Bạch Hàn lao tới, cậu chưa kịp đụng vào người Khắc Lâm đã bị hắn hất bay. Bạch Dương nhân cơ hội hắn không để ý định dùng dao lao tới đâm nhưng hắn né ngay không những thế còn bắt được, hắn túm chặt lấy cổ Bạch Dương. Ánh mắt Bạch Dương đỏ rực cậu trừng mắt để hất tung hắn ra nhưng hắn không hề hấn gì.

Lúc này, Bạch Hàn vừa mở mắt thấy anh như vậy cậu dùng hết sức tấn công hắn.

" Hụ.. hụ.."- Bạch Dương ngã xuống đất, ho ra máu.

" Anh không sao chứ?"- Bạch Hàn vừa ôm ngực chạy tới đỡ Bạch Dương.

Khắc Lâm đứng dậy.

Đúng lúc này, mọi người chạy vào.

" Các cậu đã xong việc rồi à?"

" Cũng nhanh đấy!"- Khắc Lâm nói.

Bỗng hắn bất ngờ trước vẻ mặt của Tiểu Mận:

" không thể nào "- hắn đi tới túm lấy cô.

" Ông làm gì vậy?"

" Sao lại giống cô ấy như vậy?"

" Bỏ tôi ra!!!"

" BỎ CÔ ẤY RA!!!" - Bạch Hàn quát lớn rồi chạy tới định đấm hắn thì hắn liền biến mất.

Sau đó, hắn vội lao ra sau người Vũ Hân và Vũ Bảo bóp cổ.

Bạch Hàn vội chạy tới, Khắc Lâm liền đẩy Vũ Hân và Vũ Bảo ra, Vũ Hân bị đẩy ngã về phía chỗ có xe hàng Bạch Hàn thấy vậy liền lao tới đỡ lấy cô, cậu ôm lấy cô và dơ tay che chắn sau đó hai người lăn dưới đất... 

Hình ảnh Bạch Hàn hiện ra trong mắt Vũ Hân lúc này thật rõ ràng, cô có thể cảm nhận được sự ấm áp của người ấy.

" Cậu ấy đang lo lắng cho mình sao?"- Vũ Hân nghĩ nhưng cô chợt nghĩ tới hiện tại và bừng tỉnh.

" Cậu không sao chứ?"

" Tôi không..."

" BẠCH HÀN!!!"- Tiểu Mận nói. 

Bạch Hàn quay ra thấy Khắc Lâm đang siết chặt cổ Tiểu Mận. Bạch Dương liền chạy tới tấn công hắn mà hắn né ngay rồi đạp trúng vết thương của cậu.

" Bạch Dương!" - Bạch Hàn lo lắng mà cậu không thể rời mắt khỏi Tiểu Mận.

" Ta sẽ đưa cô ấy đi!"

" Không thể!!!"

Bạch Hàn lao tới. Hắn trừng mắt khiến Bạch Hàn ngã lăn ra... Tiểu Mận tay run run dơ lên dựt sợi dây truyền ra rồi ném cho Bạch Hàn. 

" Hãy giữ nó!!!"

Bạch Hàn lao lên bắt lấy... 

" Thứ đó là gì?" 

" Ông không cần biết đâu " 

" Không nhẽ là nó? Pha lê đỏ " 

Bạch Hàn vừa cầm được viên pha lê thì sức mạnh trở nên đáng sợ, hai mắt cậu đang từ đỏ bỗng trở nên xanh thẫm lại. Như một cơn gió đã xuất hiện ngay trước mắt hắn. Khắc Lâm vô cùng bất ngờ ông ta cảm thấy được sức mạnh bóng đêm đang bao phủ quanh người Bạch Hàn. Bạch Hàn dơ tay đấm thì hắn vội cùng Tiểu Mận biến mất.

Bạch Hàn tức giận:

" NGƯƠI Ở ĐÂU??? "

Bạch Dương vội ôm bụng chạy tới vỗ vai Bạch Hàn. Bạch Hàn theo phản xạ bắt lấy tay Bạch Dương bẻ ngược ra sau:

" Là anh đây! Bạch Hàn! Em không nhận ra à?"

" Bạch Hàn?!"

" Anh...?"- Lúc này mắt cậu trở lại thành đỏ như bình thường rồi hoảng hốt bỏ tay Bạch Dương ra sau đó đỡ lấy anh. 

" Em không sao chứ?"

" Em không sao " 

Hạo Vương mới chạy tới. Cậu lau máu trên miệng rồi hỏi:

" Tiểu Mận đâu rồi? Hắn định làm gì cô ấy vậy?"

" Mong là cô ấy không sao. Giờ chúng ta phải tìm ra hắn "- Bạch Dương nói.

" Em không biết nữa! Giờ em không cảm nhận được điều gì từ cô ấy "- Bạch Hàn nói. 

Vũ Bảo đỡ Vũ Hân tới, Vũ Hân vừa đi vừa hỏi 

" Tiểu Mận giờ có sao không?"

" Chúng ta cũng không biết nữa "

--------

Tiểu Nam ngồi dậy trên một chiếc giường cậu giơ tay lên chán thấy chiếc khăn trắng vẫn còn đang ấm...

" Sao mình lại ở đây thế này?"

" Cậu tỉnh rồi à?"- Vũ Hân bước tới.

" Đây là đâu?"-

Tiểu Nam vội đẩy chiếc chăn ra sau đó chèo xuống. Nhưng vết thương của cậu vẫn chưa lành còn nhức khiến cậu ngã xuống.

" Ấy, lần trước cậu bị thương vẫn chưa ngồi dậy nổi đâu phải dưỡng thương đã "

" Hụ...Hụ... Ai đã cứu tôi vậy? Tôi ở đây bao lâu rồi?"

" Cậu uống máu của của mọi người mà mới được thế này đấy. Và cũng nhờ câu thần chú trị thương của Tiểu Mận mới cứu được cậu đó "

" Thần chú gì thế?"

Vũ Hân đỡ Tiểu Nam lên giường.

" Cậu hôn mê đã ba ngày rồi giờ phải dưỡng thương đã "

" Tiểu Mận đâu rồi?" 

" Cô ấy..."

------------

Bạch Hàn và Hạo Vương cưỡi ngựa tìm Tiểu Mận khắp mọi nơi mà không thấy. 

Trong một căn nhà cũ của thành phố... cạnh một nhà hát bỏ hoang. 

Tiểu Mận dần dần mở mắt ra. Cô thấy hay tay bị chói chặt treo lên.

" Đây là đâu? " 

" Tỉnh rồi sao? " 

Khắc Lâm ngồi xuống trước mặt cô rồi giơ tay vén tóc.

" Khuôn mặt và ánh mắt này thật là giống người đó. Ngươi làm ta nhớ về cô ấy, người mà ta vô cùng yêu và không thể quên được "

" Không thể nào!"

" Ta phải nói cậu đó mới đúng " 

" Ông định làm gì? "

" Ta sẽ không hại ngươi đâu ta chỉ muốn thứ ta cần thôi "

" Pha lê đỏ? Ông nên có nó "

" Cả ngươi cũng nói như vậy à?" - Hắn túm lấy cô nói.

" Vì ông quá nhiều thù hận. Thù hận sẽ làm ông trở nên xấu xa!!!"

" Vì ai? Vì ai mà ta trở nên như thế?"

" Ông nên buông bỏ tất cả đi người đó cũng đã không còn nữa rồi! Nếu bây giờ người chết là ông thì ông có muốn cô ấy đau khổ như vậy không?"

" Ta... "

" Cô ấy cũng vậy nếu cô ấy biết ông trở nên như vậy cũng sẽ cảm thấy đau khổ "

" Ngươi đừng nói nữa!!! Đừng nghĩ có gương mặt giống cô ấy là ta sẽ không giết ngươi. Ta chỉ muốn tìm hiểu xem ngươi là gì của cô ấy thôi mà chả là gì cả nên hãy ngoan ngoãn để ta lấy được thứ đó đi! Ta muốn máu và viên pha lê đó tưới lên mộ của người ta yêu nhất! "

" Không thể!"

" Bạch Vương ta sẽ cho ngươi cảm thấy chết cũng không yên "

Tiểu Mận nhìn hắn ta chằm chằm.

" Nào cô bé. Đã sẵn sàng vào trận chiến chưa "

Khắc Lâm rút trong túi ra một khẩu súng bạc.

" Ông sẽ không có nó đâu "

" Vậy ư?"

" Bạch Hàn tuyệt đối không giao nó cho ông đâu "

" Ngươi ngăn ta bằng cách nào chứ?"

" Bằng tất cả những gì tôi làm được "

Tiểu Mận nhìn Khắc Lâm chằm chằm. Hắn ta liền nạp đạn rồi chĩa thẳng vào đâu cô: 

" Đôi mắt của Medusa! Chỉ nàng mới có thôi ngươi không nên có nó! "

Bùm - Bùm - Bùm. 

-------

" Cô ấy đang ở quanh đấy! "- Bạch Hàn liền phanh ngựa lại. 

Hai tay nắm chặt rồi chạy theo cảm giác của mình 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương