Có Được Em Là Thành Công Lớn Nhất Của Anh
-
Chương 23: Đó cũng là một loại tình yêu
Ai mà ngờ được, cô mới vắng mặt vài ngày mà Minh đã... cưới luôn rồi chứ? Đối tượng là... hừm, một người bạn cùng lớp cấp 3 của cô. Thảo nào Minh cũng ngạc nhiên, quay sang trách mắng người đó. Cậu ấy chỉ biết lắc đầu, làm sao cậu ta biết cô với Minh có ân oán gì chứ?
Minh bắt đầu lo lắng suốt buổi cưới. Để không bị cô chia rẽ lần thứ 14 thì Minh đề nghị cưới ngay. Sao tự nhiên lúc này cô lại xuất hiện. À không, sao chồng ngốc của Minh lại mời cô?
Nhưng đến cuối cùng cô cũng chẳng làm gì, Minh mới thở phào một hơi dài.
Lí do cô không làm gì à? Cô là đang ngủ gật. Hừm, hôm nay dậy sớm đi rửa ảnh mà!
Đến cuối đám cưới, người ngồi cạnh cô tốt bụng gọi cô dậy. Cô mở mắt, cười cười cảm ơn. Người ngồi cạnh cô đứng dậy đi về, không quên nhìn cô thêm một cái nữa. Đám cưới nhà người ta mà cô chơi cả cây đen. Có phải đi đám tang đâu?
Cô lững thững về nhà. Buồn ngủ quá.
Giữa trưa trời đông, ánh nắng chiếu thẳng vào người cô. Bóng dáng của cô in trên nền đường. Cô đi thẳng vào quán KFC, lâu lắm rồi cô chưa ăn nhỉ?
Vừa đưa được cái đùi gà lên miệng, tiếng Tiểu Yêu lại vọng bên tai.
"Cô đi ăn mảnh sao? Còn tôi nữa chứ?"
"....." Bà luôn là vật cản chở đồ ăn đến với dạ dày của cô. Đồ ác độc. Lần này cô sẽ không quan tâm nữa.
Cô ăn tiếp, ăn không ngừng nghỉ. Tiểu Yêu thì cứ lải nhải bên tai. Cô nghe tai này tràn sang tai kia, cho đến khi nghe rõ một câu.
"Ngươi còn bơ ta nữa, ta sẽ không chỉ cách để ngươi cứu hắn về."
Cô ngừng hẳn lại, miếng xương ném thẳng xuống đĩa.
"Bà muốn gì?"
"À, ta chỉ muốn nhắc ngươi sớm một chút, không biết ngươi có muốn nghe không."
"Nói đi!"
"Cách đó là..."
...........
Ami nằm trên giường dần mở mắt. Anh chạy lại bên cạnh, ôm gọn Ami.
"Em làm sao vậy? Từ sau đừng như thế nữa nhé, anh lo!"
Ami lờ đờ nhớ lại tất cả, đẩy anh ra.
"Anh tránh xa tôi ra! Tôi hận anh!"
Anh hơi bất ngờ, đây chính là cảm xúc của Ami mà anh dự đoán sau khi kết hôn. Sao lại thế này? Hai người vừa rồi và bây giờ hoàn toàn như hai người khác nhau.
Hắn lại gần, nhỏ giọng gọi.
"Chị Ami..."
"Math, em mau mang chị ra khỏi đây. Chị xin em..." Ami khóc lóc, nức nở van xin hắn.
Hắn lùi lại vài bước. Đây... không phải là cô. Vậy cô đi đâu rồi? Về rồi sao? Vậy sao hắn còn ở đây?
Hắn chạy ra khỏi nhà, Ami đằng sau khóc thét.
"Math? Sao em bỏ chị lại đây với hắn? Em không còn thương chị sao?"
"Ami, em bình tĩnh lại, chúng ta nói chuyện được không?" Anh cần nói chuyện với Ami, hay một ai đó không phải Ami.
"Anh tránh xa tôi ra!" Ami như trong tình trạng điên loạn.
"Nếu em chịu nói chuyện bình tĩnh với anh, có thể anh sẽ thả em ra."
Ami nhìn anh, trong ánh mắt như có gì đó lóe sáng. Có lẽ khi một người đã rơi vào trạng thái hoàn toàn tuyệt vọng, người đó sẽ dễ dàng tin lời nói đem lại hi vọng cho mình, dù hi vọng đó rất nhỏ nhoi.
Ami ngồi 5", cố gắng hít thở thật sâu để bình tĩnh, ngồi đối mặt với anh một cách đàng hoàng.
"Chúng ta nói chuyện được rồi chứ?"
"Được!"
"Em có nhớ vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
"Hình như, tôi đã đập đầu vào tường tự sát, rồi sau đó tôi bất tỉnh tới tận bây giờ." Giọng Ami hơi nghèn nghẹn, như đã cố nói năng lưu loát nhất có thể.
"Vậy được rồi... em được tự do!" Anh hít sâu một hơi. Anh thật sự không tin vào mấy chuyện ma quỷ, nhưng đây chính là Ami thật, còn người trước đó, cô ấy là ai? Bây giờ anh mới biết, anh thích một Ami luôn vui cười, hồn nhiên như cô, chứ không phải một Ami lúc nào cũng ủ rũ, điên cuồng gào thét như vừa rồi.
"Thật ư?" Dễ dàng như vậy sao? Ami cảm thấy mình thật ngu ngốc khi đã cố gắng tự tử.
"Đợi anh một lát." Anh đi đến bàn, cầm giấy và bút viết đơn li hôn.
"Em kí vào đây! Em có thể rời xa anh, nhưng xin em, hãy luôn vui vẻ, và tránh xa Dylan ra được không?" Anh như cầu khẩn.
Ami kí luôn mà không chần chừ 1s.
"Anh biết em rất yêu Dylan mà. Em sẽ vui vẻ nếu được bên cạnh anh ấy."
"Không phải em không biết rằng Dylan sắp kết hôn với Mary chứ?" Tin tức đó đã được Dylan tung ra cả tháng trời rồi.
"Em biết, nhưng anh ấy chắc cũng là bị ép buộc thôi mà. Anh ấy đã nói anh ấy rất yêu em."
"Em thôi đi có được không? Rõ ràng lúc đó hắn chỉ lợi dụng em để làm Mary thừa nhận tình cảm với hắn thôi!" Anh nắm lấy hai bả vai Ami. Tại sao lại cứ mù quáng như vậy?
"Anh buông em ra! Em tự biết mình phải làm gì." Ami chạy đi.
Anh ở lại phía sau, có thể là lo lắng cho Ami, có thể là nhẹ nhõm. Anh đã giải phóng cho người anh yêu. Từ bây giờ, anh sẽ không lo lắng quan tâm cho Ami nữa, có lẽ là không còn tư cách làm việc đó. Tất cả là nhờ có cô. Anh cũng đã biết, có thể, yêu một người không nhất thiết là phải chiếm hữu lấy người đó. Chỉ cần để người đó vui vẻ dù ở bên một người khác, đó cũng là một loại tình yêu. Có lẽ anh sẽ rời khỏi đây thôi, đi khỏi nơi mà anh đã từng yêu một cách mù quáng như Ami vậy, rồi anh sẽ có một cuộc sống mới, không còn buồn phiền gì nữa...
...............................
Mọi người có muốn đọc đoạn kết của Ami không nhỉ?
Thật sự là tác giả chẳng thích cô Ami đó, hại Luke của tác giả phải đau lòng... Chắc tác giả sẽ viết kết cục của cô ấy ác liệt một chút, muahahaha!
Minh bắt đầu lo lắng suốt buổi cưới. Để không bị cô chia rẽ lần thứ 14 thì Minh đề nghị cưới ngay. Sao tự nhiên lúc này cô lại xuất hiện. À không, sao chồng ngốc của Minh lại mời cô?
Nhưng đến cuối cùng cô cũng chẳng làm gì, Minh mới thở phào một hơi dài.
Lí do cô không làm gì à? Cô là đang ngủ gật. Hừm, hôm nay dậy sớm đi rửa ảnh mà!
Đến cuối đám cưới, người ngồi cạnh cô tốt bụng gọi cô dậy. Cô mở mắt, cười cười cảm ơn. Người ngồi cạnh cô đứng dậy đi về, không quên nhìn cô thêm một cái nữa. Đám cưới nhà người ta mà cô chơi cả cây đen. Có phải đi đám tang đâu?
Cô lững thững về nhà. Buồn ngủ quá.
Giữa trưa trời đông, ánh nắng chiếu thẳng vào người cô. Bóng dáng của cô in trên nền đường. Cô đi thẳng vào quán KFC, lâu lắm rồi cô chưa ăn nhỉ?
Vừa đưa được cái đùi gà lên miệng, tiếng Tiểu Yêu lại vọng bên tai.
"Cô đi ăn mảnh sao? Còn tôi nữa chứ?"
"....." Bà luôn là vật cản chở đồ ăn đến với dạ dày của cô. Đồ ác độc. Lần này cô sẽ không quan tâm nữa.
Cô ăn tiếp, ăn không ngừng nghỉ. Tiểu Yêu thì cứ lải nhải bên tai. Cô nghe tai này tràn sang tai kia, cho đến khi nghe rõ một câu.
"Ngươi còn bơ ta nữa, ta sẽ không chỉ cách để ngươi cứu hắn về."
Cô ngừng hẳn lại, miếng xương ném thẳng xuống đĩa.
"Bà muốn gì?"
"À, ta chỉ muốn nhắc ngươi sớm một chút, không biết ngươi có muốn nghe không."
"Nói đi!"
"Cách đó là..."
...........
Ami nằm trên giường dần mở mắt. Anh chạy lại bên cạnh, ôm gọn Ami.
"Em làm sao vậy? Từ sau đừng như thế nữa nhé, anh lo!"
Ami lờ đờ nhớ lại tất cả, đẩy anh ra.
"Anh tránh xa tôi ra! Tôi hận anh!"
Anh hơi bất ngờ, đây chính là cảm xúc của Ami mà anh dự đoán sau khi kết hôn. Sao lại thế này? Hai người vừa rồi và bây giờ hoàn toàn như hai người khác nhau.
Hắn lại gần, nhỏ giọng gọi.
"Chị Ami..."
"Math, em mau mang chị ra khỏi đây. Chị xin em..." Ami khóc lóc, nức nở van xin hắn.
Hắn lùi lại vài bước. Đây... không phải là cô. Vậy cô đi đâu rồi? Về rồi sao? Vậy sao hắn còn ở đây?
Hắn chạy ra khỏi nhà, Ami đằng sau khóc thét.
"Math? Sao em bỏ chị lại đây với hắn? Em không còn thương chị sao?"
"Ami, em bình tĩnh lại, chúng ta nói chuyện được không?" Anh cần nói chuyện với Ami, hay một ai đó không phải Ami.
"Anh tránh xa tôi ra!" Ami như trong tình trạng điên loạn.
"Nếu em chịu nói chuyện bình tĩnh với anh, có thể anh sẽ thả em ra."
Ami nhìn anh, trong ánh mắt như có gì đó lóe sáng. Có lẽ khi một người đã rơi vào trạng thái hoàn toàn tuyệt vọng, người đó sẽ dễ dàng tin lời nói đem lại hi vọng cho mình, dù hi vọng đó rất nhỏ nhoi.
Ami ngồi 5", cố gắng hít thở thật sâu để bình tĩnh, ngồi đối mặt với anh một cách đàng hoàng.
"Chúng ta nói chuyện được rồi chứ?"
"Được!"
"Em có nhớ vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
"Hình như, tôi đã đập đầu vào tường tự sát, rồi sau đó tôi bất tỉnh tới tận bây giờ." Giọng Ami hơi nghèn nghẹn, như đã cố nói năng lưu loát nhất có thể.
"Vậy được rồi... em được tự do!" Anh hít sâu một hơi. Anh thật sự không tin vào mấy chuyện ma quỷ, nhưng đây chính là Ami thật, còn người trước đó, cô ấy là ai? Bây giờ anh mới biết, anh thích một Ami luôn vui cười, hồn nhiên như cô, chứ không phải một Ami lúc nào cũng ủ rũ, điên cuồng gào thét như vừa rồi.
"Thật ư?" Dễ dàng như vậy sao? Ami cảm thấy mình thật ngu ngốc khi đã cố gắng tự tử.
"Đợi anh một lát." Anh đi đến bàn, cầm giấy và bút viết đơn li hôn.
"Em kí vào đây! Em có thể rời xa anh, nhưng xin em, hãy luôn vui vẻ, và tránh xa Dylan ra được không?" Anh như cầu khẩn.
Ami kí luôn mà không chần chừ 1s.
"Anh biết em rất yêu Dylan mà. Em sẽ vui vẻ nếu được bên cạnh anh ấy."
"Không phải em không biết rằng Dylan sắp kết hôn với Mary chứ?" Tin tức đó đã được Dylan tung ra cả tháng trời rồi.
"Em biết, nhưng anh ấy chắc cũng là bị ép buộc thôi mà. Anh ấy đã nói anh ấy rất yêu em."
"Em thôi đi có được không? Rõ ràng lúc đó hắn chỉ lợi dụng em để làm Mary thừa nhận tình cảm với hắn thôi!" Anh nắm lấy hai bả vai Ami. Tại sao lại cứ mù quáng như vậy?
"Anh buông em ra! Em tự biết mình phải làm gì." Ami chạy đi.
Anh ở lại phía sau, có thể là lo lắng cho Ami, có thể là nhẹ nhõm. Anh đã giải phóng cho người anh yêu. Từ bây giờ, anh sẽ không lo lắng quan tâm cho Ami nữa, có lẽ là không còn tư cách làm việc đó. Tất cả là nhờ có cô. Anh cũng đã biết, có thể, yêu một người không nhất thiết là phải chiếm hữu lấy người đó. Chỉ cần để người đó vui vẻ dù ở bên một người khác, đó cũng là một loại tình yêu. Có lẽ anh sẽ rời khỏi đây thôi, đi khỏi nơi mà anh đã từng yêu một cách mù quáng như Ami vậy, rồi anh sẽ có một cuộc sống mới, không còn buồn phiền gì nữa...
...............................
Mọi người có muốn đọc đoạn kết của Ami không nhỉ?
Thật sự là tác giả chẳng thích cô Ami đó, hại Luke của tác giả phải đau lòng... Chắc tác giả sẽ viết kết cục của cô ấy ác liệt một chút, muahahaha!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook