CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC
Chương 165: Đòn sát thủ của hồ Tiêu lương

Sau khi Lăng Duy Khiết dặn dò y tá trực ban rằng tối nay không được để bất cứ ai vào thăm liền cùng Thẩm Hạo Trự và cảnh sát rời khỏi.

“Duy Khiết, anh cảm thấy Hồ Tiêu Lương lấy súng từ đâu?” Thẩm Hạo Trự sau khi lên xe liền nghi hoặc mà hỏi.

“Cái đấy mà còn phải hỏi, đương nhiên là Tôn Huy rồi, ngoại trừ anh ta thì tôi cũng không nghĩ ra người khác, nhưng mà… mà thôi, tìm được người quan trọng hơn, chúng ta chỉ cần tìm được người thì sẽ có đáp án ngay ấy mà.” Lăng Duy Khiết có vẻ vô cùng bực dọc.

“Chẳng lẽ thật không có cách nào à? Nói sao thì chủ tịch thành phố cũng phải lớn hơn phó chủ tịch chứ, chẳng lẽ lại không có cách nào?” Thẩm Hạo Trự cũng nói một cách mất kiên nhẫn.

“Không phải vấn đề đó, mà là vấn đề thủ tục.” Lăng Duy Khiết thở dài.

“Đúng vậy, Duy Khiết, anh sẽ không hiểu được mấy cái thứ thủ tục trên quan trường thật sự rất phiền phức, nếu bên trên Tôn Huy có người thì sẽ còn phiền hơn nữa, dù thế nào thì cứ bắt được người đã rồi nói, làm tốt chức trách nhiệm vụ của chúng ta, còn chuyện khác thì để bên trên xử lý.”

“Cũng chỉ có thể như vậy, mà tôi nói này Duy Khiết, anh thật đúng là chẳng tinh mắt gì cả, sao lại thích một cô gái như thế chứ.” Thẩm Hạo Trự không tránh được mà lải nhải, cứ như thể tất cả đều là do Lăng Duy Khiết sai vậy.

“Các anh cũng đừng có oán trách, ai rồi cũng khác, xã hội này cũng đang thay đổi, thế giới cũng đổi thay thì con người cũng sẽ theo đó mà thay đổi, tôi tin là lúc tổng giám đốc Lăng quen Hồ Tiêu Lương thì cô ta cũng không phải thế này, hai anh cũng đừng nói nữa, chúng ta nhanh lên.” Dọc đường cùng thảo luận nên thoắt cái đã tới nơi.

“Đèn trên lầu sáng.” Lăng Duy Khiết đến dưới lầu thầm đếm rồi nói một cách khẳng định.

“Thế thì có nghĩa cô ta ở trên đó, nhanh, nhất định không thể để cô ta chạy.” Thẩm Hạo Trự kích động nói.

“Không được, cô ta có súng, các anh chờ dưới này.” Cảnh sát giữ chặt vai hai người rồi nói.

“Không sao, chúng tôi lên trước, cô ta chỉ có một khẩu súng, chúng ta có ba người cơ mà, huống chi, anh cũng có súng nữa, một đấu ba thì có gì mà sợ, mà nói sao thì cô ta cũng chỉ là phụ nữ.” Thẩm Hạo Trự gỡ tay người bạn học ra rồi nói một cách kiên định.

“Được rồi, các anh theo sau tôi.” Mấy người đi vào trong tòa nhà, rồi Thẩm Hạo Trự bấm nút thang máy, thế nhưng ngẫm nghĩ lại thấy không ổn, thế nên lúc thang máy xuống thì mấy người cũng không đi vào.

“Hạo Trự, hay là chúng ta canh dưới này, có lẽ cô ta phát hiện chúng ta rồi chạy ra từ thang máy thì sao? Cũng giống như lần trước ở bệnh viện ấy, có khi lại hụt mất.” Lăng Duy Khiết kéo tay Thẩm Hạo Trự rồi nói.

“Đùa à, bảo tôi canh dưới này á?” Vẻ mặt Thẩm Hạo Trự đau khổ, anh cũng rất muốn được tận mắt nhìn Hồ Tiêu Lương bị bắt mà.

“Hạo Trự, tổng giám đốc Lăng nói đúng, cậu đợi dưới này đi, chúng tôi đi lên xem sao, phải luôn giữ liên lạc đấy.” Anh cảnh sát quơ quơ điện thoại trong tay với Thẩm Hạo Trự rồi nói.

“Được rồi, cũng mong là tôi sẽ không cần gọi điện thoại.” Thẩm Hạo Trự ủ rũ nói.

Lăng Duy Khiết và anh cảnh sát cùng lên lầu, nhưng lạ là cửa lại đang mở, cứ như thể biết bọn họ muốn tới vậy, thế là cả hai đều cảm thấy căng thẳng, cô ta không thể nào biết được. Bọn họ là từ bệnh viện đi thẳng đến đây mà.

Lăng Duy Khiết định đi vào nhưng lại bị anh cảnh sát kéo lại: “Anh đi theo sau tôi, nhất định không được xúc động.”

Hai người đẩy cửa ra một cách cẩn thận, trong phòng vô cùng hỗn loạn, cứ như thể vừa bị trộm ghé thăm vậy, lẽ nào Hồ Tiêu Lương biết bọn họ đến nên đã chạy rồi?

Dù là cảm giác không có người, thế nhưng hai người vẫn không dám lơ là, thế nhưng căn phòng này cũng không lớn, chỉ là một căn nhà đơn giản, phòng khách không có ai, phòng ngủ cũng nhìn phát biết ngay, thật sự đã trốn rồi.

“Xem ra chúng ta lần này đến uống công, lần sau muốn bắt cô ta chỉ sợ sẽ khó hơn.” Anh cảnh sát cất súng, có vẻ rất thất vọng.

“Nếu không ở đây thì cũng hết cách rồi, sau đó chỉ đành nhờ các anh rồi.” Lăng Duy Khiết cũng có chút thất vọng, nhưng lại còn có một cảm giác không nói được thành lời.

Dù thế nào thì trước hết anh vẫn nên đưa Khanh Khanh lánh đi một thời gian thì tốt hơn, dù anh mời rất nhiều vệ sĩ thế nhưng trên đời còn có cái từ lỡ như này, thế nên chỉ có rời đi mới là kế sách tốt nhất.

Thành phố lớn như thế, Hồ Tiêu Lương chỉ cần tìm bừa một chỗ thì đã có thể trốn tạm một thời gian, ai mà biết cô ta trốn đi đâu cơ chứ.

Thật ra Hồ Tiêu Lương vốn chưa hề ở chỗ này, dù là cô ta lấy chìa khóa của La Tiểu Phàm, thế nhưng cô ta không tin La Tiểu Phàm, mà trong thời gian này thì cô ta cũng chẳng tin ai cả, thế nhưng vẫn có một người bảo vệ cô ta.

Đương nhiên, người kia chính là phó chủ tịch thành phố Tôn Huy, nhưng Tôn Huy chắc hẳn không phải thật muốn bảo vệ cô ta mà là vì trong tay cô ta có giữ chứng cứ hối lộ và tham ô của ông ta, thế nên đây cũng là lý do vì sao cô ta có thể một lần lại một lần rời khỏi trại tạm giam.

Bây giờ mà muốn giết Thẩm Khanh Khanh vào lúc này thì đúng là khó hơn lên trời, cô ta sẽ không ngu như vậy, cô ta muốn ra nước ngoài, rời khỏi đất nước này, chỉ có đi khỏi thì mới giữ được mạng sống, mà chỉ cần còn sống thì mới có thể báo thù.

Đương nhiên có thể giúp cô ta rời đi nơi này cũng chỉ có Tôn Huy, bởi Tôn Huy còn sợ chết hơn cô ta thế nên trong lúc mọi người lao đầu tìm kiếm thì cô ta đang ở trong một căn nhà cao cấp khác mà Tôn Huy được hối lộ.

Cái căn nhà cao cấp này cũng không nằm trong khu trung tâm mà thời gian hẹn của cô ta với Tôn Huy là buổi tối. Thế nhưng đã đến giờ hẹn mà cô ta chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy Tôn Huy đến, cô ta đã trở nên mất kiên nhẫn.

Cô ta tin rằng Tôn Huy không có gan lớn đến độ dám báo cảnh sát, cô ta chết thì cùng đồng nghĩa Tôn Huy chết, đây là chỗ tốt của việc làm tình nhân, bí mật cô biết còn nhiều hơn vợ của ông ta.

Cuối cùng khi cô ta mất hết kiên nhẫn định ra ngoài tìm bốt điện thoại công cộng để gọi cho Tôn Huy, thì vừa mới ra ngoài liền nhìn thấy một chiếc taxi dừng lại trước mặt.

“Em còn tưởng đêm nay anh không đến chứ.” Nhìn người từ trên xe đi xuống, trên mặt Hồ Tiêu Lương cũng lộ ra nụ cười.

“Chúng ta vào nhà rồi nói.” Khuôn mặt của Tôn Huy từ lúc xuống xe đã vô cùng âm trầm, ông ta không nghĩ rằng sẽ có ngày mình bị một con đàn bà uy hiếp, thế nhưng giờ ông ta lại không thể làm gì, điều đó khiến ông ta vô cùng tức giận.

“Darling, sao anh như thể không muốn nhìn thấy em vậy.” Vừa vào nhà thì Hồ Tiêu Lương liền sán lại gần Tôn Huy, cả người dính vào người ông ta, mà còn định hôn ông ta.

Nhưng Tôn Huy lại đẩy cô ta ra không thương tiếc.

“Tôi chắc rằng chẳng ai có thể vui được, nói đi, cô muốn thế nào?” Tôn Huy đi đến phòng khách sau đó ngồi xuống sofa, nói với khuôn mặt lạnh lùng.

“Huy, đừng thế mà, em cũng bị ép thôi, nếu anh mà chịu giúp em thì em tốt, anh cũng tốt, anh bảo có đúng không…” Hồ Tiêu Lương vừa nói vừa cởi áo khoác, bên trong thế mà không mặc gì cả, hơn nữa cô ta còn lả lơi ngồi lên đùi Tôn Huy.

Vì kế hoạch lớn tối này, cô ta từ ban ngày đã tỉ mỉ thiết kế cả rồi, nếu không phải vừa rồi sốt ruột ra vội ra ngoài gọi điện thoại thì lúc Tôn Huy đến chắc hẳn sẽ thấy một cảnh tưởng khác.

“Anh đã bảo với em rồi, có thù gì thì để anh báo cho, thế mà em cứ không nghe, cứ phải chọc đến Lăng Duy Khiết, mà còn là giết người, giờ em bảo anh giúp em thế nào? Em có biết là bên trên đang điều tra anh không, giờ mà anh ra mặt, chỉ sợ cả bản thân cũng chẳng giữ nổi.” Tôn Huy bực dọc thì bực dọc, thế nhưng sắc đẹp bày ra trước mặt thì lại cũng có chút không kìm được, thế là một đôi tay không ngần ngại mà đặt lên đôi gò bồng đào trắng tuyết kia.

“Huy, em biết anh cũng có khó khăn, em hứa lần này anh giúp em rồi thì sau này em sẽ không làm anh khó xử nữa.” Hồ Tiêu Lương dán vào người Tôn Huy, hai tay ôm cổ ông ta rồi chủ động chu môi.

“Nói đi, lần này muốn anh giúp thế nào.” Tôn Huy hưởng thụ đôi môi của người đẹp, nếu như có thể một lần vất vả cả đời thoải mái thì ông ta đương nhiên không ngại giúp đỡ, dù sao thì cũng như Hồ Tiêu Lương đã nói, đó không chỉ là giúp cô ta mà cũng là đang cứu chính ông ta.”

“Đưa em ra nước ngoài, em không ở lại Trung Quốc, chỉ cần rời khỏi đây thì bọn họ cũng không làm gì được em, Huy, em biết anh làm được mà, em không thích chỗ này, đi Canada, Pháp, Mỹ, Anh, chỗ nào cũng được, chỉ cần không ở lại cái nơi quỷ quái này.” Hồ Tiêu Lương vừa làm nũng vừa kéo tay Tôn Huy xuống rồi để lên bụng mình từ từ kéo xuống.

“Nếu như là một tháng trước thì chắc chắn không có vấn đề, thế nhưng bây giờ em còn mang án giết người thì đưa em đi thế nào chứ.” Tôn Huy thở dài, dù đây là một ý hay thế nhưng khó khăn lại khá lớn.

“Huy, huống hồ anh là chủ tịch thành phố, anh chắc chắn có cách mà, hơn nữa…” Hồ Tiêu Lương nói xong, lại nắm một tay khác của Tôn Huy đặt lên bụng mình, sau đó nói sát tai ông ta: “Ở đây, ở đây đã có con của anh, em có dự cảm nó chắc chắn sẽ là con trai.

“Cái gì? Em có thai?” Tôn Huy hoảng sợ, tay cũng vội rụt về.

“Em cũng định nói với anh sớm hơn, thế nhưng lại bận quá liền quên mất, hôm nay do bị nôn em mới nhớ ra, Huy, đây chính là con trai mà anh luôn mong ngóng, dù là không phải vì em thì cũng nên suy nghĩ vì con trai của anh chứ! “Hồ Tiêu Lương bĩu môi làm nũng nói.

“Em thật sự có thai?” Tôn Huy nhìn Hồ Tiêu Lương một cách nghi ngờ, vào lúc này lại nói chuyện mang thai thì thật sự rất đáng nghi, mà nếu cô ta thật sự mang thai thì lúc vào trại giam ông ta cũng nên tra được rồi.

“Đương nhiên, Huy, anh đang nghi ngờ em sao? Hôm nay em mới mua que thử thai thử rồi, không tin anh đợi một lát…” Hồ Tiêu Lương nói xong liền trượt khỏi đùi Tôn Huy, lắc mông rời đi, chỉ chốc láy sau cô ta lại đi ra, trong tay lại cầm thêm gì đó.

“Cục cưng à, em muốn làm gì?” Tôn Huy mặc dù có chút chờ mong, nhưng lại không hiểu Hồ Tiêu Lương muốn làm gì.

“Đấy là que thử em mua hôm nay, em mua rất nhiều, cũng thử nhiều lần rồi, đều giống nhau cả, anh ngồi đấy đợi lát, em kiểm tra cho anh xem.” Hồ Tiêu Lương nói xong liền cầm lấy cái cốc trên bàn.

Giống như là để đạt được sự tin tưởng của Tôn Huy mà cô làm luôn trước mặt ông ta. Một phút sau, cô ta liền lấy que thử từ trong cốc ra rồi đưa đến trước mặt Tôn Huy.

“Anh xem, em không lừa anh đúng không, là thật đó, mà tính theo kỳ kinh thì cũng đã hai tháng rồi.” Hồ Tiêu Lương nói xong liền ném giấy thử vào thùng rác.

“Mới hai tháng, sao em dám chắc đây là con trai.” Tôn Huy tuy rằng rất vui vẻ, thế nhưng cũng giấu rất kín, ông ta không ngừng tìm phụ nữ bên ngoài cũng chỉ vì sinh con trai, tnhưng mấy người phụ nữ đều chỉ sinh con gái, điều đó khiến ông ta rất tức giận, cũng rất tuyệt vọng. Đối với người Trung Quốc thì có ba loại bất hiếu, mà không có con nối dỗi đứng đầu, dù thế nào ông ta cũng muốn sinh con trai, nếu không gia sản khổng lồ của ông ta sau này ai thừa kế chứ?

“Đương nhiên, em có dự cảm vậy, em cũng không phải chưa đẻ con, lần này khác với lần mang thai trước kia của em, chắc chắn là con trai.” Hồ Tiêu Lương vô cùng tự tin, ôm cổ làm nũng với Tôn Huy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương