CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC
-
Chương 187: Hạ dụng cầu hôn trên giường bệnh
Hạ Dụng và San San đều về New York, chỉ là Hạ Dụng vẫn hôn mê, đang trong quá trình theo dõi. Vết thương của anh ấy đã được xử lý, nhưng dường như trong viên đạn kia có tẩm thuốc độc, cho nên Hạ Dụng mới bị thương nghiêm trọng như vậy.
San San trông chừng bên giường bệnh, cô đã gọi điện thoại cho con trai rồi, Hạ Diệp đang trên đường tới đây.
“San San, hai ngày nay em chịu khổ rồi, đi về nghỉ ngơi trước đi, trong bệnh viện anh sẽ cho người chăm sóc đặc biệt.”
San San gầy đi trông thấy, hai mắt lồi ra, gương mặt cũng tái nhợt, khiến cho người khác rất lo lắng.
“Em không sao, Tony, cảm ơn anh, nếu như không có anh thì có lẽ chúng em đã...” San San cảm kích nhìn Tony, nếu không phải Tony tới kịp thời thì cô ấy cũng không chắc sẽ xảy ra chuyện gì...
“San San, đừng như vậy, đây cũng là lỗi của anh, là anh bảo thầy ra biển chơi... Em nói như thế giống như đang trách tội anh vậy.” Tony an ủi San San.
“Không phải vậy đâu, Tony, anh có đem máy tính tới không? Em muốn biết rốt cuộc ai đứng đằng sau chuyện này.” San San lắc đầu, trong đầu cô ấy hiện ra hình dáng mấy tên cướp, nhất định cô ấy phải tìm ra hung thủ, đòi lại công bằng cho bản thân và Hạ Dụng.
“Không sao đâu San San, anh cảm thấy chuyện này nên báo cảnh sát trước, anh tin cảnh sát sẽ tra được nhanh thôi.” Tony gật đầu, sau khi nghe San San nói rõ mọi chuyện, anh ta cũng cảm thấy rất kì lạ.
“Chờ Hạ Dụng tỉnh lại thì để cho anh ấy quyết định, hiện giờ em chỉ muốn tra rõ chuyện của những người kia...” San San lắc đầu, trước khi Hạ Dụng tỉnh lại thì cô sẽ không tự ý quyết định, chẳng may bứt dây động rừng thì thù này không thể báo được nữa rồi.
“Được, San San, hay em về nghỉ ngơi đi, ở đây...”
“Mẹ, bố đâu? Hai người sao rồi?” Tony đang trò chuyện cùng San San thì Hạ Diệp từ bên ngoài chạy vào.
“Bố và mẹ gặp phải kẻ xấu, bố của con bị thương rồi.” San San ôm chặt con trai, cố nén nước mắt.
Cô còn tưởng sẽ không được gặp lại con trai nữa, nhưng cuối cùng cũng gặp được, người một nhà bọn họ lại có thể ở cạnh nhau rồi. Chỉ cần Hạ Dụng tỉnh lại, sau này không gì có thể chia cắt bọn họ nữa.
“Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy? Ai to gan như vậy, dám làm tổn thương hai người?” Hạ Diệp nghe xong, khuôn mặt nhỏ trở nên giận dữ.
“Mẹ sẽ vẽ hình mấy người kia ra, con nhất định phải tra rõ lai lịch bọn họ.” San San nói với con trai, cô ấy biết con trai cô ấy chính là thiên tài ở phương diện này, chỉ cần cô ấy vẽ ra mặt mấy người kia, nhất định con trai cô ấy có thể tra được lai lịch bọn họ.
“San San, hai mẹ con về trước đi, nơi này giao lại cho anh, anh ở đây chăm sóc thầy.” Tony biết mẹ con bọn họ có việc nên lập tức nói.
“Cậu Tony, cháu đi thăm bố trước đã, những chuyện khác nói sau đi.” Hạ Diệp buông tay mẹ ra, đi về phía phòng bệnh.
Trong phòng bệnh là một màu trắng xóa, trên ga giường trắng là Hạ Dụng với sắc mặt tím đen.
“Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao bố lại bị thương thành ra thế này?” Hạ Diệp không thể tin được, võ công của bố không tệ, sao chỉ vài ngày không gặp mà đã không có chút sức sống nào như vậy?
“Tony, nhờ anh chăm sóc Hạ Dụng, em và Diệp Nhi trở về trước, một lát nữa sẽ tới.” San San nói với Tony.
“Hai người trở về đi, chỗ này giao cho anh là được rồi. Hai người yên tâm, chỉ cần thầy tỉnh dậy thì anh sẽ lập tức gọi điện thoại cho hai người.” Tony gật đầu, anh ta cũng là một người có máu mặt. Ở New York, nếu có người dám khiêu khích dòng họ Carlyle của anh ta thì người đó đúng là chán sống.
“Mẹ, mẹ đi tắm rửa thay quần áo đi, con tra một số tài liệu trước.” Trở về nhà, Hạ Diệp nói với San San.
Sau khi trở về từ đảo hoang, San San đã trực tiếp ở bệnh viện, không tắm rửa, cũng không thay quần áo. Tuy trên người không có mùi hôi, nhưng nhìn rất tiều tụy, khiến cho người ta lo lắng.
“Được, mẹ đã gặp ba người bọn họ, mẹ sẽ nhanh chóng vẽ lại.” San San nói xong lập tức lấy bút ra, sau đó vẽ hình dáng ba tên cướp rồi giao lại cho con trai.
“Mẹ, mẹ đi tắm trước đi, chuyện còn lại giao cho con là được rồi, cần con gọi chút đồ ăn không?” Hạ Diệp vừa cầm bức tranh lên xem vừa nói.
“Được, con bảo bọn họ trực tiếp đưa đến bệnh viện là được, mẹ tắm xong sẽ tới bệnh viện, bố con còn chưa tỉnh lại, mẹ không yên tâm.” San San gật đầu, Hạ Dụng vẫn ở bệnh viện thì cô vẫn không yên lòng được. Sau khi tắm rửa cô lập tức đến bệnh viện, cho dù đói thì cũng phải đợi đến bệnh viện ăn.
“Được, con sẽ bảo bọn họ nhanh đưa tới đó, mẹ không cần lo lắng, bố không sao đâu.” Hạ Diệp bình tĩnh vô cùng, không hề giống một đứa bé bình thường. Thằng bé thành thạo bật máy tính lên, bắt đầu tìm thông tin mấy tên cướp.
Chỉ là cũng không thuận lợi lắm, Hạ Dụng nhìn chân dung của mấy tên cướp trên màn hình máy tính, hơi nhíu mày lại.
“Tra được chưa?” San San vừa tắm xong lập tức đi ra hỏi.
“Mẹ, không dễ dàng như vậy đâu, mẹ đợi một lát, con trở về một chuyến đã, tra được tin tức thì con sẽ nói cho mẹ.” Hạ Diệp nói xong lập tức thu dọn máy tính, dường như không định đi tới bệnh viện.
“Con không đến bệnh viện với mẹ sao? Bố con đang cần chúng ta đó.” San San nhìn con trai, trong lòng vô cùng phiền muộn, đều là lỗi của cô ấy, hẳn là cô ấy nên nói cho con trai biết những chuyện liên quan tới Hạ Dụng. Ít ra nếu biết rồi thì con trai sẽ không có thái độ lạnh nhạt như bây giờ.
“Mẹ, con thăm bố rồi, bố không có chuyện gì đâu, hiện giờ con cảm thấy tìm hung thủ quan trọng hơn, mẹ yên tâm, chờ con tìm ra hung thủ thì sẽ lập tức tới bệnh viện tìm hai người.” Hạ Diệp nói xong lập tức đeo balo, chuẩn bị rời đi.
“Con đi bệnh viện chăm sóc bố trước đi, lát nữa mẹ qua đổi ca cho con, mẹ muốn làm chút đồ ăn mang tới, hơn nữa mẹ vẫn phải qua khách sạn lấy quần áo cho bố con...” San San nhìn con trai, cô vô cùng hi vọng con trai có thể ở cạnh Hạ Dụng.
Cô tin sau khi Hạ Dụng tỉnh lại nhất định sẽ muốn gặp mẹ con bọn họ, hung thủ vẫn còn đó, không chạy được, chỉ cần không kinh động tới bọn họ thì không sao cả.
Cô ấy có thể chắc chắn những tên kia vẫn cho rằng bọn họ đang ở trên đảo hoang, thậm chí còn cho rằng bọn họ đã chết rồi, chỉ cần Tony không trả tiền cho bọn họ thì bọn họ nhất định sẽ tìm Tony đòi tiền, cho nên không cần lo lắng bọn họ không xuất hiện.
“Mẹ, mẹ rất yêu bố.” Hạ Diệp nghe vậy thì cười toe toét, nhìn dáng vẻ này của mẹ thì có lẽ gia đình bọn họ không bao lâu nữa có thể đoàn tụ rồi.
“Nếu mẹ không yêu bố con thì sao lại có con được? Đừng nói mấy thứ này nữa, con đến bệnh viện trước đi, mẹ tới khách sạn đã. Khi nào bố con tỉnh lại thì phải lập tức gọi điện thoại cho mẹ đó.” San San sờ đầu con trai, đứa trẻ này từ nhỏ đã rất độc lập, người làm mẹ như cô ấy không cách nào làm tròn trách nhiệm của mình.
Con trai đã sắp cao bằng cô rồi, càng lúc càng lớn, mà cô và Hạ Dụng cũng không còn nhiều cái mười năm như vậy nữa, chờ Hạ Dụng khỏe hơn một chút, cô sẽ tìm thời gian thích hợp nói chuyện với bố mẹ. Những thứ thiếu nợ dòng họ Carlyle thì cô sẽ dùng cả đời để trả lại, còn về tình cảm thì cô không thể buông tay người mình yêu được.
“Mẹ, chúng ta cùng đi thôi, bây giờ nhìn mẹ như vậy con không yên tâm đâu.” Hạ Diệp nhìn San San, dường như hiểu ý đồ của cô, vì vậy thằng bé nhìn San San cười bướng bỉnh.
“Cũng được, chờ mẹ một chút, mẹ sẽ xong ngay thôi.” San San vừa nói vừa về phòng lấy áo khoác.
Hai người vừa xuống dưới, chưa tới hầm để xe đã nhận được điện thoại của Tony, nói rằng Hạ Dụng đã tỉnh lại, mẹ con hai người vô cùng vui mừng, lập tức đi xe tới bệnh viện.
Trong bệnh viện.
“Thầy, cuối cùng thầy cũng tỉnh rồi, bộ dạng của thầy đúng là dọa người ta sợ muốn chết.” Thấy Hạ Dụng mở mắt ra, Tony vội đi lên trước, cúi người nói.
“San San... San San đâu?” Tỉnh dậy, Hạ Dụng không thấy San San, lập tức nắm tay Tony hỏi.
“San San rất tốt, tốt hơn thầy nhiều, thầy không cần lo lắng đâu, em thấy thầy chưa tỉnh lại nên bảo cô ấy về nghỉ ngơi trước, vừa nãy em đã gọi điện báo rồi, hẳn là cô ấy sẽ nhanh chóng tới đây. Thầy đừng lo lắng, thầy nằm xuống trước đi.” Tony đỡ Hạ Dụng nằm xuống, muốn anh ấy nghỉ ngơi, lặp đi lặp lại rằng San San không có chuyện gì.
Khi San San đến nơi, Hạ Dụng vừa được tiêm thuốc an thần. Biết Hạ Dụng không còn gì nguy hiểm đến tính mạng, trái tim San San cuối cùng cũng được thả lỏng.
“Mẹ, mẹ khóc rồi.” San San ngồi cạnh giường, Hạ Diệp đứng đối diện, nhìn bố ngầm ra hiệu.
“San San, xin lỗi, anh không làm tròn lời hứa của mình, không thể chăm sóc em thật tốt, ngược lại còn để em chăm sóc cho anh.” Hạ Dụng duỗi tay ra, nắm tay San San và con trai, đây mới là điều anh ấy cần, vợ của anh ấy, con trai của anh ấy...
“Bây giờ chúng ta đều sống rất tốt, như vậy là được rồi. Hạ Dụng, anh nhất định phải mau chóng khỏe lại, nếu không lời tôi từng nói không tính nữa.” San San nhìn Hạ Dụng, có chút xấu hổ, nhưng hơn hết vẫn là sự vui vẻ. Bọn họ còn sống, hơn nữa còn có cơ hội nhìn thấy con trai, người một nhà sống cùng nhau, ông trời cũng coi như đối xử với bọn họ không tệ.
“San San, gả cho anh, để cho cả nhà chúng ta ở cùng nhau...” Hạ Dụng nhìn San San, anh ấy chưa quên những lời San San đã nói, chưa quên lời hứa của mình.
“Vậy thì anh phải mau khỏe lại, anh đã từng nói sẽ giải quyết chuyện của Tony và dòng họ Carlyle, cho nên anh phải mau khỏe lại.” Lần này San San nói rất thoải mái, không từ chối, cũng không phủ nhận.
“Được, anh nhất định sẽ giải quyết tốt mọi chuyện. San San, tin tưởng anh. Con trai, chúng ta sống cùng nhau được không?” Hạ Diệp có chút kích động, nhưng tinh thần vẫn rất tỉnh táo.
“Con nói rồi, con không ngại có thêm một người bố đâu, nhưng lúc đó hai người cũng đừng coi con là trẻ con. Hơn nữa, con còn muốn có một em gái, một em trai...” Hạ Diệp nói.
“Con trai, con ở đây nói chuyện với bố đi, mẹ đi mua cho bố con chút thức ăn.” San San thấy con trai làm nũng, cô ấy khẽ rút tay ra, mỉm cười nói.
Bố con bọn họ cần có thời gian, mà Hạ Dụng vừa mới tỉnh lại, cần phải ăn gì đó. Những món như đồ Tây không thích hợp cho bệnh nhân ăn, cô phải đi đến hàng cơm mua chút cơm về.
“Biết rồi, mẹ càng ngày càng nhiều chuyện.” Hạ Diệp khó chịu.
San San đứng dậy, nhìn hai bố con, lặng lẽ làm động tác OK. Lúc đi ra cô ấy nhìn thấy Tony đang đi tới, cô ấy vội cản Tony lại, bảo anh ta lái xe đưa cô đi một đoạn.
“Tony, anh có người yêu chưa?” Lên xe Tony, San San lập tức hỏi. Thật ra đây mới là mục đích của cô, chuyện của cô và Hạ Dụng có lẽ nên cho Tony biết, nếu Tony cảm thấy không có vấn đề gì thì bọn họ mới có thể nói chuyện được với vợ chồng nhà Carlyle...
San San trông chừng bên giường bệnh, cô đã gọi điện thoại cho con trai rồi, Hạ Diệp đang trên đường tới đây.
“San San, hai ngày nay em chịu khổ rồi, đi về nghỉ ngơi trước đi, trong bệnh viện anh sẽ cho người chăm sóc đặc biệt.”
San San gầy đi trông thấy, hai mắt lồi ra, gương mặt cũng tái nhợt, khiến cho người khác rất lo lắng.
“Em không sao, Tony, cảm ơn anh, nếu như không có anh thì có lẽ chúng em đã...” San San cảm kích nhìn Tony, nếu không phải Tony tới kịp thời thì cô ấy cũng không chắc sẽ xảy ra chuyện gì...
“San San, đừng như vậy, đây cũng là lỗi của anh, là anh bảo thầy ra biển chơi... Em nói như thế giống như đang trách tội anh vậy.” Tony an ủi San San.
“Không phải vậy đâu, Tony, anh có đem máy tính tới không? Em muốn biết rốt cuộc ai đứng đằng sau chuyện này.” San San lắc đầu, trong đầu cô ấy hiện ra hình dáng mấy tên cướp, nhất định cô ấy phải tìm ra hung thủ, đòi lại công bằng cho bản thân và Hạ Dụng.
“Không sao đâu San San, anh cảm thấy chuyện này nên báo cảnh sát trước, anh tin cảnh sát sẽ tra được nhanh thôi.” Tony gật đầu, sau khi nghe San San nói rõ mọi chuyện, anh ta cũng cảm thấy rất kì lạ.
“Chờ Hạ Dụng tỉnh lại thì để cho anh ấy quyết định, hiện giờ em chỉ muốn tra rõ chuyện của những người kia...” San San lắc đầu, trước khi Hạ Dụng tỉnh lại thì cô sẽ không tự ý quyết định, chẳng may bứt dây động rừng thì thù này không thể báo được nữa rồi.
“Được, San San, hay em về nghỉ ngơi đi, ở đây...”
“Mẹ, bố đâu? Hai người sao rồi?” Tony đang trò chuyện cùng San San thì Hạ Diệp từ bên ngoài chạy vào.
“Bố và mẹ gặp phải kẻ xấu, bố của con bị thương rồi.” San San ôm chặt con trai, cố nén nước mắt.
Cô còn tưởng sẽ không được gặp lại con trai nữa, nhưng cuối cùng cũng gặp được, người một nhà bọn họ lại có thể ở cạnh nhau rồi. Chỉ cần Hạ Dụng tỉnh lại, sau này không gì có thể chia cắt bọn họ nữa.
“Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy? Ai to gan như vậy, dám làm tổn thương hai người?” Hạ Diệp nghe xong, khuôn mặt nhỏ trở nên giận dữ.
“Mẹ sẽ vẽ hình mấy người kia ra, con nhất định phải tra rõ lai lịch bọn họ.” San San nói với con trai, cô ấy biết con trai cô ấy chính là thiên tài ở phương diện này, chỉ cần cô ấy vẽ ra mặt mấy người kia, nhất định con trai cô ấy có thể tra được lai lịch bọn họ.
“San San, hai mẹ con về trước đi, nơi này giao lại cho anh, anh ở đây chăm sóc thầy.” Tony biết mẹ con bọn họ có việc nên lập tức nói.
“Cậu Tony, cháu đi thăm bố trước đã, những chuyện khác nói sau đi.” Hạ Diệp buông tay mẹ ra, đi về phía phòng bệnh.
Trong phòng bệnh là một màu trắng xóa, trên ga giường trắng là Hạ Dụng với sắc mặt tím đen.
“Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao bố lại bị thương thành ra thế này?” Hạ Diệp không thể tin được, võ công của bố không tệ, sao chỉ vài ngày không gặp mà đã không có chút sức sống nào như vậy?
“Tony, nhờ anh chăm sóc Hạ Dụng, em và Diệp Nhi trở về trước, một lát nữa sẽ tới.” San San nói với Tony.
“Hai người trở về đi, chỗ này giao cho anh là được rồi. Hai người yên tâm, chỉ cần thầy tỉnh dậy thì anh sẽ lập tức gọi điện thoại cho hai người.” Tony gật đầu, anh ta cũng là một người có máu mặt. Ở New York, nếu có người dám khiêu khích dòng họ Carlyle của anh ta thì người đó đúng là chán sống.
“Mẹ, mẹ đi tắm rửa thay quần áo đi, con tra một số tài liệu trước.” Trở về nhà, Hạ Diệp nói với San San.
Sau khi trở về từ đảo hoang, San San đã trực tiếp ở bệnh viện, không tắm rửa, cũng không thay quần áo. Tuy trên người không có mùi hôi, nhưng nhìn rất tiều tụy, khiến cho người ta lo lắng.
“Được, mẹ đã gặp ba người bọn họ, mẹ sẽ nhanh chóng vẽ lại.” San San nói xong lập tức lấy bút ra, sau đó vẽ hình dáng ba tên cướp rồi giao lại cho con trai.
“Mẹ, mẹ đi tắm trước đi, chuyện còn lại giao cho con là được rồi, cần con gọi chút đồ ăn không?” Hạ Diệp vừa cầm bức tranh lên xem vừa nói.
“Được, con bảo bọn họ trực tiếp đưa đến bệnh viện là được, mẹ tắm xong sẽ tới bệnh viện, bố con còn chưa tỉnh lại, mẹ không yên tâm.” San San gật đầu, Hạ Dụng vẫn ở bệnh viện thì cô vẫn không yên lòng được. Sau khi tắm rửa cô lập tức đến bệnh viện, cho dù đói thì cũng phải đợi đến bệnh viện ăn.
“Được, con sẽ bảo bọn họ nhanh đưa tới đó, mẹ không cần lo lắng, bố không sao đâu.” Hạ Diệp bình tĩnh vô cùng, không hề giống một đứa bé bình thường. Thằng bé thành thạo bật máy tính lên, bắt đầu tìm thông tin mấy tên cướp.
Chỉ là cũng không thuận lợi lắm, Hạ Dụng nhìn chân dung của mấy tên cướp trên màn hình máy tính, hơi nhíu mày lại.
“Tra được chưa?” San San vừa tắm xong lập tức đi ra hỏi.
“Mẹ, không dễ dàng như vậy đâu, mẹ đợi một lát, con trở về một chuyến đã, tra được tin tức thì con sẽ nói cho mẹ.” Hạ Diệp nói xong lập tức thu dọn máy tính, dường như không định đi tới bệnh viện.
“Con không đến bệnh viện với mẹ sao? Bố con đang cần chúng ta đó.” San San nhìn con trai, trong lòng vô cùng phiền muộn, đều là lỗi của cô ấy, hẳn là cô ấy nên nói cho con trai biết những chuyện liên quan tới Hạ Dụng. Ít ra nếu biết rồi thì con trai sẽ không có thái độ lạnh nhạt như bây giờ.
“Mẹ, con thăm bố rồi, bố không có chuyện gì đâu, hiện giờ con cảm thấy tìm hung thủ quan trọng hơn, mẹ yên tâm, chờ con tìm ra hung thủ thì sẽ lập tức tới bệnh viện tìm hai người.” Hạ Diệp nói xong lập tức đeo balo, chuẩn bị rời đi.
“Con đi bệnh viện chăm sóc bố trước đi, lát nữa mẹ qua đổi ca cho con, mẹ muốn làm chút đồ ăn mang tới, hơn nữa mẹ vẫn phải qua khách sạn lấy quần áo cho bố con...” San San nhìn con trai, cô vô cùng hi vọng con trai có thể ở cạnh Hạ Dụng.
Cô tin sau khi Hạ Dụng tỉnh lại nhất định sẽ muốn gặp mẹ con bọn họ, hung thủ vẫn còn đó, không chạy được, chỉ cần không kinh động tới bọn họ thì không sao cả.
Cô ấy có thể chắc chắn những tên kia vẫn cho rằng bọn họ đang ở trên đảo hoang, thậm chí còn cho rằng bọn họ đã chết rồi, chỉ cần Tony không trả tiền cho bọn họ thì bọn họ nhất định sẽ tìm Tony đòi tiền, cho nên không cần lo lắng bọn họ không xuất hiện.
“Mẹ, mẹ rất yêu bố.” Hạ Diệp nghe vậy thì cười toe toét, nhìn dáng vẻ này của mẹ thì có lẽ gia đình bọn họ không bao lâu nữa có thể đoàn tụ rồi.
“Nếu mẹ không yêu bố con thì sao lại có con được? Đừng nói mấy thứ này nữa, con đến bệnh viện trước đi, mẹ tới khách sạn đã. Khi nào bố con tỉnh lại thì phải lập tức gọi điện thoại cho mẹ đó.” San San sờ đầu con trai, đứa trẻ này từ nhỏ đã rất độc lập, người làm mẹ như cô ấy không cách nào làm tròn trách nhiệm của mình.
Con trai đã sắp cao bằng cô rồi, càng lúc càng lớn, mà cô và Hạ Dụng cũng không còn nhiều cái mười năm như vậy nữa, chờ Hạ Dụng khỏe hơn một chút, cô sẽ tìm thời gian thích hợp nói chuyện với bố mẹ. Những thứ thiếu nợ dòng họ Carlyle thì cô sẽ dùng cả đời để trả lại, còn về tình cảm thì cô không thể buông tay người mình yêu được.
“Mẹ, chúng ta cùng đi thôi, bây giờ nhìn mẹ như vậy con không yên tâm đâu.” Hạ Diệp nhìn San San, dường như hiểu ý đồ của cô, vì vậy thằng bé nhìn San San cười bướng bỉnh.
“Cũng được, chờ mẹ một chút, mẹ sẽ xong ngay thôi.” San San vừa nói vừa về phòng lấy áo khoác.
Hai người vừa xuống dưới, chưa tới hầm để xe đã nhận được điện thoại của Tony, nói rằng Hạ Dụng đã tỉnh lại, mẹ con hai người vô cùng vui mừng, lập tức đi xe tới bệnh viện.
Trong bệnh viện.
“Thầy, cuối cùng thầy cũng tỉnh rồi, bộ dạng của thầy đúng là dọa người ta sợ muốn chết.” Thấy Hạ Dụng mở mắt ra, Tony vội đi lên trước, cúi người nói.
“San San... San San đâu?” Tỉnh dậy, Hạ Dụng không thấy San San, lập tức nắm tay Tony hỏi.
“San San rất tốt, tốt hơn thầy nhiều, thầy không cần lo lắng đâu, em thấy thầy chưa tỉnh lại nên bảo cô ấy về nghỉ ngơi trước, vừa nãy em đã gọi điện báo rồi, hẳn là cô ấy sẽ nhanh chóng tới đây. Thầy đừng lo lắng, thầy nằm xuống trước đi.” Tony đỡ Hạ Dụng nằm xuống, muốn anh ấy nghỉ ngơi, lặp đi lặp lại rằng San San không có chuyện gì.
Khi San San đến nơi, Hạ Dụng vừa được tiêm thuốc an thần. Biết Hạ Dụng không còn gì nguy hiểm đến tính mạng, trái tim San San cuối cùng cũng được thả lỏng.
“Mẹ, mẹ khóc rồi.” San San ngồi cạnh giường, Hạ Diệp đứng đối diện, nhìn bố ngầm ra hiệu.
“San San, xin lỗi, anh không làm tròn lời hứa của mình, không thể chăm sóc em thật tốt, ngược lại còn để em chăm sóc cho anh.” Hạ Dụng duỗi tay ra, nắm tay San San và con trai, đây mới là điều anh ấy cần, vợ của anh ấy, con trai của anh ấy...
“Bây giờ chúng ta đều sống rất tốt, như vậy là được rồi. Hạ Dụng, anh nhất định phải mau chóng khỏe lại, nếu không lời tôi từng nói không tính nữa.” San San nhìn Hạ Dụng, có chút xấu hổ, nhưng hơn hết vẫn là sự vui vẻ. Bọn họ còn sống, hơn nữa còn có cơ hội nhìn thấy con trai, người một nhà sống cùng nhau, ông trời cũng coi như đối xử với bọn họ không tệ.
“San San, gả cho anh, để cho cả nhà chúng ta ở cùng nhau...” Hạ Dụng nhìn San San, anh ấy chưa quên những lời San San đã nói, chưa quên lời hứa của mình.
“Vậy thì anh phải mau khỏe lại, anh đã từng nói sẽ giải quyết chuyện của Tony và dòng họ Carlyle, cho nên anh phải mau khỏe lại.” Lần này San San nói rất thoải mái, không từ chối, cũng không phủ nhận.
“Được, anh nhất định sẽ giải quyết tốt mọi chuyện. San San, tin tưởng anh. Con trai, chúng ta sống cùng nhau được không?” Hạ Diệp có chút kích động, nhưng tinh thần vẫn rất tỉnh táo.
“Con nói rồi, con không ngại có thêm một người bố đâu, nhưng lúc đó hai người cũng đừng coi con là trẻ con. Hơn nữa, con còn muốn có một em gái, một em trai...” Hạ Diệp nói.
“Con trai, con ở đây nói chuyện với bố đi, mẹ đi mua cho bố con chút thức ăn.” San San thấy con trai làm nũng, cô ấy khẽ rút tay ra, mỉm cười nói.
Bố con bọn họ cần có thời gian, mà Hạ Dụng vừa mới tỉnh lại, cần phải ăn gì đó. Những món như đồ Tây không thích hợp cho bệnh nhân ăn, cô phải đi đến hàng cơm mua chút cơm về.
“Biết rồi, mẹ càng ngày càng nhiều chuyện.” Hạ Diệp khó chịu.
San San đứng dậy, nhìn hai bố con, lặng lẽ làm động tác OK. Lúc đi ra cô ấy nhìn thấy Tony đang đi tới, cô ấy vội cản Tony lại, bảo anh ta lái xe đưa cô đi một đoạn.
“Tony, anh có người yêu chưa?” Lên xe Tony, San San lập tức hỏi. Thật ra đây mới là mục đích của cô, chuyện của cô và Hạ Dụng có lẽ nên cho Tony biết, nếu Tony cảm thấy không có vấn đề gì thì bọn họ mới có thể nói chuyện được với vợ chồng nhà Carlyle...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook