Cổ Đại Khó Kiếm Cơm
-
Chương 60
Hoắc Trung Khê đột nhiên ôm lấy Thẩm Hi, thỏa thuận: “Nương tử, về sau chúng ta ở lại chỗ này được không? Từ mai ta sẽ bắt đầu dựng nhà, đảm bảo sẽ không khiến mẹ con nàng phải chịu khổ.”
Thẩm Hi hiểu Hoắc Trung Khê rất hoài niệm cuộc sống đơn giản trong rừng rậm, nếu đã đến đây rồi thì cứ nghe theo hắn là được, ở đây mấy năm cũng không sao, dù sao thì vẫn tốt hơn lúc trước nàng chạy nạn, chỉ tiếc số tiền lớn kia, cầm chưa ấm tay đã phải nhét đáy hòm không được tiêu, trong rừng rậm tờ ngân phiếu kia chẳng khác gì giấy lộn.
Thấy Thẩm Hi gật đầu đồng ý, Hoắc Trung Khê vui mừng quá đỗi, hôn một cái lên mặt nàng. Thẩm Hi đang định trêu chọc hắn mấy câu, Hoắc Hiệp đang ngồi bên đã đứng lên giơ tay lau lau chỗ hắn mới hôn, lau xong, thằng bé chu môi hôn chụt một cái lên chỗ nó vừa lau, sau đó ngẩng đầu lên phụng phịu nói: “Nương là của con.” Bộ dáng cau mày nhướng mắt kia tựa như đang nói nếu không phải Hoắc Trung Khê là cha nó, Hoắc Hiệp đã rút kiếm rồi.
Hoắc Trung Khê ngạc nhiên nhìn con trai đang cảnh cáo mình, lại nhìn nhìn Thẩm Hi, luống cuống. Thầm hi cười ôm lấy con trai, cũng hôn lên mặt thằng bé một cái, vui mừng nói: “Đúng là con trai ngoan, không phí công mẹ khổ cực nuôi con.” Hoắc Trung Khê đang muốn giải thích nhưng nghĩ đến chuyện này mang tính riêng tư, hắn không nói nên lời với thằng bé nên đành buồn bực đứng dậy, xách con thỏ lên, trầm giọng: “Ta đi chuẩn bị, lát nữa hầm thịt thỏ.” Sau lưng hắn là tiếng cười vui sướng của Thẩm Hi.
Dặn Hoắc Hiệp ngồi yên bên đống lửa, Thẩm Hi cũng bưng bát đũa đến bên bờ suối lau rửa. Nàng sợ nước suối chảy xuống bẩn nên cố ý đi lên chỗ phía trên. Hoắc Trung Khê vừa lột da thỏ vừa oán giận: “Ngày mai chắc chắn ta sẽ dựng một gian phòng đơn cho thằng bé, nó lớn như vậy còn ngủ suốt với vợ ta là không được, hừ.”
Thầm hi cười đến đau cả bụng.
Đến khi Thẩm Hi rửa bát đũa xong, Hoắc Trung Khê cũng làm sạch xong con thỏ, hai người trở lại chỗ đống lửa, Hoắc Trung Khê vung kiếm lên, xoẹt xoẹt mấy kiếm, từng miếng thịt thỏ rơi vào nồi. Hắn lại nhặt thêm ba hòn đá, đặt vào quanh đống lửa làm thành một cái kiềng đơn giản. Thẩm khi đổ nước vào nồi, cho thêm ít muối, không có gia vị khác, ắt hẳn nồi thịt này ăn chả ra gì. Hoắc Trung Khê bảo Thẩm Hi cho thêm củi vào bếp, hắn thì đi vào rừng, một lúc sau cầm một nắm lá trở về, rửa sạch rồi ném vào trong nồi. Thẩm Hi tò mò hỏi: “Cái gì đấy?”
Hoắc Trung Khê trả lời: “Rau thơm rừng. Loại rau này ở trong rừng có rất nhiều, hầm thịt mà thêm ít lá này sẽ rất thơm.”
“Rau thơm rừng? Ta chưa nghe qua bao giờ.” Thẩm Hi nghĩ thầm thực vật trong rừng rậm đúng là phong phú, hái bừa mấy lá nàng cũng không nhận ra được. Nàng còn đang nghĩ, Hoắc Trung Khê đã nói tiếp: “Ha ha, cái này chắc chắn nàng không biết thật, vì đây là loại lá ta tìm được sau đó tự đặt tên.” Thẩm Hi buồn bực, Võ Thần cái gì chứ, Thần rừng thì có!
Thịt thỏ đã chín, Thẩm Hi múc cho hai cha con mỗi người một bát, nàng cũng múc một bát cho mình, ăn thử một miếng, quả nhiên rất ngon, canh thơm hơn hẳn so với kiểu nấu thông thường. Rau rừng dại này đúng là thứ tốt, về sau phải nhặt thêm một ít mới được.
Ăn cơm chiều xong, hai phu thê nằm hai bên trái phải, Hoắc Hiệp nằm giữa. Hoắc Trung Khê đắp một cái chăn mỏng, Thẩm Hi với con trai đắp cùng một tấm chăn dày. Ban ngày Thẩm Hi được nghỉ ngơi nên chưa muốn ngủ, đứt quãng trò chuyện với Hoắc Trung Khê mấy câu, tuy vậy Hoắc Trung Khê lại mệt mỏi, hắn vận nội lực bôn ba suốt mấy ngày nên giờ mệt mỏi, nói mấy câu đã ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Thẩm Hi dậy đã không thấy hai cha con đâu, nàng ngồi dậy, đi ra khỏi túp lều, thấy Hoắc Hiệp đang múa may một thanh kiếm gỗ mới tinh, còn Hoắc Trung Khê đang chặt cành cây. Thấy Thẩm Hi đi đến, hai người đồng loạt quay sang cười với nàng. Thẩm Hi nhìn hai khuôn mặt tươi cười lớn nhỏ trong ánh nắng ban mai, cảm thấy tuy cuộc sống gian khổ nhưng chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Ăn sáng xong, Hoắc Trung Khê cùng Thẩm Hi chọn một vị trí để làm nền nhà dựng 1 ngôi nhà gỗ. Suy tính cặn kẽ, Thẩm Hi chọn ra chỗ ở tương lai cho cả nhà, cách dòng suối nhỏ không xa lắm, tiện dụng cho việc múc nước sinh hoạt.
Hoắc Trung Khê sống trong rừng đã nhiều năm nên rất quen tay với việc dựng nhà gỗ, huống chi hắn lại có võ công cao thâm, nội lực mạnh mẽ nên làm khá nhẹ nhàng, không khác gì một cỗ máy, bảo kiếm lia qua thân gỗ, đã được hai cái cọc, đâm cọc gỗ xuống mặt đất, hắn lại ấn mấy cái, cọc gỗ đã đâm sâu xuống nền đất, Thẩm Hi đi qua lay thử, lấy hết sức cũng không lắc được mảy may. Cách dựng nhà thế này Thẩm Hi chưa từng thấy qua, hưng phấn mà đứng bên lải nhải: “Tướng công, chàng giỏi quá, chàng chính là Ultraman tái thế, Siêu nhân Spider Man gì đó so với chàng, đều phải đứng sang một bên. Máy múc cần cẩu gì đó đều quá lạc hậu rồi, chàng chính là một cỗ máy tự động có chỉ số thông minh cao, đa năng không gì là làm không được.”
Hoắc Trung Khê đã quen với việc Thẩm Hi nói mấy danh từ khó hiểu, không để ý, chỉ chăm chú làm việc, nhưng Hoắc Hiệp đang cầm kiếm gỗ chọc lá cây bên cạnh tò mò hỏi: “Nương, Ultraman là cái gì?”
Con trai mình lại không biết Ultraman, quá lạc hậu rồi, vì thế Thẩm Hi vung tay lên, thoải mái nói: “Con trai, chờ đến khi nhà chúng ta xây xong, nương không chỉ kể cho con nghe chuyện Ultraman, còn có Doraemon, Chuột Mickey, Tom và Jerry, Đảo hải tặc, Thánh Đấu Sĩ, Conan, Sói xám và Cừu vui vẻ... nữa”
Hoắc Trung Khê ở bên cạnh nói với thâm ý khác: “Con trai, tin nương của con, con sẽ có thêm một thế giới.”
“Không không không,” Thẩm Hi khiêm tốn nói: “Một cái thế giới làm sao mà đủ, chàng phải nói thế này, tin Thẩm Hi, được trọng sinh!”
Hoắc Trung Khê: “...”
Hoắc Trung Khê xây nhà, Thẩm Hi cũng không giúp được cái gì, nhân lúc rảnh rỗi nàng đi đến bìa rừng, nhìn xem có thể tìm được hoa quả hoặc rau dưa nào ăn được không, mấy bữa này toàn ăn thịt, nàng ngấy đến tận cổ, sắp nhiệt miệng đến nơi. Nghĩ đến cuộc sống sau này, Thẩm Hi nhất định phải học được việc thu nhặt đồ ăn trong khu rừng rậm phong phú này.
Hoắc Trung Khê dặn dò mãi, Thẩm Hi cẩn thận đi tới bên bìa rừng. Không biết khu rừng rậm này đã tồn tại từ bao giờ, cây cối mọc rất cao lớn, bây giờ đang đầu thu, lá cây đã bắt đầu chuyển vàng, các loại dây leo quấn quanh cũng khô khốc dần, ngay cả cỏ dại dưới gốc cây cũng đã khô héo.
Thẩm Hi đi dọc theo bìa rừng một đoạn, tìm được một nhóm nấm mộc nhĩ đen đã khô, dưới rễ khô còn có một mảnh nấm đã nát. Đi vài bước nữa, thấy một loại trái cây nhỏ màu đỏ, giống như anh đào vậy. Thẩm Hi hái một ít quả, vui sướng mang đến cho Hoắc Trung Khê xem.
Hoắc Trung Khê nhìn vẻ mặt hiếu kì cùng chờ đợi của Thẩm Hi, không khỏi mỉm cười nói: “Quả này tên là quả mật nhỏ, chua chua ngọt ngọt, hương vị gần giống như dâu tây, nhưng đừng ăn nhiều, dễ bị đau bụng.”
Thẩm Hi vội cầm một quả bỏ vào trong miệng, một hương vị chua chua ngọt ngọt lập tức lan ra trong miệng, quả nhiên ăn rất ngon. Thẩm Hi ăn một quả rồi không ăn nữa, đưa cho Hoắc Hiệp, thấy con trai ăn ngon lành, nàng cầm lấy cái bát lớn: “Ta lại đi hái thêm một ít.” Hoắc Hiệp cũng nói “Nương, con cũng đi”, sau đó hai mẹ con dắt tay nhau đi xa.
Hoắc Trung Khê dịu dàng nhìn bóng dáng vợ con đi xa dần, ánh mắt mềm mại tựa như ánh trăng trên mặt hồ.
Tốc độ xây nhà của Hoắc Trung Khê thực mau, chỉ qua hơn một canh giờ, những chỗ mà Thẩm Hi đánh dấu trên nền đã được cắm cọc xong.
Chờ đến khi hai mẹ con đi hái quả trở về, cấu tạo cơ bản của ngôi nhà đã hoàn thành.
Ngôi nhà này không quá lớn, chỉ có một gian phòng chính, phòng ngủ phòng bếp cũng có. Bởi vì Hoắc Trung Khê nói những cột gỗ này phơi khô, căn nhà sẽ bị lên mốc, đầu gỗ cũng sẽ lạn rớt, hơn nữa bên trong còn có mọt, cho nên chỉ có thể làm chỗ ở tạm thời, trước tiên ở tạm đã. Chờ đến khi ổn định hắn sẽ xây lại một ngôi nhà khác.
Thẩm Hi nhìn 5-60 cọc gỗ dựng trên nền đất, không khỏi nói thầm mấy câu lãng phí vật liệu, sau lại nghĩ nghĩ, ở trong rừng rậm, gỗ không đáng giá tiền, đối với cánh rừng rậm này, mấy chục cây gỗ căn bản chỉ là 9 trâu mất sợi lông.
Hoắc Trung Khê xẻ thêm gỗ, dựng tường vây, chặt mấy cây gỗ lớn làm xà nhà, mấy cây gỗ nhỏ hơn làm rui, tuy vậy đến khi làm mộng nối các chi tiết, hắn không cần đinh, chỉ dùng kiếm tước không ít que gỗ to, sau đó duỗi ra tay, vỗ một chưởng, thanh gỗ đã ghim chặt vào cột, Thẩm Hi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn. Hơn nữa hắn lên nóc nhà cũng không cần thang, vèo một cái đã lên đến đỉnh, đứng trên nóc nhà mà nhẹ nhàng như không, Thẩm Hi không cần lo lắng hắn sẽ ngã xuống.
Hiệu suất cao nên chỉ qua nửa ngày Hoắc Trung Khê đã dựng xong ngôi nhà. Nhà có hai cái cửa sổ một nam một bắc, phía nam trừ một ô cửa sổ còn có một cánh cửa phụ có thể ra vào.
Nhìn ngôi nhà đã làm xong, Thẩm Hi hoan hô nhào vào ôm lấy Hoắc Trung Khê, hôn một cái lên mặt hắn, hưng phấn khen ngợi: “Người mù, chàng lợi hại ghê, bội phục bội phục.”
Hoắc Hiệp cũng không cam lòng yếu thế, xông tới ôm lấy chân cha, luôn miệng: “Cha, ôm một cái, ôm một cái.”
Được thê nhi sùng bái khen ngợi như thế, Hoắc Trung Khê cảm giác mệt nhọc suốt ngày đã biến mất, cả người nhẹ nhõm chỉ còn có cảm giác hạnh phúc lan tỏa toàn thân.
Cơm trưa vẫn là gà nướng cá nướng, tuy rằng hương vị còn cần cải tiến, nhưng đã có phòng ngôi nhà che nắng che mưa, ba người đều cảm thấy bữa cơm này thập phần mỹ vị.
Ăn cơm trưa xong, Hoắc Trung Khê cũng không nghỉ ngơi. Hắn cắt không ít cỏ lau bên bờ suối, phủ lên nóc nhà, sau đó đè ván gỗ lên mặt trên. Sợ ván gỗ sẽ rơi xuống, hắn còn cố ý đánh thêm một loạt đinh.
Đang lúc hắn bận rộn, Thẩm Hi đến bên dòng suối hái xương bồ. Xương bồ là loại thực vật thủy sinh, không có cành chỉ có lá, lá cây thon dài gần bằng nửa người, lá hẹp lại giống như cỏ lau. Tuy rằng giờ lá cây đã bị úa vàng nhưng còn chưa khô hẳn, tính mềm dẻo không tồi. Thẩm Hi hái không ít, nhanh nhẹn bện thành một cái giỏ cá, tay nghề này trước đây nàng học được ở Thượng Ngư thôn.
Nhấc giỏ cá lên, Thẩm Hi gọi Hoắc Trung Khê một tiếng, bắt đầu đi dọc theo bìa rừng cây ven tìm kiếm thu thập hết thảy có thể lợi dụng đồ
Thẩm Hi hiểu Hoắc Trung Khê rất hoài niệm cuộc sống đơn giản trong rừng rậm, nếu đã đến đây rồi thì cứ nghe theo hắn là được, ở đây mấy năm cũng không sao, dù sao thì vẫn tốt hơn lúc trước nàng chạy nạn, chỉ tiếc số tiền lớn kia, cầm chưa ấm tay đã phải nhét đáy hòm không được tiêu, trong rừng rậm tờ ngân phiếu kia chẳng khác gì giấy lộn.
Thấy Thẩm Hi gật đầu đồng ý, Hoắc Trung Khê vui mừng quá đỗi, hôn một cái lên mặt nàng. Thẩm Hi đang định trêu chọc hắn mấy câu, Hoắc Hiệp đang ngồi bên đã đứng lên giơ tay lau lau chỗ hắn mới hôn, lau xong, thằng bé chu môi hôn chụt một cái lên chỗ nó vừa lau, sau đó ngẩng đầu lên phụng phịu nói: “Nương là của con.” Bộ dáng cau mày nhướng mắt kia tựa như đang nói nếu không phải Hoắc Trung Khê là cha nó, Hoắc Hiệp đã rút kiếm rồi.
Hoắc Trung Khê ngạc nhiên nhìn con trai đang cảnh cáo mình, lại nhìn nhìn Thẩm Hi, luống cuống. Thầm hi cười ôm lấy con trai, cũng hôn lên mặt thằng bé một cái, vui mừng nói: “Đúng là con trai ngoan, không phí công mẹ khổ cực nuôi con.” Hoắc Trung Khê đang muốn giải thích nhưng nghĩ đến chuyện này mang tính riêng tư, hắn không nói nên lời với thằng bé nên đành buồn bực đứng dậy, xách con thỏ lên, trầm giọng: “Ta đi chuẩn bị, lát nữa hầm thịt thỏ.” Sau lưng hắn là tiếng cười vui sướng của Thẩm Hi.
Dặn Hoắc Hiệp ngồi yên bên đống lửa, Thẩm Hi cũng bưng bát đũa đến bên bờ suối lau rửa. Nàng sợ nước suối chảy xuống bẩn nên cố ý đi lên chỗ phía trên. Hoắc Trung Khê vừa lột da thỏ vừa oán giận: “Ngày mai chắc chắn ta sẽ dựng một gian phòng đơn cho thằng bé, nó lớn như vậy còn ngủ suốt với vợ ta là không được, hừ.”
Thầm hi cười đến đau cả bụng.
Đến khi Thẩm Hi rửa bát đũa xong, Hoắc Trung Khê cũng làm sạch xong con thỏ, hai người trở lại chỗ đống lửa, Hoắc Trung Khê vung kiếm lên, xoẹt xoẹt mấy kiếm, từng miếng thịt thỏ rơi vào nồi. Hắn lại nhặt thêm ba hòn đá, đặt vào quanh đống lửa làm thành một cái kiềng đơn giản. Thẩm khi đổ nước vào nồi, cho thêm ít muối, không có gia vị khác, ắt hẳn nồi thịt này ăn chả ra gì. Hoắc Trung Khê bảo Thẩm Hi cho thêm củi vào bếp, hắn thì đi vào rừng, một lúc sau cầm một nắm lá trở về, rửa sạch rồi ném vào trong nồi. Thẩm Hi tò mò hỏi: “Cái gì đấy?”
Hoắc Trung Khê trả lời: “Rau thơm rừng. Loại rau này ở trong rừng có rất nhiều, hầm thịt mà thêm ít lá này sẽ rất thơm.”
“Rau thơm rừng? Ta chưa nghe qua bao giờ.” Thẩm Hi nghĩ thầm thực vật trong rừng rậm đúng là phong phú, hái bừa mấy lá nàng cũng không nhận ra được. Nàng còn đang nghĩ, Hoắc Trung Khê đã nói tiếp: “Ha ha, cái này chắc chắn nàng không biết thật, vì đây là loại lá ta tìm được sau đó tự đặt tên.” Thẩm Hi buồn bực, Võ Thần cái gì chứ, Thần rừng thì có!
Thịt thỏ đã chín, Thẩm Hi múc cho hai cha con mỗi người một bát, nàng cũng múc một bát cho mình, ăn thử một miếng, quả nhiên rất ngon, canh thơm hơn hẳn so với kiểu nấu thông thường. Rau rừng dại này đúng là thứ tốt, về sau phải nhặt thêm một ít mới được.
Ăn cơm chiều xong, hai phu thê nằm hai bên trái phải, Hoắc Hiệp nằm giữa. Hoắc Trung Khê đắp một cái chăn mỏng, Thẩm Hi với con trai đắp cùng một tấm chăn dày. Ban ngày Thẩm Hi được nghỉ ngơi nên chưa muốn ngủ, đứt quãng trò chuyện với Hoắc Trung Khê mấy câu, tuy vậy Hoắc Trung Khê lại mệt mỏi, hắn vận nội lực bôn ba suốt mấy ngày nên giờ mệt mỏi, nói mấy câu đã ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Thẩm Hi dậy đã không thấy hai cha con đâu, nàng ngồi dậy, đi ra khỏi túp lều, thấy Hoắc Hiệp đang múa may một thanh kiếm gỗ mới tinh, còn Hoắc Trung Khê đang chặt cành cây. Thấy Thẩm Hi đi đến, hai người đồng loạt quay sang cười với nàng. Thẩm Hi nhìn hai khuôn mặt tươi cười lớn nhỏ trong ánh nắng ban mai, cảm thấy tuy cuộc sống gian khổ nhưng chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Ăn sáng xong, Hoắc Trung Khê cùng Thẩm Hi chọn một vị trí để làm nền nhà dựng 1 ngôi nhà gỗ. Suy tính cặn kẽ, Thẩm Hi chọn ra chỗ ở tương lai cho cả nhà, cách dòng suối nhỏ không xa lắm, tiện dụng cho việc múc nước sinh hoạt.
Hoắc Trung Khê sống trong rừng đã nhiều năm nên rất quen tay với việc dựng nhà gỗ, huống chi hắn lại có võ công cao thâm, nội lực mạnh mẽ nên làm khá nhẹ nhàng, không khác gì một cỗ máy, bảo kiếm lia qua thân gỗ, đã được hai cái cọc, đâm cọc gỗ xuống mặt đất, hắn lại ấn mấy cái, cọc gỗ đã đâm sâu xuống nền đất, Thẩm Hi đi qua lay thử, lấy hết sức cũng không lắc được mảy may. Cách dựng nhà thế này Thẩm Hi chưa từng thấy qua, hưng phấn mà đứng bên lải nhải: “Tướng công, chàng giỏi quá, chàng chính là Ultraman tái thế, Siêu nhân Spider Man gì đó so với chàng, đều phải đứng sang một bên. Máy múc cần cẩu gì đó đều quá lạc hậu rồi, chàng chính là một cỗ máy tự động có chỉ số thông minh cao, đa năng không gì là làm không được.”
Hoắc Trung Khê đã quen với việc Thẩm Hi nói mấy danh từ khó hiểu, không để ý, chỉ chăm chú làm việc, nhưng Hoắc Hiệp đang cầm kiếm gỗ chọc lá cây bên cạnh tò mò hỏi: “Nương, Ultraman là cái gì?”
Con trai mình lại không biết Ultraman, quá lạc hậu rồi, vì thế Thẩm Hi vung tay lên, thoải mái nói: “Con trai, chờ đến khi nhà chúng ta xây xong, nương không chỉ kể cho con nghe chuyện Ultraman, còn có Doraemon, Chuột Mickey, Tom và Jerry, Đảo hải tặc, Thánh Đấu Sĩ, Conan, Sói xám và Cừu vui vẻ... nữa”
Hoắc Trung Khê ở bên cạnh nói với thâm ý khác: “Con trai, tin nương của con, con sẽ có thêm một thế giới.”
“Không không không,” Thẩm Hi khiêm tốn nói: “Một cái thế giới làm sao mà đủ, chàng phải nói thế này, tin Thẩm Hi, được trọng sinh!”
Hoắc Trung Khê: “...”
Hoắc Trung Khê xây nhà, Thẩm Hi cũng không giúp được cái gì, nhân lúc rảnh rỗi nàng đi đến bìa rừng, nhìn xem có thể tìm được hoa quả hoặc rau dưa nào ăn được không, mấy bữa này toàn ăn thịt, nàng ngấy đến tận cổ, sắp nhiệt miệng đến nơi. Nghĩ đến cuộc sống sau này, Thẩm Hi nhất định phải học được việc thu nhặt đồ ăn trong khu rừng rậm phong phú này.
Hoắc Trung Khê dặn dò mãi, Thẩm Hi cẩn thận đi tới bên bìa rừng. Không biết khu rừng rậm này đã tồn tại từ bao giờ, cây cối mọc rất cao lớn, bây giờ đang đầu thu, lá cây đã bắt đầu chuyển vàng, các loại dây leo quấn quanh cũng khô khốc dần, ngay cả cỏ dại dưới gốc cây cũng đã khô héo.
Thẩm Hi đi dọc theo bìa rừng một đoạn, tìm được một nhóm nấm mộc nhĩ đen đã khô, dưới rễ khô còn có một mảnh nấm đã nát. Đi vài bước nữa, thấy một loại trái cây nhỏ màu đỏ, giống như anh đào vậy. Thẩm Hi hái một ít quả, vui sướng mang đến cho Hoắc Trung Khê xem.
Hoắc Trung Khê nhìn vẻ mặt hiếu kì cùng chờ đợi của Thẩm Hi, không khỏi mỉm cười nói: “Quả này tên là quả mật nhỏ, chua chua ngọt ngọt, hương vị gần giống như dâu tây, nhưng đừng ăn nhiều, dễ bị đau bụng.”
Thẩm Hi vội cầm một quả bỏ vào trong miệng, một hương vị chua chua ngọt ngọt lập tức lan ra trong miệng, quả nhiên ăn rất ngon. Thẩm Hi ăn một quả rồi không ăn nữa, đưa cho Hoắc Hiệp, thấy con trai ăn ngon lành, nàng cầm lấy cái bát lớn: “Ta lại đi hái thêm một ít.” Hoắc Hiệp cũng nói “Nương, con cũng đi”, sau đó hai mẹ con dắt tay nhau đi xa.
Hoắc Trung Khê dịu dàng nhìn bóng dáng vợ con đi xa dần, ánh mắt mềm mại tựa như ánh trăng trên mặt hồ.
Tốc độ xây nhà của Hoắc Trung Khê thực mau, chỉ qua hơn một canh giờ, những chỗ mà Thẩm Hi đánh dấu trên nền đã được cắm cọc xong.
Chờ đến khi hai mẹ con đi hái quả trở về, cấu tạo cơ bản của ngôi nhà đã hoàn thành.
Ngôi nhà này không quá lớn, chỉ có một gian phòng chính, phòng ngủ phòng bếp cũng có. Bởi vì Hoắc Trung Khê nói những cột gỗ này phơi khô, căn nhà sẽ bị lên mốc, đầu gỗ cũng sẽ lạn rớt, hơn nữa bên trong còn có mọt, cho nên chỉ có thể làm chỗ ở tạm thời, trước tiên ở tạm đã. Chờ đến khi ổn định hắn sẽ xây lại một ngôi nhà khác.
Thẩm Hi nhìn 5-60 cọc gỗ dựng trên nền đất, không khỏi nói thầm mấy câu lãng phí vật liệu, sau lại nghĩ nghĩ, ở trong rừng rậm, gỗ không đáng giá tiền, đối với cánh rừng rậm này, mấy chục cây gỗ căn bản chỉ là 9 trâu mất sợi lông.
Hoắc Trung Khê xẻ thêm gỗ, dựng tường vây, chặt mấy cây gỗ lớn làm xà nhà, mấy cây gỗ nhỏ hơn làm rui, tuy vậy đến khi làm mộng nối các chi tiết, hắn không cần đinh, chỉ dùng kiếm tước không ít que gỗ to, sau đó duỗi ra tay, vỗ một chưởng, thanh gỗ đã ghim chặt vào cột, Thẩm Hi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn. Hơn nữa hắn lên nóc nhà cũng không cần thang, vèo một cái đã lên đến đỉnh, đứng trên nóc nhà mà nhẹ nhàng như không, Thẩm Hi không cần lo lắng hắn sẽ ngã xuống.
Hiệu suất cao nên chỉ qua nửa ngày Hoắc Trung Khê đã dựng xong ngôi nhà. Nhà có hai cái cửa sổ một nam một bắc, phía nam trừ một ô cửa sổ còn có một cánh cửa phụ có thể ra vào.
Nhìn ngôi nhà đã làm xong, Thẩm Hi hoan hô nhào vào ôm lấy Hoắc Trung Khê, hôn một cái lên mặt hắn, hưng phấn khen ngợi: “Người mù, chàng lợi hại ghê, bội phục bội phục.”
Hoắc Hiệp cũng không cam lòng yếu thế, xông tới ôm lấy chân cha, luôn miệng: “Cha, ôm một cái, ôm một cái.”
Được thê nhi sùng bái khen ngợi như thế, Hoắc Trung Khê cảm giác mệt nhọc suốt ngày đã biến mất, cả người nhẹ nhõm chỉ còn có cảm giác hạnh phúc lan tỏa toàn thân.
Cơm trưa vẫn là gà nướng cá nướng, tuy rằng hương vị còn cần cải tiến, nhưng đã có phòng ngôi nhà che nắng che mưa, ba người đều cảm thấy bữa cơm này thập phần mỹ vị.
Ăn cơm trưa xong, Hoắc Trung Khê cũng không nghỉ ngơi. Hắn cắt không ít cỏ lau bên bờ suối, phủ lên nóc nhà, sau đó đè ván gỗ lên mặt trên. Sợ ván gỗ sẽ rơi xuống, hắn còn cố ý đánh thêm một loạt đinh.
Đang lúc hắn bận rộn, Thẩm Hi đến bên dòng suối hái xương bồ. Xương bồ là loại thực vật thủy sinh, không có cành chỉ có lá, lá cây thon dài gần bằng nửa người, lá hẹp lại giống như cỏ lau. Tuy rằng giờ lá cây đã bị úa vàng nhưng còn chưa khô hẳn, tính mềm dẻo không tồi. Thẩm Hi hái không ít, nhanh nhẹn bện thành một cái giỏ cá, tay nghề này trước đây nàng học được ở Thượng Ngư thôn.
Nhấc giỏ cá lên, Thẩm Hi gọi Hoắc Trung Khê một tiếng, bắt đầu đi dọc theo bìa rừng cây ven tìm kiếm thu thập hết thảy có thể lợi dụng đồ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook