CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC
-
Chương 175: Có thể gặp được bạn tình ở nước khác
Mu bàn chân vẫn đau như vậy, thế nhưng trong lòng Hạ Dụng lại thấy vô cùng vui sướng, nhìn thấy bóng lưng San San rời đi, anh huýt một tiếng sáo, vô cùng mong chờ cuộc hẹn đêm nay.
Vẫn còn một ngày, anh phải sắp xếp một bữa tối trước, sau đó chuẩn bị thêm một chút quà.
Hạ Dụng không quay lại khách sạn nữa mà đi dạo phố chọn quà, nhưng đến mười giờ sáng, anh lại nhận được điện thoại của Lăng Duy Khiết.
“Duy Khiết, thành thật xin lỗi, mấy ngày hôm nay tôi phải ở bên cạnh San San, cậu và Khanh Khanh tự lập kế hoạch đi nhé.” Hạ Dụng nói với giọng vô cùng vui vẻ.
“Ừm, Hạ Dụng, tôi đang định nói với cậu, tôi và Khanh Khanh sẽ tới Italy trước, chờ hai người bàn bạc xong, gọi điện thoại cho tôi, Khanh Khanh nói, áo cưới của San San để cô ấy lo cho.” Lăng Duy Khiết nói trong điện thoại.
“Được, vậy thì làm phiền Khanh Khanh vậy, chắc chắn là nhanh thôi, Duy Khiết, tôi sẽ tranh thủ để cử hành hôn lễ cùng cậu.” Hạ Dụng nói với giọng ngập tràn tự tin.
“Được, nếu như vậy thì chúng tôi sẽ đợi cậu ở biển Aegean, hị vọng là cậu không để chúng tôi phải đợi quá lâu.” Lăng Duy Khiết vui vẻ cười nói, thực ra kế hoạch của anh và Khanh Khanh là tới biển Aegean để chụp ảnh cưới, nếu như đôi Hạ Dụng cũng có thể cùng tới vậy thì có thể chụp chung ảnh bốn người.
Sau khi hai người tạm biệt nhau, Lăng Duy Khiết và Khanh Khanh trả phòng trước và đi tới sân bay, ở Newyork chỉ còn lại Hạ Dụng mà thôi.
Hạ Dụng theo sự nhắc nhở của học trò, đã đặt một nhà nhà hàng kiểu Pháp. Đáng nhẽ định mượn xe của học trò, nhưng lại sợ San San sẽ nhận ra, cuối cùng vẫn mua chiếc xe thể thao màu đỏ chuyên dùng để “tán gái”, muốn đặc biệt đến đón San San, cũng có thể nói là mua chiếc xe đó vì San San.
Sáu giờ, anh đã đúng giờ đứng ở dưới tòa nhà của tập đoàn SEG, San San cũng rất đúng giờ, sáu giờ cũng đã bước ra khỏi tòa nhà.
“San San, anh ở đây.” Hạ Dụng xuống xe, vẫy tay San San, dù là nói tiếng Trung nhưng vẫn có rất nhiều người quay lại nhìn.
“Anh thích màu đỏ từ bao giờ vậy?” San San nhìn chiếc xe nổi bật với phong cách phóng khoáng, thực sự không muốn ngồi vào, nhưng đã đồng ý rồi, lại không thể bảo người ta đổi xe, hơn nữa cô cũng không lái xe tới.
“Xe xịn người đẹp, San San, anh mua chiếc xe này là vì em.” Hạ Dụng lập tức ngẩng đầu lên nói.
“Được rồi, tôi chịu không nổi nữa, đi thôi, đi ăn cơm nào.” San San nói không hề do dự, nếu như là mười năm trước, chắc chắn San San sẽ cảm động đến phát khóc, nhưng bây giờ thì không.
Chiếc xe này, bản thân cô cũng mua được, huống hồ cô lại không thích màu đỏ này, quá sặc sỡ, quá màu mè.
“San San, mười năm rồi, mười năm qua, ngày nào em cũng xuất hiện ở trong giấc mơ của anh, anh chưa bao giờ quên em cả, cám ơn em đã sinh Hạ Diệp cho anh, cheers.” Trong nhà hàng, Hạ Dụng nâng ly và nói với San San.
“Tôi nói rồi, đó chỉ là ngoài ý muốn, Hạ Dụng, tôi hi vọng anh có thể hiểu rõ, mười năm đủ để thay đổi một con người, nhất là những người ở độ tuổi hai mươi, tôi đã không còn là Hứa San San trước đây nữa, bây giờ tôi là Lisa của tập đoàn SEG, là phó chủ tịch tập đoàn SEG tại Mỹ, Hứa San San mà anh gặp ở Newyork không phải là Hứa San San mà anh quen mười năm trước, anh hiểu không?” Hứa San San không hề chạm ly với Hạ Dụng, cô chỉ lắc nhẹ rượu trong ly.
Cô chân trọng tất cả những gì cô có hiện tại, cô đã quen với cuộc sống hiện tại, cô không muốn quay trở lại quá khứ, không muốn sống dựa vào đàn ông, nói một cách khác, cô không thể buông tay những gì cô đang nỗ lực phấn đấu ở hiện tại.
“San San, chuyện này không hề có gì mâu thuẫn, dù em có là chủ tịch của tập đoàn SEG hay là người phục vụ trong nhà hàng, thâm chí là tổng thống thì không ảnh hưởng gì tới chuyện của chúng ta, anh vẫn yêu em như vậy.” Trái tim Hạ Dụng quặn thắt, những tưởng sẽ có một khởi đầu tốt đẹp, không ngờ rằng vừa mới bắt đầu, San San đã từ chối tình cảm của anh.
“Hạ tổng, cám ơn sự thương yêu của anh, nhưng tôi không thể nhận được, chồng chưa cưới của tôi anh đã gặp rồi, nếu như không có gì thay đổi, chúng tôi cũng sắp cử hành hôn lễ, cho nên…”
“San San, em không cần phải lừa dối anh, em không hề yêu Tony, ánh mắt em nhìn cậu ta không hề có chút say đắm nào cả, còn nữa, ánh mắt cậu ta nhìn em cũng không phải là ánh mắt của người yêu, tại sao? Tại sao lại phải từ chối anh cho bằng được?” Đã nhiều lần bị San San từ chối, Hạ Dụng cảm thấy vô cùng tổn thương, nếu không phải đã đồng ý với Tony, chắc chắn anh sẽ bảo San San từ bỏ hôn ước.
“Người kết hôn không nhất thiết phải yêu thương nhau, tôi cảm thấy chúng tôi hợp với nhau vậy là đủ, hơn nữa Tony là phó tổng giám đốc của SEG, sau này sẽ kế thừa tất cả của dòng họ Carlyle, sẽ trở thành người đứng đầu dòng họ Carlyle, còn tôi, chỉ cần tôi lấy anh ấy, đời này… Ha ha, tôi nghĩ những điều còn lại không cần tôi nói nữa, đều tới từ cùng một nơi, anh nên hiểu rõ, những người con gái như tôi cần những gì.” San San cố ý tỏ vẻ tham lam.
“Những người con gái khác thì có thể sẽ như vậy, nhưng em không thể, em là Hứa San San, em không phải là loại phụ nữ ham hư vinh, San San, em đừng nói như vậy…”
“Hạ tổng, anh đúng là Hạ tổng! Không ngờ đến đây lại gặp anh.” Hạ Dụng đang phủ nhận những gì mà San San đang nói dối, thì có một tiếng nói vang lên, anh quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ trang điểm rất đậm bước tới.
Hạ Dụng không hề có ấn tượng gì, với anh ta, phụ nữ ngoại trừ vợ và bạn bè ra, đều giống nhau, cho nên anh không thể nhớ nổi, cũng không phải giả vờ, nhưng như vậy anh lại càng cảm thấy bất an.
Nhìn dáng vẻ mập mờ của người phụ nữ ấy, người phụ nữ gợi cảm này đã từng là bạn tình của anh sao?
“Hạ tổng, em là Khải Kỳ, ba tháng trước…”
Dường như Hạ Dụng nhìn thấy một đám quạ bay ngang trên đỉnh đầu, lỗ tại anh như bị bịt lại, anh quay về phía San San, cô lại bày ra gương mặt muốn xem kịch hay.
“Vị tiểu thư này, tôi nghĩ cô nhận nhầm người rồi.” Hạ Dụng kiên trì, nếu biết loại chuyện như thế này sẽ có báo ứng, anh sẽ không dây dưa với những người phụ nữ ấy.
Vẫn tưởng là những người phụ nữ trên tình trường động đến rồi sẽ không sao cả, nhưng không ngờ lại bị báo ứng như vậy.
“Hạ tổng, đã hái hoa bẻ cành, diễm phúc của anh rất lớn, không ngờ lại gặp nhau ở Mỹ, hay là chúng ta cùng ăn cơm đi.” San San nói, đúng lúc đồ ăn được bưng ra, cô cầm dao dĩa, nhàn nhã thái một miếng thịt, còn Hạ Dụng thì đứng ngồi không yên, bởi vì người phụ nữ không biết điều kia, vẫn đứng ở đó nhì nhèo.
“Cô đã quậy đủ chưa, tôi nói không biết là không biết, đừng làm ảnh hưởng tới tâm trạng ăn cơm của tôi.” Hạ Dụng thực sự không chịu được nữa, đứng thẳng người dậy, nói với người phụ nữ bằng giọng lạnh lùng.
“Hạ tổng, anh…”
“Cô này, tôi không cần biết cô làm gì? Cũng không cần biết cô có quen biết tôi không, nhưng xin cô hãy giữ phép lịch sự, trong khi ăn cơm tôi không muốn bị người khác quấy rầy.” Hạ Dụng nhàn nhã đưa tay mời người phụ nữ đó cút đi, người phụ nữ ấy kinh ngạc nhìn Hạ Dụng sau đó quay về phía San San.
Nhìn một hồi lâu, cô ta mới hừ một tiếng và nói: “Hạ tổng, phẩm vị của anh thực sự càng ngày càng thấp, loại bà cô già này mà cũng…”
“Cút…” Hạ Dụng nổi giận gầm lên, khiến người phụ nữ đó sợ tới mức im bặt, đồng thời nhân viên nhà hàng cũng bước tới.
“Thưa ngài, xin hỏi có thể giúp gì được ngài không?”
“Bảo cô ta cút đi, người phụ nữ này đừng để tôi gặp lại cô lần nữa.” Hạ Dụng lạnh lùng nói, rồi lại ngồi xuống, nhưng không còn khẩu vị gì nữa.
“Thực ra anh không cần phải tức giận như vậy, đàn ông mà, có nhu cầu cũng là bình thường, tôi có thể hiểu được.” Nhìn thấy Hạ Dụng tức giận giống như đang trút giận vào miếng bít tết trước mặt, San San nhịn cười nói.
Thực sự là San San có thể hiểu được, mười năm, nếu như một người đàn ông có thể vì một người phụ nữ mà nhẫn nhịn, nếu như một người đàn ông đang tuổi thanh xuân có thể vì một người phụ nữ mà mười năm không động vào một người phụ nữ khác, thì chắc chắn người đàn ông ấy là thần thánh.
“Không phải như vậy, anh…” Hạ Dụng muốn giải thích, nhưng lại phát hiện ra mình không tìm được cớ nào để giải thích cả.
“Trên đời này có người đàn ông có thể vì một người phụ nữ mà mười năm không động chạm vào người phụ nữ khác sao?” San San nói rồi xiên một miếng bít tết bỏ vào miệng, nhai một cách từ tốn.
“Nếu như anh ta biết người phụ nữ ấy vẫn còn sống thì chắc chắn có thể.” Lời San San giống như một con dao, lúc này lại đâm xuyên qua trái tim anh.
“Đây đều là cái cớ, sống hay chết có gì khác nhau? Nếu như một người đã thay lòng, sống cũng vậy mà chết cũng vậy, trước sau gì cũng sẽ thay lòng.” San San không hề chỉ trích Hạ Dụng, cô chỉ đang nói sự thật.
Cô tưởng rằng bản thân có thể làm như không quan tâm, nhưng trên thực tế, khi người phụ nữ kia tỏ vẻ thân mật với Hạ Dụng, cô đã hận không thể vẽ vài đường dao trên gương mặt người phụ nữ đó, cho nên cô coi miếng bít tết như người phụ nữ kia, ra sức cắt, cố gắng cắt ra.
“Anh không phải lấy cớ, Duy Khiết và Khanh Khanh chia tay năm năm, trong năm năm đó, Duy Khiết không hề động vào bất cứ người phụ nữ nào khác, bởi vì cậu ấy biết Khanh Khanh còn sống,vởi vì cậu ấy biết Khanh Khanh vẫn ở bên cạnh cậu ấy như trước, nếu như…” Hạ Dụng định nói chính bản thân mình, nhưng lại bị San San chặn họng.
“Nếu như có một người đàn ông có thể vì tôi mà mười năm không động vào người phụ nữ nào khác, gặp lại rồi tôi sẽ không biết nói gì, sẽ lấy anh ta và theo anh ta tới chân trời góc biển.” San San bưng đồ uống lên một cách dịu dàng, nhìn Hạ Dụng.
San San nói câu này đồng nghĩa với việc tuyên án tù vô thời hạn với Hạ Dụng, khiến cho Hạ Dụng hết hi vọng với bản thân mình, nếu anh biết San San còn sống thì chắc chắn anh sẽ thủ thân như ngọc.
“Xin lỗi.” Hạ Dụng cúi đầu, không còn mặt mũi nào nhìn San San, mười năm qua, những người phụ nữ lên giường với anh, anh không nhớ hết được, làm sao có thể làm được điều đó.
Nếu như, nếu như thượng đế cho anh một cơ hội, có thể trở lại mười năm trước, chắc chắn anh có thể làm được.
“Tôi đã từng nói đừng nói với tôi mấy từ đó, Hạ Dụng, mười năm trước, tôi là một cô gái ngây thơ trong sáng, chỉ biết tình yêu, khi đó tôi cảm thất tình yêu là yêu một người toàn tâm toàn ý, mặc kệ tất cả bên ngoài, không cần quan tâm đến sự khác biệt của hai người, chỉ cần yêu là đủ, nhưng sự thực đã chứng minh là tôi đã sai. Hạ Dụng, cho dù hôm nay tôi quay lại với anh, người nhà của anh sẽ chấp nhận tôi sao? Tôi là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, thân thế như vậy, họ Hạ các người sẽ chấp nhận sao?” San San đặt dĩa xuống, cô không muốn làm tổn thương Hạ Dụng nhưng họ không thể nào, những gì cô nợ dòng họ Carlyle cả đời cũng không thể trả hết được.
Đời này, cô chỉ có thể nỗ lực hết sức vì dòng họ Carlyle, đây là cái giá để hồi sinh, nếu như chết từ mười năm về trước, cô tuyệt đối không cam tâm, bây giờ còn sống, có thể gặp lại Hạ Dụng, cô cảm thấy vô cùng đáng giá. Tuy nhiên không thể có lại tình yêu, nhưng cô có thể thể hiện được giá trị của mình, đây là điều mà rất nhiều người phụ nữ thậm chí cả những người đàn ông đều không thể làm được, bây giờ cô lại có cơ hội như vậy, cô không còn tiếc nuối gì nữa. Dù lấy Tony, cô cũng không oán thán một lời, tuy Tony rất đào hoa, nhưng Tony lại là người đàn ông tốt, nếu như một ngày nào đó họ kết hôn, cô tin chắc Tony sẽ không làm tổn thương cô.
Như vậy là đủ, hôn nhân không nhất thiết phải có tình yêu, chỉ cần hai người có thể sống hòa hợp là đủ.
Vẫn còn một ngày, anh phải sắp xếp một bữa tối trước, sau đó chuẩn bị thêm một chút quà.
Hạ Dụng không quay lại khách sạn nữa mà đi dạo phố chọn quà, nhưng đến mười giờ sáng, anh lại nhận được điện thoại của Lăng Duy Khiết.
“Duy Khiết, thành thật xin lỗi, mấy ngày hôm nay tôi phải ở bên cạnh San San, cậu và Khanh Khanh tự lập kế hoạch đi nhé.” Hạ Dụng nói với giọng vô cùng vui vẻ.
“Ừm, Hạ Dụng, tôi đang định nói với cậu, tôi và Khanh Khanh sẽ tới Italy trước, chờ hai người bàn bạc xong, gọi điện thoại cho tôi, Khanh Khanh nói, áo cưới của San San để cô ấy lo cho.” Lăng Duy Khiết nói trong điện thoại.
“Được, vậy thì làm phiền Khanh Khanh vậy, chắc chắn là nhanh thôi, Duy Khiết, tôi sẽ tranh thủ để cử hành hôn lễ cùng cậu.” Hạ Dụng nói với giọng ngập tràn tự tin.
“Được, nếu như vậy thì chúng tôi sẽ đợi cậu ở biển Aegean, hị vọng là cậu không để chúng tôi phải đợi quá lâu.” Lăng Duy Khiết vui vẻ cười nói, thực ra kế hoạch của anh và Khanh Khanh là tới biển Aegean để chụp ảnh cưới, nếu như đôi Hạ Dụng cũng có thể cùng tới vậy thì có thể chụp chung ảnh bốn người.
Sau khi hai người tạm biệt nhau, Lăng Duy Khiết và Khanh Khanh trả phòng trước và đi tới sân bay, ở Newyork chỉ còn lại Hạ Dụng mà thôi.
Hạ Dụng theo sự nhắc nhở của học trò, đã đặt một nhà nhà hàng kiểu Pháp. Đáng nhẽ định mượn xe của học trò, nhưng lại sợ San San sẽ nhận ra, cuối cùng vẫn mua chiếc xe thể thao màu đỏ chuyên dùng để “tán gái”, muốn đặc biệt đến đón San San, cũng có thể nói là mua chiếc xe đó vì San San.
Sáu giờ, anh đã đúng giờ đứng ở dưới tòa nhà của tập đoàn SEG, San San cũng rất đúng giờ, sáu giờ cũng đã bước ra khỏi tòa nhà.
“San San, anh ở đây.” Hạ Dụng xuống xe, vẫy tay San San, dù là nói tiếng Trung nhưng vẫn có rất nhiều người quay lại nhìn.
“Anh thích màu đỏ từ bao giờ vậy?” San San nhìn chiếc xe nổi bật với phong cách phóng khoáng, thực sự không muốn ngồi vào, nhưng đã đồng ý rồi, lại không thể bảo người ta đổi xe, hơn nữa cô cũng không lái xe tới.
“Xe xịn người đẹp, San San, anh mua chiếc xe này là vì em.” Hạ Dụng lập tức ngẩng đầu lên nói.
“Được rồi, tôi chịu không nổi nữa, đi thôi, đi ăn cơm nào.” San San nói không hề do dự, nếu như là mười năm trước, chắc chắn San San sẽ cảm động đến phát khóc, nhưng bây giờ thì không.
Chiếc xe này, bản thân cô cũng mua được, huống hồ cô lại không thích màu đỏ này, quá sặc sỡ, quá màu mè.
“San San, mười năm rồi, mười năm qua, ngày nào em cũng xuất hiện ở trong giấc mơ của anh, anh chưa bao giờ quên em cả, cám ơn em đã sinh Hạ Diệp cho anh, cheers.” Trong nhà hàng, Hạ Dụng nâng ly và nói với San San.
“Tôi nói rồi, đó chỉ là ngoài ý muốn, Hạ Dụng, tôi hi vọng anh có thể hiểu rõ, mười năm đủ để thay đổi một con người, nhất là những người ở độ tuổi hai mươi, tôi đã không còn là Hứa San San trước đây nữa, bây giờ tôi là Lisa của tập đoàn SEG, là phó chủ tịch tập đoàn SEG tại Mỹ, Hứa San San mà anh gặp ở Newyork không phải là Hứa San San mà anh quen mười năm trước, anh hiểu không?” Hứa San San không hề chạm ly với Hạ Dụng, cô chỉ lắc nhẹ rượu trong ly.
Cô chân trọng tất cả những gì cô có hiện tại, cô đã quen với cuộc sống hiện tại, cô không muốn quay trở lại quá khứ, không muốn sống dựa vào đàn ông, nói một cách khác, cô không thể buông tay những gì cô đang nỗ lực phấn đấu ở hiện tại.
“San San, chuyện này không hề có gì mâu thuẫn, dù em có là chủ tịch của tập đoàn SEG hay là người phục vụ trong nhà hàng, thâm chí là tổng thống thì không ảnh hưởng gì tới chuyện của chúng ta, anh vẫn yêu em như vậy.” Trái tim Hạ Dụng quặn thắt, những tưởng sẽ có một khởi đầu tốt đẹp, không ngờ rằng vừa mới bắt đầu, San San đã từ chối tình cảm của anh.
“Hạ tổng, cám ơn sự thương yêu của anh, nhưng tôi không thể nhận được, chồng chưa cưới của tôi anh đã gặp rồi, nếu như không có gì thay đổi, chúng tôi cũng sắp cử hành hôn lễ, cho nên…”
“San San, em không cần phải lừa dối anh, em không hề yêu Tony, ánh mắt em nhìn cậu ta không hề có chút say đắm nào cả, còn nữa, ánh mắt cậu ta nhìn em cũng không phải là ánh mắt của người yêu, tại sao? Tại sao lại phải từ chối anh cho bằng được?” Đã nhiều lần bị San San từ chối, Hạ Dụng cảm thấy vô cùng tổn thương, nếu không phải đã đồng ý với Tony, chắc chắn anh sẽ bảo San San từ bỏ hôn ước.
“Người kết hôn không nhất thiết phải yêu thương nhau, tôi cảm thấy chúng tôi hợp với nhau vậy là đủ, hơn nữa Tony là phó tổng giám đốc của SEG, sau này sẽ kế thừa tất cả của dòng họ Carlyle, sẽ trở thành người đứng đầu dòng họ Carlyle, còn tôi, chỉ cần tôi lấy anh ấy, đời này… Ha ha, tôi nghĩ những điều còn lại không cần tôi nói nữa, đều tới từ cùng một nơi, anh nên hiểu rõ, những người con gái như tôi cần những gì.” San San cố ý tỏ vẻ tham lam.
“Những người con gái khác thì có thể sẽ như vậy, nhưng em không thể, em là Hứa San San, em không phải là loại phụ nữ ham hư vinh, San San, em đừng nói như vậy…”
“Hạ tổng, anh đúng là Hạ tổng! Không ngờ đến đây lại gặp anh.” Hạ Dụng đang phủ nhận những gì mà San San đang nói dối, thì có một tiếng nói vang lên, anh quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ trang điểm rất đậm bước tới.
Hạ Dụng không hề có ấn tượng gì, với anh ta, phụ nữ ngoại trừ vợ và bạn bè ra, đều giống nhau, cho nên anh không thể nhớ nổi, cũng không phải giả vờ, nhưng như vậy anh lại càng cảm thấy bất an.
Nhìn dáng vẻ mập mờ của người phụ nữ ấy, người phụ nữ gợi cảm này đã từng là bạn tình của anh sao?
“Hạ tổng, em là Khải Kỳ, ba tháng trước…”
Dường như Hạ Dụng nhìn thấy một đám quạ bay ngang trên đỉnh đầu, lỗ tại anh như bị bịt lại, anh quay về phía San San, cô lại bày ra gương mặt muốn xem kịch hay.
“Vị tiểu thư này, tôi nghĩ cô nhận nhầm người rồi.” Hạ Dụng kiên trì, nếu biết loại chuyện như thế này sẽ có báo ứng, anh sẽ không dây dưa với những người phụ nữ ấy.
Vẫn tưởng là những người phụ nữ trên tình trường động đến rồi sẽ không sao cả, nhưng không ngờ lại bị báo ứng như vậy.
“Hạ tổng, đã hái hoa bẻ cành, diễm phúc của anh rất lớn, không ngờ lại gặp nhau ở Mỹ, hay là chúng ta cùng ăn cơm đi.” San San nói, đúng lúc đồ ăn được bưng ra, cô cầm dao dĩa, nhàn nhã thái một miếng thịt, còn Hạ Dụng thì đứng ngồi không yên, bởi vì người phụ nữ không biết điều kia, vẫn đứng ở đó nhì nhèo.
“Cô đã quậy đủ chưa, tôi nói không biết là không biết, đừng làm ảnh hưởng tới tâm trạng ăn cơm của tôi.” Hạ Dụng thực sự không chịu được nữa, đứng thẳng người dậy, nói với người phụ nữ bằng giọng lạnh lùng.
“Hạ tổng, anh…”
“Cô này, tôi không cần biết cô làm gì? Cũng không cần biết cô có quen biết tôi không, nhưng xin cô hãy giữ phép lịch sự, trong khi ăn cơm tôi không muốn bị người khác quấy rầy.” Hạ Dụng nhàn nhã đưa tay mời người phụ nữ đó cút đi, người phụ nữ ấy kinh ngạc nhìn Hạ Dụng sau đó quay về phía San San.
Nhìn một hồi lâu, cô ta mới hừ một tiếng và nói: “Hạ tổng, phẩm vị của anh thực sự càng ngày càng thấp, loại bà cô già này mà cũng…”
“Cút…” Hạ Dụng nổi giận gầm lên, khiến người phụ nữ đó sợ tới mức im bặt, đồng thời nhân viên nhà hàng cũng bước tới.
“Thưa ngài, xin hỏi có thể giúp gì được ngài không?”
“Bảo cô ta cút đi, người phụ nữ này đừng để tôi gặp lại cô lần nữa.” Hạ Dụng lạnh lùng nói, rồi lại ngồi xuống, nhưng không còn khẩu vị gì nữa.
“Thực ra anh không cần phải tức giận như vậy, đàn ông mà, có nhu cầu cũng là bình thường, tôi có thể hiểu được.” Nhìn thấy Hạ Dụng tức giận giống như đang trút giận vào miếng bít tết trước mặt, San San nhịn cười nói.
Thực sự là San San có thể hiểu được, mười năm, nếu như một người đàn ông có thể vì một người phụ nữ mà nhẫn nhịn, nếu như một người đàn ông đang tuổi thanh xuân có thể vì một người phụ nữ mà mười năm không động vào một người phụ nữ khác, thì chắc chắn người đàn ông ấy là thần thánh.
“Không phải như vậy, anh…” Hạ Dụng muốn giải thích, nhưng lại phát hiện ra mình không tìm được cớ nào để giải thích cả.
“Trên đời này có người đàn ông có thể vì một người phụ nữ mà mười năm không động chạm vào người phụ nữ khác sao?” San San nói rồi xiên một miếng bít tết bỏ vào miệng, nhai một cách từ tốn.
“Nếu như anh ta biết người phụ nữ ấy vẫn còn sống thì chắc chắn có thể.” Lời San San giống như một con dao, lúc này lại đâm xuyên qua trái tim anh.
“Đây đều là cái cớ, sống hay chết có gì khác nhau? Nếu như một người đã thay lòng, sống cũng vậy mà chết cũng vậy, trước sau gì cũng sẽ thay lòng.” San San không hề chỉ trích Hạ Dụng, cô chỉ đang nói sự thật.
Cô tưởng rằng bản thân có thể làm như không quan tâm, nhưng trên thực tế, khi người phụ nữ kia tỏ vẻ thân mật với Hạ Dụng, cô đã hận không thể vẽ vài đường dao trên gương mặt người phụ nữ đó, cho nên cô coi miếng bít tết như người phụ nữ kia, ra sức cắt, cố gắng cắt ra.
“Anh không phải lấy cớ, Duy Khiết và Khanh Khanh chia tay năm năm, trong năm năm đó, Duy Khiết không hề động vào bất cứ người phụ nữ nào khác, bởi vì cậu ấy biết Khanh Khanh còn sống,vởi vì cậu ấy biết Khanh Khanh vẫn ở bên cạnh cậu ấy như trước, nếu như…” Hạ Dụng định nói chính bản thân mình, nhưng lại bị San San chặn họng.
“Nếu như có một người đàn ông có thể vì tôi mà mười năm không động vào người phụ nữ nào khác, gặp lại rồi tôi sẽ không biết nói gì, sẽ lấy anh ta và theo anh ta tới chân trời góc biển.” San San bưng đồ uống lên một cách dịu dàng, nhìn Hạ Dụng.
San San nói câu này đồng nghĩa với việc tuyên án tù vô thời hạn với Hạ Dụng, khiến cho Hạ Dụng hết hi vọng với bản thân mình, nếu anh biết San San còn sống thì chắc chắn anh sẽ thủ thân như ngọc.
“Xin lỗi.” Hạ Dụng cúi đầu, không còn mặt mũi nào nhìn San San, mười năm qua, những người phụ nữ lên giường với anh, anh không nhớ hết được, làm sao có thể làm được điều đó.
Nếu như, nếu như thượng đế cho anh một cơ hội, có thể trở lại mười năm trước, chắc chắn anh có thể làm được.
“Tôi đã từng nói đừng nói với tôi mấy từ đó, Hạ Dụng, mười năm trước, tôi là một cô gái ngây thơ trong sáng, chỉ biết tình yêu, khi đó tôi cảm thất tình yêu là yêu một người toàn tâm toàn ý, mặc kệ tất cả bên ngoài, không cần quan tâm đến sự khác biệt của hai người, chỉ cần yêu là đủ, nhưng sự thực đã chứng minh là tôi đã sai. Hạ Dụng, cho dù hôm nay tôi quay lại với anh, người nhà của anh sẽ chấp nhận tôi sao? Tôi là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, thân thế như vậy, họ Hạ các người sẽ chấp nhận sao?” San San đặt dĩa xuống, cô không muốn làm tổn thương Hạ Dụng nhưng họ không thể nào, những gì cô nợ dòng họ Carlyle cả đời cũng không thể trả hết được.
Đời này, cô chỉ có thể nỗ lực hết sức vì dòng họ Carlyle, đây là cái giá để hồi sinh, nếu như chết từ mười năm về trước, cô tuyệt đối không cam tâm, bây giờ còn sống, có thể gặp lại Hạ Dụng, cô cảm thấy vô cùng đáng giá. Tuy nhiên không thể có lại tình yêu, nhưng cô có thể thể hiện được giá trị của mình, đây là điều mà rất nhiều người phụ nữ thậm chí cả những người đàn ông đều không thể làm được, bây giờ cô lại có cơ hội như vậy, cô không còn tiếc nuối gì nữa. Dù lấy Tony, cô cũng không oán thán một lời, tuy Tony rất đào hoa, nhưng Tony lại là người đàn ông tốt, nếu như một ngày nào đó họ kết hôn, cô tin chắc Tony sẽ không làm tổn thương cô.
Như vậy là đủ, hôn nhân không nhất thiết phải có tình yêu, chỉ cần hai người có thể sống hòa hợp là đủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook