Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài
-
Chương 5
Chương 5
“Mẹ, đừng nói với ba! Tú Song, coi như chị van em, chị quỳ xuống cho em, được không?” Tô Tú Duyên khóc lóc thảm thiết, giãy dụa muốn đứng dậy khỏi xe lăn, nhưng lại ngã nhoài trên mặt đất, xe lăn đè lên người cô ta.
Thấy cô ta chật vật như thế, trái tim Tô Tú Song như bị dao cứa.
Lưu Mộ Liên dời xe lăn, đau lòng ôm Tô Tú Duyên vào lòng an ủi mấy câu, sau đó mới hung tợn trừng Tô Tú Song, ánh mắt ác độc như muốn ăn thịt người: “Tao nói được thì làm được, tao sẽ nhổ ống dưỡng khí của mụ già chết tiệt kia!
Trong lúc mày mang bầu, mày phải xuống nông thôn cho tao, đừng có đòi bày trò. Mười ngày sau, tao sẽ đón mày về…
Tô Tú Song bị trói hai tay bằng dây thừng, cố nhét cô vào xe. Bốn vệ sĩ cao khoảng 1m80 ngồi bên cạnh cô.
Sắc mặt Lưu Mộ Liên tối tăm căn dặn mấy vệ sĩ: “Trông chừng cô ta, đừng cho cô ta ra khỏi phòng nửa bước, cũng không được cởi dây thừng cho cô ta.
Sau khi thành công, tôi sẽ trả không ít thù lao cho các cậu.”
“Vâng, thưa bà chủ”
Cuối cùng, bà ta đưa mắt nhìn Tô Tú Song, sắc mặt dịu đi, vừa đấm vừa xoa: “Con ngoan ngoãn nghe lời, chẳng lẽ mẹ sẽ hại con? Tiền lương của ba con đã ít ỏi, tiền thuốc men của bà nội con, tiền học phí của con đều do chị con cung cấp, con ngẫm lại xem con bé đối xử với con như thế nào?”
“Ngày nào con bé cũng sống không bằng chết, bây giờ vất vả lắm mới có hy vọng, con nhãn tâm ép con bé đi tìm chết nữa sao?”
Xưa nay Tô Tú Song chỉ ăn mềm không ăn cứng. Nghe Lưu Mộ Liên ôn hòa khuyên bảo, cô không nhớ tới chuyện ngày xưa. Khi đó Lưu Mộ Liên thích chơi phỏm, thường xuyên đêm không về nhà, cô lại quá nhỏ, đói khát chỉ biết óc oa oa, đều là chị gái dỗ dành nấu cơm cho cô. Năm mười tuổi, khí gas rò rÏ khiến nhà bị cháy, cô bị nhốt trong phòng không dám nhúc nhích, cuối cùng là chị gái xông vào bảo vệ cô. Khúc gỗ cháy hừng hực rơi xuống, chị gái ôm chặt cô, bị khúc gỗ nện lên lưng, để lại vết thương rất lớn, vừa dữ tợn vừa xấu xí, vĩnh viễn không thể xóa bỏ.
Chẳng lẽ cô thực sự muốn ép người chị vẫn yêu thương bảo vệ mình dến chết sao?
Sắc mặt Tô Tú Song phức tạp, lòng tràn đầy do dự. Cô tự bấm vào tay, nặng nề nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe dần dần rời khỏi nội thành phồn hoa, đến nơi càng ngày càng hoang vu.
Mười mấy tiếng sau, cuối cùng xe cũng dừng lại.
Vệ sĩ mở cửa xe, Tô Tú Song bước xuống xe, không ngờ mình lại trở vê căn nhà của bà nội ở thông thôn. Nhưng vì thời gian dài không có người trông coi nên cỏ dại đã mọc đầy sân, cao khoảng gần bằng nửa người.
Nhớ đến bà nội bây giờ còn đang hôn mê trong bệnh viện, khóe mắt cô cay xè, tràn đầy buồn bã.
Tô Tú Song bị dẫn vào nhà, trừ bốn vệ sĩ còn có hai hầu gái.
“Tháo ra, tôi muốn đi vệ sinh” Tô Tú Song nói.
Hầu gái lập tức tiến lên: “Cô hai, để tôi dẫn cô đi”
Tô Tú Song không nhịn được cười lạnh: “Không tháo dây thừng là muốn cởi quần giúp tôi hả?”
“Đúng thế” Hầu gái cúi đầu đáp.
Nghe thấy câu trả lời đương nhiên của cô ta, Tô Tú Song tức giận suýt nữa hộc máu. Cô lạnh mặt nói: “Gọi điện thoại cho mẹ tôi, tôi muốn nói chuyện với bà ấy”
Vừa dứt lời, vệ sĩ đã lấy điện thoại vào nhà: “Cô hai, bà chủ gọi điện thoại video.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook