Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài
-
Chương 268: Hỗn Loạn Khủng Khiếp
“Không bao giờ” An Nhiên mím môi, quyết tuyệt nói, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Đời này em chỉ yêu duy nhất một người, là Tống Thành”
Trái tim lạnh lẽo của Tống Thành trong lồng ngực bỗng run lên, điên cuồng đập loạn.
Một làn hơi ấm áp từ đó tỏa đi khắp muôn nơi, hâm nóng bầu không khí như đóng băng xung quanh hẳn.
Hắn biết mình không chọn sai người, An Nhiên chính là dũng khí của hắn, làm cho hắn đủ sức đối phó với hết thảy khó khăn trập trùng.
Tống Thành nhắm mắt lại một chút, sau đó lại mở ra, đáy mắt trỗi dậy một tia sát khí.
Đáng chết! Từ trước đến nay, hẳn làm việc luôn luôn chắc chắn, thế mà hôm nay lại bị lật thuyền trong mương! Ầm ï thôi không nói, lại còn khiến cho người hẳn yêu nhất bị cuốn vào rác rưởi Sai lầm.
Bên trên sân khấu, Cố Khánh Ninh đố kị cười cười: “Chị An Nhiên, không cần phải sợ hãi mà dối lòng mình.
Hôm nay ở đây có rất nhiều bậc cha chú, tất cả đều có thế làm chủ giúp chị.
Mau nắm lấy cơ hội!”
“Câm miệng! Đừng nói những lời vô căn cứ như thế, chỉ càng khiến cô thảm hại hơn thôi!” An Nhiên đứng lên, khinh miệt trừng mắt mắng người.
Bình thường cô không thích va chạm, cái gì tránh được thì tránh.
Nhưng lần này để đến mức phải lớn tiếng giữa đám đông, tức là đã điên tiết lắm rồi.
Hoàng Kiên lập tức đẩy Cố Khánh Ninh sang một bên, trịnh trọng nhìn thẳng An Nhiên mà tuyên bố: “Thưa các bậc cha chú, các vị quan khách, hôm nay, trước mặt các vị, tôi xin nói rõ, tôi cự tuyệt kết hôn với Cố Khánh Ninh.
Người tôi vẫn muốn cưới là An Nhiên.
Chúng tôi yêu nhau, nhưng Tống Thành lại cậy thế cậy quyền, làm cho cô ấy không dám nói lời thật lòng.
Ở nơi này, tôi cầu xin các vị giúp tôi làm chủ”
Hoàng Kiên vừa nói xong, đám người được vào hàng cha chú lập tức nghệt mặt, không biết phải làm sao.
An Nhiên loạng choạng lùi một bước, thực sự thấy phắn cảm.
Tại sao đến bây giờ Hoàng Kiên vẫn cố chấp đến vậy? Một mình Cố Khánh Ninh phá hoại đã đành, đẳng này anh cũng hùa vào theo.
Càng nghĩ, cô càng thấy thất vọng.
Trần Tuyết Hoa thấy tình thế sắp diễn biến bất lợi cho nhà mình, lập tức thét lên: “Mẹ cấm! Cấm tiệt!” Bà giơ ngón tay đeo.
nhẫn ngọc trai to tướng chỉ thẳng mặt An Nhiên mà chửi.
“Đứa con gái lăng loàn trác táng như cô không có tư cách bước vào nhà tôi! Đồ rác rưởi khốn kiếp!”
Cuộc đời An Nhiên từ nhỏ đã ăn chửi mà lớn, nhưng đây là lần đầu tiên cô bị người ta nhục mạ trước mặt đông người đến vậy.
Ánh đèn sân khấu lại như phối hợp ăn ý, cố tình chiếu thằng xuống chỗ cô đứng.
Từ giữa đám đông hỗn loạn, một âm thanh xé gió bay ra như tiếng một tảng đá ném xuống mặt hồ đang sủi bọt sôi sùng sục: “Đúng thế! Cô ta mười bảy tuổi đã ăn nằm với vô số đàn ông để rồi mang thai!” Một thanh niên mặc đồ màu be đứng lên, vẻ mặt hăng hái tham gia náo nhiệt.
An Nhiên quay lại nhìn người kia, chỉ thoáng thấy quen thuộc chứ không tài nào nhận ra nổi danh tính của hẳn.
Thấy cô tỏ vẻ không nhận ra mình, gã đàn ông kia lại càng cay cú, nhất quyết bước hẳn lên, nói dõng dạc: “Không nhận ra tôi đúng không? Năm đó chúng ta học cùng một trường, về sau cô mang thai mà phải bỏ học.
Nghe nói còn trốn khỏi nhà, lang bạt khắp nơi.
Thật đáng đời cô lắm, tưởng cô kiêu ngạo thế nào.
Còn coi thường thằng Chí Vỹ này, hóa ra là chê tôi không đủ đáp ứng cái bản ính lắng lơ như gái đứng đường của cô.”
Chí Vỹ? Chí Vỹ? An Nhiên lục trong trí nhớ một hồi, mãi một lúc lâu sau mới “A..” lên một tiếng.
Chí Vỹ, người vẫn thường theo chân Nguyễn Vũ Như đi khắp nơi gây họa.
Có lần Vũ Như còn tìm cách tạo cơ hội cho anh ta lẻn vào phòng y tế trong lúc cô đang lên cơn sốt, muốn giở trò đồi bại.
Cuối cùng, anh ta bị An Nhiên ném cả một túi nước đá vào mặt, sau đó liền ghi thù, đi khắp nơi tung tin đồn nhảm.
“Sao? Nhận ra tôi rồi đúng không?” Hẳn nhếch mép cười.
“Lần trước gặp nhau trên đường, chưa kịp chào hỏi, cô đã đi mất.
Đúng là chúng ta thật có duyên.”
Khuôn mặt vẹo vọ của Chí Vỹ ngày càng phồng lên, biến thành một trái núi khổng lồ vươn tới đè chặt mọi giác quan của An Nhiên, làm cho cô không tài nào thở được.
Cô chỉ lắp bắp được một tiết sau đó hoàn toàn im bặt, mồ hôi ướt đẫm tấm lưng gầy.
Tống Thành lập tức cởi cáo vest đắp lên người cô.
Hắn giữ cô ngồi ổn định trên ghế, sau đó đứng lên, đi về phía Chí Vỹ.
Hoàng Kiên cũng từ trên sân khấu lao xuống, tung một cú đấm vào sau gáy hắn, khiến hắn ngã dúi về phía trước.
Vừa đúng lúc Tổng Thành đi lên, chân dài của hắn vừa đi tới rã ra như tắm, chuyển, đầu gối co gập lại, sau đó bốp một tiếng thật lớn, hắn đá trúng giữa cái trán bóng đang đổ xuống của Chí Vỹ, khiến hắn lại bật ngửa ra sao, năm thẳng đơ trên sàn, giấy giụa sùi bọt mép.
“Mày có gan thì nhắc lại xem?” Tống Thành giãm lên ngực hắn, hai tay vẫn đút túi quần, điềm nhiên như người ta đang đứng trên một bãi cỏ bằng phẳng, xanh mượt.
“Nói điêu sẽ bị cắt lưỡi Mày thử nhắc lại xem.
Sai một câu, tao cắt một thứ trên người mày”
Mùi giày da của hắn đá đá vào quai hàm đã long sòng sọc của Chí Vỹ, giống như chỉ cần thêm một chút lực, hàm trên và hàm dưới của gã sẽ tách rời nhau vĩnh viễn.
Thấy kẻ ăn hôi đã bị loại khỏi cuộc chiến, Tống Thành tiếp tục quay về phía Trần Tuyết Hoa để xử lý nốt.
Thấy hãn mang khuôn mặt hắc ám như atula đến gần từng bước một, Trần Tuyết Hoa giật lùi mãi về phía sau, đến khi ngã khỏi sân khấu, rơi trúng người dẫn chương trình đang há miệng đứng bên dưới.
Thân hình của bà đè lên anh ta, khiến cả hai quờ quạng trên mặt đất như mấy con nhện hồi lâu mới đứng lên được.
“Dừng lại” Hoàng Kiên thình lình lôi súng từ trong túi áo ngực ra, dí thẳng về hướng Tống Thành.
“Còn tiến thêm một bước thì đừng trách”
Tất cả hội trường ùa lên, đám người đến dự đều không phải dạng vừa, bên nhà trai toàn quan chức cao cấp, có cận vệ mặc thường phục ngụy trang bảo vệ thì bên nhà gái lại toàn đại ca xã hội đen, ai nấy đều dắt trong người vài ba thứ vũ khí phòng thân.
Tống Thành không dừng bước, hẳn vẫn tiến về phía sân khấu.
“Cạch” Súng của Hoàng Kiên đã lên nòng.
Ngay lập tức, có đến hơn hai mươi khẩu súng lập tức đổi hướng, chĩa thẳng về phía Hoàng Kiên.
Thì ra người như Tống Thành không bao giờ lơi lỏng cảnh giác, hắn đi dự tiệc một chuyến cũng mang theo mấy chục hộ vệ trong tối ngoài sáng, thay nhau bảo hộ an toàn.
Hoàng Kiên thấy tình thế bất lợi nhưng xét thấy Tống Thành đã đi về hướng sân khấu, hiện tại, anh mới là người gần An Nhiên hơn, anh lập tức lên tiếng: “Hãy để cô ấy đi” Hoàng Kiên đưa một tay vớt lấy An Nhiên đang ngồi run rẩy trên ghế lên, kéo sát vào người mình.
“Để chúng tôi đi, tuyệt đối không được đuổi theo.
Nếu không…”
Nếu không thì thế nào? Anh làm sao có thể gây tổn hại đến An Nhiên, nhưng lời nói lại cắt giữa chừng, khiến cho Tống Thành không dám manh động, “Anh… sao lại thế này?” An Nhiên bị Hoàng Kiên ôm đi, cố hết sức giấy giụa nhưng không thành.
Anh nói thầm vào tai cô: “Nếu em còn chống cự, tôi sẽ bản hắn”
An Nhiên không hiểu tình hình, chỉ thấy xung quanh toàn súng ống giương lên thì vô cùng sợ hãi.
Cô ngoái đầu nhìn lên sân khấu, Tống Thành vừa mới nhảy xuống, ánh đèn rọi sáng khắp dáng hình cao lớn, chiếu tràn lên khuôn mặt đẹp trai như tạc của hẳn.
Ở vị trí trung tâm đó, hắn quá dễ trở thành mục tiêu, hơn nữa, trên tay hẳn còn không có vũ khí An Nhiên không còn cách nào khác, đành phải gật đầu đồng ý với Hoàng Kiên.
Cô ngoan ngoãn bước theo anh.
Mọi người đều dạt cả sang hai bên cho Hoàng Kiên và An Nhiên đi qua.
Đột nhiên, một bóng đen từ đâu lao ra, nhảy bổ vào khẩu súng trên tay Hoàng Kiên “Chết đi! Con khốn!” Tiếng phụ nữ thét lên như ma quỷ, màu vải xanh loang loáng bay lên lộn xộn.
Tống Thành nghe “Thịch!” một tiếng, tim hẳn giống như đứt ra, rơi xuống vực sâu vô hạn.
“AN NHIÊN!!!” Hắn hét lên, muốn lao tới nhưng không kịp.
Hai bộ váy quá giống nhau, vải vóc vì xô đẩy mà quấn chặt, không phân biệt nổi người nào.
“Mày phải chết!” Tiếng Cố Khánh Ninh gào lên.
“Con chó này! Mày phải chết!!!”
Hoàng Kiên vội đẩy An Nhiên ra để giãng co.
khẩu súng với Cố Khánh Ninh.
Tất cả đám người đều sơ tán tuốt ra xa, tránh tai bay vạ gió.
Đoàng!!
Mùi thuốc súng khét lẹt đầu độc không khi.
Âm thanh chát chúa vang lên, dập tắt tất cả những tiếng ồn ào huyên náo lúc trước, cả hội trường lặng người, hồi hộp chờ xem ai là người ngã xuống.
Mấy tiếng lanh canh nho nhỏ vang lên, sau đó, có ai hét lớn, tất cả đồng loạt nhìn về một hướng trên cao.
Chùm đèn pha lê khống lô chao đảo hai cái, sau đó đứt xích, rơi thắng xuống bên dư: “An Nhiên!!!” Lần này Tống Thành tới vừa kịp.
Hắn ôm chầm lấy cô, tấm lưng dày vững vàng như núi Thái Sơn chìa ra, gánh lấy toàn bộ trọng lượng của chùm đèn pha lê khổng lồ cùng bộ khung sắt nặng trịch quây thành từng lớp, giống như gánh lấy bầu trời đang sụp đổ, Máu văng tứ tung cùng pha lê vỡ tanh bành và thức ăn đổ lênh láng khắp mọi nơi.
Cục trưởng Bạch lập tức cho quân sơ tán người khẩn cấp.
Lại nhanh chóng gọi cấp cứu mau tiến vào hiện trường Giữa đám đông hỗn loạn, An Nhiên kinh hoàng ôm chặt lấy Tống Thành, sợ hãi thấy tay mình sờ vào thứ gì đó nhớp nhúa.
Là máu.
Máu của hắn tràn lan khắp nơi “Anh..
không sao” Hắn thấy vẻ mặt khiếp sợ của cô thì vội trấn an.
“Đừng khóc, Nhiên.
Anh đưa em về nhà, được không?”
An Nhiên càng khóc to hơn nữa.
Trong mắt cô bây giờ, chỉ có một mình Tống Thành với chùm đèn lung linh rừng rực trên vai, hoàn toàn không biết ở phía bên kia, Hoàng Kiên và Cố Khánh Ninh đang thất thần nhìn cảnh tượng kinh hoàng, thấy may mắn vì mình vừa vặn thoát chết Cạch.
Lại một tiếng súng lên nòng quen thuộc vang lên giữa đám đông hỗn độn kinh hoàng
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook