Cô Dâu 17 Tuổi
-
Chương 9
Đẩy đẩy đẩy, đẩy cô vào phòng tắm của phòng ngủ chính, sau khi đưa một cái khăn lông sạch sẽ cho cô, Hàn Ức rất nhanh ở trong phòng kiểm tra toàn bộ.
Quần áo cũ của bạn gái trước anh thu được chạy đi đâu rồi hả?
Nơi này? Hay là nơi này? Cũng không có, không lẽ là nơi này? Chẳng lẽ mất sao? Hẳn là không có đi, trong nhà anh nơi có thể để quần áo không nhiều lắm a. . . . . . Bất chợt ý tưởng lóe lên, Hàn Ức bước nhanh đi tới phòng khách, nhấc đệm màu xanh dương trên ghế sa lon lên ── quả nhiên, hai bọc quần áo lớn đều ở trong vali dưới ghế sofa.
Từ bên trong lấy ra áo cùng quần dài khá mộc mạc, cộng thêm một cái áo khoác mỏng, gấp lại tốt, đặt ở trên ghế, lại dọn cái ghế dựa cửa phòng tắm đi. Thật ra thì căn bản anh có thể mặc kệ da cô ngứa hay không ngứa, dù sao giữa bọn họ cái gì cũng không phải, nhưng mà có thể là liên quan tới ánh mắt kia, đối với cô gái có khí phách rất khó mà lý giải, điểm nhỏ cũng đều không bỏ được.
Không biết thì cũng thôi đi, trước mắt anh có thể giả vờ không sao cả.
"Thần Hi." Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô, có thể là nghe một người đồng nghiệp khác gọi cô nhiều lần, cho nên lại có thể gọi rất thuận miệng, "Tôi để quần áo ở cửa, một lát nữa cô mở cửa cầm lấy."
". . . . . . Được, cám ơn."
Hai mươi phút sau, nàng từ phòng tắm đi ra.
Đầu tiên nhìn thấy là không phải là Hàn Ức, mà là hai con lạp xưởng đã được thổi khô lông.
Phương Thần Hi ngồi xổm xuống, rất dễ dàng ôm một con vào trong ngực.
Con chó nhỏ ngửi ngửi cô, sau đó bắt đầu vẫy đuôi lấy lòng, nội tâm của cô nhất thời vang lên loại cảm giác thiên binh vạn mã "Thật đáng yêu".
Tiểu tử màu lông xinh đẹp, bụng có thịt, hơn nữa hoàn toàn không sợ người lạ, rõ ràng được chăm sóc rất khá.
Cô thử hướng một con khác vươn tay, nhưng con sau chỉ là cảnh giác nhìn cô, cô đi tới một chút, nó liền lui về phía sau một chút, nếu cô không động, nó cũng giữ vững cự ly đó.
Đang lúc cô không biết đã thử lần thứ mấy, sau lưng vang lên một thanh âm, "Không cần thử, Băng Trà rất khó lấy lòng."
Lời nói vừa vặn nói xong, con lạp xưởng đánh chết không cùng cô thân cận kia hưu một tiếng từ bên người cô chạy qua, chân trước ngắn ngủn nhanh chóng từ phòng bếp ra ngoài đến bên chân Hàn Ức, miệng phát ra một tiếng gào khóc nho nhỏ, cái đuôi đong đưa đong đưa a, ý tứ mười phần làm nũng.
Phương Thần Hi mở to hai mắt. Mặc dù nói anh là chủ nhân, nhưng sự đãi ngộ khác biệt cũng quá lớn đi.
Dường như biết cô đang bất bình cái gì, Hàn Ức cười cười, "Đừng nói là các cô chỉ mới lần đầu tiên gặp mặt, Băng Trà ngay cả ba tôi trêu chọc nó cũng không để ý tới."
"Nhưng mới vừa rồi nó còn cùng chơi với tôi đúng không." Mặc dù hiện tại cô không phân biệt rõ được sự khác biệt hai con chó, nhưng nửa giờ trước, hai con chó đều cọ cọ ở bên người cô mà.
Vẻ mặt anh nín cười, "Bởi vì tôi và cô đứng rất gần, cho nên Băng Trà đang ghen, Hồng Trà chỉ là học theo."
Ghen?
Cô chỉ vào con chó nhỏ trong ngực anh, "Cho nên nó cố ý?"
Hàn Ức mỉm cười gật đầu một cái.
"Tại sao vậy?"
"Theo như cô nói là ghen a." Sờ sờ đầu Băng Trà, "Thân chó bụng dạ mèo, nó trừ ngoại hình là chó, cái khác không có một chỗ giống như chó, thích ăn dấm, nhỏ mọn, tôi về đến nhà tuyệt đối không thể ôm Hồng Trà trước, nếu không nó sẽ buồn bã giống như ba ngày chưa ăn cơm, gọi nó cho đến khi cảm thấy không uất ức mới thôi."
Ôm sát con chó trong ngực tên gọi là Hồng Trà, Phương Thần Hi cọ xát, "Vẫn là nó đáng yêu."
"Cô có muốn xem kỹ năng đặc biệt của Hồng Trà hay không?"
"Tôi muốn nhìn, tôi muốn nhìn."
Chỉ thấy Hàn Ức ngồi chồm hổm xuống, hướng về phía Hồng Trà nói: "Ngủ."
Con chó nhỏ vừa rồi vẫn còn ngoắt ngoắt cái đuôi lại có thể lập tức nhắm mắt lại, cái đuôi cũng không lắc, rõ ràng là bộ dáng đang ngủ.
"…."
Con chó nhỏ trong nháy mắt thanh tỉnh, tiếp tục ngửi ngửi cô, cọ cọ cô, vẫy đuôi.
Phương Thần Hi mở to hai mắt, biểu tình kinh ngạc lại vui vẻ, "Thật là lợi hại, thật là lợi hại, nó thật thông minh đó, cư nhiên nghe cũng hiểu được."
"Nó thông minh cái gì, là tôi đào tạo."
"Ha ha ha, Băng Trà này biết kỹ năng đặc biệt gì?"
"Bây giờ nó đang biểu diễn kỹ năng đặc biệt a."
Có sao? Không nhìn ra a.
Anh mở đôi tay, Băng Trà lại còn có thể vững vàng túm tay anh lại.
"Nhìn, kĩ thuật thằn lằn của Băng Trà."
"Gạt người, nó cũng không phải là mèo, tại sao có thể như vậy?"
"Cho nên mới gọi là kỹ năng đặc biệt a." Hài lòng nhìn thấy biểu tình không thể tin của cô, tay trái lần nữa giữ được Băng Trà, "Rất lợi hại đi, một con chó lại giống như mèo."
Hai người hi hi ha ha, hoàn toàn không có chú ý tới chat webcam Computer Hàn Ức vừa mở ra vẫn còn hoạt động ở bên trong, khung đối thoại cũng không có đóng ── đầu kia Computer chỉ thị người bên cạnh thu lại, đem tình hình chung sống của hai người ghi lại, nhìn không sót một cái gì.
Máy móc của nhà in ấn hoạt động thật nhanh, soạt soạt soạt không ngừng đem in ra ── tạp chí Orange số mới nhất, trang bìa lúc trước là bức ảnh mờ ảo của hoàng tử Piano Hàn Ức và em gái ở quán ăn đêm, nhưng có khác với nơi công cộng, lần này cảnh tượng là phòng khách nhà hoàng tử, liên tục hai ngày có các cô gái khác nhau ra vào.
Trọng điểm của tạp chí ngày thứ hai là tấm hình ── cô gái nhỏ xách theo một bọc đồ lớn giống như vừa mới mua đồ trở lại, hai người tán tỉnh ngã ở trên sàn phòng khách, cô gái nhỏ còn đi tắm vội, tiếp đến hai người hai chó nghiễm nhiên một nhà sung sướng, chẳng những tấm hình nhìn vô cùng thân mật mập mờ, quá trình cũng bị miêu tả vô cùng ướt át.
Bởi vì là thu hình bằng chat webcam nên bị gián đoán, ngũ quan có chút mơ hồ, dĩ nhiên không thể nghi ngờ xác định người đàn ông chính là Hàn Ức, thứ nhất cô gái bởi vì có vẻ không có gì, cho nên truyền thông rất dễ dàng bỏ qua cô, thứ hai thì bị gọi là"Người yêu số hai mươi tám", nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ảnh bị chụp vào ngày hai mươi tám tháng sáu.
Tạp chí mới xuất bản đêm trước, đầu Hàn Ức nổ lớn ── bởi vì đó là nhà của hắn, như thế nào cũng không chối cãi được, trong vòng hai ngày có các cô gái khác nhau ra vào, trên tạp chí anh bị miêu tả giống như là dâm ma ngày này, tổn hao rất nhiều đến hình tượng hoàng tử u buồn đã khổ tâm xây dựng.
Đĩa nhạc mới đã thu xong, đêm trước tin tức này bị tung ra làm anh rất nhức đầu, sau đó không chỉ có anh, bởi vì chuyện liên quan đến tiền thưởng cuối năm, tất cả người của công ty đĩa nhạc cũng rất muốn khóc.
Vì phúc lợi cùng quyền lợi của mình, tạp chí đưa ra thị trường ngày đó làm cho công ty đĩa nhạc Tân Thế Kỷ bắt đầu một hạng mục khác là toàn dân vận động: nghĩ biện pháp.
Quần áo cũ của bạn gái trước anh thu được chạy đi đâu rồi hả?
Nơi này? Hay là nơi này? Cũng không có, không lẽ là nơi này? Chẳng lẽ mất sao? Hẳn là không có đi, trong nhà anh nơi có thể để quần áo không nhiều lắm a. . . . . . Bất chợt ý tưởng lóe lên, Hàn Ức bước nhanh đi tới phòng khách, nhấc đệm màu xanh dương trên ghế sa lon lên ── quả nhiên, hai bọc quần áo lớn đều ở trong vali dưới ghế sofa.
Từ bên trong lấy ra áo cùng quần dài khá mộc mạc, cộng thêm một cái áo khoác mỏng, gấp lại tốt, đặt ở trên ghế, lại dọn cái ghế dựa cửa phòng tắm đi. Thật ra thì căn bản anh có thể mặc kệ da cô ngứa hay không ngứa, dù sao giữa bọn họ cái gì cũng không phải, nhưng mà có thể là liên quan tới ánh mắt kia, đối với cô gái có khí phách rất khó mà lý giải, điểm nhỏ cũng đều không bỏ được.
Không biết thì cũng thôi đi, trước mắt anh có thể giả vờ không sao cả.
"Thần Hi." Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô, có thể là nghe một người đồng nghiệp khác gọi cô nhiều lần, cho nên lại có thể gọi rất thuận miệng, "Tôi để quần áo ở cửa, một lát nữa cô mở cửa cầm lấy."
". . . . . . Được, cám ơn."
Hai mươi phút sau, nàng từ phòng tắm đi ra.
Đầu tiên nhìn thấy là không phải là Hàn Ức, mà là hai con lạp xưởng đã được thổi khô lông.
Phương Thần Hi ngồi xổm xuống, rất dễ dàng ôm một con vào trong ngực.
Con chó nhỏ ngửi ngửi cô, sau đó bắt đầu vẫy đuôi lấy lòng, nội tâm của cô nhất thời vang lên loại cảm giác thiên binh vạn mã "Thật đáng yêu".
Tiểu tử màu lông xinh đẹp, bụng có thịt, hơn nữa hoàn toàn không sợ người lạ, rõ ràng được chăm sóc rất khá.
Cô thử hướng một con khác vươn tay, nhưng con sau chỉ là cảnh giác nhìn cô, cô đi tới một chút, nó liền lui về phía sau một chút, nếu cô không động, nó cũng giữ vững cự ly đó.
Đang lúc cô không biết đã thử lần thứ mấy, sau lưng vang lên một thanh âm, "Không cần thử, Băng Trà rất khó lấy lòng."
Lời nói vừa vặn nói xong, con lạp xưởng đánh chết không cùng cô thân cận kia hưu một tiếng từ bên người cô chạy qua, chân trước ngắn ngủn nhanh chóng từ phòng bếp ra ngoài đến bên chân Hàn Ức, miệng phát ra một tiếng gào khóc nho nhỏ, cái đuôi đong đưa đong đưa a, ý tứ mười phần làm nũng.
Phương Thần Hi mở to hai mắt. Mặc dù nói anh là chủ nhân, nhưng sự đãi ngộ khác biệt cũng quá lớn đi.
Dường như biết cô đang bất bình cái gì, Hàn Ức cười cười, "Đừng nói là các cô chỉ mới lần đầu tiên gặp mặt, Băng Trà ngay cả ba tôi trêu chọc nó cũng không để ý tới."
"Nhưng mới vừa rồi nó còn cùng chơi với tôi đúng không." Mặc dù hiện tại cô không phân biệt rõ được sự khác biệt hai con chó, nhưng nửa giờ trước, hai con chó đều cọ cọ ở bên người cô mà.
Vẻ mặt anh nín cười, "Bởi vì tôi và cô đứng rất gần, cho nên Băng Trà đang ghen, Hồng Trà chỉ là học theo."
Ghen?
Cô chỉ vào con chó nhỏ trong ngực anh, "Cho nên nó cố ý?"
Hàn Ức mỉm cười gật đầu một cái.
"Tại sao vậy?"
"Theo như cô nói là ghen a." Sờ sờ đầu Băng Trà, "Thân chó bụng dạ mèo, nó trừ ngoại hình là chó, cái khác không có một chỗ giống như chó, thích ăn dấm, nhỏ mọn, tôi về đến nhà tuyệt đối không thể ôm Hồng Trà trước, nếu không nó sẽ buồn bã giống như ba ngày chưa ăn cơm, gọi nó cho đến khi cảm thấy không uất ức mới thôi."
Ôm sát con chó trong ngực tên gọi là Hồng Trà, Phương Thần Hi cọ xát, "Vẫn là nó đáng yêu."
"Cô có muốn xem kỹ năng đặc biệt của Hồng Trà hay không?"
"Tôi muốn nhìn, tôi muốn nhìn."
Chỉ thấy Hàn Ức ngồi chồm hổm xuống, hướng về phía Hồng Trà nói: "Ngủ."
Con chó nhỏ vừa rồi vẫn còn ngoắt ngoắt cái đuôi lại có thể lập tức nhắm mắt lại, cái đuôi cũng không lắc, rõ ràng là bộ dáng đang ngủ.
"…."
Con chó nhỏ trong nháy mắt thanh tỉnh, tiếp tục ngửi ngửi cô, cọ cọ cô, vẫy đuôi.
Phương Thần Hi mở to hai mắt, biểu tình kinh ngạc lại vui vẻ, "Thật là lợi hại, thật là lợi hại, nó thật thông minh đó, cư nhiên nghe cũng hiểu được."
"Nó thông minh cái gì, là tôi đào tạo."
"Ha ha ha, Băng Trà này biết kỹ năng đặc biệt gì?"
"Bây giờ nó đang biểu diễn kỹ năng đặc biệt a."
Có sao? Không nhìn ra a.
Anh mở đôi tay, Băng Trà lại còn có thể vững vàng túm tay anh lại.
"Nhìn, kĩ thuật thằn lằn của Băng Trà."
"Gạt người, nó cũng không phải là mèo, tại sao có thể như vậy?"
"Cho nên mới gọi là kỹ năng đặc biệt a." Hài lòng nhìn thấy biểu tình không thể tin của cô, tay trái lần nữa giữ được Băng Trà, "Rất lợi hại đi, một con chó lại giống như mèo."
Hai người hi hi ha ha, hoàn toàn không có chú ý tới chat webcam Computer Hàn Ức vừa mở ra vẫn còn hoạt động ở bên trong, khung đối thoại cũng không có đóng ── đầu kia Computer chỉ thị người bên cạnh thu lại, đem tình hình chung sống của hai người ghi lại, nhìn không sót một cái gì.
Máy móc của nhà in ấn hoạt động thật nhanh, soạt soạt soạt không ngừng đem in ra ── tạp chí Orange số mới nhất, trang bìa lúc trước là bức ảnh mờ ảo của hoàng tử Piano Hàn Ức và em gái ở quán ăn đêm, nhưng có khác với nơi công cộng, lần này cảnh tượng là phòng khách nhà hoàng tử, liên tục hai ngày có các cô gái khác nhau ra vào.
Trọng điểm của tạp chí ngày thứ hai là tấm hình ── cô gái nhỏ xách theo một bọc đồ lớn giống như vừa mới mua đồ trở lại, hai người tán tỉnh ngã ở trên sàn phòng khách, cô gái nhỏ còn đi tắm vội, tiếp đến hai người hai chó nghiễm nhiên một nhà sung sướng, chẳng những tấm hình nhìn vô cùng thân mật mập mờ, quá trình cũng bị miêu tả vô cùng ướt át.
Bởi vì là thu hình bằng chat webcam nên bị gián đoán, ngũ quan có chút mơ hồ, dĩ nhiên không thể nghi ngờ xác định người đàn ông chính là Hàn Ức, thứ nhất cô gái bởi vì có vẻ không có gì, cho nên truyền thông rất dễ dàng bỏ qua cô, thứ hai thì bị gọi là"Người yêu số hai mươi tám", nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ảnh bị chụp vào ngày hai mươi tám tháng sáu.
Tạp chí mới xuất bản đêm trước, đầu Hàn Ức nổ lớn ── bởi vì đó là nhà của hắn, như thế nào cũng không chối cãi được, trong vòng hai ngày có các cô gái khác nhau ra vào, trên tạp chí anh bị miêu tả giống như là dâm ma ngày này, tổn hao rất nhiều đến hình tượng hoàng tử u buồn đã khổ tâm xây dựng.
Đĩa nhạc mới đã thu xong, đêm trước tin tức này bị tung ra làm anh rất nhức đầu, sau đó không chỉ có anh, bởi vì chuyện liên quan đến tiền thưởng cuối năm, tất cả người của công ty đĩa nhạc cũng rất muốn khóc.
Vì phúc lợi cùng quyền lợi của mình, tạp chí đưa ra thị trường ngày đó làm cho công ty đĩa nhạc Tân Thế Kỷ bắt đầu một hạng mục khác là toàn dân vận động: nghĩ biện pháp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook