Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương
Chương 172: Thiên Sơn luận võ

Mười hôm sau, trên đỉnh núi Thiên Sơn.

Sáng sớm, Ma quân, Tiêu Nam Hiên cùng Long Phi liền mang theo chúng đệ tử Thiên Sơn chờ đợi trên đỉnh núi, chuẩn bị tốt hết thảy, đây là chuyện tình mà bọn họ thân là chủ nhân Thiên Sơn phải làm.

“Hiên nhi, hết thảy cẩn thận, nhớ kỹ mặc kệ phát sinh sự tình gì? Hết thảy phải lấy thắng làm mục đích .” Ma quân nhìn hắn công đạo đến.

“Sư phụ, ta hiểu được, ta sẽ không làm cho sư công, sư phụ cùng Thiên Sơn mất mặt.” Tiêu Nam Hiên đến.

“Sư huynh, hết thảy cẩn thận.” Long Phi cũng lại đây nói.

“Ân.” Hắn gật gật đầu, hắn cũng biết tầm quan trọng của cuộc luận võ này, cho dù phải liều mạng, hắn cũng không thể thua.

Rất nhanh bọn họ chợt nghe phía dưới núi truyền đến một trận tiếng bước chân cực nhẹ.

“Hiên nhi, các nàng đến đây.” Ma quân ngồi ở chỗ kia nói.

“Ta biết, sư phụ, yên tâm.” Tiêu Nam Hiên gật đầu nói, Thiên Sơn chưa từng có thua, hắn đương nhiên cũng sẽ không thua.

“Ân.” Ma quân gật gật đầu, hắn đương nhiên tin tưởng thực lực đồ đệ của mình.

Vừa dứt lời, liền thấy Vân Phi Tuyết mang theo bảy cô nương xuất hiện trước mặt bọn họ.

“Là các ngươi!”

“Là các ngươi!.”

Bọn họ, các nàng đồng thời kinh ngạc ra tiếng, thế giới này cũng thật nhỏ bé.

Tiêu Nam Hiên ánh mắt khôi phục phức tạp nhìn nàng, cho dù nàng rất giống “ nàng “, nhưng là vì sư công, vì Thiên Sơn, hắn cũng nhất định sẽ không thủ hạ lưu tình.

So sánh với hắn, Vân Phi Tuyết liền càng thêm khiếp sợ, hắn cùng Long Phi cư nhiên là Thiên Sơn đệ tử, như vậy nói cách khác, lần này cùng nàng luận võ không phải Tiêu Nam Hiên thì là Long Phi,nhưng mà mặc kệ thế nào? Nàng đều phải thắng.

“Các ngươi nhận thức?” Ma quân nhìn bọn họ nghi hoặc hỏi.

“Hồi sư phụ, ở trên đường gặp qua một lần.” Long Phi đơn giản trở lại nói, bỏ qua chuyện Triệt nhi nghịch ngợm.

“Ân.” Ma quân gật gật đầu, sau đó đứng lên đối với Vân Phi Tuyết đến:“Ta nghĩ Vô tình sư thái của ngươi đã muốn nói qua với ngươi luận võ quy củ, ta sẽ không nói them nữa.”

“Vâng, sư phụ nói qua.” Vân Phi Tuyết gật gật đầu, sư phụ nói qua, này luận võ là quang minh chính đại ,không được dụng độc, hoặc là dùng ám khí.

“Hảo, một khi đã như vậy, mọi người đều biết nói quy củ, vậy bắt đầu đi.” Ma quân nói xong cùng chúng đệ tử lui lại mấy bước về phía sau.

“Sư huynh, ngươi cẩn thận ứng phó.” Long Phi ở bên người hắn thấp giọng nói một câu, sau đó mới lui đi ra ngoài.

Vân Phi Tuyết kinh ngạc nhìn Tiêu Nam Hiên, chẳng lẽ là hắn? Không nghĩ tới bọn họ sẽ lấy phương thức này gặp lại, lòng kinh hoàng vui mừng, kia nàng thắng chắc rồi, nếu đánh không lại hắn, cùng lắm thì nói cho hắn, dù sao nàng cũng là vì tương lai bọn họ.

“Cô nương, mời.” Tiêu Nam Hiên làm động tác mời nàng.

“Ta đây sẽ không khách khí rồi.” Vân Phi Tuyết tiếng nói vừa dứt, kiếm trong tay liền mang theo gió lạnh bay tới, nàng kỳ thật vẫn nghĩ phải đả bại hắn bằng thực lực, nếu hắn biết bị chính mình đả bại , sẽ là cái dạng gì biểu tình? Ha ha, nàng thực chờ mong.

“Hảo.” Tiêu Nam Hiên cũng theo sau lấy tay trung kiếm

nghênh đón.

Hai thân ảnh một đen một trắng ở không trung giao chiến , bảo kiếm ở ánh mặt trời va chạm tản ra chói mắt quang mang, người bên cạnh đều tập trung tinh thần không nháy mắt nhìn bọn họ chằm chằm.

“Ta không nghĩ tới, đại danh đỉnh đỉnh Quỷ vương cư nhiên là Thiên Sơn đệ tử.” Vân Phi Tuyết trên tay không lưu tình chút nào, mâu quang theo dõi hắn lại hàm chứa ý cười.

“Ta cũng không nghĩ tới, ngươi cư nhiên sẽ là đệ tử Vô tình cốc.” Tiêu Nam Hiên trên tay cũng không chút nào thả lỏng, biết nàng là Vô tình sư thái đệ tử, hắn trong lòng có thản nhiên thất vọng, nhưng cũng đột nhiên hiểu được nàng vì sao sẽ biết bọn họ thân phận, cái này chẳng có gì lạ rồi, Vô tình sư thái vẫn đều biết thân phận mình.

Nghĩ vậy, đầu óc đột nhiên hiện lên một cái ý niệm trong đầu, nếu biết thân phận của hắn, các nàng còn muốn định người luận võ là mình, chẳng lẽ là bởi vì có nắm chắc tất thắng, không được, hắn phải cẩn thận ứng đối.

“Xem ra chúng ta vẫn rất hữu duyên.” Vân Phi tuyết cố ý đem hữu duyên hai chữ nói đến rất nặng.

“Phải không?” Tiêu nam hiên khóe môi mang theo châm chọc, đột nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ đây là mưu kế của các nàng ? dùng một nữ tử giống Phi Tuyết để nhiễu loạn tâm lí chiến đấu của mình ? Vậy thì các nàng cũng quá coi thường hắn nha, không chỉ nói nàng không phải Vân Phi Tuyết, cho dù nàng là Vân Phi tuyết, vì sư công, vì Thiên Sơn, hắn cũng sẽ không thủ hạ lưu tình nhất định sẽ đả bại nàng.

“Đương nhiên là.” Vân Phi Tuyết khóe môi mang theo ý cười, chính là hắn bây giờ còn nghe không hiểu nàng ý tứ trong lời nói.

Tiêu Nam Hiên chính là lạnh lùng nhìn nàng một cái đến:“Đương nhiên không phải, ngươi đã là người của Vô tình cốc, như vậy chúng ta chỉ sợ cũng là trời sinh là địch, tại sao có thể nói là hữu duyên, hãy bớt sàm ngôn đi, tiếp chiêu.” Tiếng nói vừa dứt, kiếm chiêu trong tay hắn, đột nhiên biến ngoan mà hữu lực, chiêu chiêu hung ác, hắn tưởng nhanh lên phân ra thắng bại, chấm dứt này luận võ,nếu cứ tiếp tục đi xuống, nói không chừng sẽ có cái gì biến hóa.

“Một khi đã như vậy, chúng ta đây liền dưới kiếm gặp cao thấp đi.” Vân Phi Tuyết cũng hợp lại ra toàn lực, trong lòng có chút tức giận, trời sinh là địch, không sai, bọn họ chính là trời sinh là địch, bằng không nàng cũng sẽ không yêu thương hắn.

Hai người đều đem hết toàn lực, chiêu chiêu cường mà hữu lực, bởi vì bọn họ đều biết, chính mình chỉ cho phép thắng không được thua.

Mấy chục chiêu rất nhanh trôi qua, Vân Phi Tuyết dần dần cảm giác được thể lực chống đỡ hết, bị vây nhược thế, nhưng là nàng không có chút không hờn giận, bởi vì người đả bại chính mình là hắn, Tiêu Nam Hiên.

Xoảng….!!! Bảo kiếm trong tay nàng bị kiếm quang của hắn làm rơi

“Thiếu chủ.” Bảy nữ tử đứng một bên kinh hô.

bảo kiếm của Tiêu Nam Hiên thẳng tắp hướng nàng đâm tới………, chỉ cần đâm bị thương nàng, như vậy trận luận võ này hắn chính là thắng.

Vân Phi Tuyết cấp tốc lui về phía sau…………., ánh mắt theo dõi hắn, nhìn kiếm của hắn chuẩn bị đam vào bả vai mình, không, nàng không thể thua.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương