Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi
-
Chương 128: Lão tài xế đã về
Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Thời gian trôi qua một năm thêm một trăm ngày, cuối cùng thì Lưu Tử Hằng đã về tới nơi quen thuộc nhất, thành phố mà cậu ta có biết bao nhiêu kỉ niệm từ ngày còn thơ bé. Lưu Tử Hằng có thể chắc chắn là một năm một trăm ngày bởi vì cậu ta đã tính toán trên lịch điện thoại di động rất nhiều lần.
Bước theo lối đi, ra khỏi khoang máy bay rồi vào tới nhà ga sân bay, đập vào mắt Lưu Tử Hằng là đủ loại quảng cáo, nhãn hiệu được viết bằng chữ Hán.
Càng bước về phía trước, lướt qua nơi lấy hành lý, bên tai cậu cũng dần dần vang lên tiếng ồn ào có hơi thở của Tổ quốc.
- Cuối cùng cũng về rồi... Tất cả đều là tiếng Hán hết, mẹ nó chứ, thân thiết quá!
Lưu Tử Hằng dừng bước, dang rộng tay rồi hít một hơi thật sâu.
Mặc dù ở nước ngoài cũng có khá nhiều đồng bào, nhưng vì mục tiêu chuyến đi lần này của Lưu Tử Hằng là để trải nghiệm văn hóa địa phương, vậy nên cậu không sống tại các con phố người Hoa hoặc những khu vực tương tự như vậy. Thế nên phần lớn thời gian, Lưu Tử Hằng đều nghe ngoại ngữ, trong đó có tiếng Anh nhưng cũng có rất nhiều những ngôn ngữ lạ khác.
- Được rồi, từ nay về sau khỏi cần nó nữa rồi...
Lưu Tử Hằng nói từng từ một rồi lấy điện thoại di động ra, xóa một app trong đó.
Đây là một app phiên dịch có khả năng dịch tiếng Trung và vài chục ngôn ngữ khác, ở những nơi Lưu Tử Hằng đi qua, có rất nhiều nơi có tỉ lệ phổ cập tiếng Anh thấp, vậy nên cái app này đã phát huy tác dụng rất nhiều lần.
Sau khi xóa app, Lưu Tử Hằng chuẩn bị đi tiếp thì lại nghe thấy một giọng nói rụt rè vang lên sau lưng:
- Anou...
Lưu Tử Hằng quay lại và thấy được một thiếu nữ đang thẹn thùng.
Cậu nhận ra đây là em gái vừa mới ngồi chung chuyến bay với mình, có vẻ như là người Nhật.
Với trình độ tiếng Nhật của Lưu Tử Hằng, cậu ta biết rằng "anou" thường được dùng làm trợ từ hoặc là chỉ từ, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, cậu ta còn chẳng đọc nổi được năm mươi âm tiết mà!
Trong lúc du lịch Nhật Bản, khi muốn giao lưu với dân bản xứ, Lưu Tử Hằng đều phải nhờ vào app phiên dịch kia, thế nhưng ngay trước lúc này có vài giây thôi, cậu đã xóa nó đi rồi!
Vậy nên Lưu Tử Hằng chỉ có thể hỏi lại một câu:
- Can you speak English?
Em gái ngẩn ra, cũng có thể là ý thức được việc mình làm khá đột ngột nên cô cũng xấu hổ đến đỏ bừng mặt.
Đáng yêu, quá đáng yêu.
Lưu Tử Hằng nuốt một ngụm nước bọt, cậu ta mở 4G lên, bắt đầu tải lại phần mềm phiên dịch kia.
Cậu ta ra hiệu với em gái ý bảo cô chờ mình một lát, em gái ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng khi thanh tiến độ mới tải xuống được có một nửa thì một ngự tỷ mặc nguyên bộ OL đã xuất hiện bên cạnh em gái và nói một câu tiếng Nhật với cô.
(OL: office lady, dân văn phòng)
Cô bé kia khẽ gật đầu rồi đáp lại bằng một câu tiếng Nhật.
Sau khi nói chuyện với nhau vài câu, vị ngự tỷ kia đã chỉ đường cho cô bé.
Cô bé cúi đầu cảm ơn rồi đi xa.
Ngự tỷ kia hẳn cũng là người Nhật Bản rồi.
Lưu Tử Hằng nắm điện thoại di động, nhìn bóng lưng em gái đã xa dần, im lặng nghẹn ngào.
......
Hứa Ngôn đứng chờ vài phút ngoài cổng khu dân cư, cuối cùng cậu đã đợi được một chiếc taxi.
Lưu Tử Hằng chui ra khỏi xe, xốc ba lô trên vai lên rồi rảo bước đi tới.
Thấy Nhị Lưu đã chạy tới trước mặt mình, Hứa Ngôn bỗng không biết phải làm gì nữa. Đối mặt với thằng bạn thân xa cách đã lâu, mình phải làm gì đây? Nắm tay thì quá đơn giản, ôm lại không quen, chi bằng vỗ tay...
Nhưng chỉ một giây sau, Lưu Tử Hằng đã giải quyết vấn đề này thay cho Hứa Ngôn.
Nhị Lưu cởi ba lô sau vai ra, quẳng thẳng về phía Hứa Ngôn.
Hứa Ngôn phản ứng rất nhanh, cậu dùng hai tay đỡ lấy ba lô, thế nhưng chiếc ba lô lao tới khá mạnh nên đã đập vào ngực cậu.
Hứa Ngôn tức ngực quá.
- Đậu má, mày định mưu sát đấy à?
Nói xong, Hứa Ngôn còn thử ước lượng trọng lượng chiếc ba lô:
- Nặng quá, cái gì thế hả?
- Mày mở ra xem là biết thôi. Hôm nay ông đây quá là xui, cũng may là còn mấy thứ này trong ba lô để an ủi.
Hứa Ngôn cười rồi kéo khóa ba lô ra, sau đó, miệng của cậu không khép lại được nữa, ngay cả cằm cũng như bị trật khớp.
Trong chiếc ba lô kia tràn đầy các loại VCD, bao gồm các "phim hành động tình cảm" và H game. Những trang bìa muôn hình muôn vẻ đầy mê hoặc kia sẽ làm các bạn nhỏ nhìn thấy nó không thể nào bình tĩnh được!
Hứa Ngôn ngẩng đầu nhìn về phía Nhị Lưu:
- Mấy thứ này đắt lắm hả?
- Đúng thế, mày phải biết rằng chỗ này toàn là bản gốc hết, rất quý hiếm đấy. Thế nhưng tao đã tìm các trạch nam đang có trục trặc về kinh tế trên internet để đặt hàng, sau đó đến nhà bọn họ để lấy. Làm như vậy có thể nói là cách hạ chi phí xuống thấp nhất, thế nên tao mới có thể dùng nguồn tài chính có hạn để mua sắm được một đống tài nguyên thế này!
Lưu Tử Hằng cười.
Hứa Ngôn nghẹn họng nhìn trân trối.
- Mày... đúng là không thể nào khủng hơn được nữa. Lão lái xe, xin nhận của tao một lạy!
- Ha ha ha ha, miễn lễ, miễn lễ!
......
Mười phút sau, trong phòng ngủ của Hứa Ngôn.
Hứa Ngôn và Lưu Tử Hằng đang đứng trước bàn học, họ đối mặt với một đống tài nguyên là VCD chính bản trên bàn sách để bắt đầu đánh giá và cùng bình luận.
Thế nhưng trước đó, Hứa Ngôn nhớ ra một việc rất quan trọng phải chuẩn bị, vậy nên cậu bước tới cửa phòng ngủ, khóa cửa lại.
Lưu Tử Hằng nhíu mày cười xấu xa:
- Sợ em gái mày phát hiện chứ gì?
- Đúng thế đấy, nếu con bé mà phát hiện ra thì chắc chắn nó sẽ lại mỉa mai tao cho mà xem.
- Chỉ mỉa mai thôi ấy à? Còn chưa đủ lực sát thương.
- Mày phải biết rằng mỉa mai mới chỉ là bước đầu thôi, con bé còn có thể sử dụng rất nhiều đòn sát thủ đấy!
- Đòn sát thủ à?
Lưu Tử Hằng hào hứng ra mặt:
- Con bé dùng được đòn sát thủ gì với mày? Lấy ví dụ cho tao xem thử đi.
Hứa Ngôn trỏ một ngón tay về phía tủ đầu giường.
Trên tủ đầu giường có hai quyển sách, nhìn kích cỡ và trang bìa thì có vẻ như là sách giáo khoa.
Lưu Tử Hằng bước tới, cầm hai quyển sách đó lên.
- Chậc chậc chậc, vi phân và tích phân, hóa học hữu cơ... Đây là tài liệu giảng dạy à?
Hứa Ngôn tỏ vẻ đau khổ và buồn bã:
- Con bé muốn tao phải hiểu rõ hết cả hai quyển sách này trước khi tới thủ đô, mày tin không? Nghĩ lại mà xem, có rất nhiều trường đại học chỉ yêu cầu sinh viên đạt tiêu chuẩn ở hai môn này thôi, có rất nhiều giảng viên đại học cũng chỉ yêu cầu sinh viên học một phần thôi, nhưng mà yêu cầu của em gái tao với tao là: Học hết tất cả từ đầu đến cuối, mọi phần kiến thức, mọi vấn đề khó, học hết toàn bộ!
- Chậc chậc chậc, đây cũng là một ý nghĩa khác của "yêu nhau lắm cắn nhau đau"!
Lưu Tử Hằng cũng cảm khái nhưng nụ cười của cậu ta không thể nào giấu nổi.
- Thôi đừng nói nữa, nỗi khổ của tao có phải mỗi thế đâu. Trước khi lên đường tới thủ đô, tao phải học xong hai quyển sách này, sau đó khi tới nơi rồi, trước khi khai giảng, tao nhất định phải học cho xong một quyển "Cơ sở sinh vật học"! Mặc dù con bé chưa đến mức giám sát tao từng giờ từng phút, nhưng ngày nào nó cũng kiểm tra tiến độ học tập của tao hết. Hôm nay may là mày về nên con bé cho tao nghỉ nửa ngày, cũng có nghĩa là miễn giảm một nửa nhiệm vụ học tập. Nhưng mấy thứ này sợ là phải để lại ở chỗ mày hết rồi, vì tao làm gì có thời gian mà xem AV!
Hứa Ngôn cúi đầu, tay trái vịn tường, tay phải che mặt, giọng nói chan chứa ưu thương vô hạn.
Nhưng Lưu Tử Hằng vẫn cười xấu xa:
- Nhưng sao tao cảm thấy... có vẻ mày thích thú lắm cơ?
Hứa Ngôn nổi quạu:
- Làm sao có thể thích thú được, tao sắp bị ép đến phát điên rồi!
Lưu Tử Hằng chỉ cười mà không nói gì.
Thời gian trôi qua một năm thêm một trăm ngày, cuối cùng thì Lưu Tử Hằng đã về tới nơi quen thuộc nhất, thành phố mà cậu ta có biết bao nhiêu kỉ niệm từ ngày còn thơ bé. Lưu Tử Hằng có thể chắc chắn là một năm một trăm ngày bởi vì cậu ta đã tính toán trên lịch điện thoại di động rất nhiều lần.
Bước theo lối đi, ra khỏi khoang máy bay rồi vào tới nhà ga sân bay, đập vào mắt Lưu Tử Hằng là đủ loại quảng cáo, nhãn hiệu được viết bằng chữ Hán.
Càng bước về phía trước, lướt qua nơi lấy hành lý, bên tai cậu cũng dần dần vang lên tiếng ồn ào có hơi thở của Tổ quốc.
- Cuối cùng cũng về rồi... Tất cả đều là tiếng Hán hết, mẹ nó chứ, thân thiết quá!
Lưu Tử Hằng dừng bước, dang rộng tay rồi hít một hơi thật sâu.
Mặc dù ở nước ngoài cũng có khá nhiều đồng bào, nhưng vì mục tiêu chuyến đi lần này của Lưu Tử Hằng là để trải nghiệm văn hóa địa phương, vậy nên cậu không sống tại các con phố người Hoa hoặc những khu vực tương tự như vậy. Thế nên phần lớn thời gian, Lưu Tử Hằng đều nghe ngoại ngữ, trong đó có tiếng Anh nhưng cũng có rất nhiều những ngôn ngữ lạ khác.
- Được rồi, từ nay về sau khỏi cần nó nữa rồi...
Lưu Tử Hằng nói từng từ một rồi lấy điện thoại di động ra, xóa một app trong đó.
Đây là một app phiên dịch có khả năng dịch tiếng Trung và vài chục ngôn ngữ khác, ở những nơi Lưu Tử Hằng đi qua, có rất nhiều nơi có tỉ lệ phổ cập tiếng Anh thấp, vậy nên cái app này đã phát huy tác dụng rất nhiều lần.
Sau khi xóa app, Lưu Tử Hằng chuẩn bị đi tiếp thì lại nghe thấy một giọng nói rụt rè vang lên sau lưng:
- Anou...
Lưu Tử Hằng quay lại và thấy được một thiếu nữ đang thẹn thùng.
Cậu nhận ra đây là em gái vừa mới ngồi chung chuyến bay với mình, có vẻ như là người Nhật.
Với trình độ tiếng Nhật của Lưu Tử Hằng, cậu ta biết rằng "anou" thường được dùng làm trợ từ hoặc là chỉ từ, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, cậu ta còn chẳng đọc nổi được năm mươi âm tiết mà!
Trong lúc du lịch Nhật Bản, khi muốn giao lưu với dân bản xứ, Lưu Tử Hằng đều phải nhờ vào app phiên dịch kia, thế nhưng ngay trước lúc này có vài giây thôi, cậu đã xóa nó đi rồi!
Vậy nên Lưu Tử Hằng chỉ có thể hỏi lại một câu:
- Can you speak English?
Em gái ngẩn ra, cũng có thể là ý thức được việc mình làm khá đột ngột nên cô cũng xấu hổ đến đỏ bừng mặt.
Đáng yêu, quá đáng yêu.
Lưu Tử Hằng nuốt một ngụm nước bọt, cậu ta mở 4G lên, bắt đầu tải lại phần mềm phiên dịch kia.
Cậu ta ra hiệu với em gái ý bảo cô chờ mình một lát, em gái ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng khi thanh tiến độ mới tải xuống được có một nửa thì một ngự tỷ mặc nguyên bộ OL đã xuất hiện bên cạnh em gái và nói một câu tiếng Nhật với cô.
(OL: office lady, dân văn phòng)
Cô bé kia khẽ gật đầu rồi đáp lại bằng một câu tiếng Nhật.
Sau khi nói chuyện với nhau vài câu, vị ngự tỷ kia đã chỉ đường cho cô bé.
Cô bé cúi đầu cảm ơn rồi đi xa.
Ngự tỷ kia hẳn cũng là người Nhật Bản rồi.
Lưu Tử Hằng nắm điện thoại di động, nhìn bóng lưng em gái đã xa dần, im lặng nghẹn ngào.
......
Hứa Ngôn đứng chờ vài phút ngoài cổng khu dân cư, cuối cùng cậu đã đợi được một chiếc taxi.
Lưu Tử Hằng chui ra khỏi xe, xốc ba lô trên vai lên rồi rảo bước đi tới.
Thấy Nhị Lưu đã chạy tới trước mặt mình, Hứa Ngôn bỗng không biết phải làm gì nữa. Đối mặt với thằng bạn thân xa cách đã lâu, mình phải làm gì đây? Nắm tay thì quá đơn giản, ôm lại không quen, chi bằng vỗ tay...
Nhưng chỉ một giây sau, Lưu Tử Hằng đã giải quyết vấn đề này thay cho Hứa Ngôn.
Nhị Lưu cởi ba lô sau vai ra, quẳng thẳng về phía Hứa Ngôn.
Hứa Ngôn phản ứng rất nhanh, cậu dùng hai tay đỡ lấy ba lô, thế nhưng chiếc ba lô lao tới khá mạnh nên đã đập vào ngực cậu.
Hứa Ngôn tức ngực quá.
- Đậu má, mày định mưu sát đấy à?
Nói xong, Hứa Ngôn còn thử ước lượng trọng lượng chiếc ba lô:
- Nặng quá, cái gì thế hả?
- Mày mở ra xem là biết thôi. Hôm nay ông đây quá là xui, cũng may là còn mấy thứ này trong ba lô để an ủi.
Hứa Ngôn cười rồi kéo khóa ba lô ra, sau đó, miệng của cậu không khép lại được nữa, ngay cả cằm cũng như bị trật khớp.
Trong chiếc ba lô kia tràn đầy các loại VCD, bao gồm các "phim hành động tình cảm" và H game. Những trang bìa muôn hình muôn vẻ đầy mê hoặc kia sẽ làm các bạn nhỏ nhìn thấy nó không thể nào bình tĩnh được!
Hứa Ngôn ngẩng đầu nhìn về phía Nhị Lưu:
- Mấy thứ này đắt lắm hả?
- Đúng thế, mày phải biết rằng chỗ này toàn là bản gốc hết, rất quý hiếm đấy. Thế nhưng tao đã tìm các trạch nam đang có trục trặc về kinh tế trên internet để đặt hàng, sau đó đến nhà bọn họ để lấy. Làm như vậy có thể nói là cách hạ chi phí xuống thấp nhất, thế nên tao mới có thể dùng nguồn tài chính có hạn để mua sắm được một đống tài nguyên thế này!
Lưu Tử Hằng cười.
Hứa Ngôn nghẹn họng nhìn trân trối.
- Mày... đúng là không thể nào khủng hơn được nữa. Lão lái xe, xin nhận của tao một lạy!
- Ha ha ha ha, miễn lễ, miễn lễ!
......
Mười phút sau, trong phòng ngủ của Hứa Ngôn.
Hứa Ngôn và Lưu Tử Hằng đang đứng trước bàn học, họ đối mặt với một đống tài nguyên là VCD chính bản trên bàn sách để bắt đầu đánh giá và cùng bình luận.
Thế nhưng trước đó, Hứa Ngôn nhớ ra một việc rất quan trọng phải chuẩn bị, vậy nên cậu bước tới cửa phòng ngủ, khóa cửa lại.
Lưu Tử Hằng nhíu mày cười xấu xa:
- Sợ em gái mày phát hiện chứ gì?
- Đúng thế đấy, nếu con bé mà phát hiện ra thì chắc chắn nó sẽ lại mỉa mai tao cho mà xem.
- Chỉ mỉa mai thôi ấy à? Còn chưa đủ lực sát thương.
- Mày phải biết rằng mỉa mai mới chỉ là bước đầu thôi, con bé còn có thể sử dụng rất nhiều đòn sát thủ đấy!
- Đòn sát thủ à?
Lưu Tử Hằng hào hứng ra mặt:
- Con bé dùng được đòn sát thủ gì với mày? Lấy ví dụ cho tao xem thử đi.
Hứa Ngôn trỏ một ngón tay về phía tủ đầu giường.
Trên tủ đầu giường có hai quyển sách, nhìn kích cỡ và trang bìa thì có vẻ như là sách giáo khoa.
Lưu Tử Hằng bước tới, cầm hai quyển sách đó lên.
- Chậc chậc chậc, vi phân và tích phân, hóa học hữu cơ... Đây là tài liệu giảng dạy à?
Hứa Ngôn tỏ vẻ đau khổ và buồn bã:
- Con bé muốn tao phải hiểu rõ hết cả hai quyển sách này trước khi tới thủ đô, mày tin không? Nghĩ lại mà xem, có rất nhiều trường đại học chỉ yêu cầu sinh viên đạt tiêu chuẩn ở hai môn này thôi, có rất nhiều giảng viên đại học cũng chỉ yêu cầu sinh viên học một phần thôi, nhưng mà yêu cầu của em gái tao với tao là: Học hết tất cả từ đầu đến cuối, mọi phần kiến thức, mọi vấn đề khó, học hết toàn bộ!
- Chậc chậc chậc, đây cũng là một ý nghĩa khác của "yêu nhau lắm cắn nhau đau"!
Lưu Tử Hằng cũng cảm khái nhưng nụ cười của cậu ta không thể nào giấu nổi.
- Thôi đừng nói nữa, nỗi khổ của tao có phải mỗi thế đâu. Trước khi lên đường tới thủ đô, tao phải học xong hai quyển sách này, sau đó khi tới nơi rồi, trước khi khai giảng, tao nhất định phải học cho xong một quyển "Cơ sở sinh vật học"! Mặc dù con bé chưa đến mức giám sát tao từng giờ từng phút, nhưng ngày nào nó cũng kiểm tra tiến độ học tập của tao hết. Hôm nay may là mày về nên con bé cho tao nghỉ nửa ngày, cũng có nghĩa là miễn giảm một nửa nhiệm vụ học tập. Nhưng mấy thứ này sợ là phải để lại ở chỗ mày hết rồi, vì tao làm gì có thời gian mà xem AV!
Hứa Ngôn cúi đầu, tay trái vịn tường, tay phải che mặt, giọng nói chan chứa ưu thương vô hạn.
Nhưng Lưu Tử Hằng vẫn cười xấu xa:
- Nhưng sao tao cảm thấy... có vẻ mày thích thú lắm cơ?
Hứa Ngôn nổi quạu:
- Làm sao có thể thích thú được, tao sắp bị ép đến phát điên rồi!
Lưu Tử Hằng chỉ cười mà không nói gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook