Cô Dâu 17 Tuổi
-
Chương 21
Mấy ngày kế tiếp, đoàn người đi rất nhiều nơi.
Đường cây dành cho người đi bộ ở khu vực hải cảng, khu Soho kiến trúc kiên cố, ngõ nhỏ thôn Greenwich đặc thù xanh biếc, quảng trường Thời Đại vĩnh viễn lóe ra đèn nê ông, phòng âm nhạc Carnegie, quán trà Russia, kiến trúc nhà thờ lớn St.Johan trăm năm. . . . . . Cơ hồ xem như là một chuyến du lịch Newyork.
Phương Thần Hi cũng thấy được cái gọi là chuyên nghiệp là thế nào, bọn họ chạy một vòng Newyork từ nam đến bắc, chỉ mất bốn ngày.
Thật là chỉ có bốn ngày.
Hiệu suất làm việc thật là kinh người, khó trách ngày thứ nhất đến đây, Hàn Ức còn nhàn nhã thong dong nghĩ xem muốn đi đâu.
Hôm nay là ngày cuối cùng chụp hình, địa điểm là xe cáp.
Từ không gian xe cáp mà chụp ra bên ngoài.
Nhiếp ảnh gia muốn thu vào ống kính một nửa con sông cùng một nửa quang cảnh thành phố, hơn nữa còn là trung bình 55 phố, cho nên mọi người không thể làm gì khác hơn là tới tới lui lui ở giữa 60 phố cùng đảo Roosevelt, cũng không rõ lắm rốt cuộc đã ngồi mấy lần xe cáp mới hoàn thành công việc.
Lúc Triệu Minh Uy cùng nhiếp ảnh gia địa phương hẹn tối mai sẽ đi lấy hình cùng CD, Hàn Ức nói cảm tạ mọi người, sau đó giải tán ngay tại chỗ.
Nhân viên công tác bản xứ Newyork về nhà, Triệu Minh Uy cùng Lâm Huệ Nghi đi hẹn hò, sân bãi mười lăm phút trước còn khoảng hai mươi người, lập tức chỉ còn lại hai người.
"Ai." Phương Thần Hi đâm đâm anh, mặt vui sướng, "Vẫn còn rất sớm, chúng ta đi mỹ thuật quán tạo hình hiện đại dạo một chút có được hay không?"
"Mỹ thuật quán tạo hình hiện đại?" Đó là thứ gì?
"MONEE Mạc Nội ‘thủy tiên’ được đặt ở mỹ thuật quán tạo hình hiện đại, em kiểm tra bản đồ, sẽ không xa ."
"Cái người này không có tình người." Hàn Ức điểm nhẹ cái trán của cô, "Mỹ thuật quán, không thể đi nơi nào khác để tăng thêm tình cảm một chút sao?"
"Em thích MONEE Mạc Nội, hơn nữa trong các tác phẩm của anh ta em thích nhất là ‘thủy tiên’."
"Vậy em chủ động hôn anh một cái."
Mặt của cô thoáng một cái liền biến thành táo đỏ ── anh biến thái thích điểm này của cô, không cần đến động tác thân mật hơn, có lúc chỉ là đòi hôn, thậm chí chỉ là nháy mắt một cái, cô sẽ đỏ mặt xấu hổ, sau đó còn giả bộ trấn định.
"Anh. . . . . . Thấp xuống một chút. . . . . ."
Cô nhón chân lên, chuẩn bị hôn xuống trên mặt anh, không nghĩ tới Hàn Ức cúi xuống ôm cô, hôn lên trên bờ môi của cô.
Cảm giác hôn thật tốt ——
Hàn Ức hôn đến cao hứng mới thả cô ra.
Thời điểm hai người đến mỹ thuật quán thì nó đã đóng cửa, mặc dù bóp cổ tay, nhưng cũng không có biện pháp, dù sao cũng đã chậm một bước, nên dứt khoát đi ăn.
Buổi tối ngày cuối cùng ở Newyork, Hàn Bá Hoa từ Đài Bắc gọi điện thoại, nói có ký giả không tin tiểu thư số hai mươi tám chỉ là đồng nghiệp, chuẩn bị đến phi trường xem thử có cơ hội chụp hình hai người thân mật một chút hay không.
Đã có cảnh cáo, đương nhiên mọi người đều vô cùng cẩn thận.
Ở phi trường Kennedy thì bốn người xuất hiện rất tự nhiên, Hàn Ức cùng Triệu Minh Uy đi phía trước, Lâm Huệ Nghi cùng Phương Thần Hi ở phía sau hành quân trận thế.
Sau khi đáp xuống cổng chính phi trường, vẫn chọn lựa cách đi như cũ hai trước hai sau.
Bất đồng duy nhất chính là, Phương Thần Hi lại đeo khẩu trang lên ── ngộ nhỡ không cẩn thận bị chụp được, thì ít nhất mặt của cô sẽ không bị lộ ra.
Dọc theo đường đi xuất quan bốn người nói cười không được tự nhiên, lên chiếc xe nhỏ chín chỗ ngồi mà âm nhạc Tân Thế Kỷ phái tới.
Trong nháy mắt đóng cửa lại, mọi người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Trong đó đặc biệt là Phương Thần Hi đang mang khẩu trang.
Thấy cô mở miệng hô hấp giống như cá chép, Hàn Ức không nhịn được trêu chọc cô, "Em phải cảm tạ cái khẩu trang này, bởi vì nếu như không có nó, em sẽ phải dùng khăn trùm đầu của bọn cướp bóc rồi."
Phương Thần Hi tức giận trừng mắt liếc anh một cái, "Nếu như anh dám để cho em dùng khăn trùm đầu của bọn cướp bóc, người đầu tiên em cướp chính là anh."
"Anh có cái gì tốt để cướp?" Hàn Ức vuốt vuốt tay, "Cái gì cũng ở nơi cậu ta đó."
Anh là đang nói đến Triệu Minh Uy.
Anh ta bảo quản tất cả đồ của nghệ sĩ, bao gồm bóp da cùng hộ chiếu.
"Dây chuyền a, nhẫn a, đồng hồ đeo tay a, dù sao trên người anh nhất định có thứ đáng giá." Lấy nước suối trong túi ra, Phương Thần Hi uống cạn một nửa, "Lần sau nếu như mà biết rõ sẽ phải phòng ngừa, tuyệt đối không được làm như vậy."
Ý như vậy là, anh biết rõ sẽ có ký giả ở cổng chính của phi trường, nhưng đêm qua vẫn còn nhiệt tình hôn cắn trên cần cổ cô, làm cô sợ bị phát hiện, bộ dạng hôm nay của cô như A Ngốc, trời rất nóng mà trừ đeo khẩu trang che miệng còn mang khăn lụa.
"Được." Giọng điệu qua quýt.
"Em là nghiêm túc."
"Anh cũng thế." Vẫn rất là qua loa.
"Hàn — Ức—"
Thấy cô sắp nổi giận, Hàn Ức vội vàng che giấu biểu tình, "Yên tâm, lần sau tuyệt đối sẽ không bọc em thành tội phạm cướp bóc."
Lúc này cũng không sai biệt lắm.
"Nếu như muốn gói, em sẽ nói trước cho anh biết."
Gì?
Thấy cô kinh ngạc gật đầu một cái, Hàn Ức không nhịn được cười ra tiếng, một tay kéo cô qua , "Em không phải là say xe sao, ngủ đi."
Đường cây dành cho người đi bộ ở khu vực hải cảng, khu Soho kiến trúc kiên cố, ngõ nhỏ thôn Greenwich đặc thù xanh biếc, quảng trường Thời Đại vĩnh viễn lóe ra đèn nê ông, phòng âm nhạc Carnegie, quán trà Russia, kiến trúc nhà thờ lớn St.Johan trăm năm. . . . . . Cơ hồ xem như là một chuyến du lịch Newyork.
Phương Thần Hi cũng thấy được cái gọi là chuyên nghiệp là thế nào, bọn họ chạy một vòng Newyork từ nam đến bắc, chỉ mất bốn ngày.
Thật là chỉ có bốn ngày.
Hiệu suất làm việc thật là kinh người, khó trách ngày thứ nhất đến đây, Hàn Ức còn nhàn nhã thong dong nghĩ xem muốn đi đâu.
Hôm nay là ngày cuối cùng chụp hình, địa điểm là xe cáp.
Từ không gian xe cáp mà chụp ra bên ngoài.
Nhiếp ảnh gia muốn thu vào ống kính một nửa con sông cùng một nửa quang cảnh thành phố, hơn nữa còn là trung bình 55 phố, cho nên mọi người không thể làm gì khác hơn là tới tới lui lui ở giữa 60 phố cùng đảo Roosevelt, cũng không rõ lắm rốt cuộc đã ngồi mấy lần xe cáp mới hoàn thành công việc.
Lúc Triệu Minh Uy cùng nhiếp ảnh gia địa phương hẹn tối mai sẽ đi lấy hình cùng CD, Hàn Ức nói cảm tạ mọi người, sau đó giải tán ngay tại chỗ.
Nhân viên công tác bản xứ Newyork về nhà, Triệu Minh Uy cùng Lâm Huệ Nghi đi hẹn hò, sân bãi mười lăm phút trước còn khoảng hai mươi người, lập tức chỉ còn lại hai người.
"Ai." Phương Thần Hi đâm đâm anh, mặt vui sướng, "Vẫn còn rất sớm, chúng ta đi mỹ thuật quán tạo hình hiện đại dạo một chút có được hay không?"
"Mỹ thuật quán tạo hình hiện đại?" Đó là thứ gì?
"MONEE Mạc Nội ‘thủy tiên’ được đặt ở mỹ thuật quán tạo hình hiện đại, em kiểm tra bản đồ, sẽ không xa ."
"Cái người này không có tình người." Hàn Ức điểm nhẹ cái trán của cô, "Mỹ thuật quán, không thể đi nơi nào khác để tăng thêm tình cảm một chút sao?"
"Em thích MONEE Mạc Nội, hơn nữa trong các tác phẩm của anh ta em thích nhất là ‘thủy tiên’."
"Vậy em chủ động hôn anh một cái."
Mặt của cô thoáng một cái liền biến thành táo đỏ ── anh biến thái thích điểm này của cô, không cần đến động tác thân mật hơn, có lúc chỉ là đòi hôn, thậm chí chỉ là nháy mắt một cái, cô sẽ đỏ mặt xấu hổ, sau đó còn giả bộ trấn định.
"Anh. . . . . . Thấp xuống một chút. . . . . ."
Cô nhón chân lên, chuẩn bị hôn xuống trên mặt anh, không nghĩ tới Hàn Ức cúi xuống ôm cô, hôn lên trên bờ môi của cô.
Cảm giác hôn thật tốt ——
Hàn Ức hôn đến cao hứng mới thả cô ra.
Thời điểm hai người đến mỹ thuật quán thì nó đã đóng cửa, mặc dù bóp cổ tay, nhưng cũng không có biện pháp, dù sao cũng đã chậm một bước, nên dứt khoát đi ăn.
Buổi tối ngày cuối cùng ở Newyork, Hàn Bá Hoa từ Đài Bắc gọi điện thoại, nói có ký giả không tin tiểu thư số hai mươi tám chỉ là đồng nghiệp, chuẩn bị đến phi trường xem thử có cơ hội chụp hình hai người thân mật một chút hay không.
Đã có cảnh cáo, đương nhiên mọi người đều vô cùng cẩn thận.
Ở phi trường Kennedy thì bốn người xuất hiện rất tự nhiên, Hàn Ức cùng Triệu Minh Uy đi phía trước, Lâm Huệ Nghi cùng Phương Thần Hi ở phía sau hành quân trận thế.
Sau khi đáp xuống cổng chính phi trường, vẫn chọn lựa cách đi như cũ hai trước hai sau.
Bất đồng duy nhất chính là, Phương Thần Hi lại đeo khẩu trang lên ── ngộ nhỡ không cẩn thận bị chụp được, thì ít nhất mặt của cô sẽ không bị lộ ra.
Dọc theo đường đi xuất quan bốn người nói cười không được tự nhiên, lên chiếc xe nhỏ chín chỗ ngồi mà âm nhạc Tân Thế Kỷ phái tới.
Trong nháy mắt đóng cửa lại, mọi người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Trong đó đặc biệt là Phương Thần Hi đang mang khẩu trang.
Thấy cô mở miệng hô hấp giống như cá chép, Hàn Ức không nhịn được trêu chọc cô, "Em phải cảm tạ cái khẩu trang này, bởi vì nếu như không có nó, em sẽ phải dùng khăn trùm đầu của bọn cướp bóc rồi."
Phương Thần Hi tức giận trừng mắt liếc anh một cái, "Nếu như anh dám để cho em dùng khăn trùm đầu của bọn cướp bóc, người đầu tiên em cướp chính là anh."
"Anh có cái gì tốt để cướp?" Hàn Ức vuốt vuốt tay, "Cái gì cũng ở nơi cậu ta đó."
Anh là đang nói đến Triệu Minh Uy.
Anh ta bảo quản tất cả đồ của nghệ sĩ, bao gồm bóp da cùng hộ chiếu.
"Dây chuyền a, nhẫn a, đồng hồ đeo tay a, dù sao trên người anh nhất định có thứ đáng giá." Lấy nước suối trong túi ra, Phương Thần Hi uống cạn một nửa, "Lần sau nếu như mà biết rõ sẽ phải phòng ngừa, tuyệt đối không được làm như vậy."
Ý như vậy là, anh biết rõ sẽ có ký giả ở cổng chính của phi trường, nhưng đêm qua vẫn còn nhiệt tình hôn cắn trên cần cổ cô, làm cô sợ bị phát hiện, bộ dạng hôm nay của cô như A Ngốc, trời rất nóng mà trừ đeo khẩu trang che miệng còn mang khăn lụa.
"Được." Giọng điệu qua quýt.
"Em là nghiêm túc."
"Anh cũng thế." Vẫn rất là qua loa.
"Hàn — Ức—"
Thấy cô sắp nổi giận, Hàn Ức vội vàng che giấu biểu tình, "Yên tâm, lần sau tuyệt đối sẽ không bọc em thành tội phạm cướp bóc."
Lúc này cũng không sai biệt lắm.
"Nếu như muốn gói, em sẽ nói trước cho anh biết."
Gì?
Thấy cô kinh ngạc gật đầu một cái, Hàn Ức không nhịn được cười ra tiếng, một tay kéo cô qua , "Em không phải là say xe sao, ngủ đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook