Cô Dâu 17 Tuổi
-
Chương 13
Sau khi check-in chuyện đầu tiên cần làm là tìm cái gì ăn.
Lần này bởi vì vội vàng xuất môn, lại vừa là lúc mùa du lịch nghỉ hè, tình huống bắt buộc, toàn bộ chen chúc tại khoang phổ thông, sau khi ăn bữa ăn trên máy bay, trừ lúc Phương Thần Hi say máy bay không thể ăn cái gì, ba người kia cũng thống khổ không chịu nổi.
Đi tới khách sạn, vứt hành lý một bên, bốn người lập tức xông ra ngoài.
Bữa ăn thứ nhất ở Newyork là do Triệu Minh Uy từng đi học ở chỗ này đề cử, một nhà hàng ở hải cảng khu Tây Ban Nha.
Địa điểm ở lầu ba số 17 gần bến tàu, phía đông gần sông, bởi vì vừa vặn qua thời gian bữa trưa, cho nên khách không nhiều lắm, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, dõi mắt có thể nhìn thấy được đều là thuyền buồm, du thuyền, lữ khách lui tới nối liền không dứt, có cảm giác Newyork đang vào mùa du lịch.
Chọn món ăn xong, nữ bồi bàn rất nhanh chóng mang thức ăn lên.
Cắt nhỏ bánh thịt nóng, cơm rau dưa hải sản, tai heo quay, món ăn nhẹ hấp chanh, Sa thái hạt lựu ướp dấm, Chương Ngư trộn lẫn ớt xanh và cà chua, súp khoai tây, salad, một bàn đầy thức ăn chính gốc Tây Ban Nha.
Bởi vì đói bụng, bốn người cúi đầu ăn mãnh liệt, sau khi cơm nước no nê, Triệu Minh Uy dẫn đầu đứng lên, "Tôi cùng Huệ Nghi đi dạo một chút, sẽ trở về muộn một chút."
Bỏ lại câu này, dắt tay bạn gái, hai người thoắt một cái liền biến mất ở cổng nhà hàng.
Cho đến năm phút sau sau khi bọn họ rời đi, Phương Thần Hi mới ý thức tới, a, hiện tại chỉ còn lại cô cùng Hàn Ức thôi! Nếu như một tuần trước có người nói với cô, cô sẽ cùng Hàn Ức ăn cơm ở nhà hàng gần sông khu Tây Ban Nha, tuyệt đối sẽ bị cô quy thành bệnh thần kinh, nhưng hiện tại xem ra, thế giới này quả nhiên không có gì không thể.
Cảm giác rất kỳ quái, mặc dù không khẩn trương, nhưng cũng không cách nào hoàn toàn buông lỏng.
Ngược lại với vô thố nhỏ của cô, Hàn Ức hết sức nhàn nhã, "Trước kia cô đã tới Newyork sao?"
"Uh, chỉ là đã lâu rồi, trừ ảnh chụp ở ngoài ra thì không có ấn tượng gì." Phương Thần Hi nói rất thành thực, "Nếu như không phải vì có hình ảnh, căn bản tôi cũng không biết mình đã tới nơi này."
"Thật đúng lúc, tôi cũng lần đầu tiên tới đây, lát nữa mua một cái bản đồ, tự chúng ta đi dạo thôi."
"Nhưng, nhưng mà, không phải là anh sang bên này để chụp hình sao?"
"Cô cũng biết à?"
Phương Thần Hi gật đầu một cái, "Ừ."
Ở trên máy bay cô nghe Lâm Huệ Nghi nói.
Nói âm nhạc Tân Thế Kỷ dự định thừa dịp tung ra album diễn tấu mới thì thuận tiện giúp anh ta ra một quyển cầm phổ.
Nhưng một quyển cầm phổ nhiều nhất bán được hai ba trăm, kỳ thực không có lợi nhuận gì, cho nên mới nghĩ đến phương thức kết hợp"chân dung cầm phổ".
Ảnh chụp thật to, một mặt là Hàn Ức, phong cảnh kéo dài đến sát vách tờ bìa in ấn cầm phổ, cả bản đều là như vậy, cường điều không chỉ là chân dung, mà là nghệ thuật dọc theo người ..., tóm lại, chính là làm việc buôn bán á.
Đảo lộn như vậy, giá tiền ít nhất tăng gấp đôi, Lâm Huệ Nghi cười mị mị nói với cô như vậy.
Việc quan trọng nhất là tập trung vào hình ảnh, hơn nữa vé máy bay khứ hồi bọn họ cũng mua xong rồi, nói cách khác, trong thời gian này nhất định phải giải quyết xong công việc ở đây, cho nên cô nghĩ rằng vừa xuống máy bay sẽ thấy hình ảnh nhiếp ảnh nổi tiếng trong truyền thuyết, không nghĩ tới sau khi cất hành lý,việc làm đầu tiên là thẳng hướng nhà ăn.
Đối mặt với nghi vấn của cô, Hàn Ức vẫn nhẹ nhàng, "Đó là chuyện của ngày mai, tôi không có cách nào để sau khi kết thúc một đường bay dài liền lao đầu công việc, như vậy quá không có nhân đạo."
"Nhưng thời gian như vậy đủ không?"
"Yên tâm, cô không nên nhìn tôi nhàn nhã như vậy, khi bắt đầu công việc tôi chính là vô cùng chuyên nghiệp ." Hàn Ức xem cảnh sắc tươi đẹp bên ngoài cửa sổ một chút, "Nhưng mà hôm nay hình như rất nóng, ngộ nhỡ bị cảm nắng, ảnh hưởng đến ngày mai sẽ không tốt. . . . . . Chúng ta ở chỗ này đợi đến lúc ánh nắng mặt trời khá dịu rồi đi."
Nói xong, tự tay anh gọi nữ bồi bàn, gọi hai ly kem.
Rất nhanh, đồ ăn mát lạnh được đưa tới, kem có nhiều viên hình cầu màu sắc khác nhau chồng chất lên ly thủy tinh hình hoa bách hợp, tô điểm bằng một vòng thạch hoa quả nhỏ, mặc dù là no bụng , nhưng vẫn làm cho người ta động lòng như cũ.
Phương Thần Hi cầm lên muỗng bạc múc một miếng. Ừ, ăn ngon.
Gương mặt nho nhỏ của tuổi mười bẩy lộ ra nụ cười, rất sạch sẽ ngọt ngào.
Trong nháy mắt, Hàn Ức có loại cảm giác là lạ.
Cảm giác này rất giống thật lâu trước kia, lúc thấy bạn gái đầu tiên, trong nháy mắt anh vừa thấy đã yêu.
Nhưng lại không hoàn toàn giống nhau.
Hắn đối với nữ sinh nhỏ trước mắt, tâm có hảo cảm nói không nói thành lời được, không cẩn thận yêu thương, nhưng lại nhiều hơn so với bạn bè bình thường một chút.
Hắn sẽ không nhớ cô, nhưng sẽ thích thời gian ở chung với cô.
Cho nên anh tán gẫu với cô ở cửa hàng tiện lợi, vô tình gặp gỡ cô ở trường đại học cũng sẽ đi tìm cô trò chuyện, thậm chí thời điểm ngày đó khi cô ở phòng khách chơi vui đến quên cả trời đất cùng Hồng Trà, anh cũng không có ý định đuổi cô, ngược lại còn ôm Băng Trà cùng cô chơi đùa.
Mặc dù đối với cô đặc biệt hơn so với người khác, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ là thích nhiều hơn một chút mà thôi.
Không nghĩ yêu.
Cũng không phải là yêu.
Nhưng mà anh phải thừa nhận, nụ cười ngọt ngào của cô, thật. . . . . . Ừ. . . . . . Có chút. . . . . . Nói như thế nào, ngây thơ, nguy hiểm?
Hay là nên nói là ngọt ngào, nguy cơ?
Tại sao có thể cười giống thiên sứ như vậy a, buồn bã.
Anh cho rằng, phụ nữ có hai loại vũ khí, một loại là quyến rũ, áp dụng cho hai mươi tuổi trở lên, một loại là ngây thơ, áp dụng cho hai mươi tuổi trở xuống, chỉ cần dùng đúng, mặc dù là không phải là mỹ nữ, cũng sẽ làm cho đàn ông tim đập thình thịch. Giờ phút này, nữ sinh nhỏ đang ăn kem ở trước mắt này nghiễm nhiên đem loại thứ hai phát huy vô cùng tinh tế.
Thật đáng yêu. . . . . .
Lần này bởi vì vội vàng xuất môn, lại vừa là lúc mùa du lịch nghỉ hè, tình huống bắt buộc, toàn bộ chen chúc tại khoang phổ thông, sau khi ăn bữa ăn trên máy bay, trừ lúc Phương Thần Hi say máy bay không thể ăn cái gì, ba người kia cũng thống khổ không chịu nổi.
Đi tới khách sạn, vứt hành lý một bên, bốn người lập tức xông ra ngoài.
Bữa ăn thứ nhất ở Newyork là do Triệu Minh Uy từng đi học ở chỗ này đề cử, một nhà hàng ở hải cảng khu Tây Ban Nha.
Địa điểm ở lầu ba số 17 gần bến tàu, phía đông gần sông, bởi vì vừa vặn qua thời gian bữa trưa, cho nên khách không nhiều lắm, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, dõi mắt có thể nhìn thấy được đều là thuyền buồm, du thuyền, lữ khách lui tới nối liền không dứt, có cảm giác Newyork đang vào mùa du lịch.
Chọn món ăn xong, nữ bồi bàn rất nhanh chóng mang thức ăn lên.
Cắt nhỏ bánh thịt nóng, cơm rau dưa hải sản, tai heo quay, món ăn nhẹ hấp chanh, Sa thái hạt lựu ướp dấm, Chương Ngư trộn lẫn ớt xanh và cà chua, súp khoai tây, salad, một bàn đầy thức ăn chính gốc Tây Ban Nha.
Bởi vì đói bụng, bốn người cúi đầu ăn mãnh liệt, sau khi cơm nước no nê, Triệu Minh Uy dẫn đầu đứng lên, "Tôi cùng Huệ Nghi đi dạo một chút, sẽ trở về muộn một chút."
Bỏ lại câu này, dắt tay bạn gái, hai người thoắt một cái liền biến mất ở cổng nhà hàng.
Cho đến năm phút sau sau khi bọn họ rời đi, Phương Thần Hi mới ý thức tới, a, hiện tại chỉ còn lại cô cùng Hàn Ức thôi! Nếu như một tuần trước có người nói với cô, cô sẽ cùng Hàn Ức ăn cơm ở nhà hàng gần sông khu Tây Ban Nha, tuyệt đối sẽ bị cô quy thành bệnh thần kinh, nhưng hiện tại xem ra, thế giới này quả nhiên không có gì không thể.
Cảm giác rất kỳ quái, mặc dù không khẩn trương, nhưng cũng không cách nào hoàn toàn buông lỏng.
Ngược lại với vô thố nhỏ của cô, Hàn Ức hết sức nhàn nhã, "Trước kia cô đã tới Newyork sao?"
"Uh, chỉ là đã lâu rồi, trừ ảnh chụp ở ngoài ra thì không có ấn tượng gì." Phương Thần Hi nói rất thành thực, "Nếu như không phải vì có hình ảnh, căn bản tôi cũng không biết mình đã tới nơi này."
"Thật đúng lúc, tôi cũng lần đầu tiên tới đây, lát nữa mua một cái bản đồ, tự chúng ta đi dạo thôi."
"Nhưng, nhưng mà, không phải là anh sang bên này để chụp hình sao?"
"Cô cũng biết à?"
Phương Thần Hi gật đầu một cái, "Ừ."
Ở trên máy bay cô nghe Lâm Huệ Nghi nói.
Nói âm nhạc Tân Thế Kỷ dự định thừa dịp tung ra album diễn tấu mới thì thuận tiện giúp anh ta ra một quyển cầm phổ.
Nhưng một quyển cầm phổ nhiều nhất bán được hai ba trăm, kỳ thực không có lợi nhuận gì, cho nên mới nghĩ đến phương thức kết hợp"chân dung cầm phổ".
Ảnh chụp thật to, một mặt là Hàn Ức, phong cảnh kéo dài đến sát vách tờ bìa in ấn cầm phổ, cả bản đều là như vậy, cường điều không chỉ là chân dung, mà là nghệ thuật dọc theo người ..., tóm lại, chính là làm việc buôn bán á.
Đảo lộn như vậy, giá tiền ít nhất tăng gấp đôi, Lâm Huệ Nghi cười mị mị nói với cô như vậy.
Việc quan trọng nhất là tập trung vào hình ảnh, hơn nữa vé máy bay khứ hồi bọn họ cũng mua xong rồi, nói cách khác, trong thời gian này nhất định phải giải quyết xong công việc ở đây, cho nên cô nghĩ rằng vừa xuống máy bay sẽ thấy hình ảnh nhiếp ảnh nổi tiếng trong truyền thuyết, không nghĩ tới sau khi cất hành lý,việc làm đầu tiên là thẳng hướng nhà ăn.
Đối mặt với nghi vấn của cô, Hàn Ức vẫn nhẹ nhàng, "Đó là chuyện của ngày mai, tôi không có cách nào để sau khi kết thúc một đường bay dài liền lao đầu công việc, như vậy quá không có nhân đạo."
"Nhưng thời gian như vậy đủ không?"
"Yên tâm, cô không nên nhìn tôi nhàn nhã như vậy, khi bắt đầu công việc tôi chính là vô cùng chuyên nghiệp ." Hàn Ức xem cảnh sắc tươi đẹp bên ngoài cửa sổ một chút, "Nhưng mà hôm nay hình như rất nóng, ngộ nhỡ bị cảm nắng, ảnh hưởng đến ngày mai sẽ không tốt. . . . . . Chúng ta ở chỗ này đợi đến lúc ánh nắng mặt trời khá dịu rồi đi."
Nói xong, tự tay anh gọi nữ bồi bàn, gọi hai ly kem.
Rất nhanh, đồ ăn mát lạnh được đưa tới, kem có nhiều viên hình cầu màu sắc khác nhau chồng chất lên ly thủy tinh hình hoa bách hợp, tô điểm bằng một vòng thạch hoa quả nhỏ, mặc dù là no bụng , nhưng vẫn làm cho người ta động lòng như cũ.
Phương Thần Hi cầm lên muỗng bạc múc một miếng. Ừ, ăn ngon.
Gương mặt nho nhỏ của tuổi mười bẩy lộ ra nụ cười, rất sạch sẽ ngọt ngào.
Trong nháy mắt, Hàn Ức có loại cảm giác là lạ.
Cảm giác này rất giống thật lâu trước kia, lúc thấy bạn gái đầu tiên, trong nháy mắt anh vừa thấy đã yêu.
Nhưng lại không hoàn toàn giống nhau.
Hắn đối với nữ sinh nhỏ trước mắt, tâm có hảo cảm nói không nói thành lời được, không cẩn thận yêu thương, nhưng lại nhiều hơn so với bạn bè bình thường một chút.
Hắn sẽ không nhớ cô, nhưng sẽ thích thời gian ở chung với cô.
Cho nên anh tán gẫu với cô ở cửa hàng tiện lợi, vô tình gặp gỡ cô ở trường đại học cũng sẽ đi tìm cô trò chuyện, thậm chí thời điểm ngày đó khi cô ở phòng khách chơi vui đến quên cả trời đất cùng Hồng Trà, anh cũng không có ý định đuổi cô, ngược lại còn ôm Băng Trà cùng cô chơi đùa.
Mặc dù đối với cô đặc biệt hơn so với người khác, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ là thích nhiều hơn một chút mà thôi.
Không nghĩ yêu.
Cũng không phải là yêu.
Nhưng mà anh phải thừa nhận, nụ cười ngọt ngào của cô, thật. . . . . . Ừ. . . . . . Có chút. . . . . . Nói như thế nào, ngây thơ, nguy hiểm?
Hay là nên nói là ngọt ngào, nguy cơ?
Tại sao có thể cười giống thiên sứ như vậy a, buồn bã.
Anh cho rằng, phụ nữ có hai loại vũ khí, một loại là quyến rũ, áp dụng cho hai mươi tuổi trở lên, một loại là ngây thơ, áp dụng cho hai mươi tuổi trở xuống, chỉ cần dùng đúng, mặc dù là không phải là mỹ nữ, cũng sẽ làm cho đàn ông tim đập thình thịch. Giờ phút này, nữ sinh nhỏ đang ăn kem ở trước mắt này nghiễm nhiên đem loại thứ hai phát huy vô cùng tinh tế.
Thật đáng yêu. . . . . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook