Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi
-
Chương 53: Chuyện bất ngờ xảy ra
Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Lâm Vũ Tịch cũng chỉ hỏi han vài câu qua loa rồi đi, thế nhưng chuyện phiền phức thực sự còn đang chờ đằng sau.
- Anh với cô bé khi nãy thân nhỉ, ai thế?
Câu hỏi của Trương Hân Di có vẻ hờ hững nhưng cũng đủ khiến Hứa Ngôn cảnh giác.
Hứa Ngôn cẩn thận trả lời:
- Bạn thân của em gái anh. Mấy hôm trước, anh tìm được cách để nói chuyện với em gái là nhờ có sự giúp đỡ của cô bé đó.
- À, anh còn mất công hỏi han cả bạn thân của em gái để lấy lòng em gái cơ đấy.
Trương Hân Di nhìn cậu với ánh mắt đầy ẩn ý:
- Để bụng thế cơ mà, bảo sao có thể khiến em gái vui là phải rồi.
Hứa Ngôn nói:
- Ơ... Có vấn đề gì à?
Trương Hân Di uống một ngụm trà sữa rồi nhìn cậu chằm chằm. Một lúc sau, cô bé khẽ nói:
- Em muốn hỏi anh là anh thích em hơn hay thích em gái hơn?
Mặt Hứa Ngôn cứng đờ rồi đáp luôn:
- Chuyện không giống nhau. Một bên là tình thân gia đình, một bên là... ừm, là thích kiểu kia.
Trương Hân Di lắc đầu:
- Không, với người cuồng em gái như anh mà nói thì phải là thế này: Với em, đó chỉ là thích bình thường; còn với em gái, đó là ngoài kiểu thích của người thân, còn có thêm thích kiểu kia nữa.
Hứa Ngôn nghiêm túc phản bác:
- Lộ Lăng là em ruột của anh.
Trương Hân Di nhếch môi:
- Nói cứ như anh chưa bao giờ chơi game incest vậy.
Nhưng lần này Hứa Ngôn tỏ vẻ cực kỳ, cực kỳ nghiêm túc:
- Không, đây không phải là chuyện mang ra đùa được. Anh rất coi trọng cô em gái này, rất hy vọng có thể có được một mối quan hệ tốt với em gái, những điều này không hề liên quan với chuyện cuồng em gái. Con bé là người nhà của anh, cũng chỉ là người nhà chứ không còn hàm nghĩa nào khác cả.
Trương Hân Di không nói nữa, thế nhưng cô bé cũng không tỏ ra đồng ý mà chỉ bưng cốc trà sữa lên, uống thêm một ngụm.
Hứa Ngôn quan sát sắc mặt thiếu nữ rồi tiếp tục:
- Hơn nữa, anh chưa giải thích chuyện tối qua với em. Tình hình của em gái anh quả thực rất nghiêm trọng, ba mẹ anh không ở nhà nên chỉ có mình anh chăm sóc con bé thôi.
Trương Hân Di nhìn cậu không nói.
Hai người im lặng một lúc.
Bỗng thiếu nữ nhoẻn miệng cười:
- Được rồi, thái độ của anh vẫn rất thành khẩn, lần này tha cho anh. Nhưng anh phải dùng hành động thực tế để đền bù tổn thất cho em.
- Xin hỏi là hành động thực tế nào vậy?
- Đi mua sắm với em đi.
Đi mua sắm với con gái quả là chuyện khổ sai.
Bây giờ, Hứa Ngôn và Trương Hân Di đang ở trong một cửa hàng có diện tích khá lớn, hơn nữa, cô đã đi lòng vòng ở đây hơn nửa giờ rồi.
Vậy mới nói, một cửa hàng có đủ từ trang sức, túi xách đến văn phòng phẩm và đồ chơi đáng yêu thế này chính là thứ tồn tại tương đương địa ngục với những cậu chàng có bạn gái.
Trương Hân Di cầm một chiếc băng đô sọc xanh trắng, đeo lên, soi gương rồi nhìn về phía Hứa Ngôn:
- Anh xem, cái này thế nào?
Hứa Ngôn thuận miệng:
- Màu kinh điển của pantsu.
Cô bé lườm cậu, lại soi gương, sau đó càng soi càng thấy giống như đang đội pantsu lên đầu.
Vậy là cô bé tháo nó xuống, chọn một chiếc màu hồng rồi đeo lên.
- Không được, ngây thơ quá.
Cô bé lại tháo xuống, rồi lại đeo lên.
Hứa Ngôn nhìn đám băng đô đủ màu sắc và hình dạng kia, cậu hoa hết cả mắt. Lúc này, cậu chỉ có hai suy nghĩ:
Một, cảm thấy kính nể sự kiên nhẫn của con gái.
Hai, vì sao khi nãy mình lại ngứa mồm tìm chết như thế? Phun tào khi đang đi mua sắm với con gái chẳng phải là đang chê người ta chọn đồ chưa đủ lâu sao?
- Anh thấy cái này thế nào?
Trương Hân Di lại đeo một chiếc khác lên, nhưng lần này, nó khiến hai mắt Hứa Ngôn sáng rực.
Trên chiếc băng đô này có hai tai mèo sinh động như thật, khi cô bé đeo lên trông hệt như một chú mèo rừng nhỏ hoạt bát vậy.
Hứa Ngôn vội giơ ngón cái:
- Được, cái này cực kỳ được! Cái này nhé?
- Không còn lựa chọn khác à?
Trương Hân Di còn do dự:
- Cảm thấy hơi xấu hổ...
- Không không không, tin anh đi, cái này cực kỳ hợp với em!
Hứa Ngôn rất kiên quyết. Một mặt là do cậu thực sự thích tạo hình thế này, mặt khác là cậu hy vọng có thể mau chóng kết thúc hành trình chọn đồ.
Nhưng sự thực chứng minh cậu còn quá non.
Vì sau khi quyết định mua chiếc băng đô kia, Trương Hân Di lại nhìn về một phía khác:
- Được, vậy lấy cái này đi. Đi, chúng ta qua bên kia xem nào, túi xách có vẻ đẹp lắm!
Hứa Ngôn đi theo cô bé về phía quầy hàng gần đó, thế nhưng chưa được mấy bước thì Trương Hân Di lại vòng về, vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Không không, tai mèo xấu hổ lắm, trả lại thôi...
Hứa Ngôn chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo.
Khi hai người ra khỏi cửa hàng đã là một giờ sau, hơn nữa, dù đi lâu như vậy, Trương Hân Di lại chẳng mua gì cả.
Hứa Ngôn sợ hãi hỏi:
- Không cần đi thêm cửa hàng nào nữa chứ?
Trương Hân Di liếc cậu:
- Mới một cửa hàng đã khiến trái tim bé nhỏ của anh sợ rồi à?
- Ừ, hãy tha thứ cho kiến thức nông cạn của anh.
Tâm trạng của thiếu nữ lúc này rõ ràng đã tốt hơn nhiều, sắc mặt cũng chuyển từ mây đen sang trời trong xanh, cô bé vỗ vai Hứa Ngôn, nói:
- Không sao, sau này chị đây sẽ cho chú đi mở mang tầm mắt!
- Được, quả là làm phiền chị rồi.
Vừa nói, Hứa Ngôn cũng vừa để ý thấy bàn tay đặt trên vai mình đang từ từ trượt xuống.
Ngầm hiểu ý, cậu bắt được tay cô bé.
Khi hai người đan tay nhau, Hứa Ngôn thở phào, nhìn sang bên cạnh, cậu cũng thấy bạn gái mình khẽ mỉm cười.
Trên đường ngựa xe như nước, thiếu nam thiếu nữ nắm tay nhau, không hẹn mà cùng đung đưa cánh tay, cùng bước về phía trước.
Không khí yên tĩnh giữa hai người bị một âm thanh phá vỡ, nó vang lên phía sau họ, là một giọng phụ nữ tức giận:
- Hân Di, con đang làm gì thế?
Trương Hân Di như bị điện giật, cô bé vội buông tay Hứa Ngôn ra rồi quay lại.
Hứa Ngôn cũng quay lại, thấy một đôi nam nữ trung niên đứng gần đó.
- Ba mẹ, sao hai người lại ở đây?
Thiếu nữ hoảng hốt.
Tình hình gì đây? Bị ba mẹ bạn gái bắt quả tang? Nhận ra điều này, Hứa Ngôn như hóa đá tại chỗ, ngay cả nhịp tim cũng chậm đi.
- Hân Di, đi, về nhà với ba mẹ!
Thấy thái độ của mẹ rất cứng rắn, Trương Hân Di đành nhìn về phía cha mình, cầu xin:
- Ít nhất cũng để con nói hết lời với cậu ấy đã, được không?
- Con phải hiểu là bây giờ con đang học lớp mười một, chỉ còn hơn một năm là thi tốt nghiệp rồi.
Sau khi ba cô bé tỏ thái độ, mẹ cô lại bắt đầu giận dữ:
- Lúc nghỉ đông đã thấy biểu hiện của con bất thường rồi, sau khai giảng cũng thế, càng ngày càng kỳ lạ, hơi tí là lén trốn ra ngoài. Khi nãy theo sau con mãi, cuối cùng cũng bắt được.
Mẹ Trương Hân Di càu nhàu, ba cô bé cũng phụ họa theo. Hai vợ chồng họ hoàn toàn mặc kệ Hứa Ngôn đang đứng ngẩn ra đó rồi đưa con mình về, hoàn toàn không cho thiếu nữ chống cự.
Hứa Ngôn vẫn đứng ngây ra đó như mất hồn, mãi vẫn không có bất cứ phản ứng gì.
Lâm Vũ Tịch cũng chỉ hỏi han vài câu qua loa rồi đi, thế nhưng chuyện phiền phức thực sự còn đang chờ đằng sau.
- Anh với cô bé khi nãy thân nhỉ, ai thế?
Câu hỏi của Trương Hân Di có vẻ hờ hững nhưng cũng đủ khiến Hứa Ngôn cảnh giác.
Hứa Ngôn cẩn thận trả lời:
- Bạn thân của em gái anh. Mấy hôm trước, anh tìm được cách để nói chuyện với em gái là nhờ có sự giúp đỡ của cô bé đó.
- À, anh còn mất công hỏi han cả bạn thân của em gái để lấy lòng em gái cơ đấy.
Trương Hân Di nhìn cậu với ánh mắt đầy ẩn ý:
- Để bụng thế cơ mà, bảo sao có thể khiến em gái vui là phải rồi.
Hứa Ngôn nói:
- Ơ... Có vấn đề gì à?
Trương Hân Di uống một ngụm trà sữa rồi nhìn cậu chằm chằm. Một lúc sau, cô bé khẽ nói:
- Em muốn hỏi anh là anh thích em hơn hay thích em gái hơn?
Mặt Hứa Ngôn cứng đờ rồi đáp luôn:
- Chuyện không giống nhau. Một bên là tình thân gia đình, một bên là... ừm, là thích kiểu kia.
Trương Hân Di lắc đầu:
- Không, với người cuồng em gái như anh mà nói thì phải là thế này: Với em, đó chỉ là thích bình thường; còn với em gái, đó là ngoài kiểu thích của người thân, còn có thêm thích kiểu kia nữa.
Hứa Ngôn nghiêm túc phản bác:
- Lộ Lăng là em ruột của anh.
Trương Hân Di nhếch môi:
- Nói cứ như anh chưa bao giờ chơi game incest vậy.
Nhưng lần này Hứa Ngôn tỏ vẻ cực kỳ, cực kỳ nghiêm túc:
- Không, đây không phải là chuyện mang ra đùa được. Anh rất coi trọng cô em gái này, rất hy vọng có thể có được một mối quan hệ tốt với em gái, những điều này không hề liên quan với chuyện cuồng em gái. Con bé là người nhà của anh, cũng chỉ là người nhà chứ không còn hàm nghĩa nào khác cả.
Trương Hân Di không nói nữa, thế nhưng cô bé cũng không tỏ ra đồng ý mà chỉ bưng cốc trà sữa lên, uống thêm một ngụm.
Hứa Ngôn quan sát sắc mặt thiếu nữ rồi tiếp tục:
- Hơn nữa, anh chưa giải thích chuyện tối qua với em. Tình hình của em gái anh quả thực rất nghiêm trọng, ba mẹ anh không ở nhà nên chỉ có mình anh chăm sóc con bé thôi.
Trương Hân Di nhìn cậu không nói.
Hai người im lặng một lúc.
Bỗng thiếu nữ nhoẻn miệng cười:
- Được rồi, thái độ của anh vẫn rất thành khẩn, lần này tha cho anh. Nhưng anh phải dùng hành động thực tế để đền bù tổn thất cho em.
- Xin hỏi là hành động thực tế nào vậy?
- Đi mua sắm với em đi.
Đi mua sắm với con gái quả là chuyện khổ sai.
Bây giờ, Hứa Ngôn và Trương Hân Di đang ở trong một cửa hàng có diện tích khá lớn, hơn nữa, cô đã đi lòng vòng ở đây hơn nửa giờ rồi.
Vậy mới nói, một cửa hàng có đủ từ trang sức, túi xách đến văn phòng phẩm và đồ chơi đáng yêu thế này chính là thứ tồn tại tương đương địa ngục với những cậu chàng có bạn gái.
Trương Hân Di cầm một chiếc băng đô sọc xanh trắng, đeo lên, soi gương rồi nhìn về phía Hứa Ngôn:
- Anh xem, cái này thế nào?
Hứa Ngôn thuận miệng:
- Màu kinh điển của pantsu.
Cô bé lườm cậu, lại soi gương, sau đó càng soi càng thấy giống như đang đội pantsu lên đầu.
Vậy là cô bé tháo nó xuống, chọn một chiếc màu hồng rồi đeo lên.
- Không được, ngây thơ quá.
Cô bé lại tháo xuống, rồi lại đeo lên.
Hứa Ngôn nhìn đám băng đô đủ màu sắc và hình dạng kia, cậu hoa hết cả mắt. Lúc này, cậu chỉ có hai suy nghĩ:
Một, cảm thấy kính nể sự kiên nhẫn của con gái.
Hai, vì sao khi nãy mình lại ngứa mồm tìm chết như thế? Phun tào khi đang đi mua sắm với con gái chẳng phải là đang chê người ta chọn đồ chưa đủ lâu sao?
- Anh thấy cái này thế nào?
Trương Hân Di lại đeo một chiếc khác lên, nhưng lần này, nó khiến hai mắt Hứa Ngôn sáng rực.
Trên chiếc băng đô này có hai tai mèo sinh động như thật, khi cô bé đeo lên trông hệt như một chú mèo rừng nhỏ hoạt bát vậy.
Hứa Ngôn vội giơ ngón cái:
- Được, cái này cực kỳ được! Cái này nhé?
- Không còn lựa chọn khác à?
Trương Hân Di còn do dự:
- Cảm thấy hơi xấu hổ...
- Không không không, tin anh đi, cái này cực kỳ hợp với em!
Hứa Ngôn rất kiên quyết. Một mặt là do cậu thực sự thích tạo hình thế này, mặt khác là cậu hy vọng có thể mau chóng kết thúc hành trình chọn đồ.
Nhưng sự thực chứng minh cậu còn quá non.
Vì sau khi quyết định mua chiếc băng đô kia, Trương Hân Di lại nhìn về một phía khác:
- Được, vậy lấy cái này đi. Đi, chúng ta qua bên kia xem nào, túi xách có vẻ đẹp lắm!
Hứa Ngôn đi theo cô bé về phía quầy hàng gần đó, thế nhưng chưa được mấy bước thì Trương Hân Di lại vòng về, vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Không không, tai mèo xấu hổ lắm, trả lại thôi...
Hứa Ngôn chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo.
Khi hai người ra khỏi cửa hàng đã là một giờ sau, hơn nữa, dù đi lâu như vậy, Trương Hân Di lại chẳng mua gì cả.
Hứa Ngôn sợ hãi hỏi:
- Không cần đi thêm cửa hàng nào nữa chứ?
Trương Hân Di liếc cậu:
- Mới một cửa hàng đã khiến trái tim bé nhỏ của anh sợ rồi à?
- Ừ, hãy tha thứ cho kiến thức nông cạn của anh.
Tâm trạng của thiếu nữ lúc này rõ ràng đã tốt hơn nhiều, sắc mặt cũng chuyển từ mây đen sang trời trong xanh, cô bé vỗ vai Hứa Ngôn, nói:
- Không sao, sau này chị đây sẽ cho chú đi mở mang tầm mắt!
- Được, quả là làm phiền chị rồi.
Vừa nói, Hứa Ngôn cũng vừa để ý thấy bàn tay đặt trên vai mình đang từ từ trượt xuống.
Ngầm hiểu ý, cậu bắt được tay cô bé.
Khi hai người đan tay nhau, Hứa Ngôn thở phào, nhìn sang bên cạnh, cậu cũng thấy bạn gái mình khẽ mỉm cười.
Trên đường ngựa xe như nước, thiếu nam thiếu nữ nắm tay nhau, không hẹn mà cùng đung đưa cánh tay, cùng bước về phía trước.
Không khí yên tĩnh giữa hai người bị một âm thanh phá vỡ, nó vang lên phía sau họ, là một giọng phụ nữ tức giận:
- Hân Di, con đang làm gì thế?
Trương Hân Di như bị điện giật, cô bé vội buông tay Hứa Ngôn ra rồi quay lại.
Hứa Ngôn cũng quay lại, thấy một đôi nam nữ trung niên đứng gần đó.
- Ba mẹ, sao hai người lại ở đây?
Thiếu nữ hoảng hốt.
Tình hình gì đây? Bị ba mẹ bạn gái bắt quả tang? Nhận ra điều này, Hứa Ngôn như hóa đá tại chỗ, ngay cả nhịp tim cũng chậm đi.
- Hân Di, đi, về nhà với ba mẹ!
Thấy thái độ của mẹ rất cứng rắn, Trương Hân Di đành nhìn về phía cha mình, cầu xin:
- Ít nhất cũng để con nói hết lời với cậu ấy đã, được không?
- Con phải hiểu là bây giờ con đang học lớp mười một, chỉ còn hơn một năm là thi tốt nghiệp rồi.
Sau khi ba cô bé tỏ thái độ, mẹ cô lại bắt đầu giận dữ:
- Lúc nghỉ đông đã thấy biểu hiện của con bất thường rồi, sau khai giảng cũng thế, càng ngày càng kỳ lạ, hơi tí là lén trốn ra ngoài. Khi nãy theo sau con mãi, cuối cùng cũng bắt được.
Mẹ Trương Hân Di càu nhàu, ba cô bé cũng phụ họa theo. Hai vợ chồng họ hoàn toàn mặc kệ Hứa Ngôn đang đứng ngẩn ra đó rồi đưa con mình về, hoàn toàn không cho thiếu nữ chống cự.
Hứa Ngôn vẫn đứng ngây ra đó như mất hồn, mãi vẫn không có bất cứ phản ứng gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook