Bị Hoắc Trung Khê dạy dỗ một phen, An Tu Cẩn đã ngoan ngoãn lại.

Thẩm Hi lại không nhìn được dáng vẻ bẩn thỉu của hắn, cuối cùng vẫn cam chịu đi đun nước cho hắn tắm. Nàng bận bịu trong bếp, lâu lâu nghe được tiếng hai người nói chuyện trên nhà.

Hoắc Trung Khê hỏi: “Ngươi làm thế nào mà mò được tới chỗ này?”

An Tu Cẩn: “Hoàng thúc nói cho ta biết.”

“Sao lâu thế rồi mà Khánh Đào còn chưa tới đây?”

“Hắn nói là còn mấy chuyện chưa làm xong nên bảo ta tới đây trước.”

“Vậy ta phải chúc mừng ngươi rồi.”

Giọng nói kinh ngạc: “Chúc mừng cái gì?”

Hoắc Trung Khê không nói thẳng, chỉ chuyển đề tài: “Trên đường ngươi không gặp phải nguy hiểm gì chứ?”

“Làm sao có thể, một thân công phu của ta không phải để trưng chơi, từ ba tuổi ta đã bắt đầu luyện võ, sư phụ dạy ta không có một ngàn cũng hơn tám trăm. Hồi đó ta...”

“Chỗ này của bọn ta cả lương thực cũng không có.”

“Ta ăn thịt là được, nương tử ngươi làm thịt hun khói ăn rất ngon.” Vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói.

“An Tu Thận nhớ ngươi.”

“Muốn nhớ thì cứ nhớ đi, dù sao ta cũng chả nhớ hắn. Nếu về sau ngươi có thấy hắn thì nói cho hắn một câu, tiền sinh hoạt phí của ta bị khất bao nhiêu tháng rồi, ta đã nghèo đến không mua nổi một thân quần áo tử tế đây này.”

“Nhà ta nhỏ, không có chỗ ở cho ngươi.”

“Tôn tử kia, ngươi đúng là đồ vô dụng, nếu lão tử đã đến chỗ này, tất nhiên là đã hạ quyết tâm chống đối ngươi đến cùng rồi. Mau đi chuẩn bị phòng cho ta đi, nếu không tối nay ta sẽ ngủ ở đây, ta thấy phòng này rất tốt, ấm áp lại rộng rãi thoải mái.”

Hoắc Trung Khê thở dài, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ta đi chuẩn bị phòng cho ngươi.”

“Há há há...” tiếng cười của An Tu Cẩn vang lên đầy đắc ý, ngay ca Thẩm Hi không nhìn thấy cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đắc ý của hắn.

Hoắc Trung Khê đi vào bếp, bảo Thẩm Hi: “Nương tử, đi, hai ta đi chuẩn bị phòng cho tên kia.”

Nàng theo hắn đi ra ngoài, đợi đến lúc đi đủ xa mới hỏi: “Hắn sẽ ở lại chỗ này thật sao tướng công?”

Hoắc Trung Khê trả lời: “Không được bao lâu đâu, khác có người sẽ đến dẫn hắn đi.”

Thẩm Hi tò mò: “Ai vậy? An Khánh Đào?”

“Không phải. Nàng không nghe ta nói chúc mừng hắn sao? Ta đang chúc mừng hắn được đoàn tụ với thê tử.”

Thê tử của hoàng đế?

Thẩm Hi bừng tỉnh: “Hoàng hậu nương nương?”

“Đúng rồi. Tên này một khi ngớ ngẩn thì ai cũng nhìn, chỉ có nàng ta trị được hắn, An Khánh Đào chắc đang đón nàng ta đến đây nên mới chậm.” Hoắc Trung Khê vừa nói vừa mở cửa gian phòng cho khách, Thẩm Hi đi theo sau, phòng trống nên khá lạnh lẽo tiêu điều. Hắn còn dặn thêm: “Phải rồi, nàng nhớ đừng nói cho hắn tin này, nếu không chắc chắn hắn lại vắt chân lên cổ mà chạy mất, đợi nữ nhân kia đi rồi mới mò trở lại gây phiền phức cho ta. Bây giờ chúng ta cứ mặc kệ hắn ở đây đã.”

Thẩm Hi rất tò mò về vị hoàng hậu tiền nhiệm này, dò hỏi: “Không thể nào, An Tu Cẩn sợ nàng đến thế cơ à?”

“Một nữ nhân có thể quản được cả cái hậu cung, thu thập tên kia còn dễ hơn cả ăn cháo.”

Thẩm Hi ngẫm lại thấy đúng thật, với tính cách tiểu bạch như An Tu Cẩn mà gặp phải nữ nhân tâm cơ thủ đoạn tuyệt đối chỉ có nước thua cuộc.

Hai vợ chồng Kiếm thần quét dọn phòng khách sạch sẽ, trải đệm cỏ rồi phủ tấm da lông lên giường, Thẩm Hi đốt lò sưởi, làm cái kháng cùng trong phòng ấm lên. Chuẩn bị xong, hai người trở lại cung thỉnh hoàng đế bệ hạ đến thị sát xem có hài lòng không, mới đến bậc cửa đã nghe được tiếng ngáy rung trời.

Thẩm Hi với Hoắc Trung Khê đi vào phòng, không bất ngờ mà thấy An Tu Cẩn đã ngủ, mà con trai bảo bối của hai người đang cầm lấy thanh kiếm gỗ chọc chọc mấy chỗ quần áo rách lòi bông của hắn. Hoắc Trung Khê vội bế Hoắc Hiệp ra chỗ khác, Thẩm Hi mở cái chăn ra đắp cho An Tu Cẩn, cả nhà ba người đi ra ngoài, xuống bếp ăn cơm trưa.

Ăn cơm xong, Hoắc Trung Khê dẫn Hoắc Hiệp ra ngoài sân luyện võ, Thẩm Hi thì tìm mấy bộ quần áo cho An Tu Cẩn thay, tiếc là trong rừng rậm nên không có vải vóc gì, chỉ có một đống da thú, nàng không có cách nào, đành tìm bộ quần áo cũ của Hoắc Trung Khê mà sửa lại làm áo trong, bên ngoài thì khoác tạm áo da thú vậy.

Không biết An Tu Cẩn đã lang thang trong rừng rậm bao lâu rồi, vừa đói lại mệt nên ngủ rất lâu, đến khi hắn tỉnh lại đã là lúc trời chiều. Tỉnh dậy, vẫn đang mắt nhắm mắt mở An Tu Cẩn đã kêu: “Tiểu Ninh Tử, pha trà cho trẫm.”

Không có Tiểu Ninh Tử, cung nữ mới nhậm chức Thẩm Hi bưng tới một chén nước ấm: “Không có trà đâu, uống nước đi.”

An Tu Cẩn lúc này đã tỉnh táo, nhìn nhìn chung quanh, biết mình đang ở đâu rồi hắn mới mỉm cười nhận lấy chén nước: “Cảm ơn tẩu tử, thế tôn... à Hoắc ca đâu rồi?”

Từ tôn tử, đến Hoắc Trung Khê, đến Hoắc ca chỉ có một ngày, bối phận của Hoắc Trung Khê đã xuống được ba đời.

Thẩm Hi chỉ chỉ ngoài cửa: “Hắn đang dạy Hoắc Hiệp luyện võ.”

An Tu Cẩn xuống giường, thuận miệng hỏi: “Thằng bé tên là Hoắc Hiệp à tẩu tử?”

Thẩm Hi gật đầu.

An Tu Cẩn vén màn cửa đi ra sân, kêu to: “Tiểu Hiệp, đừng chơi với cha cháu nữa, đến đây chơi cùng Cẩn ca ca này!”

...Rồi, Hoắc Trung Khê lại được lên bậc cha chú.

An Tu Cẩn thực ra là một người khá đáng mến, tuy hắn không có kĩ năng sống, lâu lâu còn sai sử người ta nhưng về tổng thể hắn rất thoải mái, không khiến Thẩm Hi phiền toái. Mà nàng quan sát thấy Hoắc Trung Khê vẫn áy náy vì đã đuổi An Tu Cẩn xuống khỏi ngôi vị hoàng đế nên rất kiên nhẫn bao dung mọi hành vi của hắn, dù An Tu Cẩn có khiêu khích trêu chọc Hoắc Trung Khê cũng chỉ cười trừ. Nàng biết tâm sự của hắn, tất nhiên sẽ không làm khó An Tu Cẩn, dù sao bây giờ đang lúc nhàn rỗi, việc mỗi ngày của nàng chỉ là nấu nướng ba bữa cơm, thôi thì coi An Tu Cẩn như em trai là được, lâu lâu thử làm cung nữ, chăm sóc hầu hạ cho hoàng đế ngốc.

7 ngày sau An Khánh Đào mới đến đây, mà điều khiến Thẩm Hi ngoài ý muốn là người theo hắn tới không phải là hoàng hậu nương nương mà là một đứa bé trai tầm 8, 9 tuổi. Nàng ngạc nhiên hỏi: “Con trai của ngươi đây à?”

An Khánh Đào cũng ngạc nhiên: “Sư nương không nhớ nó sao?”

Nàng biết thằng bé này?

Thẩm Hi hồ nghi nhìn kĩ nó, thật đúng là càng nhìn càng thấy quen mắt.

Đứa bé này không sợ người lạ, làm lễ một cái, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh nói: “Trịnh Gia Thanh của Tiền Khảm thôn bái kiến sư nương.”

Thằng bé nói đến Tiền Khảm thôn Thẩm Hi đã nhớ ra đây là ai, nàng vội tiến lên nắm tay nó hỏi: “Cháu là Tiểu Thanh, phải Tiểu Thanh không?” Trịnh Gia Thanh hé miệng cười: “Nhũ danh của cháu là Tiểu Thanh ạ.”

Gặp được đứa bé sưởi ấm tâm hồn nàng trong quãng thời gian lưu vong tăm tối lạnh lẽo đó, Thẩm Hi cảm động vô cùng, nàng chảy nước mắt, âm chầm lấy Trịnh Gia Thanh, giọng run rẩy: “Vậy cháu còn nhớ hồi 3 năm trước có cho một bà ăn xin một quả lê với nửa cái bánh bao không?”

Trịnh Gia Thanh xấu hổ lắc đầu: “Cháu không nhớ.”

Thẩm Hi run tay sờ lên khuôn mặt nhỏ của thằng bé, nói: “Không nhớ cũng không sao, ta nhớ là được, ta nhớ mà.”

An Khánh Đào đứng bên khuyên nhủ: “Sư nương, sư phụ lúc trước đã phân phó cho đệ tử đi tìm thằng bé, nói là sẽ đích thân thu nó làm đồ đệ. Sư nương, sư phụ đâu rồi?”

Thẩm Hi lau nước mắt, trả lời: “Hắn dẫn Hoắc Hiệp ra ngoài rồi.”

An Khánh Đào lại hỏi: “Tu Cẩn đã đến đây chưa ạ?”

Thẩm Hi chi chỉ chỗ phòng khách: “Hắn đang ngủ.” An Khánh Đào nói: “Vậy sư nương lấy ít thức ăn cho tiểu sư đệ đi, ta đi xem xem Tu Cẩn.” Nói xong, hắn đi tới chỗ phòng của An Tu Cẩn.

Thẩm Hi nhìn nhìn trời, đã sắp đến buổi trưa, xem ra lát nữa An Tu Cẩn rắc rối rồi. Nàng không rảnh rỗi đi quan tâm, dắt tay Trịnh Gia Thanh đi đến nhà bếp, nói: “Tiểu Thanh đi cùng sư nương ăn cơm, con thích ăn thịt thỏ rán hay hầm?”

Trịnh Gia Thanh ngoan ngoãn trả lời: “Cái gì cũng được ạ, con không kén ăn.”

Thẩm Hi thực sự thích đứa bé từng có ân tình một bữa cơm với nàng, mang hết món ngon trong nhà ra chiêu đãi, mà thằng bé thấy nàng quan tâm săn sóc, nhanh chóng tự nhiên lên, qua một bữa cơm hai người đã thân thiết như mẹ con.

Đang lúc nàng ngồi xem Trịnh Gia Thanh ăn cơm, An Tu Cẩn đã ỉu xìu ủ rũ lẹp xẹp đi vào, sau lưng là An Khánh Đào vẻ mặt nghiêm nghị. Thấy đứa bé xa lạ ngồi cạnh nàng, An Tu Cẩn kinh ngạc ngoái đầu lại hỏi An Khánh Đào: “Con trai của ngươi à? Ở đâu ra thế? Con riêng sao?” An Khánh Đào chưa kịp nói gì hắn ngoác miệng cười: “Ta đã nói rồi, ngươi lớn tuổi thế mà còn chưa thành thân, chắc chắn không nhịn được, xem đi, ta nói đúng không, có cả trẻ con rồi, có câu gì ấy nhỉ, ngươi chính là đồ giả đứng đắn...”, lời còn chưa nói xong, hắn đã bị An Khánh Đào đập cho một cái đánh chát lên lưng.

An Tu Cẩn không giận, sờ sờ lưng, lại cười hề hề đi tới trước mặt Trịnh Gia Thanh: “Thằng nhóc, tên gì thế? Ta là Cẩn ca ca của nhóc.” Trịnh Gia Thanh không biết người này là ai, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy chào hỏi: “Cẩn ca ca, tên đệ là Trịnh Gia Thanh.” Thằng bé đã nói tên họ mình, An Tu Cẩn lại không để ý nó không phải họ An, hắn khiêu khích liếc An Khánh Đào một cái, làm bộ hiền từ sờ sờ đầu nó: “Ngoan quá. Mẹ của đệ đâu rồi? Sao không đi cùng đệ vậy?”

Trịnh Gia Thanh ngoan ngoãn đáp: “Mẹ đệ ở nhà chăm sóc đệ đệ với muội muội, không đi cùng được.”

“Không thể nào, còn có cả đệ đệ muội muội cơ à?” An Tu Cẩn tự cho là thông minh mà moi tin tiếp: “Thế đệ có mấy người em vậy?”

“Bốn ạ, hai đệ đệ với hai muội muội.”

An Tu Cẩn quay lại khinh bỉ nhìn An Khánh Đào, nhỏ giọng: “Người ta đã sinh cho ngươi năm đứa bé rồi ngươi lại còn giấu không cho người ta được một danh phận đàng hoàng, cái đồ không bằng cầm thú, không bằng cầm thú!”

An Khánh Đào không nhịn được nữa, xách cổ áo An Tu Cẩn túm ra ngoài, sau đó tiếng lợn tru thảm thiết lại vang lên liên hồi.

Trong bếp, Thẩm Hi tự động bỏ qua tiếng ồn, lấy ra một bình mứt quả mật lúc trước làm đưa đến trước mặt Trịnh Gia Thanh: “Cháu nếm thử đi, ướp bằng mật ong đấy, ngon lắm.”

Sau khi Hoắc Trung Khê trở lại, chính thức thu Trịnh Gia Thanh làm đồ đệ, nghiêm túc làm Trịnh Gia Thanh kính trà cho hắn với Thẩm Hi.

Lúc này Thẩm Hi mới biết được mặc dù ở Kiếm Thần Sơn có khá nhiều thiếu niên có căn cốt tốt nhưng chỉ được coi là môn hạ đệ tử của Kiếm Thần Sơn chứ không phải đệ tử của Kiếm Thần Hoắc Trung Khê, đồ đệ duy nhất của hắn chỉ có An Khánh Đào, nghe nói là tiên hoàng nài ép đưa cho. Cho nên Trịnh Gia Thanh vinh hạnh được xếp thứ hai, Hoắc Hiệp thì xếp thứ ba, gọi Trịnh Gia Thanh là nhị sư huynh.

Trong rừng không có bạn chơi cùng nên khi có người cùng lứa đến đây Hoắc Hiệp rất vui sướng, cứ quấn lấy sư huynh, ngay cả buổi tối ngủ cũng muốn ngủ cùng Trịnh Gia Thanh, Thẩm Hi tất nhiên là đồng ý.

Hôm sau Hoắc Trung Khê bắt đầu dạy võ cho Trịnh Gia Thanh, An Khánh Đào cũng tự giác gia nhập vào hàng ngũ, mà An Tu Cẩn thích ngủ nướng, bị An Khánh Đào dạy dỗ một phen cũng đành theo vào. Thẩm Hi thấy thế mới rõ quả nhiên là An Tu Cẩn cũng biết võ công, khó trách hắn dám một mình lang bạt trong rừng.

An Khánh Đào nghỉ ngơi hai ngày, đã bị Thẩm Hi sai đi mua lương thực, nàng thèm tinh bột muốn chết rồi.

Bảy ngày sau, thấy hắn khiêng hai túi lớn trở lại, Thẩm Hi kích động vô cùng: Nàng đến rừng rậm lâu thế này, giờ mới được một bữa cơm tử tế!

Lời của tác giả: Thiếu thốn gạo cơm quần áo lâu thế rồi, cuối cùng Thẩm Hi cũng đi lên con đường ấm no. Chương sau Quy Hải Mặc sẽ lên sân khấu ~~~~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương