CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC
Chương 30: Lòng đố kỵ của thẩm hạo trự

Cô muốn biết tại sao khi đó mẹ lại bỏ rơi cô, muốn biết bố cô là ai, dù vì nguyên nhân gì thì cũng phải cho cô một lời, dù đó là lời nói dối đi chăng nữa.

“Khanh Khanh, mẹ…mẹ xin lỗi con, đến Mỹ rồi, con hãy quên những gì không tốt về mẹ!” Mẹ Thẩm khóc, đứa con gái nuôi dưỡng hơn hai mươi năm nay, bà đã bỏ qua nỗi thù hận với tình địch, giờ đây bà đã coi Khanh Khanh như con gái ruột của bà.

Cũng chính vì thế mà sau khi biết được sự thật, bà mất ngủ triền miên, bà cảm thấy đã mắc nợ đã làm hại con gái, bà hy vọng có thể bù đắp cho cô.

“Mẹ, mẹ mãi mãi là mẹ của con, người mẹ tuyệt vời nhất của con!” Khanh Khanh chỉ thấy xót trong lòng, cô mỉm cười ôm lấy mẹ.

“Ngốc ạ, con lúc nào cũng tốt bụng và ngốc nghếch như vậy, qua đó phải khôn khéo hơn, đừng bị người ta lừa, người ta bắt nạt, nghe chưa?” Bà Thẩm đưa tay gạt đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má Khanh Khanh.

“Không sao đâu, mẹ, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe, trời lạnh nhớ mặc thêm áo ấm ….” Khanh Khanh nói xong, hai mẹ con bắt đầu khóc.

“Hai người đừng sướt mướt như vậy nữa. Đi Mỹ thôi chứ có phải là đi lên hành tinh khác đâu, mà còn có con nữa cơ mà, sao con có thể để người ta bắt nạt Khanh Khanh được chứ!” Thấy mẹ và Khanh Khanh khóc lóc như vậy, Thẩm Hạo Trự xót xa, anh ta tiến lại tách hai người họ ra.

“Tiểu Thẩm, con nhất định phải chăm sóc Khanh Khanh thật tốt đấy, nhất định không được để người ta bắt nạt con bé.” Mẹ Thẩm rưng rưng nước mắt dặn dò con trai.

“Mẹ, com biết rồi. Thôi, bọn con đi đây, sắp trễ chuyến bay rồi.” Thẩm Hạo Trự kéo Khanh Khanh lên xe, nhất quyết không cho bố mẹ tiễn đi, để tránh khi đến sân bay rồi lại một màn chia ly đẫm nước mắt.

“Anh, đột nhiên em thấy trống rỗng quá, qua Mỹ rồi, em có thể làm gì đây?” Ngước nhìn những đám mây trắng bên ngoài cửa xe, Khanh Khanh lo lắng nghĩ ngợi.

Phải đi học hay đi làm đây? Cô cũng chưa quyết định được, ngây ngây ngô ngô hơn hai mươi năm, kết quả là cái gì cô cũng không biết.

“Ngốc ạ, ở Mỹ rồi thì không còn ai ràng buộc em nữa, em thích làm gì thì làm. Cho dù em không đi làm, không có công việc thì anh nuôi em.” Thẩm Hạo Trự lắc tay, nhìn cái mũi đỏ hồng của Khanh Khanh và cười.

“Không cần, em muốn trở thành một Khanh Khanh khác, muốn sống một cuộc sống mới.” Cuối cùng Khanh Khanh cũng mỉm cười. Như lời của mẹ và anh trai nói, cô quyết định sẽ làm những gì mà bản thân mình muốn, bắt đầu học hỏi, để bản thân có thể hòa nhập với xã hội, không muốn lại là một thiên kim tiểu thư ăn không ngồi rồi, quên đi tất cả những gì đã xảy ra, bao gồm cả người đàn ông kết hôn với cô được ba ngày thì mất tích kia.

“Đúng vậy, Khanh Khanh, anh nhớ lúc còn nhỏ, em nói sau này lớn lên em muốn thiết kế những bộ quần áo thật đẹp, không biết bây giờ em còn giữ ước mơ ấy nữa không?” Thấy nụ cười của Khanh Khanh, lòng Thẩm Hạo Trự trở nên ấm áp, đây chính là cảm giác mà anh ta vẫn luôn mong muốn và kiếm tìm.

Anh ta biết, mỗi ngày trong cuộc sống sau này đều sẽ đầy ắp hơi ấm ấy.

“Có chứ anh! Vậy anh không được nói cho mẹ đâu đấy, thực ra hồi đi học đại học, em đã lén lút đăng kí học môn thiết kế thời trang rồi.” Quên đi những tổn thương trong hơn một tháng qua, Khanh Khanh phải xốc lại tinh thần.

Cô nhớ đến hồi học đại học vụng trộm đi học chuyên ngành thời trang mà cười ngặt nghẽo, hồi ấy vui biết bao, tất cả đều do những người đàn ông kia, nếu không phải kết hôn thì tốt biết nhường nào!

“Được thôi, vậy sau khi đến Mỹ, em cứ cố gắng theo đuổi lý tưởng ấy nhé, anh sẽ ủng hộ em vô điều kiện.” Thẩm Hạo Trự nghéo tayvới Khanh Khanh, đây là cách họ thể hiện lời hứa và cũng là thói quen từ trước đến nay của hai người, có điều sáu năm trước, sau khi Thẩm Hạo Trự đi Mỹ thì họ rất ít dùng cách này.

Sau khi đến Mỹ, Khanh Khanh xin vào khoa thời trang, vừa học thêm Tiếng Anh ở khoa ngôn ngữ, vừa đợi thông báo.

Tuy hai người không có quan hệ ruột thịt, nhưng làm anh em suốt hai mươi mấy năm, Khanh Khanh đã coi Thẩm Hạo Trự như anh trai ruột của mình. Vì thế mà sau khi đến Mỹ, cô dọn đến sống cùng Thẩm Hạo Trự. Thẩm Hạo Trự và Khanh Khanh người thì đi làm, người thì đi học suốt, ngoài sáng sớm và tối ra thì hai anh em rất ít khi chạm mặt nhau, Khanh Khanh vì phải học thêm ngoại ngữ nên sau khi về nhà cô đều ở lì trong phòng học, Thẩm Hạo Trự gần đây lại bận bịu với đơn hàng lớn.

Ba tháng sau, cuối cùng Khanh Khanh cũng bắt đầu bắt tay vào thực hiện ước mơ của mình, nhưng cũng theo đó mà liên tục gặp phải phiền phức.Ở nơi này, những người con gái phương đông xinh đẹp như Khanh Khanh rất được yêu mến, con trai phương Tây lại nhiệt tình theo đuổi. Tuy Khanh Khanh năm lần bảy lượt từ chối nhưng vẫn không thể cản nổi họ.

Khanh Khanh vốn không để ý những chuyện này, nhưng những cuộc gọi những bó hoa tươi gửi đến tận nhà đã khuấy đảo cuộc sống bình lặng của cô. Mọi thứ đã chạm vào điểm giới hạn của Thẩm Hạo Trự.

“Khanh Khanh, chuyện gì đây?” Thẩm Hạo Trự muốn thư giãn vài ngày nên định đưa Khanh Khanh đi dạo, nhưng vừa về đến nhà, từng bó hoa đã đập thẳng vào mắt anh ta, nỗi đố kị trong lòng cuối cùng cũng không thể kiềm được nữa mà bộc phát.

“Không có gì, mấy thứ này toàn là bạn học tặng em, bọn họ muốn theo đuổi em….” Khanh Khanh cũng hết cách, cô đã nói rõ với họ rằng mình là người đã có gia đình, ấy vậy mà không ai tin cả.

“Vì bọn họ theo đuổi em nên tặng gì em cũng nhận à? Khanh Khanh, tuy đang ở Mỹ, nhưng chúng ta là người Trung Quốc, chúng ta nên biết tự trọng, biết giới hạn…”

“Anh, chỉ vì có người tặng hoa cho em mà anh nói em không biết tự trọng sao?” Khanh Khanh ngạc nhiên nhìn anh trai, chỉ vì mấy bó hoa, vài cuộc điện thoại mà nói cô không biết tự trọng, đây là anh trai cô sao?

“Anh xin lỗi, anh nói sai rồi, anh xin lỗi….Khanh Khanh, em có thể từ chối họ mà, đương nhiên nếu em muốn kết bạn thì anh cũng không cấm. Nhưng em vừa mới vào trường, còn chưa hiểu hết về họ mà đã tùy tiện nhận quà như thế này thì không ổn cho lắm.” Thẩm Hạo Trự nói xong cũng ý thức được bản thân lỡ lời, vội vàng xin lỗi.

“Em nói rồi, thậm chí còn nói đã kết hôn rồi nhưng họ vẫn không tin.” Khanh Khanh đành ném mấy bó hoa vào thùng rác.

“Khanh Khanh, như này nhé, sau này anh sẽ đưa đón em đi học, tan học em nói với bọn họ anh là bạn trai em. Như vậy chắc chắn sẽ không còn ai quấy rầy em nữa.” Thẩm Hạo Trự nhìn Khanh Khanh rồi đột nhiên nói vậy.

“Như vậy có ổn không? Hơn nữa anh là anh trai em, họ sẽ không tin đâu.” Thẩm Khanh Khanh ngây người, tuy cách mà anh ta nói cũng ổn, nhưng họ là anh em thì có thể lừa được ai chứ?

“Được chứ! Họ sẽ không hỏi nhiều thế đâu, chỉ cần thấy chúng ta ở bên nhau thì họ chắc chắn sẽ nghĩ như vậy, chúng ta không cần thiết phải nói ra.” Thẩm Hạo Trự rót cho Khanh Khanh một ly nước, rồi khuyên nhủ cô.

“Làm vậy bạn gái anh có hiểu lầm không?” Tuy cách này không tệ nhưng Khanh Khanh luôn cảm thấy không ổn cho lắm. Thấy anh ta vỗ vỗ đầu, cuối cùng cô cũng hiểu ra, nếu cô bị hiểu lầm như vậy thì chắc chắn anh ta cũng sẽ bị hiểu lầm!

“Ngốc à, công việc của anh bận rộn như vậy, làm gì có thời gian mà đi kiếm bạn gái, em đừng bận tâm nữa.” Thẩm Hạo Trự nhìn Khanh Khanh cười, cố che giấu trái tim đang loạn nhịp của mình.

Thẩm Hạo Trự tuy không có bạn gái, nhưng bạn giường thì có đến mấy cô, chẳng qua trước khi về nước anh ta đã chấm dứt với họ cả rồi.

Hiện tại anh ta không dám bày tỏ cõi lòng, sợ rằng sẽ làm Khanh Khanh sợ, nên đành lấy danh nghĩa anh em chung sống với cô, đợi đến khi tâm trạng của Khanh Khanh ổn định trở lại anh ta mới tính toán hành động.

“Hả? Nhưng anh đã hai mươi tám tuổi rồi, cũng đến lúc lấy vợ rồi! Hay là….để em giới thiệu cho anh vài cô bạn học, dáng đẹp mặt lại xinh nhé coi như báo đáp anh nhé?” Khanh Khanh ôm gối, cười khanh khách nhìn Thẩm Hạo Trự.

“Sao vậy? Muốn đổi nghề làm bà mai à? Hay là mẹ sai em đến đây để theo dõi anh? Khai mau!” Thẩm Hạo Trự nói, Khanh Khanh cười né tránh.

“Trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng, anh lấy vợ sớm rồi sinh cháu cho mẹ bế, mẹ… á… hahahaha… đừng, nhột quá…”

“Con nhỏ thối tha! Xem em còn dám làm mối cho anh nữa không…..” Thẩm Hạo Trự vừa trêu chọc Khanh Khanh vừa cười như điên, cả đời này trong lòng anh ta chỉ có một người con gái chính là cô gái ngốc nghếch trước mặt đây.

Trong lúc hai người đùa giỡn, chiếc áo phông của Khanh Khanh không biết bị tốc lên từ lúc nào, lộ cả bụng và áo ngực, vậy mà Khanh Khanh không hề hay biết, vẫn cứ tiếp tục la hét.

Ánh mắt Thẩm Hạo Trự sâu thẳm, cô công chúa bé nhỏ mà anh ta luôn chờ đợi lớn thật rồi, xem ra anh ta phải hành động thôi, nếu không thì sớm muộn gì cô công chúa bé nhỏ cũng bị người khác cướp mất.

Thế nhưng anh ta lại lo lắng, nếu đột nhiên tỏ tình, liệu có làm cho Khanh Khanh hoảng sợ không?

“Sao vậy anh?” Thấy Thẩm Hạo Trự bỗng nhiên im lặng, Khanh Khanh thấy khó hiểu, cô nhìn theo ánh mắt của anh ta mới phát hiện áo mình bị kéo hết lên, lộ ra vài bộ phận nhạy cảm.

“Á….đồ xấu xa….đồ xấu xa…..” Khanh Khanh vội vàng kéo áo xuống rồi lấy gối đánh Thẩm Hạo Trự.

“Ha ha, Khanh Khanh, em không thấy là sau đi đến Mỹ, em béo hơn rồi sao?” Thẩm Hạo Trự cười chỉ vào bụng Khanh Khanh nói để che đi sự xấu hổ của mình.

“Anh, anh xấu xa, còn nói em béo, người ta không hề béo, dáng em lúc nào cũng chuẩn hết, làm sao…….” Khanh Khanh lấy gối đánh Thẩm Hạo Trự, tay cô giơ lên giữa không trung thì khựng lại.

Cô nhìn xuống bụng mình, hình như cô béo ra thật, trước nay dáng cô luôn thon gọn cơ mà, sao có thể thế được?

“Khanh Khanh, em sao vậy?” Thẩm Hạo Trự khó hiểu nhìn Khanh Khanh đứng im không nhúc nhích.

“Anh, hình như là em béo thật!” Khanh Khanh đứng dậy, để tay lên bụng.

“Khanh Khanh, anh đùa thôi, em đừng để bụng, em như vậy là vừa đẹp rồi, con gái phải có da có thịt thì ôm mới thích!” Thẩm Hạo Trự nói rồi giang hai tay ra ôm lấy Khanh Khanh. Khanh Khanh như bị thứ gì đó kích thích, mặt cô trắng bệch ra rồi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.

“Khanh Khanh, em sao vậy?”Thấy sắc mặt của Khanh Khanh không ổn, Thẩm Hạo Trự đuổi theo sau, nhưng Khanh Khanh đã khóa cửa rồi.

Khanh Khanh đứng trước gương trong nhà vệ sinh, rồi cởi áo ngoài ra…..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương