Chương 12

“Tin tức không phải là tôi phát, đêm hôm đó ở khách sạn với cậu hai cũng là hiểu lầm, chúng tôi chưa bao giờ muốn trêu vào nhà họ Hoắc, nếu ngài không tin thì có thể đi điều tra. Nhưng ba tôi là vô tội, hãy thả ông ấy” Tô Tú Song nắm chặt tay, nhỏ giọng nói.

Tô Trọng Quân lại nổi giận lớn tiếng kêu: “Con gái tôi trêu nhà họ Hoắc các người ư? Kỳ lạ, sao không nói là nhà họ Hoắc các người trêu con gái tôi? Bây giờ là xã hội pháp luật, nhà họ Hoắc có quyền có thế lấy thúng úp voi, chẳng lẽ còn có thể lấy mạng người khác? Nếu ông không thả cha con chúng tôi rời đi thì có tin tôi sẽ tố cáo ông không hả?”

Hoắc Trình Gia ho một tiếng, chống gậy ba-toong đứng dậy: “Vinh hoa của nhà họ Hoắc thì loại bình dân như các người sao có thể khiêu khích? Không biết tự lượng sức mình!”

Đồng thời ông ta còn gõ gậy chống lên sàn nhà, đôi mắt tràn đầy tức giận: “Người đâu! Ném vào núi Di Minh cho tai”

Tô Tú Song dùng hết sức vùng vẫy mà không làm nên trò trống gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Trọng Quân bị vệ sĩ kéo đi, không lâu sau đã hoàn toàn biến mất.

“Ông muốn làm gì ba tôi?” Tô Tú Song cắn răng nhìn ông Gia: Hoắc Trình Gia uống nước trà, bấm remote, màn hình lớn lập tức xuất hiện cảnh tượng trong rừng núi sâu thẳm, thỉnh thoảng lại có sói, sư tử, hổ chạy ngang qua, tiếng gào thét kèm theo tiếng rít gào khiến người ta hoảng sợ. Hai phút sau, Tô Trọng Quân bị đẩy vào trong rừng.

“Cho ông ta tự sinh tự diệt” Hoắc Trình Gia lạnh lùng nói: “Nhà họ Hoắc và nhà họ Mộ sắp tổ chức lễ cưới, lại bị trò mèo của các cô khiến nó thành trò cười.

Không chỉ là ông ta mà cả nhà họ Tô các cô cũng sẽ phải trả giá đắt”

Sắc mặt Tô Tú Song trắng bệch, hai chân xụi lơ, gân như ngất xỉu.

Trong rừng toàn là dã thú hung ác, bị đưa vào đó sao có thể sống sót? Nhà họ Hoắc thực sự không thể trêu vào. Lần này nhà họ Tô sắp sửa cửa nát nhà tàn, hoàn toàn bị hủy diệt.

Tô Tú Song nhìn màn hình, vừa đau lòng vừa tuyệt vọng nhìn Tô Trọng Quân bị cỏ dại vấp té, chật vật quỳ trên mặt đất. Mu bàn tay bị cành cây cứa trúng, máu tươi chảy xuống đất. Động vật hoang dã trời sinh hung ác, khứu giác nhạy bén, chỉ cần ngửi thấy mùi máu tươi thì không lâu sau chắc chắn sẽ xông tới.

Trái tim Tô Tú Song kinh hoàng, trán rịn mồ hôi, cắn môi đến mức tím tái.

Không được, không thể nhìn ba chết trước mặt mình. Cô nhìn máu tươi trên mu bàn tay, bỗng nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu. Tô Tú Song hít thở dồn dập, dồn hết dũng khí nắm chặt tay nói: “Ngài có muốn làm giao dịch với tôi không?”

Bàn chuyện giao dịch với ông ư?

Hoắc Trình Gia kinh ngạc nhìn cô, hiếm khi nổi lên hứng thú: “Nói ta nghe thử”

“Tôi có thể cấy ghép gan cho cậu cả” Giọng Tô Tú Song khàn khàn, lòng bàn tay ướt át.

“Cái gì?” Hoắc Trình Gia nhướng mày, thực sự nổi lên hứng thú.

“Nhưng ngài phải tha cho ba tôi và nhà họ Tô”

“Cô rất thông minh” Ánh mắt Hoắc Trình Gia sắc bén: “Thành công phối xứng rất khó, nếu không thì nhà họ Hoắc cũng sẽ không kéo dài tới bây giờ. Cô nói thế không khỏi quá kiêu căng”

“Tôi là nhóm máu RH âm tính, đã thành công một nửa. Ngài có thể cho bác sĩ lấy máu để phối xứng với cậu cả trước. Nếu phối xứng thành công, tôi hy vọng ngài có thể đồng ý yêu cầu của tôi.

Nếu thất bại, lúc đó ngài lại đối phó với nhà họ Tô và tôi cũng chưa muộn.” Tô Tú Song run rẩy nói từng chữ. Bây giờ cô chỉ có thể bất chấp tất cả, đặt cược một phen.

“Ý tưởng không tồi, nhưng bây giờ tôi có thể đánh cô ngất xỉu rồi lại phối xứng, còn giao dịch của cô thì tôi không cần thiết đồng ý” Hoắc Trình Gia xoay phật châu, ánh mắt đen tối nhìn Tô Tú Song.

Nghe vậy, Tô Tú Song không khỏi lạnh người, trong lòng tràn đầy bất lực.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương