Tác giả: Lạc Ái Anh Tâm
- ---------------
- Huyền tôn, tội ác của ngươi mãi mãi không thể xá.

Dù ngươi có chế nhạo Thiên giới hay chúng tiên ta đến thế nào thì ngươi mãi mãi sẽ bị giam ở đây..

Mãi mãi không ra khỏi..!
Ánh mắt thần cứ như đã kết thù với hắn.
Xích Vũ chẳng mảy may quan tâm lời mà Vân thần nói.
- Ngươi.
Xích Vũ đưa tay chỉ thẳng vào Vân thần.
- Chính ngươi, người mặc tang phục đó.
Vân thần cau mày, vẻ mặt có chút khó chịu.
- Xích Vũ..ngươi..
Xích Vũ mặc Vân thần, thu lại ngón tay kia.

Hắn nói:
- Ngươi là hậu nhân của cái tên Hậu Tử Ưng?
Hắn đảo mắt, nhìn thấy có chút chán ghét.
- Quả nhiên vẫn ẻo lả như vậy nhỉ? Thiên giới các ngươi cũng dễ dàng phong thần thật đấy.
Khuôn mặt biểu lộ đầy vẻ ngạo mạn, kiêu ngạo.
Ly Nguyệt nép sau Thiên đế nghe thấy lời hắn nói, bèn đáp:
- Ẻo lả? Dù thế nào thì thần lực này cũng đủ giết chết một người sinh ra đã trái với luân thường như ngươi!
Con ngươi hắn đảo sang nhìn cô, ánh mắt như dao cắt.
- Tiểu tiên tử kia, ngươi đừng tưởng ngươi có khuôn mặt giống nàng ấy ta có thể tha cho người.
Hắn dùng ánh mắt đó với ngữ điệu có đôi phần bực tức.
- Từ lúc ngươi đặt chân xuống đây ta đã nhường nhịn ngươi hết lần này hết lần khác chỉ vì khuôn mặt đó, đừng để ta giết cô.
Hắn gằn giọng với khuôn mặt đáng sợ hơn cả.
Trong khoảnh khắc nào đó tiểu công chúa này đã bất chợt sợ hãi trong lòng, cô chỉ mới hoá hình người sau trăm năm, cô cũng chưa từng gặp yêu ma quỷ quái nào.

Vậy mà yêu ma đầu tiên cô gặp lại là một ma đầu có tiếng này, Ly Nguyệt chỉ biết giấu nỗi sợ ấy đi tiếp tục đối khẩu với hắn.
- Sợ gì chứ?
Cô vờ bình tĩnh.
- Có bản lĩnh đã không bị nhốt ở đây vạn năm?
Huyền tôn ban nãy miệng còn cười khẩy, buôn lời mỉa mai giờ nghiêng đầu ánh mắt sắc lẹm như muốn ăn tươi nuốt sống Ly Nguyệt.

- Chơi đủ rồi, dây leo này trói ta chắc đã vạn năm, bây giờ nó cũng nên biến mất rồi.
Nói rồi hắn nắm chặt dây leo quấn quanh hắn.

Bùm một cái từng mảnh từng mảnh dây leo văng tứ tung.
Chúng thần chứng kiến cũng phải kinh hồn khi hắn có thể rất nhanh đã lấy lại sức mạnh.
Ly Nguyệt bất ngờ, miệng lắp bắp không nói thành câu.
- Hắn..?
Đúng lúc ấy Chiến thần Vân Trạch đến, chàng mặc chiến bào tay cầm thương Tích Sơn, uy vũ biết chừng nào.

Chàng nhìn cô rồi nói:
- Nguyệt Nhi, ta đến trễ rồi, xin lỗi muội.
Ngữ điệu của chàng có phần ôn nhu, mềm mỏng.
- Có ta ở đây bảo vệ muội, tin ta.
Thanh âm trầm ấm đến lạ.
Xích Vũ được tự do, chân hắn không chạm đất đứng trên luồng khí đen bay thẳng đến chỗ chúng thần.
Lôi Vạn thượng thần cả người đều thủ sẵn tư thế, nhịn không được bèn cất tiếng hỏi hắn:
- Ngươi định làm gì?
Xích Vũ không trả lời, hắn phớt lờ thượng thần đi thẳng đến chỗ Ly Nguyệt và Vân Trạch.
- Tiểu tiên tử à khi nãy đứng xa ngươi không cảm nhận được, ngươi cũng thuộc Hoa tộc sao?
Hắn nghiêng đầu, ánh mắt có chút sâu xa.
- Ngươi giống nàng ấy như vậy lại còn mang khí tức Hoa tộc, vừa khéo thật đấy.
Lời nói như mang nhiều hàm ý.
Vân Trạch ngước đầu nhìn Huyền tôn trước mắt, đẩy Ly Nguyệt ra sau mình.
- Ngươi là Huyền tôn? Nếu ngươi muốn làm gì muội ấy thì phải đánh bại ta trước đã.
Dứt lời Vân Trạch để thương kia ngang mặt mình, đối diện Xích Vũ.
Xích Vũ lấy tay gạt đi, ánh mắt ghét bỏ.
- Ta chẳng muốn làm gì Nguyệt Nhi của ngươi, dù sao cô ta cũng không phải nàng ấy...
Giọng nói bỗng có chút ngập ngừng như cố tránh đi việc nhắc tên ai đó.
- Thôi vậy, bỡn cợt với các vậy là đủ rồi.

Nàng ấy không còn, chẳng ai có thể ngăn cản ta ngăn cản việc ra trả thù nữa.
Khẩu khí hắn bình thường lạ kì.
Chúng thần không đủ lực chống lại hắn chỉ biết tùy cơ ứng phó không dám vội động thủ.
Nói xong hắn bay lên chỗ phong ấn, Xích Vũ quay đầu nhìn nhóm người Thiên đế.

Khoé môi cong lên, nheo mắt cười như chàng thiếu niên nhưng lại có phần gượng gạo.


Thu lại nụ cười trên môi, khuôn mặt hắn bí hiểm có phần đáng sợ.
Ly Nguyệt ngước đầu nhìn hắn.

Hắn là định làm gì? Nụ cười đó là sao?
Tay hắn hiện một luồng ma khí, đột nhiên giáng Đả Môn kết giới xuống chúng thần.

Một luồng khí vừa trong vừa có cảm giác đen hơi đục bao trùm lấy họ khiến chúng thần dưới đáy vực bất ngờ chỉ biết cố gắng dùng tiên khí phá vỡ kết giới nhưng vẫn chẳng thể làm được gì trước sức mạnh ma khí quá lớn, bản thân bị kết giới đàn áp mà chẳng làm được gì.
Sau khi áp chế được các thần, hắn thu lại đôi tay.

Nhưng thiên binh phía trên vực ban nãy giờ đã vây quanh hắn, nhưng Xích Vũ vốn là ma đầu người người khiếp sợ, Ngũ thần và Thiên đế cũng chỉ cần hắn ra một chưởng như thế cũng đã choáng váng thần hồn.
Gương mặt chẳng một chút biến sắc, phẩy tay một cái một luồng khí đen pha chút đỏ đột nhiên vây quanh vạn binh kia.
Một tiếng động lớn vang lên.
Khiến ai nghe cũng phải kinh hồn, yêu thú chung quanh cũng chạy đi mất.
Trong phút chốc hắn diệt toàn bộ thiên binh.

Gương mặt vẫn chẳng có cảm xúc gì.
Xích đu tiến tới phong ấn - hoa Huyết Linh, ánh mắt có phần luyến lưu, miệng lẩm bấm mấy chữ.
- Xin lỗi nàng...là ta không xứng...
Khép mi mắt lại, nước mắt hắn bỗng rơi.

Giọt lệ dành cho người hắn thương lăng trên má hắn, đại ma đầu ngày nào nay lại khiến người ta nhìn cũng thấy thê lương?
Mở đôi mắt ấy, nhìn thật kỹ Huyết Linh hoa.

Tay Xích Vũ làm phép, tận dụng lúc phong ấn yếu ớt nhất Xích Vũ truyền ma khí của mình vào Huyết Linh hoa.
Ngay lúc ấy, Ly Nguyệt dùng sức mạnh của máu linh trong người mình miễn cưỡng thoát ra khỏi kết giới của Đả Môn chưởng, cô lao về phía Xích Vũ tay biến ra con dao.

Ly Nguyệt đâm thẳng vào lưng hắn trong khi hắn mải làm phép chẳng lưu tâm.
Hắn nghiêng đầu rồi quay ra nhìn cô, nhìn xuống con dao.

Máu chảy từ lưng hắn rất nhiều.
Ly Nguyệt lúc này vẻ mặt ba phần sợ bảy phần giấu đi.
Hắn không sao?
Một chút đau cũng không có?

Hắn có còn là người không?
Mặt Xích Vũ chẳng biến sắc mặc cho máu kia cứ tuôn.
- Ngươi quả thật có chút thú vị, tiểu liên hoa à..
Hắn quay hẳn người mình lại đối mặt với Ly Nguyệt.
Cô bất giác rút con dao ban nãy đã đâm vào lưng hắn ra.
Giọng điệu chế giễu, Xích Vũ nói tiếp:
- Nhưng ngươi muốn giết ta bằng một con dao thì phải xem ta là ai, ma cốt ta từ lâu đã nối liền thiên địa, thiên sập ta tan, địa nổ ta tàn.
Khoé môi cong lên ánh mắt sắc lạnh kia, hắn nắm lấy tay Ly Nguyệt đang cầm con dao đâm sâu vào lồng ngực mình.

Nở nụ cười đắc ý.
Ly Nguyệt bị doạ đến tay cũng run.
Không ngờ đại ma đầu này lợi hại như vậy.
Nối liền thiên địa?
Ma tôn người người ghét bỏ thật sự có năng lực ghê gớm như vậy sao?
Hắn cũng chẳng quan tâm đến cô nữa, trực tiếp lấy con dao kia ra khỏi ngực mình rồi nắm lấy cô chẳng kiêng chẳng nể gì mà quăng về kết giới phía dưới.
Ly Nguyệt chưa kịp phản ứng đã bị Xích Vũ tống về kết giới, cô trong giây phút đó có chút bất lực mà vô tình la lớn.
Huyết Linh hoa tiếp nhận ma khí quá nhiều cánh hoa từ màu đỏ chuyển sang đen.

Trời xanh ban nãy giờ đã đầy mây đen, ban sấm sét đến kinh hồn.
Phong ấn quá yếu không thể duy trì.
Ầm!!
Một tiếng động lớn phát ra Huyết Linh hoa tan thành mây khói.
Xích Vũ được giải thoát sau chừng ấy năm.
Hắn ngạo nghễ nói:
- Các vị tiên hữu à, sau này chắc chắn sẽ gặp lại và ta cũng sẽ san bằng cái Thiên giới này.
Ngữ khí cũng chẳng khách khí gì, Xích Vũ vừa nói vừa nụ cười.

Nụ cười này cảm giác rất thiếu niên, như hắn đã thật sự vui vẻ mà cười lên chứ chẳng gian tà chút nào.
- Bây giờ thì tạm biệt.
Nói xong hắn xoá kết giới Đả Môn, tay vẫy vẫy tạm biệt miệng cười lớn kiêu túng.

Hắn hoá luồng khí đen bay đi vút về phía Ma giới.
Ly Nguyệt vội lao ra trước, miệng hét lớn:
- Này!! Tên Huyền tôn đáng ghét...ê, này..ngươi kiêu ngạo gì chứ?
Giọng cô nhỏ dần.
- Nhập ma thì lợi hại lắm hả?
Hắn luôn ngạo mạn như vậy sao? Thật đáng ghét.
Thiên đế vỗ vai Ly Nguyệt, ngước nhìn về phía Xích Vũ bay đi khi nãy, ánh mắt người lo lắng khôn nguôi.
- Huyền tôn phá giải phong ấn là chuyện sớm muộn, phong ấn mãi mãi là phong ấn không thể giết chết một người.
Người quay sang nhìn Ly Nguyệt, thanh âm trầm thấp.
- Chuyện quan trọng bây giờ là phải về trị thương cho mẫu thân con trước đã.

Ánh mắt như trông cậy rất nhiều vào cô.
Ly Nguyệt nhìn vào nguyên thân của Dung Nghi Hoa thần trong lồng ngực mình, trong lòng như thắt lại, có chút đau.
- Đúng đó.
- Tiểu công chúa nghe lời Thiên đế đi
- Đúng, đừng quan tâm việc của Huyền tôn
- Đúng đó
....
Chúng thần lần lượt lên tiếng.
Họ như muốn cô tránh xa đi rắc rối này, mong cô ở mãi Hoa tộc đừng nhúng tay vào sinh tử.

Chỉ vì cô là huyết mạch duy nhất còn lại của liên hoa sao?
Ly Nguyệt gật đầu, ánh mắt đượm buồn đi đôi chút, tâm tư khó nói.
- Ta biết rồi, ta sẽ về Hoa tộc trị thương cho mẹ ta thật tốt.
Họ là vì chuyện gì mà khẩn trương như vậy? Sợ sao?
Vân Trạch xót xa, khẽ xoa đầu cô.

Đôi ngươi khẽ nhìn cô nhìn cô.
- Muội đừng buồn, chỉ cần chữa trị tốt thì Hoa thần sẽ biến về hình người thôi.
Ly Nguyệt ngước đôi mắt đang lo lắng cho mẫu thân của cô nhìn Chiến thần kia.
Chàng khẽ nheo mắt cười, nụ cười như giúp Ly Nguyệt vơi đi phần nào lo âu.
- Được.
Cô khẽ thở dài.
- Vậy bây giờ ta lập tức về Hoa tộc.
Dứt lời, cô quay sang Ngũ Thần và Thiên đế nói lời tạm biệt, cúi người.Tay cô thi triển pháp thuật, luồng khí vàng bao quanh tay, cô hoá mình thành luồng khí hồng pha chút vàng, bay vút về thảo nguyên Hoa tộc.
Tâm không an, Thiên đế bước lên, ánh mắt lo lắng.
- Hay để ta cùng Nguyệt Nhi về Hoa tộc.
Người trông khẩn trương.
Vân Trạch vội ngăn cản, chàng nắm lấy tay Thiên đế.
- Nay Huyền tôn mới phá được phong ấn giờ ắt đã về Ma giới điều động huyền binh.
Thanh âm nhẹ nhàng nhưng ngữ khí có chút tránh móc.
- Còn người thân là Thiên đế nên cùng các vị trong Ngũ Thần về Phong Lam sảnh bàn bạc kế sách chống lại hắn.
Tia nắng chiếu tội con ngươi chàng làm lộ ra ánh mắt sắc bén hơn cả.
- Để thần về Hoa tộc cùng Ly Nguyệt là được rồi.
Thiên đế quay lưng, Ngũ thần ở sau khẽ gật đầu.

Người cụp đôi mắt đang lo âu xuống.

Yên tĩnh một lúc, Thiên đế cất tiếng:
- Ngươi nói đúng, là ta vì giề tư quên mất chính sự.
ΩΩΩΩΩΩΩΩ Hết Chương 4 ΩΩΩΩΩΩΩΩ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương