Cô Dâu Thứ Bảy
-
Chương 63
Như Hoa chỉ tay xuống chân Tiểu Đào lấp bấp
"Chân...Chân của cô"
Tiểu Đào không có hai bàn chân, người cô ta lơ lửng trên không trung
Tiểu Đào biết Như Hoa nói đến cái gì, cô cúi đầu không buồn nhìn gương mặt buồn bã nói với Như Hoa vẫn còn đang há hốc mồm vì thấy cảnh tượng này
"Cô bất ngờ sao? Nếu tôi nói chính người đàn ông tôi yêu thương nhất đã gây ra thì cô nghĩ gì?"
"Hắn ta...Hắn ta sao lại tàn ác như thế?"
Tiểu Đào cười một cách chua chát, nước mắt cô bỗng rơi xuống, tay xoa xoa bụng
"Hôm ấy...tôi thấy hắn và lũ bạn hắn nhậu nhẹt rồi chơi đá phê đến quên cả trời đất, tôi đã bỏ trốn! Hắn đã phát hiện ra lúc tôi đang ở lưng chừng dốc núi, vì phê đá nên hắn bắt được tôi thì đánh tôi rất nhiều, hắn còn dùng sức mà đạp vào bụng tôi!"
Tiểu Đào kể đến đây thì bỗng nghẹn ngào, nước mắt rơi lã chã
Như Hoa đưa ánh mắt thương cảm nhìn cô, giơ tay ra vỗ về lưng cô an ủi
"Tiểu Đào à! Cô đừng khóc mà!"
"Hắn ta...Hắn ta cắt tóc tôi, còn dọa tôi nếu còn dám bỏ trốn sẽ chặt chân tôi! Đến tối bụng tôi rất đau! Tôi sợ em bé trong bụng tôi sẽ gặp chuyện, tôi sợ lắm, tôi bắt đầu chảy máu, tôi thấy không ổn nên mới liều mạng mà chạy, tôi đã dùng răng để cắn đứt sợi dây cột trên chân, hắn và đồng bọn đã ngủ rồi"
"...Tôi đã chạy ra đến đường lớn, tôi gặp một chiếc xe hơi chạy nhanh trên đường, tôi đã chạy ra liều mạng mà chặn đầu xe, tôi chỉ sợ chiếc xe này mà đi rồi thì tôi sẽ không còn cơ hội nữa, và đúng lúc họ dừng lại, tôi mừng đến chết đi sống lại, tôi đã ôm lấy trái tim rồi cảm ơn ông, ít nhất còn chừa lại một con đường sống cho tôi!"
"Tôi đã thật sự bất ngờ khi người bước ra từ trên xe chính là Ba Mẹ và em gái hắn!
Tôi đã quỳ xuống cầu xin họ, tôi nghĩ những việc hắn làm chắc chắn họ không biết, tôi nghĩ nếu họ biết thì chắc chắn họ đến đây là để tìm tôi, ít ra tôi cũng gây thù oán gì với họ, nhưng tôi sai rồi!"
Khi họ lạnh lùng nhìn tôi và nói
"Sao thằng Hải lại để chó xổng chuồng thế kia?"
"Họ...là những người đã bắt tôi lại, họ sợ tôi chạy thoát sẽ gây bất lợi cho con trai họ, sợ tôi báo cảnh sát, sợ tôi khiến con trai họ ngồi tù! Bỏ mặc cả đứa trẻ trong bụng tôi"
"Họ là người đã xúi giục con trai họ chặt chân tôi!"
"Bà ấy thốt lên chặt chân nó xem nó còn dám bỏ trốn nữa không?"
"Lúc ấy tôi không khóc, tôi không hiểu vì sao tôi lại cười tôi cười vì cuộc đời này quá bạc bẽo với tôi rồi! giờ thì tôi đã biết sự tàn ác kia hắn được di truyền từ ai rồi! Cả nhà hắn đều là ác quỷ, đều thực sự đáng chết!"
"Cô có biết...con nhỏ mà tôi giết chết ở nhà vệ sinh là ai không?"
Tiểu Đào cuối mặt cười một cách quái dị rồi thét vào mặt Như Hoa
"Là em gái của hắn! Là con nhỏ đã cắt tóc tôi! Lúc ấy nó chỉ mới 10 tuổi! Tôi chỉ mới 17 thôi! Nhưng tâm hồn nó đã là một con quỷ!"
"Bây giờ nó lớn rồi! Tôi cũng trả thù xong rồi!"
"Còn ba mẹ hắn! Họ đã lường trước được tôi sẽ trả thù! Họ đem hai bàn chân của tôi về, ngâm chung với rắn rết để không bị phân hủy, mỗi khi tôi đến nhà họ, họ sẽ lấy chân tôi ra để đánh, khiến tôi đau đớn, không thể vào nhà được!"
"Tôi đã chịu đựng như thế, còn họ, 10 năm rồi họ sống vui vẻ hạnh phúc! Hỏi thử công bằng ở đâu?"
Như Hoa tim đập loạn thở gấp nói với Tiểu Đào
"Cô đừng như vậy mà!"
Bỗng phía sau mọi người la lên
"Hình như là có thêm một mảnh xương người này! Xương nhỏ như trẻ con ý nhỉ?"
Mọi người cầm lên một khúc xương dài dài nhỏ nhỏ rồi thắc mắc
Như Hoa mở túi ra, viên đá nhỏ Tiểu Hoan đưa cô bây giờ đã phát sáng, sáng lấp lánh, cô chợt vui vui trong lòng miệng cười cười nói khẽ
"Tiểu Hoan à! Là Tiểu Hoan!"
Cô vội chạy lại xin họ được đem khúc xương ấy về, và nhờ họ giữ bí mật
"Chân...Chân của cô"
Tiểu Đào không có hai bàn chân, người cô ta lơ lửng trên không trung
Tiểu Đào biết Như Hoa nói đến cái gì, cô cúi đầu không buồn nhìn gương mặt buồn bã nói với Như Hoa vẫn còn đang há hốc mồm vì thấy cảnh tượng này
"Cô bất ngờ sao? Nếu tôi nói chính người đàn ông tôi yêu thương nhất đã gây ra thì cô nghĩ gì?"
"Hắn ta...Hắn ta sao lại tàn ác như thế?"
Tiểu Đào cười một cách chua chát, nước mắt cô bỗng rơi xuống, tay xoa xoa bụng
"Hôm ấy...tôi thấy hắn và lũ bạn hắn nhậu nhẹt rồi chơi đá phê đến quên cả trời đất, tôi đã bỏ trốn! Hắn đã phát hiện ra lúc tôi đang ở lưng chừng dốc núi, vì phê đá nên hắn bắt được tôi thì đánh tôi rất nhiều, hắn còn dùng sức mà đạp vào bụng tôi!"
Tiểu Đào kể đến đây thì bỗng nghẹn ngào, nước mắt rơi lã chã
Như Hoa đưa ánh mắt thương cảm nhìn cô, giơ tay ra vỗ về lưng cô an ủi
"Tiểu Đào à! Cô đừng khóc mà!"
"Hắn ta...Hắn ta cắt tóc tôi, còn dọa tôi nếu còn dám bỏ trốn sẽ chặt chân tôi! Đến tối bụng tôi rất đau! Tôi sợ em bé trong bụng tôi sẽ gặp chuyện, tôi sợ lắm, tôi bắt đầu chảy máu, tôi thấy không ổn nên mới liều mạng mà chạy, tôi đã dùng răng để cắn đứt sợi dây cột trên chân, hắn và đồng bọn đã ngủ rồi"
"...Tôi đã chạy ra đến đường lớn, tôi gặp một chiếc xe hơi chạy nhanh trên đường, tôi đã chạy ra liều mạng mà chặn đầu xe, tôi chỉ sợ chiếc xe này mà đi rồi thì tôi sẽ không còn cơ hội nữa, và đúng lúc họ dừng lại, tôi mừng đến chết đi sống lại, tôi đã ôm lấy trái tim rồi cảm ơn ông, ít nhất còn chừa lại một con đường sống cho tôi!"
"Tôi đã thật sự bất ngờ khi người bước ra từ trên xe chính là Ba Mẹ và em gái hắn!
Tôi đã quỳ xuống cầu xin họ, tôi nghĩ những việc hắn làm chắc chắn họ không biết, tôi nghĩ nếu họ biết thì chắc chắn họ đến đây là để tìm tôi, ít ra tôi cũng gây thù oán gì với họ, nhưng tôi sai rồi!"
Khi họ lạnh lùng nhìn tôi và nói
"Sao thằng Hải lại để chó xổng chuồng thế kia?"
"Họ...là những người đã bắt tôi lại, họ sợ tôi chạy thoát sẽ gây bất lợi cho con trai họ, sợ tôi báo cảnh sát, sợ tôi khiến con trai họ ngồi tù! Bỏ mặc cả đứa trẻ trong bụng tôi"
"Họ là người đã xúi giục con trai họ chặt chân tôi!"
"Bà ấy thốt lên chặt chân nó xem nó còn dám bỏ trốn nữa không?"
"Lúc ấy tôi không khóc, tôi không hiểu vì sao tôi lại cười tôi cười vì cuộc đời này quá bạc bẽo với tôi rồi! giờ thì tôi đã biết sự tàn ác kia hắn được di truyền từ ai rồi! Cả nhà hắn đều là ác quỷ, đều thực sự đáng chết!"
"Cô có biết...con nhỏ mà tôi giết chết ở nhà vệ sinh là ai không?"
Tiểu Đào cuối mặt cười một cách quái dị rồi thét vào mặt Như Hoa
"Là em gái của hắn! Là con nhỏ đã cắt tóc tôi! Lúc ấy nó chỉ mới 10 tuổi! Tôi chỉ mới 17 thôi! Nhưng tâm hồn nó đã là một con quỷ!"
"Bây giờ nó lớn rồi! Tôi cũng trả thù xong rồi!"
"Còn ba mẹ hắn! Họ đã lường trước được tôi sẽ trả thù! Họ đem hai bàn chân của tôi về, ngâm chung với rắn rết để không bị phân hủy, mỗi khi tôi đến nhà họ, họ sẽ lấy chân tôi ra để đánh, khiến tôi đau đớn, không thể vào nhà được!"
"Tôi đã chịu đựng như thế, còn họ, 10 năm rồi họ sống vui vẻ hạnh phúc! Hỏi thử công bằng ở đâu?"
Như Hoa tim đập loạn thở gấp nói với Tiểu Đào
"Cô đừng như vậy mà!"
Bỗng phía sau mọi người la lên
"Hình như là có thêm một mảnh xương người này! Xương nhỏ như trẻ con ý nhỉ?"
Mọi người cầm lên một khúc xương dài dài nhỏ nhỏ rồi thắc mắc
Như Hoa mở túi ra, viên đá nhỏ Tiểu Hoan đưa cô bây giờ đã phát sáng, sáng lấp lánh, cô chợt vui vui trong lòng miệng cười cười nói khẽ
"Tiểu Hoan à! Là Tiểu Hoan!"
Cô vội chạy lại xin họ được đem khúc xương ấy về, và nhờ họ giữ bí mật
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook