Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
-
Chương 336: Lời hứa của ta
Lý Minh Doãn được trở về, vội vàng chạy thẳng tới nội viện, bọn hạ nhân chào hỏi, hắn không đếm xỉa tới.
"Lan Nhi... " Lý Minh Doãn vào nhà tìm Lan Nhi.
"Ta ở chỗ này đây!" Lâm Lan ngồi trên ghế dựa, cầm một khung thêu học theo Như Ý, dù sao nhàn rỗi nhàm chán, nhìn Như Ý thêu thùa có chút thích thú, mấy sợi tơ là có thể biến hóa ra các loại hoa dạng.
Lý Minh Doãn thấy Lâm Lan bụng đã lớn mà còn học thêu thùa may vá, liền nóng nảy: "Làm sao nàng lại làm những thứ này, mệt nhọc là không tốt đâu."
Không thêm một lời liền cướp khung thêu khỏi tay Lâm Lan, ném vào cái giỏ đựng.
"Aiz! Chàng cẩn thận một chút! Ta vất vả lắm mới làm được, hư thì sao?" Lâm Lan đau lòng nhìn khung thêu nói.
Lý Minh Doãn không để ý tới kháng cự của nàng, quay đầu hướng Như Ý nói: "Ngươi đi xuống trước, ta có lời cần nói với nhị thiếu phu nhân."
Như Ý vội vàng thu thập đồ lui ra. Lâm Lan biết hắn muốn nói gì, cũng biết hắn có phản ứng như thế nào, sắc mặt trầm xuống, mày nhíu lại, tựa như muốn sập xuống.
Ánh mắt Lý Minh Doãn lướt qua ghế dựa, lấy thêm một cái gối mềm đặt sau lưng Lâm Lan cho nàng dựa, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh nàng, ngó chừng cái bụng tròn vo, hồi lâu mới mở miệng: "Nơi này có hai đứa bé?"
Lâm Lan thành thật gật đầu: "Hai."
Ánh mắt của hắn căng thẳng: "Nàng xác định?"
Lâm Lan gật đầu: "Thời điểm ba tháng đã biết."
Lý Minh Doãn mím môi, đưa tay sờ sờ bụng Lâm Lan, xong lại đứng lên đi tới đi lui. Đi một chút lại dừng lại xem bụng Lâm Lan một xíu, sau đó lại tiếp tục đi.
Lâm Lan nhìn bộ dạng luống cuống của hắn, bật cười nói: "Chàng có thể ngồi xuống không, đi tới đi lui ta chóng mặt quá."
Lý Minh Doãn vội vàng ngồi xuống, bộ dạng khổ sở: "Lan Nhi, vậy phải như thế nào đây?"
Lâm Lan liếc hắn một cái: "Chàng buồn cái gì? Đổi lại người khác, biết thê tử mang thai đôi thì cao hứng đi đốt pháo rồi đấy. Còn chàng, lại lo lắng nhíu mày là sao."
Lý Minh Doãn nói: "Sinh một đứa bé đã rất nguy hiểm rồi, một lần sinh hai, chẳng phải là càng nguy hiểm? Ta không cần cái gì sinh đôi sinh ba, ta chỉ van xin thê tử của ta bình an."
Hắn không dám nghĩ, Lan Nhi khó sinh, hắn nên làm cái gì bây giờ? Ánh mắt của hắn đầy sợ hãi bất lực, Lâm Lan nhìn thấy, trong lòng mềm nhũn, cầm lấy tay hắn đặt lên bụng mình, ôn nhu nói: "Minh Doãn, chàng không phải sợ, ta không có việc gì. Ta cùng các con sẽ bình an, ta cam đoan với chàng."
Lý Minh Doãn đúng là rất bất lực, chuyện như vậy hắn muốn giúp cũng không giúp được, hắn cúi người, mặt dán lên bụng Lan Nhi, hắn cũng rất mong đợi hai đứa bé này, mong đợi một nhà bốn người vui vẻ hòa thuận, nhưng mà, thật không có chuyện gì sao?
Kể từ khi Lan Nhi có bầu, hắn đặc biệt lưu ý tin tức về phương diện này, nghe được nhà đồng liêu nào thêm người, mẫu tử bình an, hắn cảm giác Lâm Lan sẽ an toàn thêm một phần, nếu nghe được tin tức không tốt, hắn ăn không ngon ngủ không yên, nhắm mắt lại là mơ thấy Lan Nhi thống khổ rên rỉ, phía dưới toàn là máu, hắn không dám nói cho Lan Nhi, sợ Lan Nhi lo lắng, có đôi khi hắn cảm thấy, có con hay không có con cũng không sao cả, lời này lại càng không dám nói cho Lan Nhi, Lan Nhi sẽ giận hắn.
Trước kia cảm giác chuyện nhi nữ tường tình như vậy sẽ không phát sinh ở trên người mình, cảm thấy như vậy rất không có tiền đồ, hiện tại hắn đã thành người không có tiền đồ rồi.
Lâm Lan nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, ôn nhu nói: "Minh Doãn, ta biết chàng đau lòng ta, tâm của ta cũng giống chàng, chàng là người quan trọng nhất cuộc đời ta, ta sẽ sống thật lâu vì chàng, cùng chàng nhìn con chúng ta lớn lên, cưới vợ sinh con, cùng chàng tới khi tóc trắng xoá, Minh Doãn, đây là lời hứa của ta."
Lý Minh Doãn rung động ngẩng đầu, hốc mắt đột nhiên ướt, cùng Lan Nhi ở chung một chỗ lâu như vậy, nàng chưa bao giờ nói những lời xúc động như thế này, mặc dù hắn biết lòng nàng, nhưng biết là một chuyện, chính tai nghe được lại là một chuyện khác.
"Lan Nhi, vậy nàng nhất định phải giữ lời đấy." Minh Doãn nhìn Lan Nhi, nghiêm túc như một đứa bé đòi cha mẹ hứa hẹn.
Lâm Lan không nhịn được hôn nhẹ lên môi hắn, cười nói: "Nhất định, đừng quên, ta chính là đại phu, không phải là kẻ bịp bợm."
Lý Minh Doãn bị nàng trêu chọc cười lên, trìu mến véo nhẹ gương mặt vì mang thai mà béo phì của nàng.
"Không cho véo, bị chàng véo sưng lên rồi." Lâm Lan cười vuốt ve tay của hắn.
"Sưng càng tốt, mập mạp, nhiều thịt, sờ thích tay." Lý Minh Doãn khúc khích cười nhạo.
Lâm Lan nhào qua hắn: "Chàng thích sưng mặt ấy gì. Ta giúp chàng."
Hai người chơi đùa, Lý Minh Doãn sợ ảnh hưởng bụng Lâm Lan, không dám dùng nhiều sức, bị nàng nhéo mặt đau quá, vội vàng xin tha: "Được rồi, được rồi, ta đầu hàng, ta nhận thua..."
Lúc này Lâm Lan mới bỏ qua cho hắn, dựa vào ngực hắn, lấy lại nhịp thở, hỏi: "Bà ngoại tới kinh thành rồi?"
Lý Minh Doãn ngơ ngác một chút, liền đoán được là Phùng Thị đã tới rồi, liền đem lời bà ngoại bảo hắn về nói với nàng nói ra, kể cả những lời bà nói với Diệp Hinh Nhi cũng nói ra luôn.
Lâm Lan nghe xong giận một lúc, nói: "Diệp Hinh Nhi chính là đoán chừng mấy người mềm lòng mới dám hành động không kiêng sợ, đụng phải người cứng rắn như lão thái thái, cô ta không còn cách nào hết, chàng chờ xem, Diệp Hinh Nhi sẽ không xuất gia, cũng không tìm chết đâu, khẳng định cô ta sẽ cùng lão thái thái trở về Phong An."
Lý Minh Doãn nói: "Nếu nó không chịu thay đổi tính tình, sau này còn phải nếm mùi đau khổ."
Lâm Lan nói: "Đó là chắc chắn, ta xem bà ngoại cũng không nên tìm nhà chồng khác cho cô ta, nếu không sẽ mang tai họa cho nhà người đó, trừ phi cùng nhà kia có cừu oán."
Lý Minh Doãn cười nhẹ nói: "Nhẫn lâu như vậy, rốt cục không cần nhịn nữa."
Lâm Lan lơ đễnh bĩu môi: "Ta căn bản không đặt chuyện của cô ta trong lòng, cho dù bà ngoại không ra mặt, muốn thu thập cô ta cũng là chuyện dễ dàng."
Vừa nói vừa liếc xéo Lý Minh Doãn: "Ai dám ngấp nghé trượng phu của ta, chàng là của ta, duy nhất mình ta."
Lý Minh Doãn cười nói: "Vậy con chúng ta có phần"
Lâm Lan trừng mắt: "Con là hai chuyện khác nhau."
Mặc dù Diệp lão thái thái nói ngày mai thăm nàng, nhưng Lâm Lan nghĩ bà cố ý vì chuyện của nàng mà đi một chuyến xa, nàng làm vãn bối, về tình về lý nên đi qua bái kiến bà trước, cho nên, cơm tối xong, nói Minh Doãn cùng đi Diệp phủ.
Đến Diệp phủ, Lâm Lan mới biết được, đại cữu gia bị phạt quỳ ở Từ đường, đến bây giờ vẫn chưa được thả ra, Diệp Hinh Nhi cũng bị cấm túc. Thời điểm Vương Thị nhìn thấy Lâm Lan, sắc mặt lúng túng, ánh mắt phức tạp, Lâm Lan cũng lười suy nghĩ tâm tình Vương Thị, đoán chừng là có thẹn cũng có oán giận. Diệp lão thái thái nghe nói Lâm Lan cùng Minh Doãn tới, vội vàng sai người mời bọn họ tới phòng bà.
Thấy Lâm Lan bụng lớn không tiện hành động còn muốn hành lễ với mình, Diệp lão thái thái bận rộn ngăn lại, đau lòng nói: "Cháu đang mang thai, bỏ qua những nghi thức xã giao cả đi, Minh Doãn, còn không mau đỡ vợ cháu ngồi xuống."
Lý Minh Doãn cười ha ha đỡ Lâm Lan ngồi xuống đầu giường gần lò sưởi, sau đó lui về phía sau hai bước, chắp tay thở dài: "Lan Nhi không tiện hành lễ, cháu ngoại thay nàng thỉnh an bà ngoại."
Diệp lão thái thái cười nói: "Được rồi được rồi, cháu thi lễ đủ rồi đấy, Chu mama, còn không mau pha trà."
Chu mama vui vẻ phân phó hạ nhân dâng trà. Diệp lão thái thái nhìn bụng Lâm Lan, trong lòng vui mừng, cười nói: "Lan Nhi! Năm đó ta nghĩ, nói không chừng cháu sẽ trở thành cháu dâu thật sự của ta, kết quả, đã thành sự thật rồi."
Lâm Lan hồi tưởng lại bản thân mình buộc lão thái thái ký hiệp nghị, không khỏi cảm thấy khó xử, thẹn đỏ mặt nói: "Năm đó Lan Nhi tuổi nhỏ không hiểu chuyện, để cho lão thái thái chê cười."
Diệp lão thái thái ha ha cười nói: "Cháu đừng nói thế, nếu không phải cháu muốn ta viết giấy làm chứng cớ, ta sẽ không coi trọng cháu đâu. Cháu là một đứa bé thông minh lại biết phân tấc, rất tốt."
Lý Minh Doãn không biết chuyện chứng từ gì, mờ mịt nói: "Chứng từ gì cơ?"
Diệp lão thái thái cùng Lâm Lan nhìn nhau cười một tiếng, giọng nói Diệp lão thái thái mang vài phần tinh quái: "Đây là bí mật của hai chúng ta, không nói cho cháu."
Lý Minh Doãn ngạc nhiên, bà ngoại không thích nói đùa, hôm nay sao thế này? Đổi tính rồi? Trong lòng Lâm Lan càng thêm quẫn bách. Diệp lão thái thái nắm tay Lâm Lan, hỏi về sinh hoạt ăn uống của nàng. Lâm Lan nhất nhất trả lời, Diệp lão thái thái mới thở phào nhẹ nhỏm nói: "Nghe Chu mama nói cháu nôn ọe dữ làm ta lo lắng mãi, bây giờ nghe cháu nói như thế, ta an tâm. Có điều, cháu vẫn phải cẩn thận chút ít, dù gì cũng là mang song thai, lại mang thai lần đầu, lần này ta tới đây, mang theo cả bà đỡ nổi danh nhất Phong An cho cháu. Bà ấy từng có kinh nghiệm đỡ sinh đôi, cháu cũng là đại phu, có gì chú ý thì cháu dạy bà ấy trước, đến lúc đó cũng có thể giúp cháu giúp một tay."
Lý Minh Doãn cao hứng không thôi, không đợi Lan Nhi mở miệng, hắn đứng lên nói tạ ơn: "Vẫn là bà ngoại nghĩ chu đáo, cháu trai đang rầu rĩ về chuyện này đây."
Diệp lão thái thái cười vang: "Ta lại không biết cháu trai mình nghĩ gì sao?"
Lý Minh Doãn ngượng ngập, trong lòng rất là cảm kích. Diệp lão thái thái quay đầu lại cùng Lâm Lan nói chuyện: "Đứa nhỏ, chuyện lần này khiến cháu chịu ủy khuất."
Lâm Lan ngượng ngùng nói: "Để cho bà ngoại vất vả, cháu dâu rất áy náy."
"Đây là đâu, cháu có việc có thể nghĩ đến bà ngoại, trong lòng bà ngoại rất cao hứng, cho dù không có chuyện bại hoại này, bà cũng muốn tới thăm cháu, xem chắt ngoại trai của ta."
Diệp lão thái thái cười nói, dừng một chút nói thêm: "Chuyện ta đã giải quyết xong, hai ngày nữa sẽ đưa người về."
Lâm Lan ngạc nhiên: "Bà ngoại về sớm vậy sao?"
Diệp lão thái thái cười nói: "Bà ngoại thật vất vả tới một chuyến, tất nhiên phải chờ chắt ngoại trai ra đời, ôm hôn một cái mới cam tâm."
Chu mama bổ sung: "Lão thái thái sai người đưa biểu tiểu thư về Phong An trước, lão thái thái sẽ ở lại vài tháng, qua vài ngày nữa, lão thái gia cũng sẽ đến."
Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn hai miệng một lời: "Thật ạ? Vậy thì tốt quá."
"Lan Nhi... " Lý Minh Doãn vào nhà tìm Lan Nhi.
"Ta ở chỗ này đây!" Lâm Lan ngồi trên ghế dựa, cầm một khung thêu học theo Như Ý, dù sao nhàn rỗi nhàm chán, nhìn Như Ý thêu thùa có chút thích thú, mấy sợi tơ là có thể biến hóa ra các loại hoa dạng.
Lý Minh Doãn thấy Lâm Lan bụng đã lớn mà còn học thêu thùa may vá, liền nóng nảy: "Làm sao nàng lại làm những thứ này, mệt nhọc là không tốt đâu."
Không thêm một lời liền cướp khung thêu khỏi tay Lâm Lan, ném vào cái giỏ đựng.
"Aiz! Chàng cẩn thận một chút! Ta vất vả lắm mới làm được, hư thì sao?" Lâm Lan đau lòng nhìn khung thêu nói.
Lý Minh Doãn không để ý tới kháng cự của nàng, quay đầu hướng Như Ý nói: "Ngươi đi xuống trước, ta có lời cần nói với nhị thiếu phu nhân."
Như Ý vội vàng thu thập đồ lui ra. Lâm Lan biết hắn muốn nói gì, cũng biết hắn có phản ứng như thế nào, sắc mặt trầm xuống, mày nhíu lại, tựa như muốn sập xuống.
Ánh mắt Lý Minh Doãn lướt qua ghế dựa, lấy thêm một cái gối mềm đặt sau lưng Lâm Lan cho nàng dựa, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh nàng, ngó chừng cái bụng tròn vo, hồi lâu mới mở miệng: "Nơi này có hai đứa bé?"
Lâm Lan thành thật gật đầu: "Hai."
Ánh mắt của hắn căng thẳng: "Nàng xác định?"
Lâm Lan gật đầu: "Thời điểm ba tháng đã biết."
Lý Minh Doãn mím môi, đưa tay sờ sờ bụng Lâm Lan, xong lại đứng lên đi tới đi lui. Đi một chút lại dừng lại xem bụng Lâm Lan một xíu, sau đó lại tiếp tục đi.
Lâm Lan nhìn bộ dạng luống cuống của hắn, bật cười nói: "Chàng có thể ngồi xuống không, đi tới đi lui ta chóng mặt quá."
Lý Minh Doãn vội vàng ngồi xuống, bộ dạng khổ sở: "Lan Nhi, vậy phải như thế nào đây?"
Lâm Lan liếc hắn một cái: "Chàng buồn cái gì? Đổi lại người khác, biết thê tử mang thai đôi thì cao hứng đi đốt pháo rồi đấy. Còn chàng, lại lo lắng nhíu mày là sao."
Lý Minh Doãn nói: "Sinh một đứa bé đã rất nguy hiểm rồi, một lần sinh hai, chẳng phải là càng nguy hiểm? Ta không cần cái gì sinh đôi sinh ba, ta chỉ van xin thê tử của ta bình an."
Hắn không dám nghĩ, Lan Nhi khó sinh, hắn nên làm cái gì bây giờ? Ánh mắt của hắn đầy sợ hãi bất lực, Lâm Lan nhìn thấy, trong lòng mềm nhũn, cầm lấy tay hắn đặt lên bụng mình, ôn nhu nói: "Minh Doãn, chàng không phải sợ, ta không có việc gì. Ta cùng các con sẽ bình an, ta cam đoan với chàng."
Lý Minh Doãn đúng là rất bất lực, chuyện như vậy hắn muốn giúp cũng không giúp được, hắn cúi người, mặt dán lên bụng Lan Nhi, hắn cũng rất mong đợi hai đứa bé này, mong đợi một nhà bốn người vui vẻ hòa thuận, nhưng mà, thật không có chuyện gì sao?
Kể từ khi Lan Nhi có bầu, hắn đặc biệt lưu ý tin tức về phương diện này, nghe được nhà đồng liêu nào thêm người, mẫu tử bình an, hắn cảm giác Lâm Lan sẽ an toàn thêm một phần, nếu nghe được tin tức không tốt, hắn ăn không ngon ngủ không yên, nhắm mắt lại là mơ thấy Lan Nhi thống khổ rên rỉ, phía dưới toàn là máu, hắn không dám nói cho Lan Nhi, sợ Lan Nhi lo lắng, có đôi khi hắn cảm thấy, có con hay không có con cũng không sao cả, lời này lại càng không dám nói cho Lan Nhi, Lan Nhi sẽ giận hắn.
Trước kia cảm giác chuyện nhi nữ tường tình như vậy sẽ không phát sinh ở trên người mình, cảm thấy như vậy rất không có tiền đồ, hiện tại hắn đã thành người không có tiền đồ rồi.
Lâm Lan nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, ôn nhu nói: "Minh Doãn, ta biết chàng đau lòng ta, tâm của ta cũng giống chàng, chàng là người quan trọng nhất cuộc đời ta, ta sẽ sống thật lâu vì chàng, cùng chàng nhìn con chúng ta lớn lên, cưới vợ sinh con, cùng chàng tới khi tóc trắng xoá, Minh Doãn, đây là lời hứa của ta."
Lý Minh Doãn rung động ngẩng đầu, hốc mắt đột nhiên ướt, cùng Lan Nhi ở chung một chỗ lâu như vậy, nàng chưa bao giờ nói những lời xúc động như thế này, mặc dù hắn biết lòng nàng, nhưng biết là một chuyện, chính tai nghe được lại là một chuyện khác.
"Lan Nhi, vậy nàng nhất định phải giữ lời đấy." Minh Doãn nhìn Lan Nhi, nghiêm túc như một đứa bé đòi cha mẹ hứa hẹn.
Lâm Lan không nhịn được hôn nhẹ lên môi hắn, cười nói: "Nhất định, đừng quên, ta chính là đại phu, không phải là kẻ bịp bợm."
Lý Minh Doãn bị nàng trêu chọc cười lên, trìu mến véo nhẹ gương mặt vì mang thai mà béo phì của nàng.
"Không cho véo, bị chàng véo sưng lên rồi." Lâm Lan cười vuốt ve tay của hắn.
"Sưng càng tốt, mập mạp, nhiều thịt, sờ thích tay." Lý Minh Doãn khúc khích cười nhạo.
Lâm Lan nhào qua hắn: "Chàng thích sưng mặt ấy gì. Ta giúp chàng."
Hai người chơi đùa, Lý Minh Doãn sợ ảnh hưởng bụng Lâm Lan, không dám dùng nhiều sức, bị nàng nhéo mặt đau quá, vội vàng xin tha: "Được rồi, được rồi, ta đầu hàng, ta nhận thua..."
Lúc này Lâm Lan mới bỏ qua cho hắn, dựa vào ngực hắn, lấy lại nhịp thở, hỏi: "Bà ngoại tới kinh thành rồi?"
Lý Minh Doãn ngơ ngác một chút, liền đoán được là Phùng Thị đã tới rồi, liền đem lời bà ngoại bảo hắn về nói với nàng nói ra, kể cả những lời bà nói với Diệp Hinh Nhi cũng nói ra luôn.
Lâm Lan nghe xong giận một lúc, nói: "Diệp Hinh Nhi chính là đoán chừng mấy người mềm lòng mới dám hành động không kiêng sợ, đụng phải người cứng rắn như lão thái thái, cô ta không còn cách nào hết, chàng chờ xem, Diệp Hinh Nhi sẽ không xuất gia, cũng không tìm chết đâu, khẳng định cô ta sẽ cùng lão thái thái trở về Phong An."
Lý Minh Doãn nói: "Nếu nó không chịu thay đổi tính tình, sau này còn phải nếm mùi đau khổ."
Lâm Lan nói: "Đó là chắc chắn, ta xem bà ngoại cũng không nên tìm nhà chồng khác cho cô ta, nếu không sẽ mang tai họa cho nhà người đó, trừ phi cùng nhà kia có cừu oán."
Lý Minh Doãn cười nhẹ nói: "Nhẫn lâu như vậy, rốt cục không cần nhịn nữa."
Lâm Lan lơ đễnh bĩu môi: "Ta căn bản không đặt chuyện của cô ta trong lòng, cho dù bà ngoại không ra mặt, muốn thu thập cô ta cũng là chuyện dễ dàng."
Vừa nói vừa liếc xéo Lý Minh Doãn: "Ai dám ngấp nghé trượng phu của ta, chàng là của ta, duy nhất mình ta."
Lý Minh Doãn cười nói: "Vậy con chúng ta có phần"
Lâm Lan trừng mắt: "Con là hai chuyện khác nhau."
Mặc dù Diệp lão thái thái nói ngày mai thăm nàng, nhưng Lâm Lan nghĩ bà cố ý vì chuyện của nàng mà đi một chuyến xa, nàng làm vãn bối, về tình về lý nên đi qua bái kiến bà trước, cho nên, cơm tối xong, nói Minh Doãn cùng đi Diệp phủ.
Đến Diệp phủ, Lâm Lan mới biết được, đại cữu gia bị phạt quỳ ở Từ đường, đến bây giờ vẫn chưa được thả ra, Diệp Hinh Nhi cũng bị cấm túc. Thời điểm Vương Thị nhìn thấy Lâm Lan, sắc mặt lúng túng, ánh mắt phức tạp, Lâm Lan cũng lười suy nghĩ tâm tình Vương Thị, đoán chừng là có thẹn cũng có oán giận. Diệp lão thái thái nghe nói Lâm Lan cùng Minh Doãn tới, vội vàng sai người mời bọn họ tới phòng bà.
Thấy Lâm Lan bụng lớn không tiện hành động còn muốn hành lễ với mình, Diệp lão thái thái bận rộn ngăn lại, đau lòng nói: "Cháu đang mang thai, bỏ qua những nghi thức xã giao cả đi, Minh Doãn, còn không mau đỡ vợ cháu ngồi xuống."
Lý Minh Doãn cười ha ha đỡ Lâm Lan ngồi xuống đầu giường gần lò sưởi, sau đó lui về phía sau hai bước, chắp tay thở dài: "Lan Nhi không tiện hành lễ, cháu ngoại thay nàng thỉnh an bà ngoại."
Diệp lão thái thái cười nói: "Được rồi được rồi, cháu thi lễ đủ rồi đấy, Chu mama, còn không mau pha trà."
Chu mama vui vẻ phân phó hạ nhân dâng trà. Diệp lão thái thái nhìn bụng Lâm Lan, trong lòng vui mừng, cười nói: "Lan Nhi! Năm đó ta nghĩ, nói không chừng cháu sẽ trở thành cháu dâu thật sự của ta, kết quả, đã thành sự thật rồi."
Lâm Lan hồi tưởng lại bản thân mình buộc lão thái thái ký hiệp nghị, không khỏi cảm thấy khó xử, thẹn đỏ mặt nói: "Năm đó Lan Nhi tuổi nhỏ không hiểu chuyện, để cho lão thái thái chê cười."
Diệp lão thái thái ha ha cười nói: "Cháu đừng nói thế, nếu không phải cháu muốn ta viết giấy làm chứng cớ, ta sẽ không coi trọng cháu đâu. Cháu là một đứa bé thông minh lại biết phân tấc, rất tốt."
Lý Minh Doãn không biết chuyện chứng từ gì, mờ mịt nói: "Chứng từ gì cơ?"
Diệp lão thái thái cùng Lâm Lan nhìn nhau cười một tiếng, giọng nói Diệp lão thái thái mang vài phần tinh quái: "Đây là bí mật của hai chúng ta, không nói cho cháu."
Lý Minh Doãn ngạc nhiên, bà ngoại không thích nói đùa, hôm nay sao thế này? Đổi tính rồi? Trong lòng Lâm Lan càng thêm quẫn bách. Diệp lão thái thái nắm tay Lâm Lan, hỏi về sinh hoạt ăn uống của nàng. Lâm Lan nhất nhất trả lời, Diệp lão thái thái mới thở phào nhẹ nhỏm nói: "Nghe Chu mama nói cháu nôn ọe dữ làm ta lo lắng mãi, bây giờ nghe cháu nói như thế, ta an tâm. Có điều, cháu vẫn phải cẩn thận chút ít, dù gì cũng là mang song thai, lại mang thai lần đầu, lần này ta tới đây, mang theo cả bà đỡ nổi danh nhất Phong An cho cháu. Bà ấy từng có kinh nghiệm đỡ sinh đôi, cháu cũng là đại phu, có gì chú ý thì cháu dạy bà ấy trước, đến lúc đó cũng có thể giúp cháu giúp một tay."
Lý Minh Doãn cao hứng không thôi, không đợi Lan Nhi mở miệng, hắn đứng lên nói tạ ơn: "Vẫn là bà ngoại nghĩ chu đáo, cháu trai đang rầu rĩ về chuyện này đây."
Diệp lão thái thái cười vang: "Ta lại không biết cháu trai mình nghĩ gì sao?"
Lý Minh Doãn ngượng ngập, trong lòng rất là cảm kích. Diệp lão thái thái quay đầu lại cùng Lâm Lan nói chuyện: "Đứa nhỏ, chuyện lần này khiến cháu chịu ủy khuất."
Lâm Lan ngượng ngùng nói: "Để cho bà ngoại vất vả, cháu dâu rất áy náy."
"Đây là đâu, cháu có việc có thể nghĩ đến bà ngoại, trong lòng bà ngoại rất cao hứng, cho dù không có chuyện bại hoại này, bà cũng muốn tới thăm cháu, xem chắt ngoại trai của ta."
Diệp lão thái thái cười nói, dừng một chút nói thêm: "Chuyện ta đã giải quyết xong, hai ngày nữa sẽ đưa người về."
Lâm Lan ngạc nhiên: "Bà ngoại về sớm vậy sao?"
Diệp lão thái thái cười nói: "Bà ngoại thật vất vả tới một chuyến, tất nhiên phải chờ chắt ngoại trai ra đời, ôm hôn một cái mới cam tâm."
Chu mama bổ sung: "Lão thái thái sai người đưa biểu tiểu thư về Phong An trước, lão thái thái sẽ ở lại vài tháng, qua vài ngày nữa, lão thái gia cũng sẽ đến."
Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn hai miệng một lời: "Thật ạ? Vậy thì tốt quá."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook