Cô Dâu Của Trung Tá
Chương 146-7: Em là bảo bối của anh – Những tấm ảnh trong túi quần của Sở Lăng Xuyên, trong nhà đã xảy ra chuyện. 7

Editor: Mẹ Bầu

Sở Lăng Xuyên cực kỳ khó chịu, bởi vì Lục Trăn đã quấy rầy cuộc sống của anh, bởi vì hắn đã làm cho bảo bối của anh lại bị khổ sở rồi. Cuộc sống của anh và Tố Tố, phải khó khăn lắm mới khôi phục lại được trạng thái mà anh mơ ước giống như trước kia. Thế nhưng, chỉ một cuộc điện thoại gọi đến của Lục Trăn kia, lập tức đã phá hủy hết thảy.

Vốn dĩ trong lòng Tố Tố đã tràn đầy áy náy. Cô có thể đối mặt được với Sở Lăng Xuyên, là vì cô thật sự yêu thương anh, không muốn bị mất đi anh. Cho nên cô mới gồng mình lên, lấy hết dũng khí để đối mặt với Sở Lăng Xuyên, để cùng anh sánh bước đi về phía trước. @MeBau*[email protected]@ Thế nên Tố Tố không thể nào chịu nổi việc có người lại muốn đá hậu cô ở đằng sau.

Giờ khắc này, Sở Lăng Xuyên đã hiểu rõ rằng. Nếu như anh thực sự muốn khôi phục lại được cuộc sống trước kia, mà chỉ có sự tha thứ không so đo tính toán của anh thôi, thì không đủ được, trừ phi hết thảy mọi chuyện đều chưa từng phát sinh ra. Sở Lăng Xuyên không muốn cuộc sống sau này, Tố Tố phải sống ở trong sự áy náy, dè dặt cẩn trọng cẩn thận từng ly từng đối với anh. Thậm chí cô còn phải lấy lòng anh, ngay cả việc muốn nổi giận, hay tùy hứng một chút, thì cũng không dám.

Như vậy, thật sự không phải là điều mà Sở Lăng Xuyên mong muốn. Tố Tố của anh, bảo bối của anh cũng không phải là một người như vậy. Mà lúc này, Sở Lăng Xuyên hiểu rõ, anh không thể coi như không có chuyện gì được, bằng không, càng ngày vấn đề sẽ trở nên rắc rối càng nhiều hơn... Tố Tố lại sẽ miên man suy nghĩ, suy đoán ý nghĩ của anh.

"Điện thoại vừa rồi gọi đến là của gã họ Lục kia phải không?" Tay Sở Lăng Xuyên nắm lấy cái cằm của Tố Tố, khiến cho cô phải ngẩng đầu lên. Tầm mắt của hai người nhìn vào nhau. Tố Tố nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Sở Lăng Xuyên, tựa như muốn nhìn sâu vào nội tâm của anh. Cô do dự một lúc rồi gật đầu, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn nghĩ muốn nói xin lỗi, em lại hại anh phải nhớ lại cái chuyện mất hứng kia, lại khiến cho anh phải khổ sở rồi! Tuy nhiên, ngay cả một câu, Tố Tố cũng không thể nói nên lời được.

"Hắn nghĩ muốn phá hư tình cảm của hai vợ chồng chúng ta sao, không có cửa đâu..." Sở Lăng Xuyên cúi đầu xuống, hôn một cái ở trên môi cô, rồi sau đó hai tay liền hợp lại, một phát, vác Tố Tố lên trên vai: "Cùng anh đi tắm rửa nào."

Tố Tố bị vác lên, khiêng đi vào giống như một cái bao tải vậy. Hai người  cùng nhau đi vào bên trong phòng tắm được ngăn cách bởi một tấm thủy tinh. Sở Lăng Xuyên mở vòi hoa sen ra, giở trò xấu, dùng nước trong vòi lúc đầu còn có chút lành lạnh tưới lên trên người Tố Tố.

"A!..." Tố Tố không nhịn được liền kêu lên một tiếng, sau đó trốn ở trong lòng Sở Lăng Xuyên. Nhìn đến cả hai vợ chồng thân mình để trần, áp sát vào nhau như vậy, Tố Tố vừa thẹn vừa cáu, liền nắm tay lại, đánh một cái ở trên bộ ngực của anh.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà của Tố Tố cùng cảnh xuân trước mắt, Sở Lăng Xuyên sớm đã nhiệt huyết mênh mông. Anh cúi đầu, hôn lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bàn tay đã dao động ở trên lớp da thịt trắng mịn một mảnh của cô, vẻ đầy tham luyến.

Tố Tố thật chủ động, cũng thật nhiệt tình, phảng phất như muốn dùng sự nhiệt tình cùng sự quyến rũ của mình, để làm cho Sở Lăng Xuyên quên đi sự tồn tại của Lục Trăn, quên đi cái sự kiện kia. Mà Sở Lăng Xuyên lại còn nhiệt tình hơn cả Tố Tố. Anh muốn dùng nụ hôn của mình, lửa nóng của mình để chiếm giữ lấy Tố Tố, làm cho cô quên đi hết thảy quá khứ... Cả trong lòng lẫn thân thể của cô đều chỉ có anh, nhớ kỹ mãi về sự hiện hữu và sự chiếm giữ này của anh.

Sự nhiệt tình của hai người, giống như hai ngọn núi lửa đang bạo phát, càng không thể vãn hồi lại được... Sở Lăng Xuyên hoang dã kịch liệt chiếm đoạt lấy Tố Tố.

Quên hết, thật sự đã quên hết! Trong mắt, trong lòng bọn họ chỉ có lẫn nhau, thân thể cũng chỉ có tồn tại lẫn hương vị của nhau! Có lẽ cái sự kiện kia, bất quá chính là một cơn ác mộng, mà bây giờ mới là tai họa thật sự.

Chờ đến khi hai người bọn họ tình cảm mãnh liệt xong, trở lại đến trên giường đi ngủ, thì điện thoại di động sớm đã đen ngòm, không còn điện nữa. Tố Tố cũng không quan tâm, trực tiếp quăng điện thoại ở đầu giường, làm tổ ở trong lòng Sở Lăng Xuyên mê mê trầm trầm ngủ thiếp đi! Cô còn đang mệt mỏi rã rời cả người ra rồi, làm gì còn có tâm tư nào để mà suy nghĩ đến cái chuyện sốt ruột kia nữa.

Sáng ngày hôm sau Tố Tố tỉnh lại, cô không nhịn được mà gào thét lên một hồi. Bởi vì hiện tại cô vừa mới ngồi lên một cái, hai chân cùng thắt lưng của cô liền vừa mỏi vừa đau. Tố Tố không sao nén nhịn được liền cắn lên tay Sở Lăng Xuyên một cái, buồn bực trợn trắng mắt lườm anh một cái.

Sở Lăng Xuyên chính là chỉ cười hắc hắc, rồi sau đó giúp cô mát xa. Bàn tay của anh cứ xoa xoa, rồi không thành thật cứ sờ loạn lên. Tố Tố liền hất tay của anh ra, cũng chống thân thể ngồi lên, rời giường. Cô cử động từng chút môt, thích ứng một chút một, sau đó gắng gượng tựa như không có việc gì rồi.

Buổi sáng vẫn còn đang ở trong nhà cùng với Sở Vệ Bình, đương nhiên, Tiểu Bao Tử chính là nhân vật chính. Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên chỉ là điểm xuyết làm nền. Đến giữa trưa mọi người cùng nhau bao gói sủi cảo. Sở Lăng Xuyên và Sở Vệ Bình bao sủi cảo, nhìn viên sủi cảo quả thực vô cùng thê thảm. Ngồi nhìn không chịu được, Tiểu Bao Tử cũng nhào vô để giúp vui. Cu cậu bao được hai cái sủi cảo, nhìn vừa nhăn nhíu lại vừa bẩn thỉu dơ dáy.

Ăn cơm trưa xong, ngủ trưa trong chốc lát, Sở Lăng Xuyên cũng đến giờ phải đi. Cũng giống như những lần trước, Sở Vệ Bình được Sở Việt Dương phái người đến đón đi. Sở Lăng Xuyên thì đưa Tố Tố cùng Tiểu Bao Tử trở lại nhà của cha mẹ.

Trước khi đi, Sở Lăng Xuyên không muốn để người trong nhà đưa mình xuống dưới lầu đưa tiễn. Đang trong lúc mọi người nhà không chú ý, Sở Lăng Xuyên lặng lẽ dặn dò lại Tố Tố, bảo với cô đừng có nghĩ ngợi lung tung, chờ đến thứ sáu anh trở về.

Sở Lăng Xuyên đi rồi, cũng có nghĩa là, ngày chủ nhật, ngày người một nhà sum vầy đã trôi qua, bắt đầu chờ đợi ngày sum vầy tiếp theo. Tuy rằng, lúc đi Sở Lăng Xuyên đã dặn bảo với Tố Tố rằng đừng nên nghĩ ngợi lung tung, nhưng mà, Tố Tố vẫn không cách nào nén nhịn được mà suy nghĩ miên man. Chuyện của cô và Lục Trăn, từ trong ký ức không cách nào có thể xóa sạch được. Cho dù cô có tận lực để muốn quên đi, nhưng mà chỉ phí công. Nhất là sau ban đêm ngày hôm qua, sau khi Tố Tố nhận được cú điện thoại kia của anh Ta, cô lại càng bị đè nén hơn nữa. Thật giống như một tờ giấy màu trắng vừa được mở ra, mặt trên liền bị mực nước bắn tung tóe vào. Cho dù có làm thế nào sự trêu cợt của anh ta cũng không rơi rụng đi được, có chỗ bẩn, cách nào tẩy xóa nổi. Mỗi khi nghĩ lại đến cái chuyện đó, trong lòng của Tố Tố lại giống như bị mèo cào vào vậy. Nó vừa đau lại vừa ngứa, cực kỳ phiền chán, chỉ muốn đập nát chính mình rồi quăng vào ở trong thùng rác.

Ở trong một tâm tình như vậy, thời gian một ngày lại một ngày trải qua. Cuộc sống như vậy đối Tố Tố mà nói, chính là một sự tra tấn, nhất là thỉnh thoảng Lục Trăn lại còn gởi thư, tin nhắn cho cô. Anh ta nói chuyện phát sinh giữa hai người bọn họ, nói chuyện đêm hôm đó đã trải qua, nói anh ta nhớ cô, thích cô, muốn cô hãy rời khỏi Sở Lăng Xuyên để đến với anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương