
- Được rồi, anh cũng nên nhận một bài học. Bất kể là đồ ăn hay đồ uống đều không nên giao cho em giữ.
- Chỉ cần không phải đồ ngọt là không sao hết.
Lộ Lăng có vẻ hiểu rất rõ về bản thân.
- Anh nấu cơm tối cũng không lấy đồ ngọt làm chủ đạo, nhưng lúc em ăn vẫn giống hệt quỷ chết đói đầu thai đấy còn gì?
Hứa Ngôn tức giận trừng mắt với Lộ Lăng.
- Đồ hiến tế của mi được bản thần ưu ái như vậy, mi nên lấy điều đó làm vinh dự.
Lúc này, Lộ Lăng nói rất nhỏ để đề phòng những người xung quanh nghe thấy.
- Được rồi, đừng có nói nhảm nữa đi. Giờ nghỉ tiết sau em lại mang Tiểu Bạch sang, anh sẽ mang Tiểu Hắc ra, sau đó anh sẽ cho hai đứa ăn luôn. Thời gian nghĩ giữa tiết sau sẽ dài hơn, hẳn là không có vấn đề gì.
- Có đưa sữa cho em không?
- Tất nhiên là không thể cho em rồi!
- Hức.
Lộ Lăng ôm mèo đi rồi.
Chờ tới khi bóng dáng thiếu nữ đã khuất ngoài cửa lớp, người đầu tiên tới gần Hứa Ngôn chính là Lưu Tử Hằng.
Cậu ta thầm thì:
- Mày có biết bây giờ mày đã trở thành kẻ thù chung của toàn bộ nam sinh lớp này không?
Hứa Ngôn cười lạnh:
- Đúng là làm tao quá ngạc nhiên, sao suy nghĩ của chúng nó còn chưa đảo ngược.
- Hả?
Lưu Tử Hằng nhìn chằm chằm vào Hứa Ngôn, không hiểu lắm.
Sau đó, cậu ta thấy Hứa Ngôn đứng lên, nhìn quanh một vòng rồi lớn tiếng nói:
- Khi nãy là em gái tao, có quan hệ máu mủ ấy. Con bé rất nghe lời tao, hơn nữa đến bây giờ nó vẫn chưa yêu đương gì đâu! Muốn làm thế nào thì tự chúng mày nghĩ cho kĩ đi.
Lớp học lập tức lặng như tờ.
Hai giây sau, đột nhiên có người gào lên:
- Mày có chuyển thư tình cho em gái mày không?
- Hứa, à không, anh vợ, xin hãy nhận cái cúi đầu của em rể!
Lưu Tử Hằng trợn mắt há mồm nhìn tình hình thay đổi. Chỉ mới vài giây trước thôi, đám nam sinh còn đang dùng ánh mắt ngập tràn sát khí để nhìn chằm chằm vào Hứa Ngôn, vậy mà bây giờ tất cả những ánh mắt ấy gần như đã biến thành nịnh nọt rồi!
Hứa Ngôn bật cười, lẩm bẩm để chỉ mình cậu nghe thấy:
- Đám phàm nhân ngu xuẩn.
......
Lại một giờ nghĩ giữa tiết nữa đã tới.
Hứa Ngôn và Lộ Lăng bế mèo của từng người ra, gặp mặt ở rừng cây phía sau khu lớp học.
Thời gian của cả hai đều rấp gấp nên họ không nói nhiều mà ngồi xổm xuống, bắt đầu cho mèo bú sữa.
Hứa Ngôn nhẹ nhàng nhét núm vú cao su vào miệng Tiểu Hắc, thấy cái miệng nhỏ của nó động đậy, chiếc răng mèo nghiến qua nghiến lại.
- Nếu bình này mà cho Cerberus thì Griffin phải tế nào?
Lộ Lăng hỏi.
- Chẳng phải là em cho Tiểu Bạch ăn rồi à?
- Nhưng mà mới chỉ có nửa bình thôi...
- Vậy cho Tiểu Hắc ăn già nửa bình, non nửa bình còn lại thì để cho Tiểu Bạch.
Hai người im lặng trong chốc lát.
Lộ Lăng lại tiếp tục hỏi:
- Trong một lần mà cho chúng nó ăn quá nhiều thì có phải không ổn lắm không?
- Hẳn là không thành vấn đề... Nhưng mà có thể bọn nó sẽ đi tiểu nhiều hơn.
- Vậy nếu bọn nó đi tiểu thì phải làm sao?
- Em có nhớ trước khi ra ngoài anh đã cố ý đặt thêm rất nhiều khăn ướt trong ba lô em không?
- À... Thánh kị sĩ của bản thần, suy nghĩ của mi quả là tinh tế. Bản thần coi trọng mi.
- Rồi, Tiểu Hắc ăn xong rồi, đưa Tiểu Bạch cho anh.
- Để bản thần cho nó ăn đi?
- Không được! Anh sợ em lại cướp sữa của chúng nó mất!
Lộ Lăng tức giận đưa mèo trắng cho Hứa Ngôn, còn Hứa Ngôn thì đưa mèo đen cho cô bé.
Ngay khi hai người trao đổi mèo, một giọng nói cao vút rõ ràng thuộc về người trưởng thành vang lên sau lưng họ. Tiếng nói này chẳng khác nào sấm sét!
- Hai em đang làm gì thế hả?!
Hứa Ngôn và Lộ Lăng ngẩng đầu lên, nhìn nhau.
- Thôi xong rồi...
Tiếp đó là nghỉ giữa ngày, Lộ Lăng xuất hiện.
Sau khi chuông tan học vang lên không lâu, Hứa Ngôn đã thấy thiếu nữ ôm mèo trắng đang đứng trước cửa lớp học, ngó nghiêng xung quanh.
Khi ánh mắt của hai người nhìn nhau, cô bé mỉm cười.
Hứa Ngôn thì dùng tay ra hiệu và dùng khẩu hình để nói:
- Em, đến, đây, làm, gì?
Lộ Lăng hoàn toàn không chú ý tới mà xông thẳng vào trong.
Chẳng mấy mà đã có người trông thấy cô thiếu nữ xinh đẹp xa lạ này, vậy là tiếng ồn ào trong phòng dần dần nhỏ lại, lớp học trở nên yên tĩnh.
Lộ Lăng vốn là một cô bé rất bắt mắt, hơn nữa lúc này cô bé còn bế một chú mèo con màu trắng nên đúng là moe, làm người ta muốn yêu thương.
- Ôi, đây là ai?
- Hình như từng gặp ở đâu đó rồi thì phải?
- Nhớ ra rồi, đây chẳng phải chính là loli nói chuyện dưới quốc kỳ đấy à?
Trong những tiếng bàn tán xôn xao, Lộ Lăng đi thẳng tới trước mặt Hứa Ngôn, ngọt ngào gọi:
- Anh trai, em đến thăm anh này!
Trong chớp mắt, Hứa Ngôn cảm nhận được vô số ánh mắt đến từ các bạn nam, sự ghen tị và sát khí ngập tràn thực sự làm cậu sợ hãi.
- Em đến đây làm gì?
Hứa Ngôn nói nhỏ.
Lộ Lăng như không hề quan tâm tới ánh mắt những người xung quanh, cô bé rất tự nhiên ngồi xuống vị trí trống bên cạnh Hứa Ngôn, sau đó còn dựa vào vai Hứa Ngôn, thì thầm.
- Anh còn sữa bột không?
Trước khi ra khỏi nhà, mỗi người họ đều mang theo hai túi sữa bột, đây là thứ Hứa Ngôn mua ở cửa hàng dành cho thú cưng, là sữa bột chuyên dùng cho mèo con.
Hứa Ngôn hỏi ngược lại:
- Chẳng phải đưa cho em hai túi rồi à? Dùng hết rồi?
Lộ Lăng khẽ gật đầu, nhưng vì lúc này thiếu nữ đang tựa vào vai Hứa Ngôn nên khi người ngoài nhìn vào sẽ thấy hành động này giống như cô bé đang cọ cọ Hứa Ngôn để làm nũng.
Cậu không dám nhìn ánh mắt của các bạn học xung quanh nữa nên đành cúi đầu hỏi:
- Làm sao mà đã hết rồi? Hai túi đó đủ cho một ngày đấy!
- Lúc nghỉ giải lao, em có pha một bình sữa cho Griffin...
- Sau đó thì sao?
Hứa Ngôn bây giờ đã không còn sức mà so đo về cái tên Griffin kì lạ nữa vì cậu có một linh cảm xấu.
- Nó không nghe lời lắm đâu, bình sữa kia nó đã uống hết một nửa thôi...
Lộ Lăng bỗng vùi mặt vào hõm vai của Hứa Ngôn, khe khẽ nói:
- Em thấy có lẽ là vị sữa không ngon nên mới nếm thử.
Hứa Ngôn đã đoán được việc xảy ra sau đó, cậu che mặt thở dài:
- Ôi... Thế cho nên em đã uống hết bình sữa đó rồi?
- Em thấy nó ngọt mà, vì sao Griffin lại không uống?
Hứa Ngôn:
- Sau đó em uống cạn nốt cả túi kia luôn?
Lúc này, Lộ Lăng như đã thoát khỏi trạng thái ngượng ngùng vì hành vi của mình và bước vào trạng thái tự kỉ một cách nghiêm túc, cô bé nói thầm:
- Đúng thế, em muốn tìm ra nguyên nhân cho việc Griffin không thích uống sữa, nhưng em đã thất bại.
Hứa Ngôn dùng cổ tay đập vào đầu thiếu nữ một phát:
- Thèm thì cứ nói thẳng là thèm, em còn lấy cớ cái con khỉ! Tranh sữa với mèo? Đúng là phục em luôn.
Lộ Lăng dùng hai tay xoa xoa đầu, bĩu môi:
- Em vừa nói rồi mà, em chỉ muốn tìm nguyên nhân tại sao Griffin không thích uống loại sữa kia thôi...
- Đó là vì cách em cho ăn có vấn đề cũng nên, cho ăn vội quá hoặc tư thế không đúng đều sẽ xảy ra vấn đề đấy!
Hứa Ngôn còn muốn tặng cho em gái hai phát cổ tay nữa nhưng thấy thiếu nữ đáng yêu ôm đầu nhìn mình chằm chằm như vậy, cậu không xuống tay nổi.
- Được rồi, anh cũng nên nhận một bài học. Bất kể là đồ ăn hay đồ uống đều không nên giao cho em giữ.
- Chỉ cần không phải đồ ngọt là không sao hết.
Lộ Lăng có vẻ hiểu rất rõ về bản thân.
- Anh nấu cơm tối cũng không lấy đồ ngọt làm chủ đạo, nhưng lúc em ăn vẫn giống hệt quỷ chết đói đầu thai đấy còn gì?
Hứa Ngôn tức giận trừng mắt với Lộ Lăng.
- Đồ hiến tế của mi được bản thần ưu ái như vậy, mi nên lấy điều đó làm vinh dự.
Lúc này, Lộ Lăng nói rất nhỏ để đề phòng những người xung quanh nghe thấy.
- Được rồi, đừng có nói nhảm nữa đi. Giờ nghỉ tiết sau em lại mang Tiểu Bạch sang, anh sẽ mang Tiểu Hắc ra, sau đó anh sẽ cho hai đứa ăn luôn. Thời gian nghĩ giữa tiết sau sẽ dài hơn, hẳn là không có vấn đề gì.
- Có đưa sữa cho em không?
- Tất nhiên là không thể cho em rồi!
- Hức.
Lộ Lăng ôm mèo đi rồi.
Chờ tới khi bóng dáng thiếu nữ đã khuất ngoài cửa lớp, người đầu tiên tới gần Hứa Ngôn chính là Lưu Tử Hằng.
Cậu ta thầm thì:
- Mày có biết bây giờ mày đã trở thành kẻ thù chung của toàn bộ nam sinh lớp này không?
Hứa Ngôn cười lạnh:
- Đúng là làm tao quá ngạc nhiên, sao suy nghĩ của chúng nó còn chưa đảo ngược.
- Hả?
Lưu Tử Hằng nhìn chằm chằm vào Hứa Ngôn, không hiểu lắm.
Sau đó, cậu ta thấy Hứa Ngôn đứng lên, nhìn quanh một vòng rồi lớn tiếng nói:
- Khi nãy là em gái tao, có quan hệ máu mủ ấy. Con bé rất nghe lời tao, hơn nữa đến bây giờ nó vẫn chưa yêu đương gì đâu! Muốn làm thế nào thì tự chúng mày nghĩ cho kĩ đi.
Lớp học lập tức lặng như tờ.
Hai giây sau, đột nhiên có người gào lên:
- Mày có chuyển thư tình cho em gái mày không?
- Hứa, à không, anh vợ, xin hãy nhận cái cúi đầu của em rể!
Lưu Tử Hằng trợn mắt há mồm nhìn tình hình thay đổi. Chỉ mới vài giây trước thôi, đám nam sinh còn đang dùng ánh mắt ngập tràn sát khí để nhìn chằm chằm vào Hứa Ngôn, vậy mà bây giờ tất cả những ánh mắt ấy gần như đã biến thành nịnh nọt rồi!
Hứa Ngôn bật cười, lẩm bẩm để chỉ mình cậu nghe thấy:
- Đám phàm nhân ngu xuẩn.
......
Lại một giờ nghĩ giữa tiết nữa đã tới.
Hứa Ngôn và Lộ Lăng bế mèo của từng người ra, gặp mặt ở rừng cây phía sau khu lớp học.
Thời gian của cả hai đều rấp gấp nên họ không nói nhiều mà ngồi xổm xuống, bắt đầu cho mèo bú sữa.
Hứa Ngôn nhẹ nhàng nhét núm vú cao su vào miệng Tiểu Hắc, thấy cái miệng nhỏ của nó động đậy, chiếc răng mèo nghiến qua nghiến lại.
- Nếu bình này mà cho Cerberus thì Griffin phải tế nào?
Lộ Lăng hỏi.
- Chẳng phải là em cho Tiểu Bạch ăn rồi à?
- Nhưng mà mới chỉ có nửa bình thôi...
- Vậy cho Tiểu Hắc ăn già nửa bình, non nửa bình còn lại thì để cho Tiểu Bạch.
Hai người im lặng trong chốc lát.
Lộ Lăng lại tiếp tục hỏi:
- Trong một lần mà cho chúng nó ăn quá nhiều thì có phải không ổn lắm không?
- Hẳn là không thành vấn đề... Nhưng mà có thể bọn nó sẽ đi tiểu nhiều hơn.
- Vậy nếu bọn nó đi tiểu thì phải làm sao?
- Em có nhớ trước khi ra ngoài anh đã cố ý đặt thêm rất nhiều khăn ướt trong ba lô em không?
- À... Thánh kị sĩ của bản thần, suy nghĩ của mi quả là tinh tế. Bản thần coi trọng mi.
- Rồi, Tiểu Hắc ăn xong rồi, đưa Tiểu Bạch cho anh.
- Để bản thần cho nó ăn đi?
- Không được! Anh sợ em lại cướp sữa của chúng nó mất!
Lộ Lăng tức giận đưa mèo trắng cho Hứa Ngôn, còn Hứa Ngôn thì đưa mèo đen cho cô bé.
Ngay khi hai người trao đổi mèo, một giọng nói cao vút rõ ràng thuộc về người trưởng thành vang lên sau lưng họ. Tiếng nói này chẳng khác nào sấm sét!
- Hai em đang làm gì thế hả?!
Hứa Ngôn và Lộ Lăng ngẩng đầu lên, nhìn nhau.
- Thôi xong rồi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook