CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC
-
Chương 163: Tố cáo tôn huy với bố vợ - Chủ tịch thành phố
“Còn nói chị em gì nữa, căn bản...”
“Khanh Khanh, chúng ta đi thôi.” Lăng Duy Khiết thực sự không thể tiếp tục nghe nữa liền kéo Khanh Khanh đi ra ngoài.
“Không ở lại cùng tôi cũng được, nếu như tôi chết, xem chị sẽ ăn nói thế nào với mẹ.” La Tiêu Phụng tức giận nói khi thấy Lăng Duy Khiết và Khanh Khanh rời đi.
“Chồng ơi, hay là...”
“Vợ à, em đừng cứ mãi mềm lòng như vậy được không? Em không nợ cô ta, cứ coi như cô ta là em của chúng ta đi chăng nữa nhưng cô ta cũng đã trưởng thành rồi, căn bản không cần người khác phải chăm sóc, người mà em cần chăm sóc chính là chồng và con em đây này.” Lăng Duy Khiết thực sự đã nhẫn nhịn đủ rồi, anh quyết định học theo Hạ Dụng, đưa Khanh Khanh ra nước ngoài nghỉ mát.
“Em biết, nhưng trong lòng em…”
“Không còn gì để nói nữa, anh đã hỏi bác sĩ, chân của cô ta không quá nghiêm trọng, một tháng sau đến gặp bác sĩ để tháo bột là được, nếu như em không yên tâm, ngày mai chúng ta đến giúp cô ta xuất viện, nhờ người đến nhà chăm sóc cô ta.” Lăng Duy Khiết nhường một bước rồi nói.
“Thực sự có thể xuất viện sao?” Khanh Khanh không dám tin, không chỉ tại vì chuyện La Tiêu Phụng xuất viện, quan trọng hơn nữa là Lăng Duy Khiết lại chủ động nói sẽ đón La Tiêu Phụng về nhà.
“Đúng vậy, ngày mai anh sẽ nhờ chú Phúc đến làm thủ tục xuất viện cho cô ta, nhưng mà em cũng phải đồng ý với anh một điều kiện.” Lăng Duy Khiết đan mười ngón tay lại rồi nói với Khanh Khanh.
“Được, chỉ cần em làm được, em đều đồng ý.” Khanh Khanh vui vẻ trả lời.
Cô đoán, chẳng qua cũng chỉ tránh xa La Tiêu Phụng chút, dù gì cũng ở trong một ngôi nhà, dù cách xa bằng nào thì cũng chẳng đáng bao nhiêu.
“Bây giờ cơ thể của em cũng khỏe hơn rất nhiều rồi, tay cũng khỏi rồi, ngày mai sau khi thay thuốc, chúng ta sẽ đi du lịch.” Lăng Duy Khiết nắm chặt bàn tay của Khanh Khanh, tình cảm nồng nàn sâu sắc nói với cô.
“Du lịch, vậy còn Lâm Lâm và Duệ Duệ phải làm sao?”
“Chuyện này em không cần phải lo, anh tin ông nội, bà nội và ông ngoại, bà ngoại, thậm chí hai cậu cũng đều rất sẵn lòng.” Lăng Duy Khiết rất tự tin, thấy Khanh Khanh mở miệng, anh lập tức đưa tay bịt miệng cô, lắc đầu nói: “Đừng nhắc đến La Tiêu Phụng trước mặt anh nữa, bây giờ anh rất khó chịu với cái tên này.”
Khanh Khanh kéo tay Lăng Duy Khiết, cười rồi nói: “Không phải, em chỉ muốn nói rõ, ngày mai chúng ta hãy đích thân đi giúp con bé xuất viện đi, như vậy mới yên tâm.”
“Không thành vấn đề, nhưng mà vợ à, trước tiên chúng ta phải đóng dấu đã.” Lăng Duy Khiết nhìn Khanh Khanh sâu sắc, trong ánh mắt tiết lộ thông tin gì đó.
“Phải đóng dấu như nào đây, dù gì em cũng đã đồng ý với anh rồi.” Khanh Khanh nhìn Lăng Duy Khiết một cách khó hiểu, phải đóng dấu như nào, chắc không đến nỗi phải kí thỏa thuận rồi đóng dấu đấy chứ, vậy thì ra gì chứ.
“Vợ, đương nhiên là đóng dấu như này rồi.” Lăng Duy Khiết vừa nói, một tay vừa ôm eo Khanh Khanh, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô.
“Khiết, ở đây là bệnh... U...” Khanh Khanh rất căng thẳng, ở đây là bệnh viện nhiều người qua lại, nếu như bị người khác nhìn thấy thì thực sự rất xấu hổ.
“Được rồi, vợ, anh đã đóng dấu rồi, bây giờ đến lượt em rồi.” Lăng Duy Khiết mỉm cười nhìn Khanh Khanh, chờ đợi sự chủ động của cô.
“Có thể nợ không.” Khanh Khanh nhìn trước nhìn sau, mặc dù bây giờ không có người ở bên ngoài nhưng mà ngộ nhỡ đột nhiên có người bước ra thì sao, vậy thì sẽ rất mất mặt.
Lăng Duy Khiết lắc đầu, “Vợ, nhanh nào, đúng lúc bây giờ không có người, nếu như em cứ chậm như vậy, lát nữa sẽ có người đi qua...”
Khuôn mặt Khanh Khanh đỏ bừng, cô nhún chân lên nhắm mắt lại rồi hôn lên đôi môi Lăng Duy Khiết.
“Vợ, phải có thành ý chứ.” Lăng Duy Khiết vừa nói, một tay vừa ôm lấy eo của Khanh Khanh, một tay đưa về phía sau cô, ép chặt cô về hướng mình.
Nói xong, Lăng Duy Khiết ôm chặt lấy Khanh Khanh, ép chặt cô về hướng mình, đồng thời hôn cô thật thắm thiết, Khanh Khanh vốn dĩ muốn đẩy anh ra, nhưng tình cảm mãnh liệt của Lăng Duy Khiết làm cô dần mất đi phương hướng, bàn tay đang đẩy anh ra bỗng ôm chặt lấy anh cho đến khi có tiếng “Hừm hừm” ra hiệu phát ra.
“Chồng, chúng ta đi thôi.” Đầu Khanh Khanh úp vào trước ngực Lăng Duy Khiết, thật là không dám nhìn mặt người khác mà, hai người họ lại dám hôn nhau nồng nhiệt trong bệnh viện.
“Y tá trưởng, em gái tôi xin nhờ mọi người rồi.” Lăng Duy Khiết ôm Khanh Khanh chào hỏi y tá trưởng vừa nhắc nhở mình.
“Anh Lăng xin yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.” Khuôn mặt y tá trưởng ửng đỏ, đây chính là biểu hiện của cô gái trẻ khi gặp được anh chàng đẹp trai.
“Vậy thì xin nhờ cô, mấy ngày nữa có khả năng chúng tôi sẽ không đến bệnh viện được, đến lúc đó vất vả cho cô rồi.” Lăng Duy Khiết vừa nói, hai người vừa bước qua y tá trưởng.
“Y tá trưởng, có một chuyện phải nhờ mọi người, gần đây nếu như có người đến thăm bệnh, phiền cô lưu ý một chút, nếu như có cô gái trẻ thì xin hãy từ chối giúp chúng tôi.” Khanh Khanh bỗng nhiên nhờ y tá trưởng, dường như cô chợt nhớ ra điều gì đó.
“Vợ, em đang lo lắng cô ta?” Nghe thấy Khanh Khanh nói như vậy, Lăng Duy Khiết lập tức hiểu rõ, nếu như hai người họ rời đi, Hồ Tiêu Lương sẽ tìm đến đây, tốt nhất vẫn nên phòng tránh trường hợp đó xảy ra.
“Thế này ạ, một giờ trước hình như có một cô gái đến thăm bệnh, hơn nữa còn ở trong phòng bệnh rất lâu, hình như đến tận trước khi hai người đến mới đi.” Khanh Khanh vừa nhắc đến, y tá trưởng liền nói luôn.
Nói về vấn đề này thì cũng bởi vì từ khi La Tiêu Phụng nằm viện đến nay, ngoài cảnh sát đến thăm La Tiêu Phụng ra, cũng chỉ có vợ chồng Lăng Duy Khiết thôi.
“Cái gì? Thực sự có người đã đến đây sao?” Khanh Khanh ngạc nhiên nói.
Lăng Duy Khiết ngay lập tức nghĩ đến sự sợ hãi của La Tiêu Phụng lúc hai người đến. Lẽ nào Hồ Tiêu Lương thực sự đã đến đây? Nếu như không phải cô ta thì ai có thể khiến cho La Tiêu Phụng cảm thấy sợ hãi chứ?
“Vợ, em đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa, có thể là đồng nghiệp trước kia của cô ta thôi, muộn rồi, chúng ta về thôi.” Mặc dù trong lòng Lăng Duy Khiết có hoài nghi, nhưng không muốn để Khanh Khanh biết, hơn nữa anh càng kiên quyết phải đưa Khanh Khanh rời khỏi đây hơn.
Một ngày Hồ Tiêu Lương không vào tù thì anh không thể không lo lắng, chỉ có thể đưa Khanh Khanh ra nước ngoài, ở đây giao cho phía cảnh sát xử lí là được.
“Khiết, hay là chúng ta đi hỏi thử Tiêu Phụng xem, em cảm thấy trước đó tâm trạng của Tiêu Phụng có gì đó không đúng lắm.” Lăng Duy Khiết có thể nghĩ đến, thì Khanh Khanh cũng có thể nghĩ đến.
“Không phải đâu, nếu thật như vậy thì khi nãy cô ta đã nói rồi, chúng ta về thôi, nếu như em thực sự không yên tâm, ngày mai anh sẽ nói với bênh cảnh sát, để họ phái thêm người đến.” Lăng Duy Khiết ôm chặt eo Khanh Khanh rồi nói.
“Khiết.”
“Được rồi vợ, anh bảo đảm cô ta sẽ không xảy ra chuyện đâu. Em đừng quên, khi nãy em đã đồng ý với anh, trước tiên chúng ta nên nghĩ xem, điểm đầu tiên nên đi đâu, anh sẽ gọi điện bảo Lý Trình đặt vé.” Lăng Duy Khiết vừa đi vừa dỗ dành Khanh Khanh.
“Được rồi, nếu như thực sự phải rời đi, em muốn đi Ý một chuyến, bên đó còn nhiều việc phải giải quyết, nhưng mà vẫn chưa có cơ hội đi.” Khanh Khanh biết Lăng Duy Khiết một khi đã quyết định thì sẽ không thay đổi, vì vậy chỉ có thể lựa chọn cách khác.
“Được, vậy thì đi Ý, anh gọi điện cho Lý Trình, tốt nhất là có thể có vé ngay ngày mai.” Lăng Duy Khiết vui vẻ nói.
“Đợi hai ngày nữa, ít nhất cũng phải để Lâm Lâm và Duệ Duệ...”
“Không được, thời gian này, đi đâu cũng có hai đứa đó, anh sắp điên mất rồi, lần này tuyệt đối không được đưa theo hai đứa nữa.” Lăng Duy Khiết vừa nghe đến hai đứa con thế là liền kích động nói.
“Anh xem anh kìa, đó là con của chúng ta, không phải kẻ thù. Em chỉ muốn nói với Lâm Lâm và Duệ Duệ một tiếng thôi, xem hai đứa có chuyện gì muốn chúng ta giúp không.” Thấy bộ dạng điên cuồng của Lăng Duy Khiết, Khanh Khanh liền mỉm cười nói.
Mặc dù Lăng Duy Khiết không biết rõ Hồ Tiêu Lương có thể trốn thoát bằng cách nào, nhưng có một điều có thể khẳng định đó là tuyệt đối không thể không có sự can thiệp của Tôn Huy, nếu như chuyện này không giải quyết triệt để thì dù Hồ Tiêu Lương có bị bắt vào tù nữa thì vẫn sẽ có thể lại được ra ngoài, vì vậy, trước tiên vẫn nên ra tay từ chỗ Tôn Huy, để cô ta khỏi có viện trợ từ bên ngoài.
Vì vậy, ngày hôm sau, lúc hai người đến hội trường ủy ban thành phố, nhân lúc Khanh Khanh đang giúp việc trong nhà bếp, Lăng Duy Khiết và bố vợ đã nói chuyện bí mật với nhau trong phòng sách.
“Bố, Hồ Tiêu Lương đã trốn ra ngoài, hơn nữa hôm qua còn đến bệnh viện, con rất lo lắng, mục tiêu của cô ta nhất định là Khanh Khanh.” Lăng Duy Khiết nhìn bố vợ - chủ tịch thành phố rồi nói.
“Lại ra ngoài rồi sao? Sao lại xảy ra chuyện này, nhân viên canh gác đều làm gì vậy chứ?” Chủ tịch thành phố vừa nghe xong liền nổi giận, chỉ là một tù nhân, lẽ nào cũng không canh nổi, hơn mười nghìn nhân viên cảnh sát toàn thành phố đều chỉ biết ăn thôi sao.
“Bố, chuyện này không liên quan đến nhân viên canh gác, nếu như không có người can thiệp, nhiều người hơn nữa bọn họ cũng có thể canh được, nhưng mà không thể chịu nổi người có quyền lực đè ép.” Lăng Duy Khiết tức giận nói, chuyện này anh đã có kinh nghiệm.
“Ý con nói Tôn Huy, ông ta lại to gan như vậy sao? Dám tự thả phạm nhân?” Chủ tịch thành phố không phải không tin, mà không nghĩ rằng Tôn Huy lại to gan đến mức đó, ông không tin được là lẽ nào đến chế độ pháp luật cũng không ràng buộc nổi đám nhân viên canh gác sao?
“Bố, không phải như vậy, bố nên biết quan to một cấp cũng có thể ép chết người, lúc Khanh Khanh bị bắt cóc, con đã đến nhà Hồ Tiêu Lương, nhưng lúc đó phó chủ tịch thành phố Tôn cũng đang ở đó, ông ta không ngừng nói con phỉ báng, tự ý xông vào nhà dân, và sẽ giam giữ con...” Lăng Duy Khiết biết, bố vợ - chủ tịch thành phố có thể không nghĩ tới những chuyện này, nhưng những chuyện này thực sự đã xảy ra.
“Ông ta ở nhà Hồ Tiêu Lương, Khiết à, con phải biết biết là tố cáo chủ tịch thành phố, không phải trò đùa đâu, phải có chứng cứ.” Chủ tịch thành phố Vương chau mày, mặc dù chuyện này ông đã từng nghe đến, nhưng những chuyện như này, chỉ có thể nói bằng sự thực, không thể dựa vào tin lan truyền, phỏng đoán phải có chứng cứ.
“Bố, lần trước chẳng phải bố cũng đã để ban kiểm tra kỷ luật điều tra rồi sao? Con tin chuyện lớn như vậy không thể điều tra được, phó chủ tịch thành phố Tôn nuôi Hồ Tiêu Lương cũng không phải một hai ngày, con tin với nhân phẩm của Tôn Huy, nhất định không chỉ đơn giản là nuôi bạn bè, nhất định vẫn còn có chứng cứ tham nhũng khác.” Lăng Duy Khiết nhắc nhở bố vợ.
“Chuyện này bố biết, nhưng giờ đang đúng kì nghỉ Tết, cứ coi như có kết quả đi thì có lẽ cũng phải đợi sau khi kết thúc kì nghỉ này. Nhưng mà con không cần lo lắng, bố sẽ cho người ngay lập tức bắt giam Hồ Tiêu Lương, ngoài ra, Tôn Huy nếu như con có chứng cứ, vậy bố sẽ báo lên cấp trên. Đợi cấp trên thẩm tra.” Chủ tịch thành phố cũng lo lắng cho an nguy của con gái, nhưng là người trong bộ máy chính trị nên rất nhiều chuyện đều phải giải quyết theo trật tự.
“Bố, nếu đã như vậy, vậy con tạm thời đưa Khanh Khanh đi du lịch nhé, con không thể để Khanh Khanh gặp nguy hiểm, tổn thương được, đợi Hồ Tiêu Lương bị bắt quy án, mọi chuyện về phó chủ tịch thành phố Tôn được giải quyết ổn thỏa, chúng con sẽ quay về, thời gian này, Lâm Lâm và Duệ Duệ mong bố mẹ giúp đỡ ạ.” Lăng Duy Khiết không khách sáo nói.
“Cái này.” Chủ tịch thành phố Vương ngơ người một lát, nhìn thấy Lăng Duy Khiết tức giận, liền thở dài nói: “Được rồi, như vậy cũng tốt, bố sẽ đốc thúc ban kiểm tra kỷ luật nhanh chóng điều tra chứng cứ.”
“Tốt nhất là như vậy, bố, tối hôm qua Hồ Tiêu Lương có đến bệnh viện, con dám khẳng định cô ta vẫn sẽ lại đến, phái người đến canh ở bệnh viện có lẽ sẽ bắt được cô ta.” Lăng Duy Khiết nhắc nhở chủ tịch thành phố.
“Ừ, bố sẽ gọi điện cho bên công an thành phố, bất luận như nào, cũng phải nhanh bắt được Hồ Tiêu Lương về quy án.” Chủ tịch thành phố vừa nói, vừa cầm chiếc điện thoại lên, rồi lại đặt xuống.
Ông quên rằng đây không phải văn phòng làm việc, bình thường thư kí gọi điện là được rồi, ông căn bản không cần phải hỏi, hơn nữa ông cũng không biết số điện thoại.
“Khanh Khanh, chúng ta đi thôi.” Lăng Duy Khiết thực sự không thể tiếp tục nghe nữa liền kéo Khanh Khanh đi ra ngoài.
“Không ở lại cùng tôi cũng được, nếu như tôi chết, xem chị sẽ ăn nói thế nào với mẹ.” La Tiêu Phụng tức giận nói khi thấy Lăng Duy Khiết và Khanh Khanh rời đi.
“Chồng ơi, hay là...”
“Vợ à, em đừng cứ mãi mềm lòng như vậy được không? Em không nợ cô ta, cứ coi như cô ta là em của chúng ta đi chăng nữa nhưng cô ta cũng đã trưởng thành rồi, căn bản không cần người khác phải chăm sóc, người mà em cần chăm sóc chính là chồng và con em đây này.” Lăng Duy Khiết thực sự đã nhẫn nhịn đủ rồi, anh quyết định học theo Hạ Dụng, đưa Khanh Khanh ra nước ngoài nghỉ mát.
“Em biết, nhưng trong lòng em…”
“Không còn gì để nói nữa, anh đã hỏi bác sĩ, chân của cô ta không quá nghiêm trọng, một tháng sau đến gặp bác sĩ để tháo bột là được, nếu như em không yên tâm, ngày mai chúng ta đến giúp cô ta xuất viện, nhờ người đến nhà chăm sóc cô ta.” Lăng Duy Khiết nhường một bước rồi nói.
“Thực sự có thể xuất viện sao?” Khanh Khanh không dám tin, không chỉ tại vì chuyện La Tiêu Phụng xuất viện, quan trọng hơn nữa là Lăng Duy Khiết lại chủ động nói sẽ đón La Tiêu Phụng về nhà.
“Đúng vậy, ngày mai anh sẽ nhờ chú Phúc đến làm thủ tục xuất viện cho cô ta, nhưng mà em cũng phải đồng ý với anh một điều kiện.” Lăng Duy Khiết đan mười ngón tay lại rồi nói với Khanh Khanh.
“Được, chỉ cần em làm được, em đều đồng ý.” Khanh Khanh vui vẻ trả lời.
Cô đoán, chẳng qua cũng chỉ tránh xa La Tiêu Phụng chút, dù gì cũng ở trong một ngôi nhà, dù cách xa bằng nào thì cũng chẳng đáng bao nhiêu.
“Bây giờ cơ thể của em cũng khỏe hơn rất nhiều rồi, tay cũng khỏi rồi, ngày mai sau khi thay thuốc, chúng ta sẽ đi du lịch.” Lăng Duy Khiết nắm chặt bàn tay của Khanh Khanh, tình cảm nồng nàn sâu sắc nói với cô.
“Du lịch, vậy còn Lâm Lâm và Duệ Duệ phải làm sao?”
“Chuyện này em không cần phải lo, anh tin ông nội, bà nội và ông ngoại, bà ngoại, thậm chí hai cậu cũng đều rất sẵn lòng.” Lăng Duy Khiết rất tự tin, thấy Khanh Khanh mở miệng, anh lập tức đưa tay bịt miệng cô, lắc đầu nói: “Đừng nhắc đến La Tiêu Phụng trước mặt anh nữa, bây giờ anh rất khó chịu với cái tên này.”
Khanh Khanh kéo tay Lăng Duy Khiết, cười rồi nói: “Không phải, em chỉ muốn nói rõ, ngày mai chúng ta hãy đích thân đi giúp con bé xuất viện đi, như vậy mới yên tâm.”
“Không thành vấn đề, nhưng mà vợ à, trước tiên chúng ta phải đóng dấu đã.” Lăng Duy Khiết nhìn Khanh Khanh sâu sắc, trong ánh mắt tiết lộ thông tin gì đó.
“Phải đóng dấu như nào đây, dù gì em cũng đã đồng ý với anh rồi.” Khanh Khanh nhìn Lăng Duy Khiết một cách khó hiểu, phải đóng dấu như nào, chắc không đến nỗi phải kí thỏa thuận rồi đóng dấu đấy chứ, vậy thì ra gì chứ.
“Vợ, đương nhiên là đóng dấu như này rồi.” Lăng Duy Khiết vừa nói, một tay vừa ôm eo Khanh Khanh, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô.
“Khiết, ở đây là bệnh... U...” Khanh Khanh rất căng thẳng, ở đây là bệnh viện nhiều người qua lại, nếu như bị người khác nhìn thấy thì thực sự rất xấu hổ.
“Được rồi, vợ, anh đã đóng dấu rồi, bây giờ đến lượt em rồi.” Lăng Duy Khiết mỉm cười nhìn Khanh Khanh, chờ đợi sự chủ động của cô.
“Có thể nợ không.” Khanh Khanh nhìn trước nhìn sau, mặc dù bây giờ không có người ở bên ngoài nhưng mà ngộ nhỡ đột nhiên có người bước ra thì sao, vậy thì sẽ rất mất mặt.
Lăng Duy Khiết lắc đầu, “Vợ, nhanh nào, đúng lúc bây giờ không có người, nếu như em cứ chậm như vậy, lát nữa sẽ có người đi qua...”
Khuôn mặt Khanh Khanh đỏ bừng, cô nhún chân lên nhắm mắt lại rồi hôn lên đôi môi Lăng Duy Khiết.
“Vợ, phải có thành ý chứ.” Lăng Duy Khiết vừa nói, một tay vừa ôm lấy eo của Khanh Khanh, một tay đưa về phía sau cô, ép chặt cô về hướng mình.
Nói xong, Lăng Duy Khiết ôm chặt lấy Khanh Khanh, ép chặt cô về hướng mình, đồng thời hôn cô thật thắm thiết, Khanh Khanh vốn dĩ muốn đẩy anh ra, nhưng tình cảm mãnh liệt của Lăng Duy Khiết làm cô dần mất đi phương hướng, bàn tay đang đẩy anh ra bỗng ôm chặt lấy anh cho đến khi có tiếng “Hừm hừm” ra hiệu phát ra.
“Chồng, chúng ta đi thôi.” Đầu Khanh Khanh úp vào trước ngực Lăng Duy Khiết, thật là không dám nhìn mặt người khác mà, hai người họ lại dám hôn nhau nồng nhiệt trong bệnh viện.
“Y tá trưởng, em gái tôi xin nhờ mọi người rồi.” Lăng Duy Khiết ôm Khanh Khanh chào hỏi y tá trưởng vừa nhắc nhở mình.
“Anh Lăng xin yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.” Khuôn mặt y tá trưởng ửng đỏ, đây chính là biểu hiện của cô gái trẻ khi gặp được anh chàng đẹp trai.
“Vậy thì xin nhờ cô, mấy ngày nữa có khả năng chúng tôi sẽ không đến bệnh viện được, đến lúc đó vất vả cho cô rồi.” Lăng Duy Khiết vừa nói, hai người vừa bước qua y tá trưởng.
“Y tá trưởng, có một chuyện phải nhờ mọi người, gần đây nếu như có người đến thăm bệnh, phiền cô lưu ý một chút, nếu như có cô gái trẻ thì xin hãy từ chối giúp chúng tôi.” Khanh Khanh bỗng nhiên nhờ y tá trưởng, dường như cô chợt nhớ ra điều gì đó.
“Vợ, em đang lo lắng cô ta?” Nghe thấy Khanh Khanh nói như vậy, Lăng Duy Khiết lập tức hiểu rõ, nếu như hai người họ rời đi, Hồ Tiêu Lương sẽ tìm đến đây, tốt nhất vẫn nên phòng tránh trường hợp đó xảy ra.
“Thế này ạ, một giờ trước hình như có một cô gái đến thăm bệnh, hơn nữa còn ở trong phòng bệnh rất lâu, hình như đến tận trước khi hai người đến mới đi.” Khanh Khanh vừa nhắc đến, y tá trưởng liền nói luôn.
Nói về vấn đề này thì cũng bởi vì từ khi La Tiêu Phụng nằm viện đến nay, ngoài cảnh sát đến thăm La Tiêu Phụng ra, cũng chỉ có vợ chồng Lăng Duy Khiết thôi.
“Cái gì? Thực sự có người đã đến đây sao?” Khanh Khanh ngạc nhiên nói.
Lăng Duy Khiết ngay lập tức nghĩ đến sự sợ hãi của La Tiêu Phụng lúc hai người đến. Lẽ nào Hồ Tiêu Lương thực sự đã đến đây? Nếu như không phải cô ta thì ai có thể khiến cho La Tiêu Phụng cảm thấy sợ hãi chứ?
“Vợ, em đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa, có thể là đồng nghiệp trước kia của cô ta thôi, muộn rồi, chúng ta về thôi.” Mặc dù trong lòng Lăng Duy Khiết có hoài nghi, nhưng không muốn để Khanh Khanh biết, hơn nữa anh càng kiên quyết phải đưa Khanh Khanh rời khỏi đây hơn.
Một ngày Hồ Tiêu Lương không vào tù thì anh không thể không lo lắng, chỉ có thể đưa Khanh Khanh ra nước ngoài, ở đây giao cho phía cảnh sát xử lí là được.
“Khiết, hay là chúng ta đi hỏi thử Tiêu Phụng xem, em cảm thấy trước đó tâm trạng của Tiêu Phụng có gì đó không đúng lắm.” Lăng Duy Khiết có thể nghĩ đến, thì Khanh Khanh cũng có thể nghĩ đến.
“Không phải đâu, nếu thật như vậy thì khi nãy cô ta đã nói rồi, chúng ta về thôi, nếu như em thực sự không yên tâm, ngày mai anh sẽ nói với bênh cảnh sát, để họ phái thêm người đến.” Lăng Duy Khiết ôm chặt eo Khanh Khanh rồi nói.
“Khiết.”
“Được rồi vợ, anh bảo đảm cô ta sẽ không xảy ra chuyện đâu. Em đừng quên, khi nãy em đã đồng ý với anh, trước tiên chúng ta nên nghĩ xem, điểm đầu tiên nên đi đâu, anh sẽ gọi điện bảo Lý Trình đặt vé.” Lăng Duy Khiết vừa đi vừa dỗ dành Khanh Khanh.
“Được rồi, nếu như thực sự phải rời đi, em muốn đi Ý một chuyến, bên đó còn nhiều việc phải giải quyết, nhưng mà vẫn chưa có cơ hội đi.” Khanh Khanh biết Lăng Duy Khiết một khi đã quyết định thì sẽ không thay đổi, vì vậy chỉ có thể lựa chọn cách khác.
“Được, vậy thì đi Ý, anh gọi điện cho Lý Trình, tốt nhất là có thể có vé ngay ngày mai.” Lăng Duy Khiết vui vẻ nói.
“Đợi hai ngày nữa, ít nhất cũng phải để Lâm Lâm và Duệ Duệ...”
“Không được, thời gian này, đi đâu cũng có hai đứa đó, anh sắp điên mất rồi, lần này tuyệt đối không được đưa theo hai đứa nữa.” Lăng Duy Khiết vừa nghe đến hai đứa con thế là liền kích động nói.
“Anh xem anh kìa, đó là con của chúng ta, không phải kẻ thù. Em chỉ muốn nói với Lâm Lâm và Duệ Duệ một tiếng thôi, xem hai đứa có chuyện gì muốn chúng ta giúp không.” Thấy bộ dạng điên cuồng của Lăng Duy Khiết, Khanh Khanh liền mỉm cười nói.
Mặc dù Lăng Duy Khiết không biết rõ Hồ Tiêu Lương có thể trốn thoát bằng cách nào, nhưng có một điều có thể khẳng định đó là tuyệt đối không thể không có sự can thiệp của Tôn Huy, nếu như chuyện này không giải quyết triệt để thì dù Hồ Tiêu Lương có bị bắt vào tù nữa thì vẫn sẽ có thể lại được ra ngoài, vì vậy, trước tiên vẫn nên ra tay từ chỗ Tôn Huy, để cô ta khỏi có viện trợ từ bên ngoài.
Vì vậy, ngày hôm sau, lúc hai người đến hội trường ủy ban thành phố, nhân lúc Khanh Khanh đang giúp việc trong nhà bếp, Lăng Duy Khiết và bố vợ đã nói chuyện bí mật với nhau trong phòng sách.
“Bố, Hồ Tiêu Lương đã trốn ra ngoài, hơn nữa hôm qua còn đến bệnh viện, con rất lo lắng, mục tiêu của cô ta nhất định là Khanh Khanh.” Lăng Duy Khiết nhìn bố vợ - chủ tịch thành phố rồi nói.
“Lại ra ngoài rồi sao? Sao lại xảy ra chuyện này, nhân viên canh gác đều làm gì vậy chứ?” Chủ tịch thành phố vừa nghe xong liền nổi giận, chỉ là một tù nhân, lẽ nào cũng không canh nổi, hơn mười nghìn nhân viên cảnh sát toàn thành phố đều chỉ biết ăn thôi sao.
“Bố, chuyện này không liên quan đến nhân viên canh gác, nếu như không có người can thiệp, nhiều người hơn nữa bọn họ cũng có thể canh được, nhưng mà không thể chịu nổi người có quyền lực đè ép.” Lăng Duy Khiết tức giận nói, chuyện này anh đã có kinh nghiệm.
“Ý con nói Tôn Huy, ông ta lại to gan như vậy sao? Dám tự thả phạm nhân?” Chủ tịch thành phố không phải không tin, mà không nghĩ rằng Tôn Huy lại to gan đến mức đó, ông không tin được là lẽ nào đến chế độ pháp luật cũng không ràng buộc nổi đám nhân viên canh gác sao?
“Bố, không phải như vậy, bố nên biết quan to một cấp cũng có thể ép chết người, lúc Khanh Khanh bị bắt cóc, con đã đến nhà Hồ Tiêu Lương, nhưng lúc đó phó chủ tịch thành phố Tôn cũng đang ở đó, ông ta không ngừng nói con phỉ báng, tự ý xông vào nhà dân, và sẽ giam giữ con...” Lăng Duy Khiết biết, bố vợ - chủ tịch thành phố có thể không nghĩ tới những chuyện này, nhưng những chuyện này thực sự đã xảy ra.
“Ông ta ở nhà Hồ Tiêu Lương, Khiết à, con phải biết biết là tố cáo chủ tịch thành phố, không phải trò đùa đâu, phải có chứng cứ.” Chủ tịch thành phố Vương chau mày, mặc dù chuyện này ông đã từng nghe đến, nhưng những chuyện như này, chỉ có thể nói bằng sự thực, không thể dựa vào tin lan truyền, phỏng đoán phải có chứng cứ.
“Bố, lần trước chẳng phải bố cũng đã để ban kiểm tra kỷ luật điều tra rồi sao? Con tin chuyện lớn như vậy không thể điều tra được, phó chủ tịch thành phố Tôn nuôi Hồ Tiêu Lương cũng không phải một hai ngày, con tin với nhân phẩm của Tôn Huy, nhất định không chỉ đơn giản là nuôi bạn bè, nhất định vẫn còn có chứng cứ tham nhũng khác.” Lăng Duy Khiết nhắc nhở bố vợ.
“Chuyện này bố biết, nhưng giờ đang đúng kì nghỉ Tết, cứ coi như có kết quả đi thì có lẽ cũng phải đợi sau khi kết thúc kì nghỉ này. Nhưng mà con không cần lo lắng, bố sẽ cho người ngay lập tức bắt giam Hồ Tiêu Lương, ngoài ra, Tôn Huy nếu như con có chứng cứ, vậy bố sẽ báo lên cấp trên. Đợi cấp trên thẩm tra.” Chủ tịch thành phố cũng lo lắng cho an nguy của con gái, nhưng là người trong bộ máy chính trị nên rất nhiều chuyện đều phải giải quyết theo trật tự.
“Bố, nếu đã như vậy, vậy con tạm thời đưa Khanh Khanh đi du lịch nhé, con không thể để Khanh Khanh gặp nguy hiểm, tổn thương được, đợi Hồ Tiêu Lương bị bắt quy án, mọi chuyện về phó chủ tịch thành phố Tôn được giải quyết ổn thỏa, chúng con sẽ quay về, thời gian này, Lâm Lâm và Duệ Duệ mong bố mẹ giúp đỡ ạ.” Lăng Duy Khiết không khách sáo nói.
“Cái này.” Chủ tịch thành phố Vương ngơ người một lát, nhìn thấy Lăng Duy Khiết tức giận, liền thở dài nói: “Được rồi, như vậy cũng tốt, bố sẽ đốc thúc ban kiểm tra kỷ luật nhanh chóng điều tra chứng cứ.”
“Tốt nhất là như vậy, bố, tối hôm qua Hồ Tiêu Lương có đến bệnh viện, con dám khẳng định cô ta vẫn sẽ lại đến, phái người đến canh ở bệnh viện có lẽ sẽ bắt được cô ta.” Lăng Duy Khiết nhắc nhở chủ tịch thành phố.
“Ừ, bố sẽ gọi điện cho bên công an thành phố, bất luận như nào, cũng phải nhanh bắt được Hồ Tiêu Lương về quy án.” Chủ tịch thành phố vừa nói, vừa cầm chiếc điện thoại lên, rồi lại đặt xuống.
Ông quên rằng đây không phải văn phòng làm việc, bình thường thư kí gọi điện là được rồi, ông căn bản không cần phải hỏi, hơn nữa ông cũng không biết số điện thoại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook