Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi
-
Chương 40: Thánh kỵ sĩ cất giọng
Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Bài hát mừng sinh nhật của Lộ Lăng vừa kết thúc cả bốn người trong phòng đều vỗ tay nhiệt liệt.
- Thêm một bài đi!
Lưu Tử Hằng huýt sáo cổ động.
Cô bé ngượng ngùng từ chối:
- Không được đâu ạ, em biết mỗi bài này thôi.
Trương Hân Di tỏ ra rất ngạc nhiên:
- Bình thường em không nghe nhạc à?
- Có, nhưng đều là nhạc không lời. Lúc học căng thẳng em sẽ nghe nhạc không lời để giải tỏa. Em thích nhất nghe Clayderman và Secret Garden.
Nghe được câu trả lời của cô bé xong Thái Khang không nhịn được than:
- Bạn trẻ Lộ Lăng này, sở thích của em tao nhã thật đấy… Chẳng trách thành tích học tập của em lại tốt thế.
Lưu Tử Hằng lại bác bỏ ngay:
- Sở thích với thành tích học tập thì có liên quan gì chứ. Mày phải biết như tao này, tao rất thích văn học, đã đọc cả Shakespeare cho tới đủ loại văn linh tinh. Tao còn thích xem phim, hầu như đã xem hết các phim kinh điển, thậm chí khoảng hai trăm năm mươi phim đạt điểm cao nhất trên IMDB tao đều xem hết rồi, những phim được nhiều đề cử nhất tao còn xem không dưới một lần, còn ghi chú lại cảm nhận nữa đấy! Ngoài ra tao còn yêu thích cả nhiếp ảnh…
Thái Khang nhìn chòng chọc khuôn mặt thằng bạn một hồi lâu, lát sau cúi đầu thở dài, không nói câu nào nữa.
Lưu Tử Hằng xù lông ngay tại chỗ:
- Mày nói rõ cho ông xem, mày có ý gì hả? Không phải mày đang nói đến thành tích học tập hả, nhìn mặt tao làm mẹ gì?
Thái Khang không để ý cậu ta, ngược lại còn quay sang bảo Lộ Lăng:
- Bạn Lộ Lăng này, anh còn chưa hỏi em đấy, thành tích thi cuối kỳ của em thế nào?
Cô bé chưa kịp trả lời Hứa Ngôn đã ôm đầu than thở:
- Đứa trẻ bất hạnh này lại tìm ngược rồi.
- Cũng không đến nỗi ạ.
Lộ Lăng chỉ trả lời rất qua loa.
Được câu trả lời của cô bé cổ vũ nên Thái Khang mới có can đảm nói tiếp:
- Lần này anh thi cũng không tệ, là một trong mười người đứng đầu…
Lưu Tử Hằng cũng che mặt than:
- Mười người đứng đầu? Thế mà còn gọi là ‘không tệ’ hả? Đám học sinh giỏi đều thiếu đòn thế này à?
Thái Khang vẫn kiên trì nói hết nửa câu sau:
- Thế nên nếu em cần học phụ đạo có thể tìm anh. Dạo này anh rảnh lắm.
- Hì hì…
Lộ Lăng chỉ cười nói:
- Chắc không cần đâu đàn anh.
Thái Khang vẫn rất cố gắng bảo:
- Thật mà, em đừng ngại…
- Thôi được rồi!
Hứa Ngôn không nhịn được hô lên:
- Thành tích của Lộ Lăng đứng đầu cả khóa, thiếu mười điểm là các môn đều đạt tuyệt đối, trong đó trừ năm điểm Văn viết với bốn điểm đề tự chọn, còn một điểm trừ đề Anh. Thành tích thế mà còn cần phụ đạo hả? Mày đang đùa đấy à?!
Thái Khang kinh ngạc ngây người. Không chỉ cậu ta mà cả Trương Hân Di lẫn Lưu Tử Hằng đều hóa đá rồi.
Lát sau cậu ta mới lắp bắp:
- Tao… tao có thể giúp Lộ Lăng học bài lớp mười một trước…
Hứa Ngôn lại chỉ dành cho thằng bạn ánh mắt thương hại, cậu lắc đầu bảo:
- Em gái tao tự học hết chương trình cấp ba rồi. Hôm trước tao còn thấy con bé đang học theo giáo trình đại học, môn xác suất thống kê ấy. Con bé đang xem cái gì mà kiểm tra F gì đó, cái này mày dạy được hả?
Thái Khang ngơ ngác nhìn Lộ Lăng, dường như đang tìm kiếm một lời xác nhận, cô bé cũng thành toàn cho cậu ta.
Thiếu nữ cười nói:
- Xác suất thống kê thật ra rất đơn giản, chỉ cần dùng đúng công thức là không có gì khó khăn cả. Đương nhiên trong Toán học có rất nhiều điều chưa thể nắm hết nên em nói ‘đơn giản’ chỉ là giáo trình kia thôi. Trong xác suất thống kê cũng có rất nhiều tiểu mục thú vị, hơn nữa quan trọng nhất là môn đó có vài thứ cực kỳ có ích đấy.
Trong phòng hát lúc này dù có ca khúc khác đang chạy nhưng lại yên tĩnh đến mức quái dị.
Thấy không khí không ổn nên Trương Hân Di vội chuyển chủ đề:
- À, cậu còn chưa hát đâu đấy Hứa Ngôn, chọn một bài đi nào!
Cậu xua tay chối:
- Thôi thôi, tớ mệt lắm rồi.
Giờ Lộ Lăng mới nhận ra vừa nãy mình thể hiện hơi quá nên cũng rất phối hợp hướng chủ đề sang người Hứa Ngôn:
- Anh, anh hát một bài đi! Em còn chưa nghe anh hát bao giờ đâu!
Con bé chưa nói xong Hứa Ngôn đã rùng hết cả mình, cậu chưa thấy đứa em gái này làm nũng bao giờ đâu! Thậm chí cậu đang nghiêm túc suy nghĩ về chuyện em gái luôn rất ngoan khi có người ngoài thì có nên thường xuyên dẫn nó đi chơi không?
- Anh, anh hát một bài được không?
- Rồi rồi, được mà.
Hứa Ngôn vội cầm micro lên.
Thấy em gái vừa làm nũng cái là Hứa Ngôn đã chiều ngay thì Trương Hân Di hơi khó chịu, nhưng cô rất nhanh ổn định lại tâm trạng. Cô bước đến chỗ máy chọn bài rồi hỏi:
- Cậu định hát bài gì? Để tớ chọn cho, đằng nào cũng cho qua bài này luôn.
- Nam Sơn Nam. Tách lời gốc giúp tớ luôn.
- Ôi, bài hát đó hay đấy. Nhưng tách lời gốc thì cậu đúng là can đảm đó…
Dứt lời Trương Hân Di đã đẩy bài hát đó lên đầu tiên, cũng tắt luôn bài đang phát… Dù gì người chọn bài là Thái Khang còn chưa hoàn hồn đâu, người ta vẫn đang đứng nguyên tại chỗ cosplay tượng điêu khắc kia kìa. Thế nên cậu ta cũng không thể nào để tâm đến chuyện nhỏ xíu như việc bài hát của mình bị gạt bỏ được.
Lúc này Nam Sơn Nam mà Hứa Ngôn chọn đã bắt đầu…
- Em đứng trong ánh nắng phương Nam, những bông tuyết bay khắp trời…
Tôi đứng trong đêm lạnh phương Bắc, bốn mùa đều như xuân…
Vừa mới nghe câu mở đầu mà ánh mắt Lộ Lăng đã sáng rực lên, Lưu Tử Hằng cũng giật mình nhìn Hứa Ngôn.
Trương Hân Di thì kinh ngạc quay sang nhìn máy chọn bài, xác nhận mình thật sự đã tách lời gốc.
Ngay cả Thái Khang đang hóa đá nghe đến “đêm lạnh phương Bắc” cũng giật mình hồi thần, quay sang nhìn chằm chằm thằng bạn.
Đến giờ mọi người mới nhận ra đây là lần đầu họ đi hát Karaoke cùng nhau. Trước khi bài hát này vang lên mọi người đều chưa từng nghe Hứa Ngôn hát bao giờ.
- Nếu có thể trước khi trời kịp tối, tôi mong mình quên được ánh mắt em…
Để suốt đời chìm đắm trong giấc mơ dài vô tận…
Càng hát Lưu Tử Hằng các phát hiện ra điểm yếu của Hứa Ngôn. So với ca sĩ gốc giọng Hứa Ngôn còn quá non, xử lý cũng không điêu luyện, nhưng so với một đám không tách lời mà còn hát chẳng ra sao như họ thì trình độ này đã ở một đẳng cấp khác rồi.
Lộ Lăng, Trương Hân Di và cả Thái Khang đều đã an tĩnh thưởng thức ca khúc này…
- Nam có núi Nam, Bắc có thu buồn…
Núi Nam có gò đất nhỏ…
Nam có gió Nam, Bắc có biển bắc…
Biển Bắc dựng một mộ bia…
Hát xong một bài Hứa Ngôn thở phào nhẹ nhõm, bỏ micro xuống.
Trương Hân Di theo bản năng ấn nút tạm dừng để tránh ca khúc tiếp theo tự động phát.
Bỗng Lộ Lăng nhào sang chỗ Hứa Ngôn, thì thầm với cậu:
- Không hổ là Thánh kỵ sĩ của Chân Thần! Về sau các nghi thức đều do ngươi ngâm xướng đi!
Lưu Tử Hằng cũng gật gù, còn vỗ tay khen ngợi:
- Mày hát xong rồi bảo chúng tao hát tiếp kiểu gì nữa hả?
Thái Khang chỉ lặng im nhìn Hứa Ngôn, lẩm bà lẩm bẩm trong miệng:
- Giờ mới thấy hai anh em này có điểm giống nhau này… Không được, mình nghĩ vớ vẩn gì thế!
Một tiếng “Bốp!” giòn tan thu hút sự chú ý của mọi người về phía Thái Khang.
Hứa Ngôn cau mày, hỏi:
- Sao tự dưng mày lại tát vào mặt mình thế hả cái thằng này?
Bài hát mừng sinh nhật của Lộ Lăng vừa kết thúc cả bốn người trong phòng đều vỗ tay nhiệt liệt.
- Thêm một bài đi!
Lưu Tử Hằng huýt sáo cổ động.
Cô bé ngượng ngùng từ chối:
- Không được đâu ạ, em biết mỗi bài này thôi.
Trương Hân Di tỏ ra rất ngạc nhiên:
- Bình thường em không nghe nhạc à?
- Có, nhưng đều là nhạc không lời. Lúc học căng thẳng em sẽ nghe nhạc không lời để giải tỏa. Em thích nhất nghe Clayderman và Secret Garden.
Nghe được câu trả lời của cô bé xong Thái Khang không nhịn được than:
- Bạn trẻ Lộ Lăng này, sở thích của em tao nhã thật đấy… Chẳng trách thành tích học tập của em lại tốt thế.
Lưu Tử Hằng lại bác bỏ ngay:
- Sở thích với thành tích học tập thì có liên quan gì chứ. Mày phải biết như tao này, tao rất thích văn học, đã đọc cả Shakespeare cho tới đủ loại văn linh tinh. Tao còn thích xem phim, hầu như đã xem hết các phim kinh điển, thậm chí khoảng hai trăm năm mươi phim đạt điểm cao nhất trên IMDB tao đều xem hết rồi, những phim được nhiều đề cử nhất tao còn xem không dưới một lần, còn ghi chú lại cảm nhận nữa đấy! Ngoài ra tao còn yêu thích cả nhiếp ảnh…
Thái Khang nhìn chòng chọc khuôn mặt thằng bạn một hồi lâu, lát sau cúi đầu thở dài, không nói câu nào nữa.
Lưu Tử Hằng xù lông ngay tại chỗ:
- Mày nói rõ cho ông xem, mày có ý gì hả? Không phải mày đang nói đến thành tích học tập hả, nhìn mặt tao làm mẹ gì?
Thái Khang không để ý cậu ta, ngược lại còn quay sang bảo Lộ Lăng:
- Bạn Lộ Lăng này, anh còn chưa hỏi em đấy, thành tích thi cuối kỳ của em thế nào?
Cô bé chưa kịp trả lời Hứa Ngôn đã ôm đầu than thở:
- Đứa trẻ bất hạnh này lại tìm ngược rồi.
- Cũng không đến nỗi ạ.
Lộ Lăng chỉ trả lời rất qua loa.
Được câu trả lời của cô bé cổ vũ nên Thái Khang mới có can đảm nói tiếp:
- Lần này anh thi cũng không tệ, là một trong mười người đứng đầu…
Lưu Tử Hằng cũng che mặt than:
- Mười người đứng đầu? Thế mà còn gọi là ‘không tệ’ hả? Đám học sinh giỏi đều thiếu đòn thế này à?
Thái Khang vẫn kiên trì nói hết nửa câu sau:
- Thế nên nếu em cần học phụ đạo có thể tìm anh. Dạo này anh rảnh lắm.
- Hì hì…
Lộ Lăng chỉ cười nói:
- Chắc không cần đâu đàn anh.
Thái Khang vẫn rất cố gắng bảo:
- Thật mà, em đừng ngại…
- Thôi được rồi!
Hứa Ngôn không nhịn được hô lên:
- Thành tích của Lộ Lăng đứng đầu cả khóa, thiếu mười điểm là các môn đều đạt tuyệt đối, trong đó trừ năm điểm Văn viết với bốn điểm đề tự chọn, còn một điểm trừ đề Anh. Thành tích thế mà còn cần phụ đạo hả? Mày đang đùa đấy à?!
Thái Khang kinh ngạc ngây người. Không chỉ cậu ta mà cả Trương Hân Di lẫn Lưu Tử Hằng đều hóa đá rồi.
Lát sau cậu ta mới lắp bắp:
- Tao… tao có thể giúp Lộ Lăng học bài lớp mười một trước…
Hứa Ngôn lại chỉ dành cho thằng bạn ánh mắt thương hại, cậu lắc đầu bảo:
- Em gái tao tự học hết chương trình cấp ba rồi. Hôm trước tao còn thấy con bé đang học theo giáo trình đại học, môn xác suất thống kê ấy. Con bé đang xem cái gì mà kiểm tra F gì đó, cái này mày dạy được hả?
Thái Khang ngơ ngác nhìn Lộ Lăng, dường như đang tìm kiếm một lời xác nhận, cô bé cũng thành toàn cho cậu ta.
Thiếu nữ cười nói:
- Xác suất thống kê thật ra rất đơn giản, chỉ cần dùng đúng công thức là không có gì khó khăn cả. Đương nhiên trong Toán học có rất nhiều điều chưa thể nắm hết nên em nói ‘đơn giản’ chỉ là giáo trình kia thôi. Trong xác suất thống kê cũng có rất nhiều tiểu mục thú vị, hơn nữa quan trọng nhất là môn đó có vài thứ cực kỳ có ích đấy.
Trong phòng hát lúc này dù có ca khúc khác đang chạy nhưng lại yên tĩnh đến mức quái dị.
Thấy không khí không ổn nên Trương Hân Di vội chuyển chủ đề:
- À, cậu còn chưa hát đâu đấy Hứa Ngôn, chọn một bài đi nào!
Cậu xua tay chối:
- Thôi thôi, tớ mệt lắm rồi.
Giờ Lộ Lăng mới nhận ra vừa nãy mình thể hiện hơi quá nên cũng rất phối hợp hướng chủ đề sang người Hứa Ngôn:
- Anh, anh hát một bài đi! Em còn chưa nghe anh hát bao giờ đâu!
Con bé chưa nói xong Hứa Ngôn đã rùng hết cả mình, cậu chưa thấy đứa em gái này làm nũng bao giờ đâu! Thậm chí cậu đang nghiêm túc suy nghĩ về chuyện em gái luôn rất ngoan khi có người ngoài thì có nên thường xuyên dẫn nó đi chơi không?
- Anh, anh hát một bài được không?
- Rồi rồi, được mà.
Hứa Ngôn vội cầm micro lên.
Thấy em gái vừa làm nũng cái là Hứa Ngôn đã chiều ngay thì Trương Hân Di hơi khó chịu, nhưng cô rất nhanh ổn định lại tâm trạng. Cô bước đến chỗ máy chọn bài rồi hỏi:
- Cậu định hát bài gì? Để tớ chọn cho, đằng nào cũng cho qua bài này luôn.
- Nam Sơn Nam. Tách lời gốc giúp tớ luôn.
- Ôi, bài hát đó hay đấy. Nhưng tách lời gốc thì cậu đúng là can đảm đó…
Dứt lời Trương Hân Di đã đẩy bài hát đó lên đầu tiên, cũng tắt luôn bài đang phát… Dù gì người chọn bài là Thái Khang còn chưa hoàn hồn đâu, người ta vẫn đang đứng nguyên tại chỗ cosplay tượng điêu khắc kia kìa. Thế nên cậu ta cũng không thể nào để tâm đến chuyện nhỏ xíu như việc bài hát của mình bị gạt bỏ được.
Lúc này Nam Sơn Nam mà Hứa Ngôn chọn đã bắt đầu…
- Em đứng trong ánh nắng phương Nam, những bông tuyết bay khắp trời…
Tôi đứng trong đêm lạnh phương Bắc, bốn mùa đều như xuân…
Vừa mới nghe câu mở đầu mà ánh mắt Lộ Lăng đã sáng rực lên, Lưu Tử Hằng cũng giật mình nhìn Hứa Ngôn.
Trương Hân Di thì kinh ngạc quay sang nhìn máy chọn bài, xác nhận mình thật sự đã tách lời gốc.
Ngay cả Thái Khang đang hóa đá nghe đến “đêm lạnh phương Bắc” cũng giật mình hồi thần, quay sang nhìn chằm chằm thằng bạn.
Đến giờ mọi người mới nhận ra đây là lần đầu họ đi hát Karaoke cùng nhau. Trước khi bài hát này vang lên mọi người đều chưa từng nghe Hứa Ngôn hát bao giờ.
- Nếu có thể trước khi trời kịp tối, tôi mong mình quên được ánh mắt em…
Để suốt đời chìm đắm trong giấc mơ dài vô tận…
Càng hát Lưu Tử Hằng các phát hiện ra điểm yếu của Hứa Ngôn. So với ca sĩ gốc giọng Hứa Ngôn còn quá non, xử lý cũng không điêu luyện, nhưng so với một đám không tách lời mà còn hát chẳng ra sao như họ thì trình độ này đã ở một đẳng cấp khác rồi.
Lộ Lăng, Trương Hân Di và cả Thái Khang đều đã an tĩnh thưởng thức ca khúc này…
- Nam có núi Nam, Bắc có thu buồn…
Núi Nam có gò đất nhỏ…
Nam có gió Nam, Bắc có biển bắc…
Biển Bắc dựng một mộ bia…
Hát xong một bài Hứa Ngôn thở phào nhẹ nhõm, bỏ micro xuống.
Trương Hân Di theo bản năng ấn nút tạm dừng để tránh ca khúc tiếp theo tự động phát.
Bỗng Lộ Lăng nhào sang chỗ Hứa Ngôn, thì thầm với cậu:
- Không hổ là Thánh kỵ sĩ của Chân Thần! Về sau các nghi thức đều do ngươi ngâm xướng đi!
Lưu Tử Hằng cũng gật gù, còn vỗ tay khen ngợi:
- Mày hát xong rồi bảo chúng tao hát tiếp kiểu gì nữa hả?
Thái Khang chỉ lặng im nhìn Hứa Ngôn, lẩm bà lẩm bẩm trong miệng:
- Giờ mới thấy hai anh em này có điểm giống nhau này… Không được, mình nghĩ vớ vẩn gì thế!
Một tiếng “Bốp!” giòn tan thu hút sự chú ý của mọi người về phía Thái Khang.
Hứa Ngôn cau mày, hỏi:
- Sao tự dưng mày lại tát vào mặt mình thế hả cái thằng này?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook