Cô Dâu 17 Tuổi
-
Chương 20
""Vì anh là người của em, nên về sau em sẽ phải phụ trách chăm sóc anh, phải chiều anh yêu anh, và tuyệt đối không được phụ lòng anh đó."
"Hàn Ức. . . . . . Anh có biết mình đang nói cái gì hay không?"
"Biết a."
"Anh vừa nói, rất mập mờ. . . . . ."
"Mập mờ chỗ nào, không phải anh nói rất rõ ràng sao?" Xem ra tâm tình lão thái gia rất khoái trá, "‘ Vì anh là người của em, nên về sau em sẽ phải phụ trách chăm sóc anh, phải chiều anh yêu anh, và tuyệt đối không được phụ lòng anh’, nói như vậy rất khó hiểu sao?"
Không phải khó hiểu! Phương Thần Hi nghĩ. Nhưng mà cô không biết cách giải thích lời của chính mình, muốn cùng anh bày tỏ , có phải là cùng một ý hay không?
Giống một chút xíu. . . . . . Nhưng lại không có khả năng.
"Em thích anh có đúng hay không?"
Đột nhiên, Hàn Ức ném ra những lời này, dọa Phương Thần Hi giật mình.
Ngây người ước chừng vài giây cô mới có phản ứng, "Tôi. . . . . . Tôi không có nói như vậy."
"Nhưng trong lòng em thích đó thôi." Thanh âm của anh mang theo nụ cười nắm chắc, "Nếu không tại sao phải nhớ số điện thoại anh đưa cho ở cửa hàng tiện lợi một tháng trước?"
"Cái đó là . . . . . Là do trí nhớ tôi tương đối khá. . . . . . Nói cho anh biết, tôi được gọi là . . . . ."
Anh tiếp lời, "Cô gái tài ba ở trường học."
"Đúng, tôi được mệnh danh là cô gái tài ba ở trường học, rất thông minh, hơn nữa tôi nói cho anh biết, điểm mạnh của tôi chính là số học, số học của tôi luôn đứng thứ nhất Đài Loan trong hai năm qua, cho nên nhớ số điện thoại của anh cũng không có gì kỳ quái."
"À." Anh gật đầu một cái, "Số điện thoại của Minh Uy là gì đây?"
"Số điện thoại Triệu Minh Uy. . . . . ." Cô nhớ a.
"Em không phải đã từng gọi hai ba lần? Hơn nữa còn ở trong tuần này, ở nơi này."
"Số điện thoại của anh ta là 09. . . . . ." 09 bao nhiêu?
Hỏng bét, hoàn toàn nghĩ không ra.
"Số Huệ Nghi là bao nhiêu? Cô ấy chắc cũng có nói cho em biết rồi."
"Ách. . . . . . Tôi. . . . . . Ghi ở trong vở ghi."
"Cho nên nói, em không nhớ số điện thoại Minh Uy đưa cho em một tuần trước, không nhớ rõ số điện thoại mà Huệ Nghi đưa cho em ba ngày trước, chỉ nhớ rõ số điện thoại anh đưa cho em một tháng trước, là bởi vì trí nhớ của em rất tốt?" Nụ cười trên mặt anh càng ngày càng rõ ràng, "Hạng nhất số học Đài Loan liên tục hai năm liền?"
Ghê tởm, cư nhiên giễu cợt cô.
Không muốn thừa nhận, nhưng lại không phản bác được, cô thích anh thì thế nào, đó là bí mật của mình cô cũng không được sao? Làm chi vạch trần cô a, ô, buồn bực.
Lại một lần nữa đẩy anh ra, "Anh, anh đi tắm á." Cô phải thay đổi quần áo, phải về phòng mình, cô không muốn bị người khác phát hiện cô đi ra từ phòng của anh.
"Cùng đi?"
"Không cần."
Anh đến gần cô, nhỏ giọng nói ở bên tai cô: "Anh thích em, chúng ta cùng đi tắm thôi."
Hẳn là rất ngọt ngào, Hàn Ức đắc ý nghĩ.
Đã nhiều năm rồi anh không có nói những lời này.
Mặc dù cô muốn có ngực nhưng lại không có ngực, muốn mông nhưng lại không có mông, so với thiếu nữ cùng lứa thì vẫn còn mảnh mai nhiều lắm, cũng không biết tại sao, tất cả trẻ trung của cô đối với anh lại tạo thành một loại hấp dẫn không biết nói thế nào.
Làm cho anh muốn. . . . . . Muốn đối tốt với cô. . . . . .
Có trời mới biết đã mấy trăm năm rồi anh không nghĩ đến dục vọng đối với nữ sinh.
Chỉ là tình huống lại bất đồng với mong đợi của anh là cô gái nhỏ sẽ thẹn thùng e lệ ôm ấp yêu thương, người trong ngực lại cứng ngắc như bị điểm huyệt.
Cô gái nhỏ ngơ ngác nhìn anh, "Có phải khi anh lên giường cùng phụ nữ đều nói những lời này hay không?"
Nghe vậy anh thoáng lộ ra lúng túng mà cười. Hình tượng của anh thật sự không tốt như thế sao?
Đã lâu anh không có cố gắng lấy lòng phụ nữ trong lời nói, không nghĩ tới khó có lần nghiêm chỉnh lại bị hiểu lầm thành phương thức tán tỉnh.
Chỉ là hình như cũng không thể trách cô, ai bảo anh ở nơi này một hai năm thường xuyên mang theo nhiều mỹ nữ ngực lớn khác nhau ra vào cao ốc kim cương, nếu như anh là nhân viên buôn bán, anh cũng sẽ không tin tưởng mình.
"Anh chỉ nói qua những lời này cùng ba người phụ nữ, bạn gái ở nước Đức, bạn gái trước, và em."
"Thật?" Cô cẩn thận hỏi lại.
"Bảo đảm."
"Anh. . . . . . Thích tôi?"
"Thích."
"Tại sao?"
"Thành thật mà nói, anh không biết." Anh nhìn cô không chớp mắt, "Anh cảm thấy là nghiên cứu học vấn mới cần phân tích nguyên nhân hậu quả, tình cảm thì không cần, thay vì tin tưởng rất nhiều lý do, anh tình nguyện tin tưởng cảm giác của mình. Em có từng trải qua hay không, việc gặp phải một người rất tốt, bề ngoài, nói năng, đều là lựa chọn tốt nhất, nhưng không biết tại sao, cũng chỉ có thể làm bạn bè?"
Phương Thần Hi gật đầu một cái. Chính là đồng nghiệp làm ca đêm Uông Hữu Nhân.
Thật ra thì dáng dấp anh ta rất tuấn tú, người cũng tốt, làm đến nơi đến chốn, nói chuyện cũng hài hước, anh ta đã từng theo đuổi cô, nhưng cô chỉ có thể coi anh ta là bạn bè, ngay cả một chút ham muốn hẹn hò cũng không có.
"Cho nên anh không có biện pháp để trả lời em tại sao, anh chỉ có thể nói cho em biết, anh không phải nhất thời cao hứng, cũng không phải là nói giỡn." Khi nói lời này nhìn Hàn Ức vô cùng nghiêm túc, "Ở bên em thời gian trôi qua rất nhanh ── đây có tính là lý do không?"
"Nhưng mà chúng ta chưa từng ở chung một chỗ. . . . . ."
"Làm sao lại không có, buổi chiều ngày thứ nhất ở nhà hàng Tây Ban Nha cạnh hải cảng, về sau không phải chỉ còn lại hai chúng ta? Ngày hôm qua lúc chụp hình anh vẫn đi theo nói chuyện với em, cùng là nửa giờ nghỉ ngơi giống nhau, nhưng trước kia lại cảm thấy không có việc gì làm, nhưng mà trải qua thử nghiệm ngày hôm qua, anh phát hiện thời điểm ở bên cạnh em, nửa giờ trôi qua rất nhanh."
"Ngay cả khi chúng ta không nói chuyện với nhau?"
"Không sai."
Thời điểm cục cưng tò mò chuẩn bị tiếp tục đặt câu hỏi, điện thoại đầu giường vang lên.
Hàn Ức đưa tay cầm điện thoại lên.
"Ức, nên rời giường." Bên kia đầu điện thoại truyền đến thanh âm của Triệu Minh Uy, "Nửa giờ sau tập họp."
Anh nhìn Phương Thần Hi một cái. Không được, việc lớn chưa xong, hôm nay anh tuyệt đối không ra khỏi khách sạn."Tôi. . . . . . Bụng tôi không thoải mái. . . . . . Có thể chậm một chút không?"
"Rất không thoải mái sao?" Thanh âm Triệu Minh Uy khẩn trương, "Có cần gặp bác sĩ hay không?"
"Không cần không cần, có thể tối ngày hôm qua tự tôi mua đồ ăn lung tung nên đau bụng, cho tôi một chút thời gian là tốt rồi." Hàn Ức nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường một chút, "Chín giờ gặp nhau ở đại sảnh."
"OK, nếu như còn không thoải mái thì gọi điện thoại cho tôi, tôi nhìn một chút rồi nghĩ xem an bài như thế nào."
Cúp điện thoại, kéo cô gái nhỏ đang bọc cái mền trên giường, "Mau, tắm."
"Không, không cần, tôi về phòng của mình tắm là được rồi."
Cô gái nhỏ bọc cái mền hướng về bên cạnh mà trượt xuống, đang định nhặt quần áo của mình, lại bị anh ôm lấy, "Không được."
"Tại sao không được?"
"Không phải anh vừa nói sao, bởi vì " Anh mỉm cười với cô, "Anh muốn tắm cùng em."
"Hàn Ức. . . . . . Anh có biết mình đang nói cái gì hay không?"
"Biết a."
"Anh vừa nói, rất mập mờ. . . . . ."
"Mập mờ chỗ nào, không phải anh nói rất rõ ràng sao?" Xem ra tâm tình lão thái gia rất khoái trá, "‘ Vì anh là người của em, nên về sau em sẽ phải phụ trách chăm sóc anh, phải chiều anh yêu anh, và tuyệt đối không được phụ lòng anh’, nói như vậy rất khó hiểu sao?"
Không phải khó hiểu! Phương Thần Hi nghĩ. Nhưng mà cô không biết cách giải thích lời của chính mình, muốn cùng anh bày tỏ , có phải là cùng một ý hay không?
Giống một chút xíu. . . . . . Nhưng lại không có khả năng.
"Em thích anh có đúng hay không?"
Đột nhiên, Hàn Ức ném ra những lời này, dọa Phương Thần Hi giật mình.
Ngây người ước chừng vài giây cô mới có phản ứng, "Tôi. . . . . . Tôi không có nói như vậy."
"Nhưng trong lòng em thích đó thôi." Thanh âm của anh mang theo nụ cười nắm chắc, "Nếu không tại sao phải nhớ số điện thoại anh đưa cho ở cửa hàng tiện lợi một tháng trước?"
"Cái đó là . . . . . Là do trí nhớ tôi tương đối khá. . . . . . Nói cho anh biết, tôi được gọi là . . . . ."
Anh tiếp lời, "Cô gái tài ba ở trường học."
"Đúng, tôi được mệnh danh là cô gái tài ba ở trường học, rất thông minh, hơn nữa tôi nói cho anh biết, điểm mạnh của tôi chính là số học, số học của tôi luôn đứng thứ nhất Đài Loan trong hai năm qua, cho nên nhớ số điện thoại của anh cũng không có gì kỳ quái."
"À." Anh gật đầu một cái, "Số điện thoại của Minh Uy là gì đây?"
"Số điện thoại Triệu Minh Uy. . . . . ." Cô nhớ a.
"Em không phải đã từng gọi hai ba lần? Hơn nữa còn ở trong tuần này, ở nơi này."
"Số điện thoại của anh ta là 09. . . . . ." 09 bao nhiêu?
Hỏng bét, hoàn toàn nghĩ không ra.
"Số Huệ Nghi là bao nhiêu? Cô ấy chắc cũng có nói cho em biết rồi."
"Ách. . . . . . Tôi. . . . . . Ghi ở trong vở ghi."
"Cho nên nói, em không nhớ số điện thoại Minh Uy đưa cho em một tuần trước, không nhớ rõ số điện thoại mà Huệ Nghi đưa cho em ba ngày trước, chỉ nhớ rõ số điện thoại anh đưa cho em một tháng trước, là bởi vì trí nhớ của em rất tốt?" Nụ cười trên mặt anh càng ngày càng rõ ràng, "Hạng nhất số học Đài Loan liên tục hai năm liền?"
Ghê tởm, cư nhiên giễu cợt cô.
Không muốn thừa nhận, nhưng lại không phản bác được, cô thích anh thì thế nào, đó là bí mật của mình cô cũng không được sao? Làm chi vạch trần cô a, ô, buồn bực.
Lại một lần nữa đẩy anh ra, "Anh, anh đi tắm á." Cô phải thay đổi quần áo, phải về phòng mình, cô không muốn bị người khác phát hiện cô đi ra từ phòng của anh.
"Cùng đi?"
"Không cần."
Anh đến gần cô, nhỏ giọng nói ở bên tai cô: "Anh thích em, chúng ta cùng đi tắm thôi."
Hẳn là rất ngọt ngào, Hàn Ức đắc ý nghĩ.
Đã nhiều năm rồi anh không có nói những lời này.
Mặc dù cô muốn có ngực nhưng lại không có ngực, muốn mông nhưng lại không có mông, so với thiếu nữ cùng lứa thì vẫn còn mảnh mai nhiều lắm, cũng không biết tại sao, tất cả trẻ trung của cô đối với anh lại tạo thành một loại hấp dẫn không biết nói thế nào.
Làm cho anh muốn. . . . . . Muốn đối tốt với cô. . . . . .
Có trời mới biết đã mấy trăm năm rồi anh không nghĩ đến dục vọng đối với nữ sinh.
Chỉ là tình huống lại bất đồng với mong đợi của anh là cô gái nhỏ sẽ thẹn thùng e lệ ôm ấp yêu thương, người trong ngực lại cứng ngắc như bị điểm huyệt.
Cô gái nhỏ ngơ ngác nhìn anh, "Có phải khi anh lên giường cùng phụ nữ đều nói những lời này hay không?"
Nghe vậy anh thoáng lộ ra lúng túng mà cười. Hình tượng của anh thật sự không tốt như thế sao?
Đã lâu anh không có cố gắng lấy lòng phụ nữ trong lời nói, không nghĩ tới khó có lần nghiêm chỉnh lại bị hiểu lầm thành phương thức tán tỉnh.
Chỉ là hình như cũng không thể trách cô, ai bảo anh ở nơi này một hai năm thường xuyên mang theo nhiều mỹ nữ ngực lớn khác nhau ra vào cao ốc kim cương, nếu như anh là nhân viên buôn bán, anh cũng sẽ không tin tưởng mình.
"Anh chỉ nói qua những lời này cùng ba người phụ nữ, bạn gái ở nước Đức, bạn gái trước, và em."
"Thật?" Cô cẩn thận hỏi lại.
"Bảo đảm."
"Anh. . . . . . Thích tôi?"
"Thích."
"Tại sao?"
"Thành thật mà nói, anh không biết." Anh nhìn cô không chớp mắt, "Anh cảm thấy là nghiên cứu học vấn mới cần phân tích nguyên nhân hậu quả, tình cảm thì không cần, thay vì tin tưởng rất nhiều lý do, anh tình nguyện tin tưởng cảm giác của mình. Em có từng trải qua hay không, việc gặp phải một người rất tốt, bề ngoài, nói năng, đều là lựa chọn tốt nhất, nhưng không biết tại sao, cũng chỉ có thể làm bạn bè?"
Phương Thần Hi gật đầu một cái. Chính là đồng nghiệp làm ca đêm Uông Hữu Nhân.
Thật ra thì dáng dấp anh ta rất tuấn tú, người cũng tốt, làm đến nơi đến chốn, nói chuyện cũng hài hước, anh ta đã từng theo đuổi cô, nhưng cô chỉ có thể coi anh ta là bạn bè, ngay cả một chút ham muốn hẹn hò cũng không có.
"Cho nên anh không có biện pháp để trả lời em tại sao, anh chỉ có thể nói cho em biết, anh không phải nhất thời cao hứng, cũng không phải là nói giỡn." Khi nói lời này nhìn Hàn Ức vô cùng nghiêm túc, "Ở bên em thời gian trôi qua rất nhanh ── đây có tính là lý do không?"
"Nhưng mà chúng ta chưa từng ở chung một chỗ. . . . . ."
"Làm sao lại không có, buổi chiều ngày thứ nhất ở nhà hàng Tây Ban Nha cạnh hải cảng, về sau không phải chỉ còn lại hai chúng ta? Ngày hôm qua lúc chụp hình anh vẫn đi theo nói chuyện với em, cùng là nửa giờ nghỉ ngơi giống nhau, nhưng trước kia lại cảm thấy không có việc gì làm, nhưng mà trải qua thử nghiệm ngày hôm qua, anh phát hiện thời điểm ở bên cạnh em, nửa giờ trôi qua rất nhanh."
"Ngay cả khi chúng ta không nói chuyện với nhau?"
"Không sai."
Thời điểm cục cưng tò mò chuẩn bị tiếp tục đặt câu hỏi, điện thoại đầu giường vang lên.
Hàn Ức đưa tay cầm điện thoại lên.
"Ức, nên rời giường." Bên kia đầu điện thoại truyền đến thanh âm của Triệu Minh Uy, "Nửa giờ sau tập họp."
Anh nhìn Phương Thần Hi một cái. Không được, việc lớn chưa xong, hôm nay anh tuyệt đối không ra khỏi khách sạn."Tôi. . . . . . Bụng tôi không thoải mái. . . . . . Có thể chậm một chút không?"
"Rất không thoải mái sao?" Thanh âm Triệu Minh Uy khẩn trương, "Có cần gặp bác sĩ hay không?"
"Không cần không cần, có thể tối ngày hôm qua tự tôi mua đồ ăn lung tung nên đau bụng, cho tôi một chút thời gian là tốt rồi." Hàn Ức nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường một chút, "Chín giờ gặp nhau ở đại sảnh."
"OK, nếu như còn không thoải mái thì gọi điện thoại cho tôi, tôi nhìn một chút rồi nghĩ xem an bài như thế nào."
Cúp điện thoại, kéo cô gái nhỏ đang bọc cái mền trên giường, "Mau, tắm."
"Không, không cần, tôi về phòng của mình tắm là được rồi."
Cô gái nhỏ bọc cái mền hướng về bên cạnh mà trượt xuống, đang định nhặt quần áo của mình, lại bị anh ôm lấy, "Không được."
"Tại sao không được?"
"Không phải anh vừa nói sao, bởi vì " Anh mỉm cười với cô, "Anh muốn tắm cùng em."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook