Cuối cùng vẫn là An Khánh Đào phản ứng mau, liếc thấy Thẩm Hi nổi giận, nhanh chóng tóm lấy An Tu Cẩn đang ngơ ngác ở chỗ cũ, hai thúc cháu nhẹ nhàng chuồn từ bên người Thẩm Hi đi ra ngoài, nhanh chóng thoát ra hiện trường vụ án.

Hoắc Trung Khê thấy bộ dáng nước trôi đầy đầu của Thẩm Hi liền biết xong đời, nương tử nhà mình tuy rằng thường ngày rất hiền hòa, nhưng một khi đã nổi giận là thành sư tử ngay. Hắn nhanh chóng túm lấy cái khăn vải đến, xun xoe lau lau chỗ nước bị hắt lên người Thẩm Hi.

Quy Hải Mặc biết rõ nguyên nhân Thẩm Hi tức giận, thấy An Khánh Đào với An Tu Cẩn đã bỏ trốn, chỉ còn mỗi hắn cùng đôi vợ chồng này ở chung một phòng, cũng cảm thấy chính mình có vẻ dư thừa, nhân lúc Hoắc Trung Khê lau mặt cho Thẩm Hi nên cũng định chen từ bên người nàng mà chuồn ra ngoài.

Hôm nay Thẩm Hi nén giận cả ngày, sao có thể dễ dàng để hắn chạy, nàng vươn tay ra gác lên khung cửa, cũng không nhìn hắn, im lặng không nói lời nào.

Quy Hải Mặc không có khả năng cúi người chui ra cửa từ dưới nách Thẩm Hi, chỉ đành ném ánh mắt cầu cứu về phía Hoắc Trung Khê, mà Hoắc Trung Khê thì chậm rãi nở nụ cười, cười đến vui vẻ, đắc ý khi thấy người gặp họa.

Quy Hải Mặc nhìn bộ dáng tiểu nhân đắc chí kia, oán hận nghiến răng, không tình nguyện nói: “Về sau không lợi dụng ngươi lần nào nữa, được chưa?”

Hoắc Trung Khê được voi đòi tiên: “Thế này mà xong à? Ta còn trông cậy vào ngươi cùng đối phó tên ngốc phía nam với kẻ điên phía đông đấy.”

Quy Hải Mặc trầm tư chốc lát, quyết đoán cự tuyệt: “Không được. Bản Ngã Sơ Tâm, ta cần suy nghĩ.”

Hoắc Trung Khê tiếp tục lau tóc cho Thẩm Hi, tiếc nuối nói: “Được thôi, chuyện ngươi gây ra thì tự đi mà giải quyết.”

Quy Hải Mặc nhìn bộ dáng Thẩm Hi đầu bù tóc rối, ánh mắt còn rực lửa, rõ ràng là chưa nguôi giận, lại nhìn nhìn cánh tay kia còn kiên định mà gác trên cánh cửa, thở dài một hơi, bảo Hoắc Trung Khê: “Đồng ý. Ngươi giải thích.”

Hoắc Trung Khê cầm lấy tay Thẩm Hi, dịu dàng nói: “Nương tử, để hắn đi đi, nghe ta giải thích chuyện về kẻ điên mà bọn ta nhắc đến.”

Thẩm Hi tuy còn tức giận nhưng chắc chắn sẽ không khiến tướng công nhà mình mất mặt trước mặt người ngoài, nàng bèn thu tay lại, để ra một con đường.

Quy Hải Mặc nhanh chóng đi ra khỏi phòng, nhưng ánh mắt hắn nhìn Hoắc Trung Khê trước khi đi lại có chút bỡn cợt.

Hoắc Trung Khê không để ý tới hắn, nhanh chóng tìm quần áo cho Thẩm Hi thay.

Một chậu nước đá kia thực sự rất lạnh, Thẩm Hi còn bị rót thẳng lên đầu nên càng thêm buốt. Hoắc Trung Khê dìu lấy nàng, đợi Thẩm Hi thay quần áo xong, hắn đưa tay đặt lên đỉnh đầu nàng, dặn dò: “Nàng đừng nhúc nhích, để ta vận nội lực hong khô tóc đã, không thì nàng sẽ sinh bệnh mất.”

Thẩm Hi nghe lời dựa vào lồng ngực hắn, không dám cục cựa, một chốc sau liền cảm giác da đầu nóng lên, thoải mái ấm áp như đặt một cái túi chườm nóng lên đầu.

Hoắc Trung Khê cẩn thận khống chế nội lực, chỉ chốc lát sau giúp Thẩm Hi sấy xong đầu tóc, sợ trong cơ thể thê tử đọng hàn khí hắn còn để nội lực tuần hoàn trong cơ thể nàng hai vòng nữa mới thu lại.

Có tướng công đại nhân ra tay, Thẩm Hi không cảm nhận được một chút lạnh lẽo nào, chóp mũi còn lấm tấm mồ hôi.

“Nội lực đúng là một thứ tốt.” Thẩm Hi hâm mộ cực kỳ, có nội lực cũng như có được một cái máy sấy không dùng điện vậy, nàng quyết định bắt đầu từ ngày mai giặt quần áo xong không phơi nữa, dù sao cũng không khô được, cho cái máy sấy chạy bằng cơm này lấy nội lực ra hong.

Hoắc Trung Khê còn không biết thê tử đã coi mình thành cỗ máy năng suất cao, hắn hiện tại một lòng nghĩ như cách làm nương tử nhà mình bỏ qua lỗi lầm lúc nãy. Vừa mới chạm vào người thê tử để truyền nội lực, sờ đến làn da mềm nhẵn của Thẩm Hi, hắn đã có chủ ý. Mỗi khi thân mật, thê tử luôn nhiệt tình thoải mái, chuyện gì cũng không nghĩ. Kiếm Thần đại nhân ranh mãnh mà đưa tay sờ vào trong quần áo của thê tử, vuốt ve khiêu khích nàng.

Thẩm Hi cũng nhận ra Hoắc Trung Khê đang khiêu khích nàng, nếu là ngày thường nàng cũng mặc kệ, nhưng hôm nay trong nhà có nhiều người như vậy, mọi người còn chưa ngủ đâu, làm việc bất tiện. Thêm nữa là nàng còn nghi vấn nhiều việc, sốt ruột đợi Hoắc Trung Khê giải thích nghi hoặc nên nàng quyết đoán đè lại tay hắn, truy hỏi: “Rốt cuộc Quy Hải Mặc là chuyện thế nào, mau khai.”

Đôi tay Hoắc Trung Khê vẫn là bám riết không tha du di trên người Thẩm Hi, hắn chậm rãi nói: “Chuyện của tên này rất dài, nàng chỉ cần nhớ kỹ một chuyện là được rồi, tuy hắn là Võ Thần Tây Nhạc, nhưng hắn lúc nào cũng muốn tiêu diệt Tây Nhạc, vì bị lời thề ngăn cản nên hắn không được ra tay chính diện, cho nên mấy năm nay hắn vẫn luôn tìm mọi cách khích ta ra tay tiến công Tây Nhạc.”

Lý do này...khiến Thẩm Hi rất bất ngờ.

Thân là thần bảo hộ của một quốc gia, lại luôn muốn tiêu diệt chính quốc gia này, Quy Hải Mặc đúng một con người mâu thuẫn!

Thẩm Hi đang muốn hỏi cặn kẽ chuyện này, Hoắc Trung Khê đã chuyển đề tài: “Nàng phải cẩn thận với Cù...” Mới nói đến đây, hắn bỗng nghe được một thanh âm từ bên ngoài: “Thẩm thẩm, thẩm đã ngủ chưa?”

Thẩm Hi vội đẩy Hoắc Trung Khê ra, sửa sang lại quần áo đáp lời: “Chưa đâu. Là Thanh Phù à, cháu có việc gì thế?”

Thanh Phù đẩy cửa vào phòng, Quy Hải Mặc theo sau.

Thẩm Hi liếc Quy Hải Mặc một cái, cảm thấy hình như hắn hơi lạ, trong mắt tựa hồ có một ý hài hước.

Vừa rồi còn chịu thiệt dưới tay Hoắc Trung Khê, bây giờ hắn có cái gì vui thế?

Chẳng lẽ do xem người dưới đèn nên nàng hoa mắt chăng?

Thẩm Hi mặc kệ con người mâu thuẫn kia, quan tâm nhìn Thanh Phù, dịu dàng hỏi: “Thanh Phù, sao muộn thế này mà cháu còn chưa ngủ?”

Thanh Phù có chút ngượng ngùng nói: “Thẩm thẩm, có thể cho cháu ngủ cùng thẩm được không? Cháu đã lớn rồi, cha không cho cháu ngủ cùng nữa. Cha nói có thể cho Hoắc thúc thúc ngủ tạm cùng cha mấy ngày.”

Hả?

Bây giờ Thẩm Hi mới hiểu vì sao lúc nãy Quy Hải Mặc chịu thiệt mà bây giờ còn cười được, thì ra tên này còn có ám chiêu!

Thẩm Hi theo bản năng ngẩng đầu nhìn Hoắc Trung Khê, quả nhiên khuôn mặt hắn đã đen sì, thoạt nhìn nếu không phải Thanh Phù còn ở đây thì hai người đã đánh nhau rồi.

Thẩm Hi còn không biết trả lời thế nào, chợt nghe đến ngoài cửa lại có tiếng bước chân truyền đến, sau đó là giọng An Tu Cẩn réo to: “Tôn tử kia, ngươi chưa ngủ phải không? Ta đi vào nhé.” Chưa nói xong, hắn đã vào nhà, theo sau là An Tĩnh Huyên, cô bé còn ôm theo một cái gối nhỏ.

Hoắc Trung Khê lạnh lùng nhìn An Tu Cẩn, không nói một lời.

An Tu Cẩn cũng mặc kệ hắn, xoay đầu nói với Tĩnh Huyên: “Khuê nữ, đêm nay con cùng Thanh Phù với bá mẫu ngủ ở đây được không? Phải ngoan ngoãn, không được quấy rối, nghe không?”

Tĩnh Huyên ngoan ngoãn gật đầu.

An Tu Cẩn dặn dò con gái xong, nói với Thẩm Hi: “Con bé biết Thanh Phù muốn tới ngủ với tẩu nên cũng vòi vĩnh muốn tới. Tẩu tử, tối nay bèn phiền toái tẩu.” Nói xong, hắn tiêu sái xoay người rời đi.

Thẩm Hi... hết chỗ nói rồi.

Hoắc Trung Khê lạnh mặt, túm lấy cổ áo Quy Hải Mặc, kéo hắn đi ra ngoài.

Thẩm Hi gọi với theo: “Chàng đi đâu ngủ thế, không lấy thêm chăn à?”

“Không cần.” Mới nói xong, hai người kia lại xông vào đánh nhau rồi, tiếng vũ khí chạm nhau leng keng leng keng vang lên như đảo lạc.

Thẩm Hi lại hô một tiếng: “Đừng dùng vũ khí, có để người ta ngủ hay không?”

Thanh âm lập tức biến mất, chiến trường từ binh khí chuyển thành nắm đấm chạm nhau.

Thẩm Hi mặc kệ hai người kia, đóng sầm cửa lại.

Trở lại trong phòng, Thẩm Hi đã thấy Thanh Phù đang giúp Tĩnh Huyên tháo bỏ trang sức trên tóc, nàng bèn tìm thêm chăn, nhanh nhẹn trải giường chiếu cho hai tiểu cô nương. Dọn giường xong, nàng lại đi phòng bếp múc nước ấm đến cho hai cô bé rửa mặt rửa chân. Bận rộn xong xuôi, Thẩm Hi mang chậu nước ra ngoài đổ, nhìn thoáng qua sân đã không thấy bóng dáng của hai người kia đâu rồi, chắc đã chuyển đến chỗ khác đánh tiếp.

Hai Võ Thần ở cạnh nhau chắc chắn không có nguy hiểm gì, Thẩm Hi lại đi xem Hoắc Hiệp với Trịnh Gia Thanh, rồi mới yên tâm đóng cửa đi ngủ.

Hai tiểu cô nương đi đường cả ngày, đã mệt mỏi ra rời, chỉ nói chuyện chốc lát đã ngủ say sưa.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Hi rời giường đi nấu cơm, mới đẩy cửa phòng ra đã thấy Hoắc Trung Khê đứng đực ngoài cửa, môi mím chặt, vẻ mặt không vui.

Thẩm Hi thấy bên kia các thị vệ đã dậy, không muốn người ta nhìn nên kéo hắn vào phòng bếp.

Mới vào trong bếp, Hoắc Trung Khê đã ôm chặt nàng vào lòng, hắn ôm chặt đến Thẩm Hi khó thở.

Nàng đưa tay lên khuôn mặt lạnh kia, dịu dàng hỏi: “Làm sao mà sáng dậy chàng đã đứng ngoài cửa rồi? Tối hôm qua chàng ngủ ở đâu?”

Hoắc Trung Khê gối đầu lên vai Thẩm Hi, giọng trầm thấp: “Ta ghét bọn họ đến nơi này.”

Thẩm Hi cười nói: “Chàng cố nhịn mấy ngày nữa, bọn họ cuối cùng sẽ đi thôi mà.”

Hoắc Trung Khê vẻ mặt không kiên nhẫn: “Ta ghét nhất Quy Hải Mặc.”

Xem ra chiêu bẩn của Quy Hải Mặc tối hôm qua thực sự chọc giận hắn. Thẩm Hi tuy cũng không muốn tách giường với Hoắc Trung Khê nhưng nàng không thể đuổi hai tiểu cô nương đi được, đành phải trấn an hắn: “Về sau chàng đừng để ý đến hắn, buổi tối đi ngủ cùng con trai đi.”

Hoắc Trung Khê không nói gì, ôm lấy Thẩm Hi không buông.

Thẩm Hi nói: “Chàng đi xem con trai với Tiểu Thanh đã dậy chưa, đến giờ luyện võ rồi. Giờ ta phải nấu cơm, hôm nay chàng muốn ăn gì?”

Hoắc Trung Khê đành buông Thẩm Hi ra, nhìn nàng nhen bếp đun nước.

Thẩm Hi vừa thêm củi vừa hỏi: “Nhiều người ăn cơm thế này chắc chắn không đủ gạo, nếu không lại bảo Khánh Đào đi ra một chuyến? Chàng với Quy Hải Mặc cũng đi nữa, nhiều người thì mang được nhiều gạo chứ sao.”

Hoắc Trung Khê nói: “Khiến bọn thị vệ của Cù Minh Tuyết đi.”

Thẩm Hi ánh mắt sáng lên: “Đúng rồi, sao ta không nghĩ đến nhỉ, nhiều người như vậy chắc chắn chuyển được càng nhiều lương thực. Tướng công, chàng thông minh quá.”

Lời khen của Thẩm Hi làm Hoắc Trung Khê thực hưởng thụ, cuối cùng sắc mặt của hắn cũng bớt đen một chút.

Nghĩ đến việc sai thị vệ đi mua đồ, Thẩm Hi bắt đầu cân nhắc muốn những đồ gì, nghĩ nghĩ, nàng bỗng nhớ tới mục đích tới rừng rậm lúc đầu, vội hỏi Hoắc Trung Khê: “À, không phải chàng nói muốn dẫn ta với con trai đi tế bái sư phó của chàng sao? Nửa năm này vội vàng sắp xếp chỗ ở, ta quên béng đi mất.”

Hoắc Trung Khê nói: “Ta không quên đâu. Nhưng kiếm ý của ta còn chưa hoàn toàn viên mãn, chờ ta ngộ kiếm xong chúng ta hẵng đi.”

“Viếng mồ mả có liên quan gì đến kiếm ý, ta bảo bọn họ mua giúp ít vàng mã gì đó, chúng ta đi viếng rồi thắp hương, đốt vàng mã là xong.”

“Đốt vàng mã làm gì?” Hoắc Trung Khê vẻ mặt khó hiểu.

Thẩm Hi liếc hắn một cái: “Viếng mồ mả không hoá vàng mã còn là viếng mồ mả sao? Bên này đốt giấy vàng, bên kia sẽ thành tiền, sư phó của chàng sẽ nhận được tiền.”

Hoắc Trung Khê không cho là đúng: “Võ công của sư phó cao như vậy, đến chỗ nào cũng không thiếu tiền tiêu. Ta đến trước mộ ông ấy diễn luyện kiếm ý đã ngộ được, chắc chắn ông ấy sẽ vui hơn.”

Không phải người cùng cảnh giới, nói chuyện không đúng đài, Thẩm Hi quyết định kết thúc đoạn nói chuyện tréo ngoe này: “Chàng ngộ kiếm ý của chàng, ta đốt vàng mã của ta, chả liên quan đến nhau.”

Hoắc Trung Khê thấy thê tử đã quyết định, yên lặng không lên tiếng nữa.

Nước đã sôi, Thẩm Hi múc một chậu nước để rửa mặt, bảo Hoắc Trung Khê: “Tới, chàng rửa mặt đi.”

Hoắc Trung Khê đứng trước chậu nước, giọng mềm mỏng: “Nàng giúp ta đi.”

Thẩm Hi phì cười, xem ra hắn đang làm nũng với nàng sao?

“Con trai đã không cần ta giúp nó rửa mặt, xem ra chàng còn trẻ con hơn cả Tiểu Hiệp đấy.” Thẩm Hi vừa cười vừa xắn tay áo lên, giúp tướng công đại nhân rửa mặt.

Nếu tướng công đại nhân ngạo kiều, Thẩm Hi tất nhiên muốn phối hợp, nhẹ nhàng rửa mặt cho tướng công. Rửa mặt xong, lại lấy khăn vải giúp hắn lau khô, rồi mới cầm đôi tay hắn nhúng vào chậu nước rửa sạch.

Hoắc Trung Khê được thê tử dịu dàng chăm sóc cuối cùng cũng nguôi giận. Nhìn thê tử đang chăm chú rửa tay cho mình, hắn không khỏi cúi đầu, hôn nhẹ một cái lên mái tóc của thê tử. Thẩm Hi ngẩng đầu, cho hắn một nụ cười xán lạn.

Giúp hắn rửa mặt xong, Thẩm Hi mang bàn chải đánh răng với bột đánh răng ra cho Hoắc Trung Khê đánh răng.

Nói là bàn chải đánh răng, thực chất chỉ là cán gỗ với lông mềm của động vật buộc lại, bột đánh răng là muối với bạc hà, trộn thêm dược liệu rồi nghiền thành bột, trộn lại với nhau. Tuy loại bột này không dùng tốt bằng kem đánh răng đời sau nhưng cũng có thể dùng được.

Hoắc Trung Khê đánh răng xong, Thẩm Hi cầm lấy lược giúp hắn chải đầu. Nàng vừa chải vừa trò chuyện: “Tóc chàng hơi bết rồi, tối nay gội đi. Về sau bớt chui rừng chui bụi lại, tóc còn có lá cây này...”

Trong phòng tối sầm lại, có người đứng ở cửa nên ánh sáng bị chắn lại.

Thẩm Hi quay đầu nhìn lại, ra là Cù Minh Tuyết ăn mặc mộc mạc đi vào bếp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương