Nếu Thanh Phù xuất hiện, như vậy không cần đoán cũng biết người đang đánh nhau giữa không trung với Hoắc Trung Khê đến hoa cả mắt kia chắc chắn là Quy Hải Mặc.

Sao Quy Hải Mặc lại xuất hiện ở chỗ này?

Hắn nói sẽ đợi nàng suy nghĩ kĩ, tuy rằng giữa nàng với hắn không có cảm tình gì, nhưng tốt xấu cũng xem như là từng bàn luận hôn nhân, bây giờ lại gặp ngay ông chồng đương nhiệm, Thẩm Hi bỗng cảm thấy hơi chột dạ.

Nàng ôm lấy Thanh Phù, nhìn về phía hai người đang đánh nhau kịch liệt trên không trung, tuy rằng Thẩm Hi không biết võ, nhưng xem hai cha con Hoắc Trung Khê luyện võ lâu rồi nên cũng có thể nhìn ra được mấy đường, hiển nhiên hai người kia không phải liều mạng mà có khả năng chỉ là luận bàn.

Lười xem phim võ hiệp trực tiếp, Thẩm Hi đem lực chú ý chuyển tới trên người Thanh Phù.

Trẻ con tầm tuổi này lớn nhanh, chỉ hơn phân nửa năm không gặp, Thanh Phù đã cao lên một khoảng, thân thể mảnh khảnh mềm mại thon dài như nhành liễu non. Khuôn mặt nhỏ nhắn rút đi vẻ trẻ con, thay bằng nét thiếu nữ xinh đẹp.

Thẩm Hi ôm Thanh Phù hỏi: “Thanh Phù, sao cha con cháu lại tới được rừng rậm?”

Thanh Phù chu miệng nói: “Thẩm thẩm, sao thẩm chuyển nhà mà không nói cho Thanh Phù? Cha con cháu tới tìm thẩm, người làng nói cha của Tiểu Hiệp tới tìm, hai người đã rời làng rồi.”

Thẩm Hi ngượng ngùng cười nói: “Đúng vậy, cha của Tiểu Hiệp tìm được thẩm, sau đó hai mẹ con thẩm theo hắn tới nơi này. Cha con cháu làm thế nào tìm được chỗ này?”

Thanh Phù chỉ chỉ cỗ kiệu của Cù Minh Tuyết, nói: “Cùng bọn họ tới.”

Không thể nào?

Quy Hải Mặc quen biết Cù Minh Tuyết? Còn đi chung một đường? Hoặc là Cù Minh Tuyết cũng không biết Quy Hải Mặc đi theo sau, Quy Hải Mặc biết tin Cù Minh Tuyết muốn đến rừng rậm nên mới bám đuôi theo tới đây?

Chữ “Cùng” của Thanh Phù có bao nhiêu hàm nghĩa đây?

Thẩm Hi còn muốn hỏi thêm mấy câu, nhưng nàng sờ phải đôi tay nhỏ lạnh lẽo của Thanh Phù, tức khắc tình thương của mẹ bốc lên. Thẩm Hi vẫn luôn coi cô bé như con gái, giờ này càng thêm xót.

“Thanh Phù, mau cùng thẩm thẩm vào nhà, uống chút nước ấm, xem đôi tay cháu lạnh buốt thế này.” Thẩm Hi cầm tay Thanh Phù dắt vào phòng, lúc đi đến bên người An Khánh Đào, thấy Tĩnh Huyên đang lẳng lặng đứng cạnh An Khánh Đào, tuy rằng trên khuôn mặt nhỏ không có biểu cảm bồn chồn nhưng cũng biết cô bé đang nhàm chán. Thẩm Hi đưa tay nắm lấy tay cô bé, cái tay nhỏ kia cũng lạnh băng.

“Tĩnh Huyên cũng qua đây, cùng bá mẫu vào nhà ngồi chơi.”

Tĩnh Huyên nhìn An Khánh Đào đang say mê quan sát hai Võ thần quyết đấu, lại nhìn nhìn cha mẹ rõ ràng không tâm tư quản mình, ngoan ngoãn để Thẩm Hi nắm tay dắt đi.

Thẩm Hi dẫn hai tiểu cô nương vào phòng, pha cho mỗi người một bát nước mật ong, Thanh Phù không chút do dự bưng cái bát lên uống một hớp lớn, Tĩnh Huyên thì nhìn nhìn cái bát sành thô kia một lát, sau đó mới chậm rãi bưng bát lên nhấp một ngụm nhỏ.

Chỉ một động tác đã khiến Thẩm Hi nhìn ra tính cách của hai cô bé.

Thanh Phù được Quy Hải Mặc nuôi lớn, hơn nữa người nam nhân này còn thường xuyên dẫn nàng đi du đãng khắp nơi, cuộc sống bên ngoài tất nhiên không thể thoải mái như ý nên Thanh Phù cũng không quá để ý bề ngoài của sự vật, chỉ cần có thể sử dụng là được. Xem ra tiểu cô nương là một người phóng khoáng dễ tính.

Còn Tĩnh Huyên lớn lên ở hoàng gia, chẳng sợ sau khi An Tu Cẩn vứt bỏ ngôi vị hoàng đế, An Tu Thận luôn có quan hệ tốt với An Tu Cẩn nên sẽ không khắt khe hai mẹ con nàng, cơm áo luôn luôn là tinh xảo bậc nhất. Hơn nữa Tĩnh Huyên được giáo dục bởi quy cách thục nữ thượng lưu, cho nên tiểu cô nương có vẻ khó tính hơn. Tuy vậy tiểu cô nương có hàm dưỡng nên sẽ không khiến người khác khó xử, cho nên dù bát của nhà Thẩm Hi có vẻ không hoa mỹ, nàng cũng sẽ chấp nhận mà dùng, đây chính là giáo dưỡng.

Thẩm Hi tuy đến đây chỉ là thôn phụ ngư phụ, nhưng kiến thức của đời trước vẫn còn, tất nhiên hiểu rõ tâm tính của hai tiểu cô nương, nhưng dù là Tĩnh Huyên hay là Thanh Phù đều có người nhà nên không tới phiên người ngoài như nàng nhúng tay vào, cho nên nàng chỉ làm tốt bổn phận của mình là được.

Hai tiểu cô nương uống một bát nước mật ong ấm, khuôn mặt bị lạnh đến trắng bệch đã có huyết sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng trông vô cùng đáng yêu. Thẩm Hi vốn thích trẻ con, nhìn hai cô bé xinh đẹp càng thích đến không dời mắt.

Thẩm Hi ân cần mang hết thức ăn trong nhà ra, các loại quả khô phơi lúc mùa thu, thịt khô, chà bông, các loại quả hạch như hạt thông quả phỉ hồ đào, mứt quả mật...

Hai tiểu cô nương làm thân với nhau rất nhanh, vừa ăn đồ ăn vặt, vừa ríu rít nói chuyện. Ban đầu Tĩnh Huyên còn hơi ngại ngùng, nhưng rốt cuộc trẻ con, chốc lát đã quên lễ nghi ước thúc, xích lại bắt chuyện với Thanh Phù.

Sắp xếp hai tiểu cô nương xong, Thẩm Hi ra ngoài ngưỡng cửa nhìn nhìn, hai người đang đánh nhau giữa không trung kia đã đánh tới ngoài sân, An Khánh Đào đang đứng chỗ cổng nhìn ra bên ngoài, Hoắc Hiệp cùng Trịnh Gia Thanh đứng bên cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn lên trên. Các thị vệ theo Cù Minh Tuyết đến cũng đều tụ tập ở cửa quan vọng cuộc so chiêu hiếm có của hai vị Võ Thần.

An Tu Cẩn với Cù Minh Tuyết không ở trong sân, không biết đi đâu, chỉ còn lại bốn cung nữ đứng lại chỗ cũ.

Thẩm Hi nhìn nhìn sắc trời, đã mau giữa trưa, vào ngày thường nàng đã sớm nên nấu cơm. Nhưng bây giờ bữa cơm này làm như thế nào?

Đừng nói là gạo không đủ, cứ tính còn đủ gạo, nhiều người như vậy, nàng cũng làm không nổi một bữa cơm ra hồn.

Thẩm Hi nghĩ nghĩ, người của Cù Minh Tuyết mang đến thì làm cho bọn họ tự lực cánh sinh đi, nàng cứ lo cho mấy người trong nhà đã.

Thẩm Hi đếm đếm, nhà mình ba người, Trịnh Gia Thanh, An Khánh Đào, hai cha con Quy Hải Mặc, thêm An Tĩnh Huyên, tám miệng ăn, tuy có một nửa là trẻ con nhưng có ba đại nam nhân là thùng cơm, nên đến khi đong gạo nàng vẫn múc thêm, nhìn túi gạo xẹp đi một nửa, Thẩm Hi đau lòng đến nghiến răng.

Bắc nồi cơm lên bếp, Thẩm Hi liền đem hết thịt với đồ ăn mà nhà mình dự trữ mùa đông ra, tính làm thịt kho tàu cho bọn nhỏ, xào một cây củ cải, các người lớn thì thịt khô lạp xưởng thịt hầm linh tinh là đủ món đủ lượng.

Thẩm Hi đang bận việc trong bếp, cảm giác phòng bếp tối lại, có người đi vào, nàng ngẩng đầu nhìn, thì ra là Cù Minh Tuyết.

“Thẩm tỷ tỷ, có việc gì cần ta giúp không?” Cù Minh Tuyết vén tay áo lên, thoạt nhìn định xuống tay làm thật.

Thẩm Hi nhìn nhìn quần áo quý phái trên người nàng ta, cười nói: “Không cần, ta tự làm là được, ngươi vào trong phòng ngồi đợi đi, đỡ quần áo bị dây bẩn.”

Cù Minh Tuyết đi đến chỗ vại nước, múc chậu nước vừa rửa tay vừa hỏi: “Thẩm tỷ tỷ, có phải tỉ cho rằng ta không biết làm gì đúng không? Kỳ thật ta biết làm khá nhiều món ăn, nấu nướng cũng là môn học ta học được từ nhỏ đến lớn. Thẩm tỷ tỷ, không phải ta tự khen, tay nghề của ta còn hơn cả đầu bếp tửu lâu.”

Cù Minh Tuyết rửa tay xong, đi tới chỗ cái thớt đang để khúc lạp xưởng, cầm con dao thái đã mẻ lưỡi của nhà Thẩm Hi lên, loạch xoạch loạch xoạch thái lên, thủ pháp thuần thục, từng miếng đều tăm tắp, mỏng như cánh ve, khiến Thẩm Hi tuy tự xưng là biết nấu ăn xấu hổ với tay nghề của mình.

Để lạp xưởng vào trong đĩa gỗ, nàng nhìn quanh, hỏi Thẩm Hi: “Thẩm tỷ tỷ, tỉ đang định làm món gì? Thời gian này đã làm phiền mọi người chăm sóc Tu Cẩn, hôm nay tỉ đừng động thủ, để ta nấu cho, tỉ cũng nên nghỉ ngơi một ngày.”

Thẩm Hi tự biết tay nghề của mình không so được nàng, để việc trong tay xuống mà đi nhặt rau nhóm lửa, vừa làm vừa hỏi ý Cù Minh Tuyết: “Đội người mà ngươi mang đến kia làm sao bây giờ? Nhà ta chỉ còn nửa túi lương thực, chắc chắn không đủ ăn.”

Cù Minh Tuyết nói: “Đừng để ý đến bọn họ, tất cả đều mang lương khô.”

Hai người vừa nói chuyện vừa nấu cơm, hiệu suất lại rất cao, không lâu sau đã làm xong một bàn đồ ăn.

Thẩm Hi dọn bàn ra, đi ra ngoài sân nhìn nhìn, hai vị đánh nhau đã ngừng chiến, đứng ở ven tường không biết đang nói cái gì. Thẩm Hi gọi: “Tướng công, cùng bọn nhỏ tới ăn cơm.”

Hoắc Trung Khê cùng Quy Hải Mặc lập tức dừng chuyện, hai người cùng nhau đi tới bên này.

Hôm nay nhiều người ăn nên chia ra làm hai bàn, nam nữ mỗi bên một bàn. Hoắc Trung Khê, Quy Hải Mặc, An Khánh Đào, An Tu Cẩn cùng hai thằng bé một bàn, Thẩm Hi, Cù Minh Tuyết với hai tiểu cô nương một bàn.

Cù Minh Tuyết có vẻ rất yêu thương An Tĩnh Huyên, không ngừng gắp đồ ăn cho con gái, tiểu cô nương nói khát nước, lập tức liền đi đổ nước.

Thẩm Hi thầm nghĩ, cha mẹ trong thiên hạ đều giống nhau, mặc kệ ngươi có địa vị thân phận gì, tình cảm với con cái vĩnh viễn thật tình.

Ăn cơm xong, Cù Minh Tuyết còn chủ động giúp Thẩm Hi dọn bàn rửa bát đũa, làm việc khá nhanh nhẹn, một chút cũng nhìn không ra nàng đã từng là nhất quốc chi mẫu sống trong nhung lụa.

Cù Minh Tuyết rửa bát xong, Thẩm Hi bảo nàng trở về nghỉ ngơi, rốt cuộc người ta là khách, không thể đổ hết việc lên đầu người ta được.

Thẩm Hi đang dọn dẹp trong bếp, Quy Hải Mặc đi tới.

“Muốn uống nước hay tìm cái gì?” Thẩm Hi không muốn đối diện với hắn, làm hai người khó xử, đành phải tùy tiện hỏi một câu.

Quy Hải Mặc không trả lời nàng, yên lặng nhìn Thẩm Hi bận rộn.

Thẩm Hi thầm nghĩ, cứ yên lặng thế này, lát nữa Hoắc Trung Khê mà bắt gặp thì cũng nói không rõ. Nghĩ vậy, nàngkhẽ thở dài, mở miệng nói: “Về việc kia, thực xin lỗi. Coi như hai ta chưa nói qua đi, ngươi cũng thấy rồi đấy, tướng công của ta còn sống.”

“Không cần xin lỗi.” Quy Hải Mặc yên lặng một chốc, lại hộc ra một câu: “Ta đã sớm nhận ra ngươi.”

Cái gì?

Hắn đã sớm nhận ra nàng?

Nhận ra cái gì?

Nàng là thê tử của Hoắc Trung Khê sao?

Thẩm Hi có chút nghi ngờ, hắn lại chưa thấy qua nàng, sao có thể nhận ra nàng là nương tử của Hoắc Trung Khê?

Còn có, nếu đã biết nàng là nương tử của Hoắc Trung Khê, vì sao hắn không nói cho nàng hay Hoắc Trung Khê?

Uổng cho nàng còn coi hắn là đồ ấu trĩ, lại không biết, thì ra hắn là loại người tâm cơ thâm trầm thế này.

Thẩm Hi phẫn nộ trừng hắn, lý trí mà đè lửa giận xuống, thấp giọng hỏi: “Vậy vì sao ngươi còn nói muốn cưới ta?”

Thẩm Hi phẫn nộ, nhưng căn bản Quy Hải Mặc không thèm để ý, hắn bình tĩnh nói: “Ta muốn tìm một cái cớ.”

“Cớ gì?”

Lý do nào khiến hắn lấy hôn nhân đại sự của nàng tới nói giỡn?

Quy Hải Mặc xoay người rời đi, chỉ để lại cho Thẩm Hi năm chữ:

“Lý do khai chiến!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương