Cù Minh Tuyết rời đi khiến An Tu Cẩn suy sụp rõ rệt.

Tuy rằng ngày ngày hắn vẫn cười vô tư, nhưng người lại gầy sọp xuống.

Thẩm Hi ngày nào cũng cố gắng nấu nhiều đồ ngon cho hắn, hắn cũng ăn rất nhiều, nhưng thế nào cũng béo không nổi.

Ngày ngày, trừ lúc chiếu cố An Tĩnh Huyên, An Tu Cẩn luôn ru rú trong phòng, không biết đang ngẩn người hay làm gì.

An Tĩnh Huyên là đứa bé trưởng thành sớm và rất mẫn cảm, cô bé nhạy bén nhận ra phụ thân đang suy sụp, trưởng thành lên rất nhiều, làm mọi cách pha trò, nói chuyện ríu rít để cha vui vẻ lên.

Ngày tháng cứ trôi qua trong bầu không khí bình tĩnh ưu thương nhàn nhạt, hơn một tháng sau, An Tu Cẩn mặc bộ quần áo rách rưới mà hắn mặc đến lúc trước, đến từ biệt Thẩm Hi.

“Tẩu tử, ta phải đi rồi. Nghe nói phong cảnh ở Đại Thanh sơn rất đẹp, ta muốn đi xem.” Vẻ mặt của hắn nóng bỏng và hướng tới, nhưng không giấu được nỗi tuyệt vọng cùng bi thương trong đôi mắt.

Thẩm Hi nhìn hắn, trong lòng thập phần lo lắng, nhưng lại không biết nên khuyên giải kiểu gì, từ xưa đến nay chữ “Tình” khiến người tổn thương nặng nhất, loại chuyện này không thể cùng ai trò chuyện sẻ chia được.

“Tĩnh Huyên biết ngươi rời đi không?” Thẩm Hi khô cằn hỏi, trong lòng thập phần lo lắng cho cô bé dũng cảm yếu ớt kia.

An Tu Cẩn cười nói: “Tẩu cứ nói cho con bé là ta đi giải sầu, một thời gian sau ta sẽ trở về.”

“Vậy ngươi sẽ về thật sao?” Vừa hỏi xong những lời này, Thẩm Hi liền cảm thấy chính mình ngớ ngẩn.

An Tu Cẩn rủ mắt, nhàn nhạt nói: “Chắc chắn rồi.”

Thẩm Hi tiễn An Tu Cẩn đến ngoài sân, An Tu Cẩn lưu luyến nhìn thoáng qua phòng nữ nhi, trên mặt lại trở về biểu cảm phất phơ như lúc ban đầu, nói với Thẩm Hi: “Tẩu chuyển lời cho tiểu tử Hoắc Trung Khê kia, phải đối xử tử tế với nữ nhi của lão tử, không được bắt chẹt con bé, không thì đợi lão tử trở lại sẽ tính sổ với hắn.”

Trong buổi sáng mùa đông lạnh lẽo, vị tiền hoàng đế kia ăn mặc một thân quần áo rách rưới, đi vào trong đám sương sớm, không còn có quay đầu lại, cho đến khi bóng dáng hắn khuất hẳn trong tầm mắt của Thẩm Hi.

Rất xa, chỉ truyền đến một câu lầm bầm lầu bầu của hắn: “Con đường này sao khó đi thế này!”

Từng cuộc ly biệt xảy đến, đặc biệt là những cuộc chia ly thương cảm thế này khiến Thẩm Hi rất buồn khổ, nàng cho rằng mình đã sớm quen với sinh ly tử biệt, sẽ không thấy thống khổ vì những cuộc chia ly này, nhưng sự thật chứng minh, nàng còn không mạnh mẽ như vậy, trong lúc này, An Tĩnh Huyên thế nhưng còn bình tĩnh hơn nàng.

Biết phụ thân rời đi, An Tĩnh Huyên chỉ lặng im trong chốc lát, liền xoay người nói với Thanh Phù: “Hai ta đi chăn thỏ đi, chờ hôm nào bảo Hoắc bá phụ bắt mấy con nữa, ta thích thỏ trắng nhất.”

Sau đó hai cô bé cùng chung hoàn cảnh liền nắm tay nhau đi ra ngoài, trong gió thoang thoảng giọng nói của Thanh Phù: “Những người lớn kia đều như vậy, chưa bao giờ quan tâm đến chúng mình...”

Ba ngày sau từ lúc An Tu Cẩn rời đi, An Khánh Đào cũng cáo từ, hắn nói phải trở về kinh thành nhìn xem, rốt cuộc thiên hạ thuộc họ An, hắn không thể mặc kệ được.

Cứ như vậy, lúc những người này ở đây khu nhà trở nên náo nhiệt, đến lúc đi, chỉ để lại sự yên ắng và nỗi buồn ly biệt lại cho Thẩm Hi.

Cuộc sống của Thẩm Hi lại bình tĩnh trở lại, đã không có hỗn loạn từ bên ngoài, rất nhanh nhịp sống thường ngày đã trở lại như trước.

Nàng mỗi ngày đều phải bận rộn vây quanh nhà bếp, việc nấu cơm cho cả gia đình cũng không phải là một chuyện nhẹ nhàng.

Hoắc Trung Khê tựa hồ gặp khó khăn trong việc lĩnh ngộ kiếm ý, đôi khi hắn cau mày ngồi minh tưởng cả một ngày, đôi khi thì biến mất cả ngày, có khi còn nửa đêm thức dậy luyện kiếm. Nhưng với việc luyện võ của bọn nhỏ, hắn không hề xao nhãng, Trịnh Gia Thanh với Hoắc Hiệp ngày nào cũng mệt đến chết khiếp, nhưng trẻ con đúng là bướng bỉnh, chưa bao giờ vì chuyện này mà khóc nhè kêu đau kêu mệt.

Lúc đầu khi thấy Hoắc Trung Khê dạy võ cho Trịnh Gia Thanh với Hoắc Hiệp, Thanh Phù với Tĩnh Huyên sẽ tránh đi, về sau quen rồi thì lảng đi như không thấy, cuỗi cùng hai cô bé cũng cũng chậm rãi tham gia, tuy không chính thức bái sư, nhưng Hoắc Trung Khê vẫn dạy cho một thể, với hắn mà nói, dạy hai người với bốn người không khác biệt gì.

Bọn nhỏ đã chăm chú học võ với Hoắc Trung Khê, Thẩm Hi bắt đầu kiểm kê vật tư hiện giờ trong nhà.

Nhóm thị vệ của Cù Minh Tuyết đi mua giúp không ít đồ, tất cả đều là vật tư sinh hoạt cơ bản như lương thực, hạt giống rau, vải vóc, bông, dầu ăn, gia vị vân vân cùng nông cụ và hạt giống mà nàng đặc biệt dặn trước. Thẩm Hi đem mấy thứ này phân loại ra từng loại, cất kĩ, nhưng nàng phát hiện kỳ thật lương thực cũng không nhiều như nàng nghĩ.

Ngẫm lại nguyên nhân rất đơn giản, một đại đội thị vệ mỗi ngày phải ăn luôn không ít lương thực, đi lại một chuyến ra rừng rậm phải tốn hơn hai mươi ngày, ăn lâu như vậy, lương thực còn có thể thừa lại được bằng này đã tốt.

Lại trừ bỏ một phần để làm giống, hơn nữa trong nhà có mấy đứa trẻ, số lương thực này không chống được bao lâu.

Có kham khổ cũng không thể khiến trẻ con bị khổ, Thẩm Hi vẫn ngày ngày tìm mọi cách làm đủ những món ngon cho bọn trẻ, sợ bọn nhỏ bị thiếu hụt dinh dưỡng.

Ngày tháng trôi qua, phảng phất trong một đêm, dòng suối nhỏ tan băng, trên chồi cây thêm chồi xanh mới, từng mảnh rau dại mọc lên trên nền rừng.

Thẩm Hi rất thích đi hái rau dại, cảm giác hòa mình vào thiên nhiên, thư giãn thể xác và tinh thần khiến Thẩm Hi rất thoải mái. Tiếc là rau dại không được ưu ái trên bàn cơm, trừ Thẩm Hi với Hoắc Trung Khê ăn ra, bọn nhỏ rất ít động đũa.

Hoắc Trung Khê sợ Thẩm Hi lại gặp phải rắn rết, đi hái rất nhiều thảo dược đuổi rắn về khiến Thẩm Hi mang theo bên người. Thẩm Hi thấy được linh cảm, làm mấy cái túi thơm cho bọn nhỏ cũng mang ở trên người.

Thanh Phù và Tĩnh Huyên nhảy nhót tới xem nàng làm túi, hai nữ hài tử cũng làm mấy cái hương bao. Hai tiểu cô nương rõ ràng được dạy thêu thùa rất tốt, hương bao thêu ra khiến Thẩm Hi xấu hổ vô cùng. Mà điều khiến nàng chịu đả kích chính là trừ bỏ tướng công nhà mình còn mang hương bao của nàng làm, Hoắc Hiệp với Trịnh Gia Thanh đều thập phần không nghĩa khí mà thay bằng hương bao của Thanh Phù với Tĩnh Huyên làm, hai cái hương bao thô ráp xấu xí kia bị ném sang một bên, điều này khiến Thẩm Hi tủi thân vô cùng.

Gió xuân thổi đi giá lạnh, đến khi tiết trời ấm lại vạn vật sinh sôi, Thẩm Hi chuẩn bị bắt đầu trồng trọt.

Nàng tự tin coi mình đã là một nông dân nửa mùa, khi còn ở Tây Cốc trấn đã thấy qua cảnh người ta trồng trọt, nhất là trồng rau, nàng còn tự tay trồng mấy luống rau trong sân nhà.

Nhưng Thẩm Hi vẫn lạc quan quá mức, nàng chỉ cuốc đất một buổi sáng thôi, đã mệt đến eo đau chân đau cánh tay sưng vù. Cuối cùng vẫn là Hoắc Trung Khê thương thê tử mệt nhọc, cầm kiếm chém từng đường xuống đất, tạo thành từng đường mương cạn để Thẩm Hi rắc hạt giống rau xuống mấy khe mương kia là xong.

Thẩm Hi nhìn nhìn từng rãnh mương sâu gần bằng cánh tay, chỉ đành yên lặng xúc thêm đất đổ xuống, biến rãnh mương thành từng luống nông vừa phải rồi mới dám gieo hạt rau xuống.

Thực chất Thẩm Hi không rõ việc giao trồng cho lắm, kiếp trước nàng sinh ra và lớn lên trong thành thị, đừng nói là tự tay trồng trọt, ngay cả xem cũng chưa xem qua kênh nông nghiệp bao giờ. Từ khi đi vào nơi này, trong nhà không có nửa mẫu đất, tất nhiên vẫn là không am hiểu vụ mùa, bây giờ muốn trồng trọt, chỉ có thể từ từ thử nghiệm.

Gieo ngô, cao lương với hạt kê, trồng mầm khoai tây với mầm khoai lang xong, không biết trồng lúa nước ra sao, nàng đành mở một mảnh ruộng nước nhỏ bên cạnh dòng suối, dẫn nước vào, gieo lúa giống xuống. Lúa nước cần có nước, điều này nàng vẫn biết rõ. Thẩm Hi còn muốn gieo tiểu mạch, nhưng nàng nhớ hồi trước cùng Thúy Cô đi đào rau dại lúc đầu xuân, thấy ruộng tiểu mạch xanh mướt mắt, nàng còn hỏi qua Thúy Cô, Thúy Cô nói là tiểu mạch trồng vào mùa thu. Thẩm Hi chỉ có thể nhìn mấy túi giống lúa mạch mà thở dài, xem ra năm nay không trồng được lúa mạch.

Các loại rau thì dễ dàng nhiều, Thẩm Hi đã làm quen tay, đậu que, dưa chuột, bí đỏ bầu, mướp, rau hẹ,... tất cả đều cho hết vào mấy luống rau mà Hoắc Trung Khê “khai hoang” giúp nàng là được.

Cũng không biết vị thị vệ nào nghĩ chu đáo, thế nhưng còn mua không ít hạt giống hoa với hoa quả, trừ hạt dưa hấu, anh đào, đào, mận, hạnh mà ngoài chợ thường bán ra, còn mấy loại hạt khác Thẩm Hi không nhận được là cây gì, đành đào hố rồi trồng hết tất cả, xem nó mọc cây gì thì mọc.

Trồng trọt xong xuôi, Thẩm Hi tranh thủ thời gian tìm vải vóc ra bắt đầu làm quần áo mới. Năm nay nhiều người, nhiệm vụ làm quần áo khá nặng nề.

Thanh Phù với Tĩnh Huyên thấy Thẩm Hi ngày ngày mệt nhọc, săn sóc giúp Thẩm Hi đo đo cắt cắt, cũng bắt đầu học làm quần áo.

Thấy Thanh Phù vớiT ĩnh Huyên hiểu chuyện ngoan ngoãn như vậy, Thẩm Hi mới chân chính cảm thấy được chỗ tốt khi có con gái.

Vẫn là con gái tốt nhất, biết đau lòng mẫu thân, còn có thể giúp mẫu thân làm việc nhà, trò chuyện tâm sự, lại ăn mặc xinh đẹp, nhìn thôi cũng vui mắt rồi.

Nhìn hai cô bé xinh đẹp ngoan ngoãn ngồi bên, Thẩm Hi thật sự rất hâm mộ Quy Hải Mặc với An Tu Cẩn, Cù Minh Tuyết, bọn họ đúnglà sống trong phúc mà không biết phúc, luôn cho rằng mình còn có chuyện lớn cần làm, sao lại không biết nhìn con cái dần hiểu chuyện trưởng thành, đó mới là hạnh phúc chân chính!

Rất nhanh, hoa màu mà Thẩm Hi gieo đều nảy mầm, nhưng trong rừng rậm, cỏ dại còn mau lớn hơn nhiều, để cỏ dại khỏi che hết hoa màu, Thẩm Hi không thể không tốn càng nhiều thời gian cho đồng ruộng.

Hoắc Trung Khê nhìn thê tử mệt đến không duỗi nổi eo, ngày hôm sau liền dẫn bọn nhỏ xông vào trong ruộng, hắn không dạy bọn nhỏ nhổ cỏ bắt sâu, mà là đưa cho mỗi người một thanh kiếm, khiến bọn nhỏ luyện sự chính xác, kỹ xảo với rau dại và cỏ dại trong luống rau, còn thi xem ai chém được nhiều cỏ dại hơn. Chính hắn cũng cầm một kiếm, vèo vèo dẫn đầu.

Hoắc Trung Khê còn đỡ, dù sao cũng là người lớn, lại là cao thủ, ra tay đúng mực. Bọn nhỏ thì thảm hơn, cỏ dại bám rễ rất sâu, không phải mấy thanh kiếm gỗ có thể giải quyết được, vì thế trong quá trình trừ cỏ vô số hoa màu cũng bị vạ lây.

Sau một trận mưa xuân, rừng rậm lập tức trở nên sinh cơ dạt dào, rừng cây rũ bỏ chiếc áo xám xịt trong mùa đông, khoác lên người chiếc áo màu xanh biếc, như chỉ trong một đêm mà cỏ cây hoa lá đã mọc tốt tươi, hoa dại bắt đầu lan tỏa hương thơm. Các loại côn trùng chim chóc cùng dã thú cũng nhiều lên, Thẩm Hi không thể không tìm hết vải mỏng ra bịt kín cửa sổ, để ngừa có côn trùng bay vào nhà đốt người. Mà mỗi lần Hoắc Trung Khê mang bọn nhỏ đi ra ngoài, đều sẽ bắt sống mấy con thỏ hoang hay gà rừng nhỏ, đưa cho Thanh Phù với Tĩnh Huyên nuôi.

Thẩm Hi thấy vậy, bảo hắn bắt cho nàng một con dê mẹ đang kì có sữa, sau đó hí hửng vắt sữa dê cho bọn nhỏ uống mỗi ngày. Hương vị sữa dê khá tanh nên bọn nhỏ không muốn uống, cho dù Thẩm Hi đã cho thêm đường cũng không ai chịu, Thẩm Hi bất đắc dĩ đành nói doạ, không uống sữa dê không cao được, tiếc rằng ba đứa lớn đã qua tuổi ngây thơ, không tin lời nàng nói mà nằng nặc không chịu uống, chỉ có Hoắc Hiệp còn nhỏ, mỗi ngày đều ngoan ngoãn uống sữa dê, mong chờ mình mau mau lớn lên, có thể lớn thành một người cao lớn, cao hơn cả các ca ca tỷ tỷ.

Thấy bọn nhỏ không thích uống sữa dê, mấy ngày sau Hoắc Trung Khê khiêng về một con hổ mẹ, lần này không chỉ bọn nhỏ bị dọa chạy, ngay cả người khởi xướng việc uống sữa là Thẩm Hi cũng sợ đến chui thẳng vào phòng, đến khi Hoắc Trung Khê thả con hổ đi, mẹ con năm người mới dám chui từ trong phòng ra.

Đối với chuyện xấu mà Kiếm Thần đại nhân nhiệt tình gây ra, đêm hôm đó Thẩm Hi liền nghiêm túc phê bình giáo dục, cũng chủ động làm gương tốt, hy sinh bản thân mà tiến hành trừng phạt Kiếm Thần đại nhân.

Đối chuyện trừng phạt, Kiếm Thần đại nhân vô cùng vui sướng, hôm sau khiêng về một con lợn rừng mẹ, tất nhiên, vận mệnh của con lợn rừng này không được tốt như hổ mẹ, không chỉ bị nhốt lại, còn bị nuôi thành lợn nhà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương