Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương
Chương 177: Vì đứa nhỏ

Lời nói của sư thái vừa thốt ra Vân Phi Tuyết liền cảm giác được một trận đau đớn toàn thân đột nhiên tập kích đến, làm cho nàng không khỏi ôm chặt ngực cắn chặt môi cố kìm nén

“Độc đã bắt đầu phát tác ăn giải dược đi.” Vô Tình sư thái nhìn sắc mặt nàng trong nháy mắt đã trở nên rất khó xem , cầm giải dược trong tay đi qua.

Vân Phi Tuyết chỉ là nhìn chằm chằm nàng ta, vẫn chưa vươn tay ra lấy giải dược, nàng không biết chính mình ăn giải dược này rồi sau đó sẽ trả giá cái giá lớn như thế nào nữa?

“Như thế nào? Không dám, ngươi yên tâm nếu ta đã đáp ứng ngươi sau khi giải độc xong sẽ thả ngươi đi, thì ta sẽ thả ngươi đi.” Vô Tình sư thái khóe môi lộ ra một tia trào phúng, chỉ sợ để cho chính nàng đi lại không muốn rời đi.

Đau đớn càng ngày càng lợi hại tựa như mấy trăm con sâu cắn nuốt trong tim nàng, trên đầu nàng mồ hôi lạnh nhè nhẹ chảy ròng, cắn chặt môi, trong miệng đều là một cỗ mùi máu tươi nhưng là nàng cố nén không có nhận giải dược.

Vô Tình sư thái nhìn mặt nàng chậm rãi biến sắc, nhìn nàng bộ dạng quật cường không chịu thua, đột nhiên có một tia khen ngợi, bất quá chính mình sẽ không để cho nàng cứ như vậy chết đi, biết nàng sẽ không tự mình chủ động lấy giải dược , liền đi qua lấy tay nắm chặt cằm của nàng rồi đem giải dược bỏ vào , sau đó bắt buộc nàng nuốt xuống.

Một lát sau Vân Phi Tuyết liền cảm giác được thân thể đau đớn dần dần biến mất, mở to mắt lấy tay tùy tiện lau mồ hôi trên mặt , đứng dậy xuống giường nhìn nàng nói: “Sư thái cám ơn ân cứu mạng của ngươi , bất quá ngươi cũng nói qua sau khi giải độc rồi sẽ để cho ta đi , như vậy ta hiện tại có thể rời đi chưa?

“Đương nhiên có thể, xin cứ đi tự nhiên.” Vô Tình sư thái nhìn nàng , một bộ dạng ‘ngươi cứ tùy tiện’.

“Mặc kệ thế nào? Ta vẫn là cảm ơn sư thái, ngày khác nếu có chuyện ta nhất định giúp đỡ.” Vân Phi Tuyết chắp tay nói xong xoay người bước đi, nàng sợ sư phụ sẽ đổi ý.

Vô Tình sư thái vẫn không nhúc nhích ngồi ở chỗ kia nhìn nàng chằm chằm , nàng nghĩ nàng muốn đi thì đi được sao? Chính mình sẽ chờ nàng trở về cầu mình.

Vân Phi Tuyết cước bộ vừa bước tới cửa , đột nhiên cảm giác được bụng có một trận đau đớn trào ra , theo sau chính là một cỗ mùi máu tươi , trong lòng cả kinh , cúi đầu vừa thấy quần áo trên người đã là một mảnh màu đỏ tươi , sao lại thế này? Chẳng lẽ giải dược của nàng có độc?

Phía sau Vô Tình sư thái cũng nhìn đến máu màu đỏ tươi trên váy nàng , chỉ đứng lặng ở đó, chậm rì rì mở miệng nói: “Đúng rồi ta quên nói cho ngươi một việc, ngươi đã có thai hơn hai tháng , giải dược có thể đem ngươi độc tương tư lệ trên người ngươi giải được nhưng cũng không thể bảo trụ đứa nhỏ trong bụng ngươi.

Cái gì? Có thai? Đứa nhỏ? Vân Phi Tuyết hoàn toàn đông cứng ở nơi nào? Đứa nhỏ của nàng cùng Tiêu Nam Hiên , một trận đau đớn từ trên bụng truyền đến, theo sau đó lại chảy ra một cỗ máu tươi gay mũi , mùi máu tươi khiến nàng có phản ứng lại, nàng không thể mất đi đứa nhỏ, đây là đứa nhỏ của bọn họ, đột nhiên bối rối đứng lên từng bước quỳ xuống trước mặt nàng ta cầu xin nói: “Sư thái ta van cầu ngươi cứu lấy hài tử của ta.”

“Bảo trụ đứa nhỏ cũng không phải không có khả năng chỉ là…” Vô Tình sư thái nói đến đây đột nhiên tạm dừng nhìn nàng chằm chằm.

Có hi vọng, điều này làm cho Vân Phi Tuyết có chút mừng rỡ, chỉ cần đứa nhỏ không có việc gì là tốt rồi, nàng đã muốn cố không được hơn nữa rồi , vội vàng hỏi: “Chỉ là cái gì?”

“ Nhưng đó phải hao phí mười năm công lực của ta trút vào trong cơ thể của ngươi mới có khả năng bảo trụ đứa nhỏ, mười năm đối với một người luyện võ là loại nào trân quý, ngươi cùng ta không có quan hệ gì, ta tại sao phải vì ngươi hy sinh công lực của ta? Ngươi hãy nói cho ta một cái lý do thật tốt.” Vô Tình sư thái hỏi lại nàng.

Vân Phi Tuyết kinh ngạc nhìn nàng, đột nhiên hiểu được ý tứ của nàng, quả nhiên vẫn gừng càng già càng cay, nàng đây là muốn bức chính mình chủ động lưu lại làm đệ tử của nàng, không biết mất bao nhiêu năm? Nhưng không ở lại nàng liền mất đi đứa nhỏ

“Ngươi tốt nhất hãy quyết định nhanh lên, nếu không ta cũng không thể bảo trụ hài tử của ngươi được đâu.” Vô Tình sư thái ở một bên uy hiếp nói.

Lại là một trận đau đớn khó nhịn từ trên bụng truyền đến, lại một luồng máu màu đỏ tươi vọt ra trên váy, làm cho người ta nhìn thấy ghê người.

Không thể để cho đứa nhỏ phải đi, đây là đứa nhỏ của nàng . nàng nhất định phải bảo trụ, nàng đã muốn cố không được hơn nữa rồi, bắt lấy tay sư thái nói: “Ta nguyện ý ở lại trong cốc, nguyện ý làm đệ tử của ngươi, chỉ cầu ngươi bảo trụ hài tử của ta.”

Nghe được nàng nói như vậy Vô Tình sư thái không nói hai lời, liền vung tay điểm trụ mấy đại huyệt đạo trên người nàng , sau đó đem ôm thân thể của nàng ngồi xuống, sau đó âm thầm dùng sức trong tay đặt lên trên phía sau lưng của nàng.

Một luồng nội lực chậm rãi không ngừng từ từ chảy vào trong cơ thể của nàng, tập hợp lại ở trên bụng của nàng, ấm áp bao phủ làm cho đau đớn của nàng cũng chậm chậm biến mất, sắc mặt của nàng cũng trở nên hồng hào, cho đến khi nhìn trên đầu nàng toát ra một luồng khói trắng.

Phía sau Vô Tình sư thái mới chậm rãi thu tay lại điều tức một chút rồi mới mở to mắt, vẻ mặt mỏi mệt cùng vô lực nhìn nàng nói: “Tốt rồi, bảo vệ hài tử của ngươi là nội công tâm pháp của bổn môn, thân thể ngươi đã có được nội lực, ngươi chiếu theo tâm pháp chậm rãi mà học , như vậy đối với ngươi cùng đứa nhỏ đều có lợi. Nàng ta tùy tay đưa cho nàng một quyển sách.

Vân Phi Tuyết tiếp nhận đặt ở một bên , nàng hiện tại chỉ cảm thấy chính mình cả người tinh lực dư thừa, mặc kệ thế nào? Mặc kệ nàng ta có mục đích gì? Tóm lại chính mình đã cầu nàng ta cứu đứa nhỏ của mình, lập tức đỡ lấy sư thái nói: “Sư phụ ngươi thế nào?”

Vô Tình sư thái nhìn nàng đỡ lấy tay của chính mình thản nhiên nói một câu: “Ta không sao, sẽ có người tới thu thập phòng, ngươi nghỉ ngơi một chút đi, ta cũng sẽ bế quan vài ngày.”

“Dạ. Sư phụ ta dìu ngươi đi.” Vân Phi Tuyết đối với nàng thực tôn kính bởi vì từ lúc vừa rồi khi bắt đầu nàng đã là sư phụ của mình rồi , mặc kệ là vì cái gì?

Nhìn thái độ nàng đột nhiên đối với chính mình tôn kính, Vô Tình sư thái nở một chút cười nhạt nói: “Không cần.” Sau đó hướng về phía ngoài cửa phân phó nói: “Người tới.”

“Sư phụ có gì phân phó?” Một cái nữ tử đi đến cửa.

“Phong nhi ngươi dìu ta đi ra ngoài, sau đó cho người dọn dẹp phòng một chút, còn có từ hôm nay trở đi Tuyết nhi chính là sư muội của ngươi.” Vô tình sư thái nói.

“Dạ sư phụ.” Phong Nhi đáp , sau đó hướng về phía Vân Phi tuyết nói: “Sư muội.”

“Sư tỷ xin chiếu cố nhiều.” Nàng cũng cung kính nói.

Phong nhi gật gật đầu sau đó giúp đỡ sư phụ xoay người rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương