CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC
-
Chương 17: Đêm tân hôn
“Em nói xem, nếu như em sợ anh có thể suy xét đến chuyện đặt thêm một gian phòng khác,” Lăng Duy Khiết an ủi Khanh Khanh nói.
“Không phải, chúng ta là vợ chồng, ngủ cùng một giường là chuyện bình thường, chỉ là…” Khanh Khanh bất an ngọ nguậy, nhạy cảm phát giác ra nhiệt độ xung quanh đang nóng dần lên, không khí ngày càng loãng, miệng anh cũng trở nên khô khốc. Cô đưa lưỡi liếm cánh môi, căng thẳng đến mức gần như quên luôn cả thở.
Nhìn thấy cái lưỡi nhỏ hồng hồng của cô thoáng lộ ra, lướt qua đôi môi, hai cánh môi thấm ướt trở nên đỏ mọng lại càng quyến rũ, Lăng Duy Khiết cảm giác như máu trong người mình nhanh chóng dồn hết xuống bụng dưới. Anh biết rõ nếu như không rời khỏi đây thì rất có khả năng anh sẽ đắm chìm vào cái võng mà cô đã dệt nên, biết rõ là không thể, càng biết rằng không nên gặp nhau, nhưng anh lại có chút không kiềm chế nổi.
“Em đi đi, anh không muốn em phải hối hận.” Lăng Duy Khiết đè nén ngọn lửa dục vọng đang bùng lên, giục Thẩm Khanh Khanh ra khỏi phòng bằng giọng khàn khàn.
Trai đơn gái chiếc, anh không phải là Liễu Hạ Huệ, huống chi bây giờ cô đang ăn mặc như thế, cô là lời mời gọi vô cùng quyến rũ với bất kỳ tên đàn ông nào.
“Không đâu, chúng ta đã kết hôn rồi mà, hôm nay chính là đêm tân hôn của chúng ta.” Khanh Khanh lấy hết dũng khí nói.
Giờ phút này, đầu óc cô đã rối thành một mớ bòng bong, cô chỉ biết người này là một người đàn ông tốt, người đàn ông này mới là người mà ông trời lựa chọn cho cô, hơn nữa bọn họ đã là vợ chồng hợp pháp.
“Em chắc không? Thẩm Khanh Khanh, em có chắc rằng em không hối hận không?” Nhìn thấy Khanh Khanh bước lại gần, cổ họng Lăng Duy Khiết khô khốc, anh ngồi dậy.
“Chắc, hôn em đi!” Khanh Khanh đưa cánh tay ngọc ngà ôm lấy cổ anh, đôi mắt khép hờ, tìm kiếm làn môi lạnh băng dưới râu anh.
“Không…” Lý trí không cản nổi dục vọng mãnh liệt trong anh, trong khi miệng anh thốt lên tiếng không thì cơ thể anh lại ngả về phía trước, bàn tay to lớn bóp chặt lấy vòng eo cô, mạnh mẽ hôn lên đôi môi đỏ hồng quyến rũ.
Nụ hôn ngang ngược của anh như thể rút sạch không khí trong phổi, cô cảm thấy chóng mặt, đôi môi luống cuống khẽ nhếch lên, đầu lưỡi ngang ngược của anh xông vào chiếm lấy miệng cô, hút hết mật ngọt trong miệng cô, nụ hôn này như thể một ngòi nổ, làm bùng cháy ngọn lửa dục vọng trong cơ thể.
Kéo cô lại gần, cánh tay Lăng Duy Khiết ôm lấy người cô, bàn tay chạy dọc theo sống lưng lần về phía bờ mông căng tròn, anh khóa chặt thân hình nhỏ nhắn mềm mại trong vòng tay rồi để cô áp sát vào cơ thể anh, cảm nhận sự nóng bỏng của anh.
Mỗi tấc da thịt Khanh Khanh đều được nụ hôn và sự điên cuồng của Lăng Duy Khiết trêu chọc, những vuốt ve mơn trớn đầy nóng vội của anh khiến cô không thể nghĩ gì được nữa.
Trong lúc lơ đãng, chiếc khăn tắm tuột ra rơi xuống sàn, cơ thể xinh đẹp đầy đặn lộ ra khiến ánh mắt anh tối sầm, anh không khỏi hít mạnh một hơi.
“Không phải, chúng ta là vợ chồng, ngủ cùng một giường là chuyện bình thường, chỉ là…” Khanh Khanh bất an ngọ nguậy, nhạy cảm phát giác ra nhiệt độ xung quanh đang nóng dần lên, không khí ngày càng loãng, miệng anh cũng trở nên khô khốc. Cô đưa lưỡi liếm cánh môi, căng thẳng đến mức gần như quên luôn cả thở.
Nhìn thấy cái lưỡi nhỏ hồng hồng của cô thoáng lộ ra, lướt qua đôi môi, hai cánh môi thấm ướt trở nên đỏ mọng lại càng quyến rũ, Lăng Duy Khiết cảm giác như máu trong người mình nhanh chóng dồn hết xuống bụng dưới. Anh biết rõ nếu như không rời khỏi đây thì rất có khả năng anh sẽ đắm chìm vào cái võng mà cô đã dệt nên, biết rõ là không thể, càng biết rằng không nên gặp nhau, nhưng anh lại có chút không kiềm chế nổi.
“Em đi đi, anh không muốn em phải hối hận.” Lăng Duy Khiết đè nén ngọn lửa dục vọng đang bùng lên, giục Thẩm Khanh Khanh ra khỏi phòng bằng giọng khàn khàn.
Trai đơn gái chiếc, anh không phải là Liễu Hạ Huệ, huống chi bây giờ cô đang ăn mặc như thế, cô là lời mời gọi vô cùng quyến rũ với bất kỳ tên đàn ông nào.
“Không đâu, chúng ta đã kết hôn rồi mà, hôm nay chính là đêm tân hôn của chúng ta.” Khanh Khanh lấy hết dũng khí nói.
Giờ phút này, đầu óc cô đã rối thành một mớ bòng bong, cô chỉ biết người này là một người đàn ông tốt, người đàn ông này mới là người mà ông trời lựa chọn cho cô, hơn nữa bọn họ đã là vợ chồng hợp pháp.
“Em chắc không? Thẩm Khanh Khanh, em có chắc rằng em không hối hận không?” Nhìn thấy Khanh Khanh bước lại gần, cổ họng Lăng Duy Khiết khô khốc, anh ngồi dậy.
“Chắc, hôn em đi!” Khanh Khanh đưa cánh tay ngọc ngà ôm lấy cổ anh, đôi mắt khép hờ, tìm kiếm làn môi lạnh băng dưới râu anh.
“Không…” Lý trí không cản nổi dục vọng mãnh liệt trong anh, trong khi miệng anh thốt lên tiếng không thì cơ thể anh lại ngả về phía trước, bàn tay to lớn bóp chặt lấy vòng eo cô, mạnh mẽ hôn lên đôi môi đỏ hồng quyến rũ.
Nụ hôn ngang ngược của anh như thể rút sạch không khí trong phổi, cô cảm thấy chóng mặt, đôi môi luống cuống khẽ nhếch lên, đầu lưỡi ngang ngược của anh xông vào chiếm lấy miệng cô, hút hết mật ngọt trong miệng cô, nụ hôn này như thể một ngòi nổ, làm bùng cháy ngọn lửa dục vọng trong cơ thể.
Kéo cô lại gần, cánh tay Lăng Duy Khiết ôm lấy người cô, bàn tay chạy dọc theo sống lưng lần về phía bờ mông căng tròn, anh khóa chặt thân hình nhỏ nhắn mềm mại trong vòng tay rồi để cô áp sát vào cơ thể anh, cảm nhận sự nóng bỏng của anh.
Mỗi tấc da thịt Khanh Khanh đều được nụ hôn và sự điên cuồng của Lăng Duy Khiết trêu chọc, những vuốt ve mơn trớn đầy nóng vội của anh khiến cô không thể nghĩ gì được nữa.
Trong lúc lơ đãng, chiếc khăn tắm tuột ra rơi xuống sàn, cơ thể xinh đẹp đầy đặn lộ ra khiến ánh mắt anh tối sầm, anh không khỏi hít mạnh một hơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook