CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC
-
Chương 179: Một đêm trên biển
“San San, cho dù em kích động như thế nào thì anh cũng sẽ không giận em, với em, anh mãi mãi không thể giận.” Hạ Dụng khẽ cười, anh đứng dậy, mỉm cười nhìn San San.
“Đồ thần kinh, anh mau đưa tôi về nhà ngay, ngày mai tôi còn phải đi làm.” Đả kích anh cũng vô dụng, San San chỉ có thể trợn mắt, thật ra lời nói của Tony trước đó đã rất rõ ràng, để cô nghỉ phép dài hạn.
“Tony đã cho em nghỉ phép rồi, vậy nên em không cần lo lắng chuyện công việc, hãng hàng không SEG cho dù không có em, cũng không thể sụp đổ, em hãy cứ yên tâm tận hưởng kỳ nghỉ phép hiếm khó này đi.” Hai tay Hạ Dụng ôm trước ngực, ngắm nhìn nắng chiều trên biển.
“Nhưng...”
“Suỵt, em không cảm thấy nắng chiều tà rất đẹp sao.” Hạ Dụng đi đến khoang tàu, hai tay chống vào lan can.
“Đẹp, thật sự rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến người ta không nỡ rời mắt, thật đáng tiếc! Nắng chiều tà đẹp vô hạn nhưng chỉ khi hoàng hôn mới có, vậy có gì mà đáng xem chứ.” San San cố ý nói.
Hạ Dụng quay người lại, dựa vào lan can nhìn San San, thở dài: “Em nói không sai, nắng chiều tà có đẹp đi nữa thì cũng nhanh chóng biến mất! Mặc dù như vậy, chúng ta có thể khắc sâu nó trong trí nhớ, thậm chí có thể chụp lại mà.”
Hạ Dụng nói xong, thật sự đã lấy điện ra chụp lại hoàng hôn.
“Có đẹp đi nữa thì cũng chỉ là một bức ảnh, có đẹp đi nữa thì cũng không thể ăn được, có đẹp đi nữa cũng không thể...”
“San San, dường như bây giờ em rất thích phản bác anh. Anh đã từng nghe, càng quan tâm một người lại càng muốn đối đầu với người đó, cho dù đó là tốt hay xấu, có phải là đạo lý này không em?” Hạ Dụng không hề lại gần San San chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đong đầy tình cảm.
“Không thèm quan tâm tới anh, tôi đi nghỉ ngơi đây.” San San nói xong, quay người muốn xuống thuyền, bỗng nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Hạ Dụng.
“Chết rồi...”
Tiếng kêu chết rồi của Hạ Dụng khiến San San kinh ngạc, đôi chân đang muốn bước xuống cầu thang bỗng khựng lại, nếu không phải cô nhanh tay bám trụ thì chắc đã bị ngã “bùm” rồi.
“Hạ tổng, làm ơn anh nói chuyện đừng ngấp ngừng như vậy được không? Anh sẽ dọa chết người đó.” San San quay đầu, thấy anh dựa vào cô.
“Được, nhất định lần sau sẽ không như vậy, em nghỉ ngơi chút đi, anh đi chuẩn bị bữa tối, làm xong sẽ gọi em.” Hạ Dụng cười vui vẻ.
“Anh làm bữa tối?” San San nghi hoặc nhìn Hạ Dụng bên cạnh, có chút không dám tin, đến bây giờ, cô mới cảm thấy trước đây sự thấu hiểu giữa hai người là rất ít, thật sự trước đây chưa từng thấy anh nấu ăn, vốn muốn hỏi anh bắt đầu học nấu ăn từ lúc nào, nhưng lại lắc đầu, cuối cùng vẫn nên là tìm chỗ để nghỉ ngơi.
Hạ Dụng vui vẻ đi đến phòng bếp, lấy ra chai rượu vang, nướng bít tết, nhưng khi nướng bít tết thì lại hơi do dự, không biết San San thích ăn bít tết chín bao nhiêu phần trăm.
Vốn muốn đi hỏi cô, nhưng vừa đi được vài bước lại quay lại, lần đầu tiên, anh thay cô quyết định.
Một giờ sau, Hạ Dụng đã chuẩn bị xong tất cả, qua đó gọi San San đến ăn, nhưng thấy cô dường như đang ngủ say, có chút không nỡ gọi cô.
Thật ra San San không hề ngủ say, vốn đã khó ngủ, giờ lại đang bấp bênh trên thuyền thì sao mà ngủ say được.
Trái tim cô đang đấu tranh, cô không biết có nên hưởng thụ kỳ nghỉ này một cách trọn vẹn không, nếu mấy ngày này, cô buông thả bản thân với Hạ Dụng, tình cảm nồng thắm, ân ân ái ái, vậy khi kết thúc nên đối mặt sao đây?
Trong lúc suy nghĩ cô liền nghe thấy tiếng bước chân của Hạ Dụng, cho nên vội nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Vốn cho rằng Hạ Dụng sẽ gọi cô, lại không ngờ rằng anh chỉ đứng đó, không hề có chút động tĩnh, nghĩ tới sự ân cần chu đáo của anh, trong lòng cô có chút cảm động.
Nghe thấy hơi thở San San nhanh hơn một chút, Hạ Dụng đi thẳng qua đó, cúi người nói: “Ăn chút gì đó rồi ngủ tiếp, được không?”
“Anh học nấu ăn từ khi nào vậy?” San San biết là không giấu được anh, quay người lại, nhưng không hề ngồi dậy, bởi cô cảm thấy hơi áp lực, sợ sẽ phải ngượng ngùng.
“Rất lâu rồi, ít nhất cũng là hai mươi năm rồi, chỉ là... trước đây luôn không có cơ hội thể hiện, sao nào, muốn thử tài nghệ của anh không?” Anh biết San San muốn đối đầu với anh, vậy nên lần này anh đã đổi cách nói chuyện.
“Được, nhưng tôi chưa chuẩn bị thuốc đau bụng đâu, anh chắc là không cần gọi 115 trước chứ?” Thấy Hạ Dụng như vậy, trong lòng San San bỗng nảy ra một suy nghĩ.
Nếu bây giờ đã không thể trốn tránh vậy thì thuận theo tự nhiên thôi, thay vì cãi nhau, tránh mặt nhau chi bằng thuận theo tâm trạng của bản thân, hãy suy nghĩ theo góc độ của một kỳ nghỉ thật sự.
“Chắc là không cần đâu, mời em.” Hạ Dụng nói xong, cúi người đi giày cho San San, khi anh cầm lấy chân San San, rất rõ ràng, anh cảm nhận được chân cô khẽ run, mỗi phản ứng của cô, anh đều khắc ghi trong lòng, bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày anh sẽ hiểu cô thêm một chút, mỗi ngày sẽ yêu cô nhiều hơn, nhất định phải bù đắp mười năm trống rỗng cho cô.
“Tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy? Mười năm qua, chắc anh đã có rất nhiều người phụ nữ khác, có phải với mỗi người anh đều chu đáo như vậy không?” San San nói, trong lòng thấy hơi chua xót.
Mặc dù biết mười năm nay anh chắc chắn đã qua lại với không ít người phụ nữ khác, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện anh đối xử với người con gái khác tốt như anh đối xử với cô thì trong lòng lại không thoải mái, mà thứ cảm giác không thoải mái này, rất tự nhiên mà biểu hiện trên khuôn mặt, cô rút chút chân lại, chân trần đặt trên đất.
“Nếu anh nói anh chưa từng, em có tin không?” Hạ Dụng không hề dỗ dành cô, mà sự thật là vậy.
Anh đường đường là Hạ Dụng, Hạ Tổng, đâu cần phải đi dỗ dành phụ nữ, cho dù anh không nói những câu đó thì những người phụ nữ tầm thường kia cũng sẽ chủ động bám lấy anh.
“Có người nói, thà tin thế giới có quỷ còn hơn tin miệng lưỡi đàn ông.” San San không hề quay đầu lại mà đi thẳng về phía phòng ăn.
“Trời ơi, phụ nữ...” Hạ Dụng lắc đầu, thở dài.
Bây giờ có thể chắc chắn rằng, San san đã không còn là San San của mười năm trước, bởi mười năm trước, San San sẽ không nói như vậy, càng không nghi ngờ anh.
Nhưng cho dù ra sao đi nữa thì anh cũng sẽ không từ bỏ, anh tin San San đã thay đổi, nhưng càng tin rằng tình yêu cô dành cho anh vẫn vậy.
Nhìn những ngọn nến lung linh trên bàn, hoa tươi, còn có cả bít tết, bỗng nhiên San San cảm thấy nơi khóe mắt sắp có thứ gì chảy ra.
Mười năm trước, khi hai người bên cạnh nhau không có quá lãng mạn, nhưng hôm nay, sau mười năm, anh dường như muốn bù đắp tất cả. Trong lòng San San cảm động không nói lên lời, ổ khóa trong trái tim cô dường như vừa có tiếng “cạch.”
“Vậy tôi ăn đây.” Biết Hạ Dụng đang đứng cạnh cô, San San cầm lên dao, dĩa, nói với người phía sau.
“Đợi đã, hôm nay là Valentine, đương nhiên là hai người phải cùng nhau, hơn nữa chúng ta nên cùng nhau chúc phúc.” Hạ Dụng vừa nghe cô nói vậy liền vội vàng bước lên nắm lấy dao, dĩa trong tay cô đổi thành ly rượu vang.
“Nghe từ “Valentine”, liền khiến tôi nghĩ tới “âm mưu thông đồng” của anh và Tony, được rồi, nể tình anh thành tâm thành ý, cạn ly, cảm ơn bữa tối của đầu bếp Hạ.”
“Cheers!” Hạ Dụng khẽ cười, tảng đá đè nặng trong lòng anh cuối cùng cũng được giải thoát.
Rượu lắc lư trong ly dường như có thể nhìn thấy đối phương, ngay cả khi thắp nến, San San vẫn có thể cảm nhận thấy ánh sáng toát ra từ người Hạ Dụng, giống như đang có một kilowat ánh sáng đáng chiếu rọi vào anh khiến cô không dám ngẩng đầu nhìn.
“Có muốn biết mười năm nay tôi sống như nào không?” Uống hết một ly rượu, San San sợ Hạ Dụng sẽ nói trước liền cướp lời.
“Đương nhiên muốn biết, nhưng không phải là bây giờ, bít tết phải ăn lúc còn nóng, nào, ăn đi.” Nói rồi Hạ Dụng đưa đĩa bít tết anh đã chia nhỏ đến trước mặt San San.
Thì ra trong lúc hai người nói chuyện, anh đã cắt nhỏ bít tết rồi.
“Xem ra em hiểu anh không quá nhiều, Hạ Dụng, anh thật sự cảm thấy mười năm trước chung ta đang hẹn hò sao?” San San nhìn đĩa bít tết trước mặt, mỗi miếng to nhỏ đều cắt rất đẹp, có thể nhận thấy rằng anh rất thành thạo, nhưng cô lại không hề hay biết, mười năm trước, khi bên cạnh nhau, anh chưa từng vào bếp, thi thoảng có qua chỗ anh ăn cơm thì đều là cô nấu.
“Đương nhiên, San San, là em đã dạy anh biết thế nào là yêu. Là em cho anh thấy hi vọng của cuộc sống, là em cho biết anh biết thế nào là hạnh phúc, là em giúp anh...”
“Dừng, anh còn tiếp tục nói như vậy thì tôi đã thành thần tiên rồi, tôi thật sự vĩ đại vậy sao?” San San xiên một miếng bít tết bỏ vào miệng rồi nói.
Cô sợ cô sẽ cảm động, sợ bản thân sẽ bị mềm lòng, mười năm trước, cô cũng như vậy mà từng bước từng bước đi vào trái tim Hạ Dụng, mười năm trước, cô cứ như vậy mà từng chút từng chút yêu anh, yêu anh quên cả bản thân.
“Trong trái tim anh, không thứ gì có thể thay thế em, San San, nếu như...”
“Chà, thật sự không tồi, nếu anh thật sự đến New York, anh có thể suy nghĩ đến chuyện mở một nhà hàng.” San San cắt ngang lời anh, tấm tắc khen.
“Đầu bếp anh đây chỉ vào bếp vì em.” Hạ Dụng cười vui vẻ, lúc này, không có gì vui bằng khi nhìn thấy người mình yêu ăn món mình nấu.
“Thật sự rất ngon, bát canh này cũng không tồi, không biết có đồ ngọt tráng miệng không nhỉ?” San San nói có chút không rõ ràng.
Quen biết Hạ Dụng cũng đã mười một năm rồi, đây cũng là lần tiên cô phát hiện tài nấu ăn của Hạ Dụng còn ngon hơn cô, thật sự không hiểu được.
Thì ra, ông trời không công bằng đến vậy, nhìn Hạ Dụng là biết, không những gia cảnh tốt, đẹp trai, con người cũng dịu dàng chu đáo, đến nấu cơm cũng hơn cả đầu bếp, như vậy khiến người phụ nữ như cô sau này biết làm gì đây.
Nhưng trong lúc này, lời nói của bà nội Hạ Dụng cứ phảng phất bên tai cô: Con nhóc đáng chết, cô dựa vào cái gì mà cứ luẩn quẩn bên cháu trai tôi, cho dù có mang thai một lần nữa, cô cũng không xứng với nó, chỗ này có một tỷ, tôi nghĩ cả đời này cô cũng không kiếm được số đó, cô cầm lấy số tiền này rồi rời khỏi nơi đây, rời khỏi cháu trai tôi.
“Đương nhiên là có, bánh ngọt hình trái tim.” Trong khi nói, Hạ Dụng đã mang bánh kem ra rồi, hơn nữa còn thật sự là bánh kem hình trái tim.
“Không ngờ rằng anh vẫn là người đàn ông vạn năng, tương lai ai mà lấy được anh thì đó chắc chắn đó là người hạnh phúc nhất trên thế gian này.” Nhìn chiếc bánh kem hình trái tim đầy màu sắc, trái tim San San chua xót.
“Vậy em có tình nguyện làm người hạnh phúc nhất đó không?” Hạ Dụng nói rồi quay người, từ đằng sau lấy ra một bông hoa và một hộp trang sức đỏ.
“Anh như vậy...” Thấy Hạ Dụng bỗng nhiên lấy ra một bông hoa và một hộp nhẫn đã mở, trái tim San San bỗng đập nhanh, cảnh tượng này đã xuất hiện trong giấc mơ của cô không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng hôm nay lại trở thành hiện thực, ở ngay trước mặt cô, cô kinh ngạc, thật sự không dám tin.
“Đồ thần kinh, anh mau đưa tôi về nhà ngay, ngày mai tôi còn phải đi làm.” Đả kích anh cũng vô dụng, San San chỉ có thể trợn mắt, thật ra lời nói của Tony trước đó đã rất rõ ràng, để cô nghỉ phép dài hạn.
“Tony đã cho em nghỉ phép rồi, vậy nên em không cần lo lắng chuyện công việc, hãng hàng không SEG cho dù không có em, cũng không thể sụp đổ, em hãy cứ yên tâm tận hưởng kỳ nghỉ phép hiếm khó này đi.” Hai tay Hạ Dụng ôm trước ngực, ngắm nhìn nắng chiều trên biển.
“Nhưng...”
“Suỵt, em không cảm thấy nắng chiều tà rất đẹp sao.” Hạ Dụng đi đến khoang tàu, hai tay chống vào lan can.
“Đẹp, thật sự rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến người ta không nỡ rời mắt, thật đáng tiếc! Nắng chiều tà đẹp vô hạn nhưng chỉ khi hoàng hôn mới có, vậy có gì mà đáng xem chứ.” San San cố ý nói.
Hạ Dụng quay người lại, dựa vào lan can nhìn San San, thở dài: “Em nói không sai, nắng chiều tà có đẹp đi nữa thì cũng nhanh chóng biến mất! Mặc dù như vậy, chúng ta có thể khắc sâu nó trong trí nhớ, thậm chí có thể chụp lại mà.”
Hạ Dụng nói xong, thật sự đã lấy điện ra chụp lại hoàng hôn.
“Có đẹp đi nữa thì cũng chỉ là một bức ảnh, có đẹp đi nữa thì cũng không thể ăn được, có đẹp đi nữa cũng không thể...”
“San San, dường như bây giờ em rất thích phản bác anh. Anh đã từng nghe, càng quan tâm một người lại càng muốn đối đầu với người đó, cho dù đó là tốt hay xấu, có phải là đạo lý này không em?” Hạ Dụng không hề lại gần San San chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đong đầy tình cảm.
“Không thèm quan tâm tới anh, tôi đi nghỉ ngơi đây.” San San nói xong, quay người muốn xuống thuyền, bỗng nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Hạ Dụng.
“Chết rồi...”
Tiếng kêu chết rồi của Hạ Dụng khiến San San kinh ngạc, đôi chân đang muốn bước xuống cầu thang bỗng khựng lại, nếu không phải cô nhanh tay bám trụ thì chắc đã bị ngã “bùm” rồi.
“Hạ tổng, làm ơn anh nói chuyện đừng ngấp ngừng như vậy được không? Anh sẽ dọa chết người đó.” San San quay đầu, thấy anh dựa vào cô.
“Được, nhất định lần sau sẽ không như vậy, em nghỉ ngơi chút đi, anh đi chuẩn bị bữa tối, làm xong sẽ gọi em.” Hạ Dụng cười vui vẻ.
“Anh làm bữa tối?” San San nghi hoặc nhìn Hạ Dụng bên cạnh, có chút không dám tin, đến bây giờ, cô mới cảm thấy trước đây sự thấu hiểu giữa hai người là rất ít, thật sự trước đây chưa từng thấy anh nấu ăn, vốn muốn hỏi anh bắt đầu học nấu ăn từ lúc nào, nhưng lại lắc đầu, cuối cùng vẫn nên là tìm chỗ để nghỉ ngơi.
Hạ Dụng vui vẻ đi đến phòng bếp, lấy ra chai rượu vang, nướng bít tết, nhưng khi nướng bít tết thì lại hơi do dự, không biết San San thích ăn bít tết chín bao nhiêu phần trăm.
Vốn muốn đi hỏi cô, nhưng vừa đi được vài bước lại quay lại, lần đầu tiên, anh thay cô quyết định.
Một giờ sau, Hạ Dụng đã chuẩn bị xong tất cả, qua đó gọi San San đến ăn, nhưng thấy cô dường như đang ngủ say, có chút không nỡ gọi cô.
Thật ra San San không hề ngủ say, vốn đã khó ngủ, giờ lại đang bấp bênh trên thuyền thì sao mà ngủ say được.
Trái tim cô đang đấu tranh, cô không biết có nên hưởng thụ kỳ nghỉ này một cách trọn vẹn không, nếu mấy ngày này, cô buông thả bản thân với Hạ Dụng, tình cảm nồng thắm, ân ân ái ái, vậy khi kết thúc nên đối mặt sao đây?
Trong lúc suy nghĩ cô liền nghe thấy tiếng bước chân của Hạ Dụng, cho nên vội nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Vốn cho rằng Hạ Dụng sẽ gọi cô, lại không ngờ rằng anh chỉ đứng đó, không hề có chút động tĩnh, nghĩ tới sự ân cần chu đáo của anh, trong lòng cô có chút cảm động.
Nghe thấy hơi thở San San nhanh hơn một chút, Hạ Dụng đi thẳng qua đó, cúi người nói: “Ăn chút gì đó rồi ngủ tiếp, được không?”
“Anh học nấu ăn từ khi nào vậy?” San San biết là không giấu được anh, quay người lại, nhưng không hề ngồi dậy, bởi cô cảm thấy hơi áp lực, sợ sẽ phải ngượng ngùng.
“Rất lâu rồi, ít nhất cũng là hai mươi năm rồi, chỉ là... trước đây luôn không có cơ hội thể hiện, sao nào, muốn thử tài nghệ của anh không?” Anh biết San San muốn đối đầu với anh, vậy nên lần này anh đã đổi cách nói chuyện.
“Được, nhưng tôi chưa chuẩn bị thuốc đau bụng đâu, anh chắc là không cần gọi 115 trước chứ?” Thấy Hạ Dụng như vậy, trong lòng San San bỗng nảy ra một suy nghĩ.
Nếu bây giờ đã không thể trốn tránh vậy thì thuận theo tự nhiên thôi, thay vì cãi nhau, tránh mặt nhau chi bằng thuận theo tâm trạng của bản thân, hãy suy nghĩ theo góc độ của một kỳ nghỉ thật sự.
“Chắc là không cần đâu, mời em.” Hạ Dụng nói xong, cúi người đi giày cho San San, khi anh cầm lấy chân San San, rất rõ ràng, anh cảm nhận được chân cô khẽ run, mỗi phản ứng của cô, anh đều khắc ghi trong lòng, bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày anh sẽ hiểu cô thêm một chút, mỗi ngày sẽ yêu cô nhiều hơn, nhất định phải bù đắp mười năm trống rỗng cho cô.
“Tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy? Mười năm qua, chắc anh đã có rất nhiều người phụ nữ khác, có phải với mỗi người anh đều chu đáo như vậy không?” San San nói, trong lòng thấy hơi chua xót.
Mặc dù biết mười năm nay anh chắc chắn đã qua lại với không ít người phụ nữ khác, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện anh đối xử với người con gái khác tốt như anh đối xử với cô thì trong lòng lại không thoải mái, mà thứ cảm giác không thoải mái này, rất tự nhiên mà biểu hiện trên khuôn mặt, cô rút chút chân lại, chân trần đặt trên đất.
“Nếu anh nói anh chưa từng, em có tin không?” Hạ Dụng không hề dỗ dành cô, mà sự thật là vậy.
Anh đường đường là Hạ Dụng, Hạ Tổng, đâu cần phải đi dỗ dành phụ nữ, cho dù anh không nói những câu đó thì những người phụ nữ tầm thường kia cũng sẽ chủ động bám lấy anh.
“Có người nói, thà tin thế giới có quỷ còn hơn tin miệng lưỡi đàn ông.” San San không hề quay đầu lại mà đi thẳng về phía phòng ăn.
“Trời ơi, phụ nữ...” Hạ Dụng lắc đầu, thở dài.
Bây giờ có thể chắc chắn rằng, San san đã không còn là San San của mười năm trước, bởi mười năm trước, San San sẽ không nói như vậy, càng không nghi ngờ anh.
Nhưng cho dù ra sao đi nữa thì anh cũng sẽ không từ bỏ, anh tin San San đã thay đổi, nhưng càng tin rằng tình yêu cô dành cho anh vẫn vậy.
Nhìn những ngọn nến lung linh trên bàn, hoa tươi, còn có cả bít tết, bỗng nhiên San San cảm thấy nơi khóe mắt sắp có thứ gì chảy ra.
Mười năm trước, khi hai người bên cạnh nhau không có quá lãng mạn, nhưng hôm nay, sau mười năm, anh dường như muốn bù đắp tất cả. Trong lòng San San cảm động không nói lên lời, ổ khóa trong trái tim cô dường như vừa có tiếng “cạch.”
“Vậy tôi ăn đây.” Biết Hạ Dụng đang đứng cạnh cô, San San cầm lên dao, dĩa, nói với người phía sau.
“Đợi đã, hôm nay là Valentine, đương nhiên là hai người phải cùng nhau, hơn nữa chúng ta nên cùng nhau chúc phúc.” Hạ Dụng vừa nghe cô nói vậy liền vội vàng bước lên nắm lấy dao, dĩa trong tay cô đổi thành ly rượu vang.
“Nghe từ “Valentine”, liền khiến tôi nghĩ tới “âm mưu thông đồng” của anh và Tony, được rồi, nể tình anh thành tâm thành ý, cạn ly, cảm ơn bữa tối của đầu bếp Hạ.”
“Cheers!” Hạ Dụng khẽ cười, tảng đá đè nặng trong lòng anh cuối cùng cũng được giải thoát.
Rượu lắc lư trong ly dường như có thể nhìn thấy đối phương, ngay cả khi thắp nến, San San vẫn có thể cảm nhận thấy ánh sáng toát ra từ người Hạ Dụng, giống như đang có một kilowat ánh sáng đáng chiếu rọi vào anh khiến cô không dám ngẩng đầu nhìn.
“Có muốn biết mười năm nay tôi sống như nào không?” Uống hết một ly rượu, San San sợ Hạ Dụng sẽ nói trước liền cướp lời.
“Đương nhiên muốn biết, nhưng không phải là bây giờ, bít tết phải ăn lúc còn nóng, nào, ăn đi.” Nói rồi Hạ Dụng đưa đĩa bít tết anh đã chia nhỏ đến trước mặt San San.
Thì ra trong lúc hai người nói chuyện, anh đã cắt nhỏ bít tết rồi.
“Xem ra em hiểu anh không quá nhiều, Hạ Dụng, anh thật sự cảm thấy mười năm trước chung ta đang hẹn hò sao?” San San nhìn đĩa bít tết trước mặt, mỗi miếng to nhỏ đều cắt rất đẹp, có thể nhận thấy rằng anh rất thành thạo, nhưng cô lại không hề hay biết, mười năm trước, khi bên cạnh nhau, anh chưa từng vào bếp, thi thoảng có qua chỗ anh ăn cơm thì đều là cô nấu.
“Đương nhiên, San San, là em đã dạy anh biết thế nào là yêu. Là em cho anh thấy hi vọng của cuộc sống, là em cho biết anh biết thế nào là hạnh phúc, là em giúp anh...”
“Dừng, anh còn tiếp tục nói như vậy thì tôi đã thành thần tiên rồi, tôi thật sự vĩ đại vậy sao?” San San xiên một miếng bít tết bỏ vào miệng rồi nói.
Cô sợ cô sẽ cảm động, sợ bản thân sẽ bị mềm lòng, mười năm trước, cô cũng như vậy mà từng bước từng bước đi vào trái tim Hạ Dụng, mười năm trước, cô cứ như vậy mà từng chút từng chút yêu anh, yêu anh quên cả bản thân.
“Trong trái tim anh, không thứ gì có thể thay thế em, San San, nếu như...”
“Chà, thật sự không tồi, nếu anh thật sự đến New York, anh có thể suy nghĩ đến chuyện mở một nhà hàng.” San San cắt ngang lời anh, tấm tắc khen.
“Đầu bếp anh đây chỉ vào bếp vì em.” Hạ Dụng cười vui vẻ, lúc này, không có gì vui bằng khi nhìn thấy người mình yêu ăn món mình nấu.
“Thật sự rất ngon, bát canh này cũng không tồi, không biết có đồ ngọt tráng miệng không nhỉ?” San San nói có chút không rõ ràng.
Quen biết Hạ Dụng cũng đã mười một năm rồi, đây cũng là lần tiên cô phát hiện tài nấu ăn của Hạ Dụng còn ngon hơn cô, thật sự không hiểu được.
Thì ra, ông trời không công bằng đến vậy, nhìn Hạ Dụng là biết, không những gia cảnh tốt, đẹp trai, con người cũng dịu dàng chu đáo, đến nấu cơm cũng hơn cả đầu bếp, như vậy khiến người phụ nữ như cô sau này biết làm gì đây.
Nhưng trong lúc này, lời nói của bà nội Hạ Dụng cứ phảng phất bên tai cô: Con nhóc đáng chết, cô dựa vào cái gì mà cứ luẩn quẩn bên cháu trai tôi, cho dù có mang thai một lần nữa, cô cũng không xứng với nó, chỗ này có một tỷ, tôi nghĩ cả đời này cô cũng không kiếm được số đó, cô cầm lấy số tiền này rồi rời khỏi nơi đây, rời khỏi cháu trai tôi.
“Đương nhiên là có, bánh ngọt hình trái tim.” Trong khi nói, Hạ Dụng đã mang bánh kem ra rồi, hơn nữa còn thật sự là bánh kem hình trái tim.
“Không ngờ rằng anh vẫn là người đàn ông vạn năng, tương lai ai mà lấy được anh thì đó chắc chắn đó là người hạnh phúc nhất trên thế gian này.” Nhìn chiếc bánh kem hình trái tim đầy màu sắc, trái tim San San chua xót.
“Vậy em có tình nguyện làm người hạnh phúc nhất đó không?” Hạ Dụng nói rồi quay người, từ đằng sau lấy ra một bông hoa và một hộp trang sức đỏ.
“Anh như vậy...” Thấy Hạ Dụng bỗng nhiên lấy ra một bông hoa và một hộp nhẫn đã mở, trái tim San San bỗng đập nhanh, cảnh tượng này đã xuất hiện trong giấc mơ của cô không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng hôm nay lại trở thành hiện thực, ở ngay trước mặt cô, cô kinh ngạc, thật sự không dám tin.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook