CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC
-
Chương 49: Tổng giám đốc trèo cửa sổ
Lăng Duy Khiết nghiến răng, “Em nằm mơ đi.”
“Buông tôi ra!” Lòng cô đang loạn hết lên, hơi thở nóng rực của Lăng Duy Khiết phả lên mặt khiến cô sợ hãi.
Lăng Duy Khiết ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, lửa giận thiêu đốt trong lòng vơi một nửa. Ký ức về ba ngày trăng mật năm nào lại hiện về trong tâm trí anh, mà người anh thương nhớ đang đứng trước mặt anh đây, “Em nói xem, anh nên đánh đòn em hay hôn em đây...”
“Không... ưm...” Khanh Khanh nghe vậy thì định vươn tay che miệng, nhưng hai tay cô bị Lăng Duy Khiết giữ chặt đằng sau, mà động tác của anh còn nhanh hơn cả lời nói nữa. Cô còn chưa nói xong câu, nụ hôn của anh đã dừng trên môi cô.
Không nhẹ nhàng dịu dàng như mấy ngày trước, nụ hôn lần này thô bạo như dã thú, một tay Lăng Duy Khiết giữ chặt tay cô, một tay giữ gáy cô, không cho cô giãy thoát.
“Đau...” Khanh Khanh muốn đẩy anh ra nhưng vừa cách ra được một chút đã bị anh chiếm đoạt.
Lăng Duy Khiết thấy Khanh Khanh kêu đau thì cũng ý thức được mình hơi quá đáng, nhưng anh không muốn buông cô ra mà còn càng thêm lưu luyến, anh cắn nhẹ rồi mút môi cô...
Đến khi anh phát hiện Khanh Khanh đã nhũn ra mới chịu buông.
Lăng Duy Khiết nhếch môi, đắc ý nói, “Em nhớ cho kỹ, ai mới là người đàn ông của em.”
Chát!
Anh vứt nói dứt lời, Khanh Khanh đã tát anh một cái rồi đẩy mạnh anh ra.
“Lăng Duy Khiết, anh nhớ cho kỹ, đừng tùy tiện động tay động chân với phụ nữ!” Vừa rồi Thẩm Khanh Khanh thiếu dưỡng khí nên mới không suy nghĩ được gì, khi đã lấy lại bình tĩnh thì việc đầu tiên cô làm là cho Lăng Duy Khiết một cái tát.
Cô ghét nhất loại đàn ông cục cằn, tự cho mình là đúng như vậy.
“Em... Thẩm Khanh Khanh! Anh chỉ yêu cầu quyền mà một người chồng nên có mà thôi, vậy mà em...” Lăng Duy Khiết xoa bên má bỏng rát của mình.
Anh nghi ngờ có phải mình nhìn nhầm rồi không? Tại sao cô gái dịu dàng năm năm trước lại trở nên hung dữ thế này?
Khanh Khanh sầm mặt, cảm tình vất vả lắm mới có được đã bay sạch chỉ vì hành động hôm nay của anh, trước cô vẫn còn do dự, nhưng giờ cô quyết định ly hôn, “Cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi đã có quyết định cuối cùng rồi, ngày mai chúng ta đi làm thủ tục ly hôn.”
“Em nói gì?” Cơn giận vừa vơi bớt của Lăng Duy Khiết lại nổi lên ầm ầm, “Ly hôn? Em nghĩ hay quá nhỉ, Thẩm Khanh Khanh, em tát anh xong còn muốn ly hôn?”
Lăng Duy Khiết giận quá mất khôn nên mới cưỡng hôn cô, kết quả không những bị tát, cô còn muốn ly hôn. Họ từng lên giường với nhau rồi, hôn một cái thì bõ bèn gì?
“Mời anh ra ngoài ngay, hẹn anh tại cửa tòa án ngày mai.” Khanh Khanh biết đáp án của anh nhưng vẫn cố chấp.
Tuy ở riêng năm năm nhưng muốn ly hôn cũng không phải chỉ một câu nói là xong. Nếu Lăng Duy Khiết không đồng ý thì vẫn phải làm theo trình tự pháp luật.
“Ngay từ ban đầu chính em là người cầu xin anh hãy kết hôn với em, giờ chính em lại là người đòi ly hôn.” Lăng Duy Khiết bình tĩnh nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Khanh Khanh.
Người phụ nữ này đã không còn là cô bé năm năm trước nữa, cô đã trở thành một người phụ nữ trưởng thành, không còn ấu trĩ và xốc nổi năm nào, thời gian khiến cô càng trở nên xinh đẹp quyến rũ, anh nhất quyết sẽ không buông tay đâu.
Khanh Khanh khẽ run rẩy, tự dối lòng, “Không cần anh phải nhắc, vì ngày đó tôi xốc nổi nên mới có quyết định của hôm nay. Năm năm trước là lỗi của tôi, anh muốn bồi thường gì thì cứ nói, tôi sẽ cố hết sức để làm anh hài lòng.”
Lăng Duy Khiết nhìn Khanh Khanh bằng đôi mắt tràn đầy ý cười, nhưng lời nói ra thì vô cùng mập mờ, “Thẩm Khanh Khanh, anh muốn bù đắp thế nào em cũng sẽ làm sao?”
Nhìn khuôn mặt “đểu cáng” của anh, Khanh Khanh hơi căng thẳng, thầm nghĩ chắc anh không đến nỗi mặt dày thế đâu.
“Chỉ cần hợp lý và nằm trong phạm vi chịu đựng của tôi là được.” Khanh Khanh thầm nghiến răng và bổ sung.
“Điều anh muốn rất hợp lý, trước khi ly hôn thì chúng ta vẫn là vợ chồng, nên người làm chồng là anh đây yêu cầu em phải làm tròn nghĩa vụ của một người vợ, yêu cầu này cũng không quá đáng phải không?” Lăng Duy Khiết khoát tay lên sofa, cười ái muội với cô.
“Anh! Tôi sẽ không thỏa hiệp với anh đâu!” Khanh Khanh tức giận, cô nhìn Lăng Duy Khiết một cái rồi nghiếm răng quay người vào phòng, cô quyết định không thèm để ý đến anh nữa.
Nhìn cửa phòng đóng chặt, Lăng Duy Khiết không đuổi theo cô cũng không rời khỏi nhà cô, anh im lặng bật TV lên.
Anh muốn suy nghĩ thật kỹ, anh vốn cho rằng Khanh Khanh cũng độc thân như anh trong suốt những năm qua, nhưng hình như anh đã nghĩ quá đơn giản.
Câu nói của Đoan Minh Dũng vang lên bên tai anh, hình như hôm đó anh nghe thấy cậu ta nói gì đó.
Lăng Duy Khiết gửi tin nhắn cho Khanh Khanh, bảo cô ra ăn cơm, còn anh thì tìm Đoan Minh Dũng để hỏi thăm tình huống, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, chí ít cũng phải hiểu về tình địch cái đã.
Trong nhà hàng Tây, Lăng Duy Khiết có hơi mất kiên nhẫn, đã quá giờ hẹn nửa tiếng rồi mà tên Đoan Minh Dũng vẫn chưa đến.
Lăng Duy Khiết đang định gọi điện thoại thì giọng nói của Đoan Minh Dũng vang lên từ phía sau anh.
“Đại ca, ngại quá, em vừa ra đến cửa thì bị Khiết Lạc quấn lấy.” Đoan Minh Dũng vừa nói vừa ngồi xuống ghế đối diện Lăng Duy Khiết.
“Ừm, Dũng này, cậu đã từng gặp Khanh Khanh trước đây bao giờ chưa?” Lăng Duy Khiết bưng tách cà phê lên uống, vờ như lơ đễnh hỏi.
Đoan Minh Dũng nhìn chằm chằm Lăng Duy Khiết hồi lâu mới đáp, “Em gặp cô ấy hai lần, nhưng lúc đó em không biết tên tiếng Trung của cô ấy, người trong giới thời trang đều gọi cô ấy là Vivian, anh thích cô ấy thật đó hả?”
Lăng Duy Khiết đáp, “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.”
“Nói thì nói vậy, nhưng hình như cô ấy là hoa đã có chủ rồi, anh thật lòng đó hả?” Đoan Minh Dũng hơi bất ngờ, nhưng nghĩ lại mấy năm nay, bao cô gái không lọt được vào mắt xanh của đại ca, không ngờ anh lại thích mẫu phụ nữ thế này.
“Cậu chắc chứ?” Lăng Duy Khiết nhíu mày, tuy khó chịu nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Đoan Minh Dũng nghĩ ngợi rồi đáp, “Chắc là vậy, anh có thể về xem tạp chí thời trang hai năm qua, hình như trong đó có nhắc tới thì phải, người đàn ông kia là nhà thiết kế hàng đầu của Versace - James.”
Lăng Duy Khiết không ngờ sẽ nghe thấy cái tên đó, nhưng nếu sự thật đúng là như vậy thì Khanh Khanh cố biện minh làm gì?
“Phụ nữ xinh đẹp như cô ấy mà không có đàn ông theo đuổi mới lạ. Nhưng kỳ là sao cô ấy lại bỏ rơi người đàn ông tốt như vậy để về nước...” Đoan Minh Dũng càng nói giọng càng nhỏ.
Đúng là như vậy, bên cạnh những người phụ nữ xinh đẹp không thiếu những kẻ theo đuổi, huống hồ năm năm, cô còn là một người phụ nữ độc thân, có sứ giả hộ hoa bên cạnh cũng hợp lý. Nhưng Lăng Duy Khiết không chấp nhận việc đó.
Lăng Duy Khiết đang suy nghĩ thì Đoan Minh Dũng đột nhiên nói, “Hay họ chia tay rồi?”
Thấy Lăng Duy Khiết không lên tiếng, anh ta trêu chọc, “Đại ca, nếu đúng là vậy thì cơ hội của anh tới rồi đó!”
Tuy khó chịu nhưng Lăng Duy Khiết không định buông tay, cả đêm anh không ngủ, anh quyết định tạm bỏ qua việc tìm hiểu Khanh Khanh đã sống thế nào trong suốt năm năm vừa qua. Giờ điều anh muốn chỉ là giữ cô bên mình.
Sáng hôm sau, Lăng Duy Khiết thu dọn đồ dùng hàng ngày và quần áo rồi tới nhà Khanh Khanh. Nhưng khi anh lấy chìa khóa ra mở cửa thì phát hiện cửa đã thay khóa.
Lăng Duy Khiết nhìn cánh cửa đóng chặt mà dở khóc dở cười, người phụ nữ của anh thật nhẫn tâm, chưa đến một ngày mà đã thay khóa cửa rồi. Cô ghét anh đến vậy sao?
Lần đầu gặp cô, anh lôi thôi lếch thếch, râu ria xồm xoàm còn không nhìn rõ mặt mũi thế nào, nhưng khi ấy Thẩm Khanh Khanh vẫn yêu anh. Giờ anh rất tự tin chỉ với một ánh mắt, những người phụ nữ khác sẽ bổ nhào vào lòng anh. Nhưng Khanh Khanh lại tránh anh như tránh tà. Đây là lần đầu tiên Lăng Duy Khiết nghi ngờ về vẻ ngoài đẹp trai của bản thân mình.
Anh giơ tay gõ cửa nhưng không thấy có phản ứng gì. Sáng sớm xách vali đứng trước cửa có hơi xấu hổ, Lăng Duy Khiết bèn lấy điện thoại ra.
Trong phòng ngủ, Khanh Khanh mãi rạng sáng mới ngủ được lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô vươn tay lấy điện thoại, cũng không nhìn tên người gọi mà nhấc máy luôn.
“Các bé yêu...”
“Thẩm Khanh Khanh, em đổi khóa đó hả...”
Nghe thấy giọng của Lăng Duy Khiết, cơn buồn ngủ của Khanh Khanh bay sạch, cô bất ngờ đến mức ngồi bật dậy. Cô còn tưởng là các con gọi điện cho mình, suýt nữa thì lộ rồi, may mà Lăng Duy Khiết nói nhanh hơn.
Khanh Khanh sợ toát mồ hôi lạnh, Lăng Duy Khiết nói một hồi mà cô không nghe được một chữ nào.
Thấy Khanh Khanh không trả lời, Lăng Duy Khiết dùng giọng ra lệnh nói, “Không được cúp điện thoại của anh.”
Anh nói chưa dứt câu, Khanh Khanh đã cúp điện thoại. Vừa rồi bất ngờ quá, cô không những không tỉnh táo được mà còn thấy chóng mặt, cô nhìn đồng hồ, nếu như ngày thường thì giờ cô phải đi làm rồi. Nhưng giờ cô đang bị thương, hôm qua đã xin Lăng Duy Khiết nghỉ phép rồi...
“Lẽ nào anh ấy đến giục mình đi làm?” Khanh Khanh ngơ ngác nhìn điện thoại, cố gắng hồi tưởng lại nhưng không nhớ được gì.
“Thôi kệ, mình cứ ngủ tiếp, dù sao thì đơn từ chức cũng viết xong rồi, chiều mang tới công ty là xong.” Khanh Khanh xoa huyệt thái dương rồi nằm lại.
Tối qua cô đã suy nghĩ lâu mới đi đến quyết định từ chức để về Italy, cô ôm hy vọng về nước, thời gian làm con người ta thay đổi, họ đã không còn là họ của ngày xưa nữa.
Cô nhắm mắt lại và hồi tưởng về những chuyện khi trước, mỗi khi nhớ về những ngày ấy cô không khỏi mỉm cười ngượng ngùng.
Lăng Duy Khiết gõ cửa không ai ra mở, gọi điện thoại thì bị dập máy, anh đi gõ cửa hộ gia đình ở tầng trên.
Vẻ ngoài đẹp đẽ là một lợi thế, anh chỉ cần nói để quên chìa khóa trong nhà, nữ chủ nhà kia sẽ để anh qua thôi, anh đi ra ngoài ban công, leo qua giá để điều hòa rồi nhảy sang ban công nhà Khanh Khanh.
“Thẩm Khanh Khanh, mở cửa!” Gõ cửa nhà không ra mở, lần này gõ cửa sổ thì chắc sẽ mở nhỉ.
Khanh Khanh nghe thấy tiếng gõ cửa sổ thì nghiêng đầu qua nhìn, vừa nhìn thấy người ngoài cửa sổ, cô hốt hoảng chui vào chăn.
Lăng Duy Khiết thấy phản ứng của Khanh Khanh mà giận suýt hộc máu, anh có phải ma quỷ gì đâu? Ban ngày ban mặt việc gì phải sợ đến thế, hay làm việc gì trái lương tâm nên chột dạ?
Lăng Duy Khiết biết chờ Khanh Khanh mở cửa là chuyện không thể nào, xem ra đành tự thân vận động thôi.
“Buông tôi ra!” Lòng cô đang loạn hết lên, hơi thở nóng rực của Lăng Duy Khiết phả lên mặt khiến cô sợ hãi.
Lăng Duy Khiết ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, lửa giận thiêu đốt trong lòng vơi một nửa. Ký ức về ba ngày trăng mật năm nào lại hiện về trong tâm trí anh, mà người anh thương nhớ đang đứng trước mặt anh đây, “Em nói xem, anh nên đánh đòn em hay hôn em đây...”
“Không... ưm...” Khanh Khanh nghe vậy thì định vươn tay che miệng, nhưng hai tay cô bị Lăng Duy Khiết giữ chặt đằng sau, mà động tác của anh còn nhanh hơn cả lời nói nữa. Cô còn chưa nói xong câu, nụ hôn của anh đã dừng trên môi cô.
Không nhẹ nhàng dịu dàng như mấy ngày trước, nụ hôn lần này thô bạo như dã thú, một tay Lăng Duy Khiết giữ chặt tay cô, một tay giữ gáy cô, không cho cô giãy thoát.
“Đau...” Khanh Khanh muốn đẩy anh ra nhưng vừa cách ra được một chút đã bị anh chiếm đoạt.
Lăng Duy Khiết thấy Khanh Khanh kêu đau thì cũng ý thức được mình hơi quá đáng, nhưng anh không muốn buông cô ra mà còn càng thêm lưu luyến, anh cắn nhẹ rồi mút môi cô...
Đến khi anh phát hiện Khanh Khanh đã nhũn ra mới chịu buông.
Lăng Duy Khiết nhếch môi, đắc ý nói, “Em nhớ cho kỹ, ai mới là người đàn ông của em.”
Chát!
Anh vứt nói dứt lời, Khanh Khanh đã tát anh một cái rồi đẩy mạnh anh ra.
“Lăng Duy Khiết, anh nhớ cho kỹ, đừng tùy tiện động tay động chân với phụ nữ!” Vừa rồi Thẩm Khanh Khanh thiếu dưỡng khí nên mới không suy nghĩ được gì, khi đã lấy lại bình tĩnh thì việc đầu tiên cô làm là cho Lăng Duy Khiết một cái tát.
Cô ghét nhất loại đàn ông cục cằn, tự cho mình là đúng như vậy.
“Em... Thẩm Khanh Khanh! Anh chỉ yêu cầu quyền mà một người chồng nên có mà thôi, vậy mà em...” Lăng Duy Khiết xoa bên má bỏng rát của mình.
Anh nghi ngờ có phải mình nhìn nhầm rồi không? Tại sao cô gái dịu dàng năm năm trước lại trở nên hung dữ thế này?
Khanh Khanh sầm mặt, cảm tình vất vả lắm mới có được đã bay sạch chỉ vì hành động hôm nay của anh, trước cô vẫn còn do dự, nhưng giờ cô quyết định ly hôn, “Cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi đã có quyết định cuối cùng rồi, ngày mai chúng ta đi làm thủ tục ly hôn.”
“Em nói gì?” Cơn giận vừa vơi bớt của Lăng Duy Khiết lại nổi lên ầm ầm, “Ly hôn? Em nghĩ hay quá nhỉ, Thẩm Khanh Khanh, em tát anh xong còn muốn ly hôn?”
Lăng Duy Khiết giận quá mất khôn nên mới cưỡng hôn cô, kết quả không những bị tát, cô còn muốn ly hôn. Họ từng lên giường với nhau rồi, hôn một cái thì bõ bèn gì?
“Mời anh ra ngoài ngay, hẹn anh tại cửa tòa án ngày mai.” Khanh Khanh biết đáp án của anh nhưng vẫn cố chấp.
Tuy ở riêng năm năm nhưng muốn ly hôn cũng không phải chỉ một câu nói là xong. Nếu Lăng Duy Khiết không đồng ý thì vẫn phải làm theo trình tự pháp luật.
“Ngay từ ban đầu chính em là người cầu xin anh hãy kết hôn với em, giờ chính em lại là người đòi ly hôn.” Lăng Duy Khiết bình tĩnh nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Khanh Khanh.
Người phụ nữ này đã không còn là cô bé năm năm trước nữa, cô đã trở thành một người phụ nữ trưởng thành, không còn ấu trĩ và xốc nổi năm nào, thời gian khiến cô càng trở nên xinh đẹp quyến rũ, anh nhất quyết sẽ không buông tay đâu.
Khanh Khanh khẽ run rẩy, tự dối lòng, “Không cần anh phải nhắc, vì ngày đó tôi xốc nổi nên mới có quyết định của hôm nay. Năm năm trước là lỗi của tôi, anh muốn bồi thường gì thì cứ nói, tôi sẽ cố hết sức để làm anh hài lòng.”
Lăng Duy Khiết nhìn Khanh Khanh bằng đôi mắt tràn đầy ý cười, nhưng lời nói ra thì vô cùng mập mờ, “Thẩm Khanh Khanh, anh muốn bù đắp thế nào em cũng sẽ làm sao?”
Nhìn khuôn mặt “đểu cáng” của anh, Khanh Khanh hơi căng thẳng, thầm nghĩ chắc anh không đến nỗi mặt dày thế đâu.
“Chỉ cần hợp lý và nằm trong phạm vi chịu đựng của tôi là được.” Khanh Khanh thầm nghiến răng và bổ sung.
“Điều anh muốn rất hợp lý, trước khi ly hôn thì chúng ta vẫn là vợ chồng, nên người làm chồng là anh đây yêu cầu em phải làm tròn nghĩa vụ của một người vợ, yêu cầu này cũng không quá đáng phải không?” Lăng Duy Khiết khoát tay lên sofa, cười ái muội với cô.
“Anh! Tôi sẽ không thỏa hiệp với anh đâu!” Khanh Khanh tức giận, cô nhìn Lăng Duy Khiết một cái rồi nghiếm răng quay người vào phòng, cô quyết định không thèm để ý đến anh nữa.
Nhìn cửa phòng đóng chặt, Lăng Duy Khiết không đuổi theo cô cũng không rời khỏi nhà cô, anh im lặng bật TV lên.
Anh muốn suy nghĩ thật kỹ, anh vốn cho rằng Khanh Khanh cũng độc thân như anh trong suốt những năm qua, nhưng hình như anh đã nghĩ quá đơn giản.
Câu nói của Đoan Minh Dũng vang lên bên tai anh, hình như hôm đó anh nghe thấy cậu ta nói gì đó.
Lăng Duy Khiết gửi tin nhắn cho Khanh Khanh, bảo cô ra ăn cơm, còn anh thì tìm Đoan Minh Dũng để hỏi thăm tình huống, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, chí ít cũng phải hiểu về tình địch cái đã.
Trong nhà hàng Tây, Lăng Duy Khiết có hơi mất kiên nhẫn, đã quá giờ hẹn nửa tiếng rồi mà tên Đoan Minh Dũng vẫn chưa đến.
Lăng Duy Khiết đang định gọi điện thoại thì giọng nói của Đoan Minh Dũng vang lên từ phía sau anh.
“Đại ca, ngại quá, em vừa ra đến cửa thì bị Khiết Lạc quấn lấy.” Đoan Minh Dũng vừa nói vừa ngồi xuống ghế đối diện Lăng Duy Khiết.
“Ừm, Dũng này, cậu đã từng gặp Khanh Khanh trước đây bao giờ chưa?” Lăng Duy Khiết bưng tách cà phê lên uống, vờ như lơ đễnh hỏi.
Đoan Minh Dũng nhìn chằm chằm Lăng Duy Khiết hồi lâu mới đáp, “Em gặp cô ấy hai lần, nhưng lúc đó em không biết tên tiếng Trung của cô ấy, người trong giới thời trang đều gọi cô ấy là Vivian, anh thích cô ấy thật đó hả?”
Lăng Duy Khiết đáp, “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.”
“Nói thì nói vậy, nhưng hình như cô ấy là hoa đã có chủ rồi, anh thật lòng đó hả?” Đoan Minh Dũng hơi bất ngờ, nhưng nghĩ lại mấy năm nay, bao cô gái không lọt được vào mắt xanh của đại ca, không ngờ anh lại thích mẫu phụ nữ thế này.
“Cậu chắc chứ?” Lăng Duy Khiết nhíu mày, tuy khó chịu nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Đoan Minh Dũng nghĩ ngợi rồi đáp, “Chắc là vậy, anh có thể về xem tạp chí thời trang hai năm qua, hình như trong đó có nhắc tới thì phải, người đàn ông kia là nhà thiết kế hàng đầu của Versace - James.”
Lăng Duy Khiết không ngờ sẽ nghe thấy cái tên đó, nhưng nếu sự thật đúng là như vậy thì Khanh Khanh cố biện minh làm gì?
“Phụ nữ xinh đẹp như cô ấy mà không có đàn ông theo đuổi mới lạ. Nhưng kỳ là sao cô ấy lại bỏ rơi người đàn ông tốt như vậy để về nước...” Đoan Minh Dũng càng nói giọng càng nhỏ.
Đúng là như vậy, bên cạnh những người phụ nữ xinh đẹp không thiếu những kẻ theo đuổi, huống hồ năm năm, cô còn là một người phụ nữ độc thân, có sứ giả hộ hoa bên cạnh cũng hợp lý. Nhưng Lăng Duy Khiết không chấp nhận việc đó.
Lăng Duy Khiết đang suy nghĩ thì Đoan Minh Dũng đột nhiên nói, “Hay họ chia tay rồi?”
Thấy Lăng Duy Khiết không lên tiếng, anh ta trêu chọc, “Đại ca, nếu đúng là vậy thì cơ hội của anh tới rồi đó!”
Tuy khó chịu nhưng Lăng Duy Khiết không định buông tay, cả đêm anh không ngủ, anh quyết định tạm bỏ qua việc tìm hiểu Khanh Khanh đã sống thế nào trong suốt năm năm vừa qua. Giờ điều anh muốn chỉ là giữ cô bên mình.
Sáng hôm sau, Lăng Duy Khiết thu dọn đồ dùng hàng ngày và quần áo rồi tới nhà Khanh Khanh. Nhưng khi anh lấy chìa khóa ra mở cửa thì phát hiện cửa đã thay khóa.
Lăng Duy Khiết nhìn cánh cửa đóng chặt mà dở khóc dở cười, người phụ nữ của anh thật nhẫn tâm, chưa đến một ngày mà đã thay khóa cửa rồi. Cô ghét anh đến vậy sao?
Lần đầu gặp cô, anh lôi thôi lếch thếch, râu ria xồm xoàm còn không nhìn rõ mặt mũi thế nào, nhưng khi ấy Thẩm Khanh Khanh vẫn yêu anh. Giờ anh rất tự tin chỉ với một ánh mắt, những người phụ nữ khác sẽ bổ nhào vào lòng anh. Nhưng Khanh Khanh lại tránh anh như tránh tà. Đây là lần đầu tiên Lăng Duy Khiết nghi ngờ về vẻ ngoài đẹp trai của bản thân mình.
Anh giơ tay gõ cửa nhưng không thấy có phản ứng gì. Sáng sớm xách vali đứng trước cửa có hơi xấu hổ, Lăng Duy Khiết bèn lấy điện thoại ra.
Trong phòng ngủ, Khanh Khanh mãi rạng sáng mới ngủ được lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô vươn tay lấy điện thoại, cũng không nhìn tên người gọi mà nhấc máy luôn.
“Các bé yêu...”
“Thẩm Khanh Khanh, em đổi khóa đó hả...”
Nghe thấy giọng của Lăng Duy Khiết, cơn buồn ngủ của Khanh Khanh bay sạch, cô bất ngờ đến mức ngồi bật dậy. Cô còn tưởng là các con gọi điện cho mình, suýt nữa thì lộ rồi, may mà Lăng Duy Khiết nói nhanh hơn.
Khanh Khanh sợ toát mồ hôi lạnh, Lăng Duy Khiết nói một hồi mà cô không nghe được một chữ nào.
Thấy Khanh Khanh không trả lời, Lăng Duy Khiết dùng giọng ra lệnh nói, “Không được cúp điện thoại của anh.”
Anh nói chưa dứt câu, Khanh Khanh đã cúp điện thoại. Vừa rồi bất ngờ quá, cô không những không tỉnh táo được mà còn thấy chóng mặt, cô nhìn đồng hồ, nếu như ngày thường thì giờ cô phải đi làm rồi. Nhưng giờ cô đang bị thương, hôm qua đã xin Lăng Duy Khiết nghỉ phép rồi...
“Lẽ nào anh ấy đến giục mình đi làm?” Khanh Khanh ngơ ngác nhìn điện thoại, cố gắng hồi tưởng lại nhưng không nhớ được gì.
“Thôi kệ, mình cứ ngủ tiếp, dù sao thì đơn từ chức cũng viết xong rồi, chiều mang tới công ty là xong.” Khanh Khanh xoa huyệt thái dương rồi nằm lại.
Tối qua cô đã suy nghĩ lâu mới đi đến quyết định từ chức để về Italy, cô ôm hy vọng về nước, thời gian làm con người ta thay đổi, họ đã không còn là họ của ngày xưa nữa.
Cô nhắm mắt lại và hồi tưởng về những chuyện khi trước, mỗi khi nhớ về những ngày ấy cô không khỏi mỉm cười ngượng ngùng.
Lăng Duy Khiết gõ cửa không ai ra mở, gọi điện thoại thì bị dập máy, anh đi gõ cửa hộ gia đình ở tầng trên.
Vẻ ngoài đẹp đẽ là một lợi thế, anh chỉ cần nói để quên chìa khóa trong nhà, nữ chủ nhà kia sẽ để anh qua thôi, anh đi ra ngoài ban công, leo qua giá để điều hòa rồi nhảy sang ban công nhà Khanh Khanh.
“Thẩm Khanh Khanh, mở cửa!” Gõ cửa nhà không ra mở, lần này gõ cửa sổ thì chắc sẽ mở nhỉ.
Khanh Khanh nghe thấy tiếng gõ cửa sổ thì nghiêng đầu qua nhìn, vừa nhìn thấy người ngoài cửa sổ, cô hốt hoảng chui vào chăn.
Lăng Duy Khiết thấy phản ứng của Khanh Khanh mà giận suýt hộc máu, anh có phải ma quỷ gì đâu? Ban ngày ban mặt việc gì phải sợ đến thế, hay làm việc gì trái lương tâm nên chột dạ?
Lăng Duy Khiết biết chờ Khanh Khanh mở cửa là chuyện không thể nào, xem ra đành tự thân vận động thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook