Có Được Em Là Thành Công Lớn Nhất Của Anh
-
Chương 5: Tức chết bổn thần đây mà!
"Oáp... Hôm qua tự nhiên tôi ngủ say quá nhỉ?" Cô dụi mắt nhìn hắn yên tĩnh ngồi trên sofa đọc sách.
"Ừm."
"Tôi còn định quay ra chọc quê anh nữa, vậy mà ngủ quên mất."
"Ừm."
Cô mệt mỏi ngồi dậy, đi ra phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Ánh mắt từ quyển sách di chuyển lên trên bàn học, hộp quà màu đen không chút hoạ tiết nằm im trên đó. Hắn cười cười... cười đểu.
Cô vò mái tóc ngắn ngang vai của mình đi vào phòng. Chúng nó đi làm rồi, 7h cũng còn sớm sủa gì. Đảo mắt qua căn phòng chật hẹp, dừng lại trên bàn. Chiếc hộp không biết ở đâu chui ra.
"Của anh à?" Cô nhấc tay chỉ về phía chiếc hộp.
"Cho cô đấy." Hắn lật sách, chậm rãi mở miệng.
"Vì tôi cứu anh à?"
"Cứ coi là vậy đi."
Cô sung sướng chạy lại bàn. Lâu lâu có người tặng quà nhỉ.
Khuôn mặt hớn hở của cô lập tức bí xị, quay sang lườm hắn.
"Anh có ý gì hả?" Cô dơ chiếc cặp tóc hồng mộng mơ hình công chúa lên.
"Thì tôi tưởng con gái đều thích vậy?" Hắn giả bộ ngây thơ, rồi lại cúi xuống đọc sách.
"Tưởng con khỉ." Cô dơ tay nhấc chân, mà nghĩ thôi, dù sao hắn vừa tới làm sao biết cô thích gì với ghét gì được.
Cô liếc nhìn quyển sách hắn đọc. Xa quá, lại gần. Chưa rõ, lại gần. Cho đến khi đứng sát bên cạnh hắn, cô mới đọc rõ đầu đề, phì cười ha hả.
"Anh... haha... thế nhưng lại... haha... đọc đam mĩ..." Cô ôm bụng cười. Hắn bình thản ngẩng đầu.
"Không phải của cô sao?" Hắn dơ trang mình đang đọc lên, rồi dở lại mấy trang trước... chữ của cô... H, H nữa, H mãi... Ôi thịt...
Cô trợn mắt giật lại sách. "Ai cho anh đụng sách của tôi?" Hoá ra... hắn đọc mấy cái cô viết chứ không phải đọc truyện.
Hắn nén cười, cốc đầu cô một cái, mặt nghiêm túc. "Cô rất có tố chất làm tác giả truyện đam mĩ, cũng có thể lan sang bách hợp."
Cô phi lên đạp hắn một chưởng, ngã lăn quay ra sofa. Cô còn không biết hắn đang nghĩ gì sao?
"Cô... đồ bạo lực. Đồ... đồ đàn ông." Hắn khó khăn nói ra mấy chữ. Thật chưa thể nói ra đủ loại tật xấu của cô để sỉ vả, nếu không cô sẽ nghi ngờ. Tức chết bổn thần đây mà.
Cô hả dạ đi lại giường, ngồi nghịch điện thoại. Vừa mở facebook thì có bao nhiêu thông báo đập nát bảng tin của cô.
"Nghe nói chỗ mày hôm qua có tuyết rơi *khiếp sợ* #Big"
"Chỗ mày có tuyết ư? *hốt hoảng* #big"
.....blabla...
Tràn ngập bảng tin cũng chỉ có cái tin tức này.
"Hiện tượng tuyết rơi xảy ra ở đúng một khu vực Cầu Giấy- Hà Nội"
Cô ngạc nhiên. Chỉ có ở chỗ cô có tuyết sao?
Hắn trên sofa, không khỏi chột dạ. Biết vậy làm tuyết rơi ở cả nước.
"Ừm."
"Tôi còn định quay ra chọc quê anh nữa, vậy mà ngủ quên mất."
"Ừm."
Cô mệt mỏi ngồi dậy, đi ra phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Ánh mắt từ quyển sách di chuyển lên trên bàn học, hộp quà màu đen không chút hoạ tiết nằm im trên đó. Hắn cười cười... cười đểu.
Cô vò mái tóc ngắn ngang vai của mình đi vào phòng. Chúng nó đi làm rồi, 7h cũng còn sớm sủa gì. Đảo mắt qua căn phòng chật hẹp, dừng lại trên bàn. Chiếc hộp không biết ở đâu chui ra.
"Của anh à?" Cô nhấc tay chỉ về phía chiếc hộp.
"Cho cô đấy." Hắn lật sách, chậm rãi mở miệng.
"Vì tôi cứu anh à?"
"Cứ coi là vậy đi."
Cô sung sướng chạy lại bàn. Lâu lâu có người tặng quà nhỉ.
Khuôn mặt hớn hở của cô lập tức bí xị, quay sang lườm hắn.
"Anh có ý gì hả?" Cô dơ chiếc cặp tóc hồng mộng mơ hình công chúa lên.
"Thì tôi tưởng con gái đều thích vậy?" Hắn giả bộ ngây thơ, rồi lại cúi xuống đọc sách.
"Tưởng con khỉ." Cô dơ tay nhấc chân, mà nghĩ thôi, dù sao hắn vừa tới làm sao biết cô thích gì với ghét gì được.
Cô liếc nhìn quyển sách hắn đọc. Xa quá, lại gần. Chưa rõ, lại gần. Cho đến khi đứng sát bên cạnh hắn, cô mới đọc rõ đầu đề, phì cười ha hả.
"Anh... haha... thế nhưng lại... haha... đọc đam mĩ..." Cô ôm bụng cười. Hắn bình thản ngẩng đầu.
"Không phải của cô sao?" Hắn dơ trang mình đang đọc lên, rồi dở lại mấy trang trước... chữ của cô... H, H nữa, H mãi... Ôi thịt...
Cô trợn mắt giật lại sách. "Ai cho anh đụng sách của tôi?" Hoá ra... hắn đọc mấy cái cô viết chứ không phải đọc truyện.
Hắn nén cười, cốc đầu cô một cái, mặt nghiêm túc. "Cô rất có tố chất làm tác giả truyện đam mĩ, cũng có thể lan sang bách hợp."
Cô phi lên đạp hắn một chưởng, ngã lăn quay ra sofa. Cô còn không biết hắn đang nghĩ gì sao?
"Cô... đồ bạo lực. Đồ... đồ đàn ông." Hắn khó khăn nói ra mấy chữ. Thật chưa thể nói ra đủ loại tật xấu của cô để sỉ vả, nếu không cô sẽ nghi ngờ. Tức chết bổn thần đây mà.
Cô hả dạ đi lại giường, ngồi nghịch điện thoại. Vừa mở facebook thì có bao nhiêu thông báo đập nát bảng tin của cô.
"Nghe nói chỗ mày hôm qua có tuyết rơi *khiếp sợ* #Big"
"Chỗ mày có tuyết ư? *hốt hoảng* #big"
.....blabla...
Tràn ngập bảng tin cũng chỉ có cái tin tức này.
"Hiện tượng tuyết rơi xảy ra ở đúng một khu vực Cầu Giấy- Hà Nội"
Cô ngạc nhiên. Chỉ có ở chỗ cô có tuyết sao?
Hắn trên sofa, không khỏi chột dạ. Biết vậy làm tuyết rơi ở cả nước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook