“nương tử nàng đi đâu thế?”

“im lặng, ngủ đi, đêm nay ngươi chắc sẽ ngủ thoải mái đó” – Nhan Nhược Bình nghiêm nghị đáp.

“sao nương tử biết?” – Lãnh Thiên như tiểu hài tử, nằm trên giường nhắm lấy vạt áo của nàng sủng nịnh.

“nhìn mặt ngươi thì biết, ta đi ra ngoài ngắm trăng tí, nhắm mắt lại ngủ, đi theo là ta chặt chân, hỏi nữa là ta cắt lưỡi” – Nhan Nhược Bình doạ nạt.

Lãnh Thiên buông vạt áo nàng ra, nhắm mắt lại ngủ một giấc. Qủa thật đêm nay hắn thật ngủ rất ngon, vì cục đá 

hận thù canh cánh đè nặng trên vai hắn mười mấy năm qua cuối cùng cũng buông xuống được. Nhan Nhược Bình bước nhẹ ra ngo

ài, khép cửa lại rồi đi thẳng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thư phòng

“phu nhân”

“cáo tinh, Độc Nhẫn, Độc Kiêu, cả ba ngươi đi bắt rắn cho ta đi, bắt 100 con, bỏ vào bao rồi để ngoài cửa thư phòng, làm xong thì đi ngủ, ta muốn chơi một tí”

“chơi?????”

“có đi hay là muốn ta đập cho cả ba một trận” – Nhan Nhược Bình trừng mắt

Cả ba không nói một lời, chạy nhanh ra khỏi thư phòng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“um…um”

“tỉnh rồi hả lão già thúi, đúng lúc thật đấy” – Nhan Nhược Bình mỉa mai châm chọc. Nàng kéo chiếc ghế dựa trong thư phòng ngồi xuống ghế, đối mặt với lão, hừ một tiếng, cười lạnh rồi nói: “ta hỏi, người trả lời thành thật, một câu giả dối thì ta sẽ hảo hảo tiếp đãi ngươi đấy”

Cổ Khang Nam lúc này lo sợ khôn nguôi, mặt mày xanh chành không còn một tia máu, giờ này cho hắn ăn gan hùm hắn cũng chẳng dám dối gạt câu nào.

“kẻ trong mật thất là ai?”

“nàng là Ngự Tuyết Cơ, biệt hiệu Quái thủ nhân”

“tại sao lại sống trong mật thất, kể hết ta nghe” – Nhan Nhược Bình lúc này thập phần tò mò, không muốn hỏi Lãnh Thiên, chọn hỏi lão là tốt nhất.

“vâng phu nhân, chuyện 20 năm về trước………

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

20 năm trước

“tỷ tỷ người xem, đẹp chưa kìa, pháo hoa thật đẹp, mau lại đây xem”

“Tuyết Cơ, đừng kéo ta, á………….”

“cô nương, không sao chứ”

“tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?”

“không sao”

“công tử đa tạ đã đỡ tỷ tỷ ta”

“cô nương đừng khách sao, tại hạ Long Thượng Lãnh, xin hỏi quí danh hai vị cô nương đây?”

“ta là Ngự Tuyết Cơ, đây là tỷ tỷ ta Lan Cẩm Vân” – Ngự Tuyết Cơ ánh mắt rạng ngời, hai má đỏ ứng, miệng cười chúm chím.

“ta không cần ngươi đỡ, CÚT” – Lan Cẩm Vân lạnh giọng nói, sắc mặt cũng băng hàn thập phần

“Vân tỉ, ngươi đừng như vậy” – Ngự Tuyết Cơ quay sang hờn dỗi, mắng nhẹ tỉ tỉ của mình.

Lan Cẩm Vân hừ nhẹ một tiếng rồi đi một mạch.

“Long công tử, ta thay tỉ tỉ xin lỗi, công tử đừng để bụng” – Ngự Tuyết Cơ cúi đầu, mặt ngày càng đỏ ửng lên, luyến tiếc dời đi.

“Bắc phương hữu giai nhân,

Tuyết thế nhi độc lập.

Nhất cố khuynh nhân thành,

Tái cố khuynh nhân quốc,

Ninh bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc,

Giai nhân nan tái đắc.” – Long Thượng Lãnh nhất thời cảm thán vài câu, ánh mắt tràn ngập ý cười thích thú

(Bài thơ này có tên là Giai Nhân Ca (Bài ca người đẹp)

Ở phương Bắc có người con gái đẹp,

Một mình nàng đẹp nhất trần gian.

(Nàng) liếc mắt nhìn lần thứ nhất thì làm nghiêng thành của người ta,

(Nàng) liếc mắt nhìn lần nữa thì làm nghiêng nước của người ta.

Thà không biết đến nguy cơ nghiêng thành nghiêng nước,

(Bởi vì) giai nhân khó mà được gặp lại.)

“tỉ tỉ, ngươi thực kì cục, sao lại như thế” – Ngự Tuyết Cơ buồn bực trách mắng tỉ tỉ mình. Lan Cẩm Vân bỏ ngoài tai những lời muội muội trách mắng, tiếp túc rảo bước coi lễ hội.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“sau đó thì sao?” – Nhan Nhược Bình lạnh giọng

“Long Thượng Lãnh cho ngươi điều tra lam y cô nương, chính là Lan Cẩm Vân, hai tỉ muội họ là sát thủ, Lan Cẩm Vân – Băng thủ nhân, Ngự Tuyết Cơ – Quái thủ nhân, cả hai ngoài thời gian giết người ra họ hay lui tới Tiêu Thanh quán ăn uống, nên Long Thượng Lãnh sắp đặt nhiều màn tình cờ gặp mặt, sau một thời gian dài Long Thượng Lãnh cũng chinh phục được Lan Cẩm Vân, biết Lan Cẩm Vân là sát thủ, muốn rời tổ chức để lấy phu quân thì phải được sự đồng ý của Ma chủ – người đứng đầu tổ chức sát thủ của Lan Cẩm Vân, Long Thượng Lãnh đã ngấm ngầm sắp đặt, thoả thuận với Ma chủ, vì Lan Cẩm Vân, Long Thượng Lãnh đã tặng Ma cô Chùy Lưu Tinh, thứ mà cả giang hồ lúc bấy giờ đều ao ước. Trên giang hồ lúc đó có 5 binh khí và 1 ám khí lợi hại: “âm dương kiếm, chuỳ lưu tinh, ngọc tâm tiêu, trường đao, phượng tiễnvà huyết châm. Âm dương kiếm và trường đao đã tuỵêt tích nhiều năm, Huyết châm do Tuyệt y quái nhân nắm giữ, phượng tiễn thuộc Hàn Băn cung, ngọc tâm tiêu do sát thủ tâm đắc của Ma cô Viên Tú Huệ sở hữu, chỉ còn lại Chuỳ lưu tinh nằm trong hoàng cung. Ma cô rất hài lòng với bảo vật này. Bỏ một sát thủ đổi lại một thần binh, ai lại nỡ từ chối. Ma cô đã để cho Lan Cẩm Vân rời khỏi tổ chức mà thành thân. Tới ngày đại hôn, Lan Cẩm Vân mới biết được là…….khụ khụ khụ”

“ho cái gì mau kể tiếp coi” – Nhan Nhược Bình sẵng giọng quát tháo, chuyện đang hay, lão lại ho, làm sự tò mò của nàng dâng cao.

“vâng phu nhân, Lan Cẩm Vân mới biết Long Thượng Lãnh chính là hoàng thượng của Lãnh Long quốc – Lãnh Thượng Long”.

“hahaha Long Thượng Lãnh – Lãnh Thượng Long, hay hay lắm” – Nhan Nhược Bình ôm bụng cười tới sái quai hàm, chợt nhận ra mình hơi luống cuống, nên họ nhẹ một tiếng: “kể tiếp đi”.

“vâng, Lan Cẩm Vân được sắc phong là Lan quí phi”.

“khoan”

“dạ phu nhân”

“yêu đến thế vậy tại sao không phong hoàng hậu???” – Nhan Nhược Bình thắc mắc

“vì hiện lúc bấy giờ Lãnh Long Quốc đã có hoàng hậu do chính Thái Hậu sắc phong, là con gái của thừa tướng đương triều, hoàng hậu đoan trang, hiền thục, thiện lương hoàng thượng không thể phế”

“à à ra thế, kể tiếp”

“dạ, Ngự Tuyết Cơ đành chôn chặt mối tình đơn phương trong lòng, sau khi cưới Lan qúi phi thường xuyên được thị tẩm, 1 năm sau đó Lan quí phi hạ sinh long thai, chính là nhị thái tử, đại thái tử là con của hoàng hậu nương nương, suốt một năm sống trong đau khổ, Ngự Tuyết Cơ hay lén vào cung lấy cớ thăm tỉ tỉ mục đích là muốn gặp hoàng thượng. Nhưng sau khi biết tỉ tỉ mình mang thai nàng đã rất đau lòng, nay tỉ tỉ lại sanh hạ long thai, nàng càng đau đớn hơn, nàng đành đi một nước cờ, nàng đã nhờ một bằng hữu thân thiết thuộc Lãnh y vệ hay kề cận bên hoàng thượng hạ xuân tình vào trà và để hoàng thượng dùng trước khi sang Lan Ngọc cung của Lan quí phi thị tẩm, xuân tình phát tác Ngự Tuyết Cơ lẻn vào và trải qua một đêm hoan ái mây mưa với hoàng thượng. Hoàng thượng dùng 10 hòm vàng tặng cho Ma chủ bất đắc dĩ đành phong Ngự Tuyết Cơ thành Ngự phi. Vốn Ngự Tuyết Cơ là 1 sát thủ không được xem trọng cho lắm. Võ công cũng không mấy cao như tỉ tỉ của mình, 10 hòm vàng Ma chủ đồng ý. Lan quí phi biết được muội muội mình cũng được phong phi, ngược lại không oán mà rất vui. Nhưng từ ngày hôm đó, hoàng thượng càng thị tẩm đều hai vị nương nương, hoàng thượng không muốn tỉ muội bất hoà. Sau một thời gian dài cuối cùng Ngự phi thụ thai. 3 tháng sau, một bát canh dâng tới cung tỳ nói là do Lan quí phi tẩm bổ cho Ngự phi, Ngự phi uống xong thai hư”

“do Lan Cẩm Vân hạ sao?” – Nhan Nhược Bình suy tư

“hoàng thượng cho người điều tra, không tìm ra được đầy đủ chứng cớ, qua chuyện đó, cũng không làm cho tình yêu của hoàng thượng đối với Lan quí phi giảm. Ngự phi nghĩ rằng hoàng thượng quá thiên vị đã tha cho Lan quí phi, Ngự phi ngậm bồ hòn làm ngọt hoà giải với Lan quí phi, tình tỉ muội giữa hai người tốt đẹp như trước, Ngự phi còn đặc biệt chăm sóc nhị hoàng tử cho tới 3 năm sau, vào một đêm trăng sáng như hôm nay, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến……………….”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

13 năm trước

“ngươi dám hạ độc ta, người đâu người đâu?”

“toàn bộ người ở đây đều bị ta hạ độc rồi, không ai đến đây hộ giá đâu, Lan Cẩm Vân, ngươi thật may mắn, ta đã biết trước hạ độc ngươi không dễ, 3 năm này ta ngậm đắng nuốt cay tu luyện võ công, hôm nay là ngày giỗ của hài tử ta cũng là ngày chết của ngươi” – Ngự Tuyết Cơ lòng ngập tràn thù hận, cắn chặt môi đến toé máu chỉa thẳng trường kiếm xông tới. Cả hai chiến đấu kịch liệt, cho tới khi Ngự Tuyết Cơ đánh ra một chưởng vào ngực Lan Cẩm Vân, Lan Cẩm Vân phất tay áo phóng ra phấn độc, trong lúc Ngự Tuyết Cơ ôm mặt vì đau đớn, Lan Cẩm Vân cũng đánh một chưởng vào ngực Ngự Tuyết Cơ. Cả hai văng xa ra, nằm bệch xuống đất. Chưởng lực của Lan Cẩm Vân vô tình đánh trúng vào yếu huyệt của Ngự Tuyết Cơ làm võ công Ngự Tuyết Cơ bị phế.

“ta biết ngươi đã đến, ra đây ngay” – Ngự Tuyết Cơ hét lên.

Từ trên mái nhà, một bóng dáng che mặt phi ra. Đến bên Ngự Tuyết Cơ vận khí truyền cho nàng.

“mau đỡ ta dậy” – Ngự Tuyết Cơ được bóng dáng dìu lại nơi Lan Cẩm Vân đang nằm

“ta không hề hạ độc trong canh, muội muội tin ta” – Lan Cẩm Vân thều thào nói

“xảo ngôn, tiện tì, CHÁT!!!! CHÁT!!! CHÁT!!!!” – Ngự Tuyết Cơ tát Lan Cẩm Vân tới khi hai má sưng đỏ, khoé miệng máu rỉ ra, sau đó Ngự Tuyết Cơ dùng kiếm rạch nát mặt, đập nát tứ chi của Lan Cẩm Vân.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“cũng thật là ác, sau đó thì sao” – Nhan Nhược Bình lạnh giọng nói

“sau đó nhị hoàng tử từ bụi cây chạy tới la hét: “nương….tỉnh lại….nương”. Ngự Tuyết Cơ bảo bóng dáng đó giết chết nhị hoàng tử rồi nàng ngất xỉu”

“ngươi có giết đứa trẻ không?” – Nhan Nhược Bình khẽ cười

“phu nhân, sao lại hỏi…….” – Cổ Khang Nam giật mình

“ngươi kể một mạch vậy, ta nghĩ ngươi chính là bóng dáng đó, cũng là ngươi hạ xuân dược” – Nhan Nhược Bình lại cười khẽ

“phu nhân thật thông minh…”

“còn phải nói, ta không thông minh, chẳng lẽ ngươi thông minh, kể tiếp đi, đừng bày đặt nịnh hót” – Nhan Nhược Bình nhếch miệng cười khẽ.

“vâng, sau đó có một lão bà chạy ra cản trước kiếm của ta, quì lạy van xin ta hãy tha cho nhị hoàng tử, có giết thì hãy giết bà ấy. Ta vốn ngay từ đầu đã không muốn lộ mặt, nhưng bị phát hiện, đành phải ra. Thì ra lão bà ấy và nhị hoàng tử đã chứng kiến tất cả, lão bà ngăn không cho nhị hoàng tử ra, nhưng tới phút cuối, nhị hoàng tử vùng ra chạy tới. Ta không giết nhị hoàng tử, ta đem Ngự Tuyết Cơ rời đi. Cổ Tuyệt cốc này là của phụ thân ta dựng nên, ta một tay chăm sóc Ngự Tuyết Cơ, nàng dung nhan bị huỷ và vốn cứ nghĩ ta đã giết chết nhị hoàng tử, nên đã sống trong mật thất này, không muốn bước ra, phu nhân chuyện sau đó ta chắc không cần kể” – Cổ Khang Nam đau xót kể lại.

“ngươi rất yêu Ngự Tuyết Cơ?”

“đúng thưa phu nhân, ngay từ đêm lễ hội, hoàng thượng và ta gặp 2 tỉ muội nàng, ta đã yêu nàng”

“vậy tại sao giờ nàng ta chết, ngươi không tự tử chết theo nàng ta” – Nhan Nhựơc Bình hàm ý đầy châm chọc

“ta………” – Cổ Khang Nam cứng họng

“ra là vẫn sợ chết” – Nhan Nhược Bình ngẩng mặt lên cười lớn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương